Mạc Ảnh Hàn cứ như vậy rời đi, đã không còn mèo chiêu tài áp chế, Phiền Tiểu Thử quả thật như cá gặp nước, 'bơi lội' vui thích a~~~ thoải mái lăn lộn trong công ty.
Không có nhiều công việc rườm rà, lúc trở lại Mạc gia, cũng có thể vô cùng trơ trẽn chiếm lấy chiếc giường lớn của Mạc Ảnh Hàn.
Không cần ngủ ở trong phòng khách thật sự là... vô cùng thoải mái a ~~~~(≧▽≦)/~ la la la
Có thể thoả thích vừa xem TV vừa ăn quà vặt.
Cuộc sống như thế này, thậm chí làm cho Phiền Tiểu Thử hy vọng Mạc Ảnh Hàn có thể đi lâu một chút, tốt nhất là một tháng hẵng về.
"Tiểu Thử, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?" Ngày thứ bốn Mạc Ảnh Hàn không có ở đây, đồng nghiệp Tô Hiểu Mai nhịn không được hỏi như vậy.
"Lo lắng? Tại sao ta phải lo lắng?" Phiền Tiểu Thử không hiểu.
"Bà chủ đi lâu như vậy, ngươi cũng không có đi theo, dù mỗi ngày đều có gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nhưng cũng phải lo lắng chứ."
"Điện thoại? Chúng ta không có gọi điện nói chuyện a. Mạc Ảnh Hàn phải đi công tác, cũng không phải đi nằm vùng, tại sao ta phải lo lắng?" 'Trong sáng' củ khoai lang, 'trong sáng' hỏi.
"Các ngươi ngay cả điện thoại cũng không gọi cho nhau?!" Tô Hiểu Mai cả kinh nói: "Vậy, bà chủ rất có thể sẽ leo tường* nha!"
*Ngoại tình
"Leo tường?!" Phiền Tiểu Thử chỉ trì độn một lát, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ. "Oa a! Các ngươi quả nhiên cho rằng ta và mèo chiêu tài có cái gì cái gì nha!" Biểu tình, chú ý biểu tình, cái biểu tình này ngoại trừ mừng rỡ vẫn chỉ có mừng rỡ, hoàn toàn không có chút xíu nào bị lời đồn làm cho bối rối.
"..."
"?"
"#¥%..."
Đủ loại phản ứng của những người liên can.
"Ai nha các ngươi hiểu lầm nhá! Ta và mèo chiêu tài thật ra không có gì nhá! Một chút cũng không có nhá! Chúng ta là bạn nhá! Là tình bạn thuần khiết thuần khiết!" Phiền Tiểu Thử hiếm thấy vô cùng nghiêm túc giải thích rõ ràng.
"..."
"Tiểu Thử... ngươi đang kể truyện kinh dị à?" Tô Hiểu Mai mặt đầy hắc tuyến, hỏi.
"... Ta không thích truyện kinh dị." Sau đó Phiền Tiểu Thử cũng nổi hắc tuyến. Tuy rằng nhìn người khác hiểu lầm tới hiểu lầm lui, cũng rất vui, nhưng nàng không thể cứ như vậy để người ta hiểu lầm mình nữa. Lúc nên làm sáng tỏ, có lẽ phải làm sáng tỏ.
"Vậy ngươi đem chúng ta ra làm quỷ để đùa giỡn à? Rõ ràng đã ở cùng với bà chủ luôn rồi, giờ lại bảo với chúng ta là không có quan hệ gì?"
"Ây za za, không có nhá, không có ở chung nhá! Thật ra ta chỉ là vô cùng trong sáng tạm thời ở trong nhà Mạc Ảnh Hàn thôi nhá." Phiền Tiểu Thử 'trong sáng' nói như vậy.
Ta khinh! Khinh từ đầu tới đuôi.
"Vậy chuyện ở quán rượu là sao? Chuyện ở nhà hàng là sao?" Trong lúc khinh bỉ nghiêm trọng, người nào đó tranh thủ hỏi.
"Còn có việc cùng về sau tan tầm là sao?" Một người khác cũng đang khinh bỉ mở miệng hỏi thêm.
"Phải rồi còn có cái xưng hô quỷ dị đó là sao? Là chuyện gì xảy ra?" Người thứ ba nghiêm túc hỏi tiếp.
"Ây za, những thứ này thật sự đều là hiểu lầm nhá, thật ra rất đơn thuần nhá, là các người nghĩ nhiều nhá!" Người nào đó ra vẻ rất 'đơn thuần' nói rõ như vậy, đem câu 'Ta cảm thấy đùa rất vui cho nên cố ý làm như vậy' cẩn thận giấu đi.
Không ai tin nàng.
"Dù sao tuyệt đối không như các ngươi tưởng tượng nhá, ta và Mạc Ảnh Hàn là dị tính, dị tính giống như người bình thường các ngươi." Phiền Tiểu Thử nghiêm túc sửa chữa suy nghĩ sai lầm của người khác. Xung quanh quăng đến ánh mắt 'không tin tưởng', củ khoai lang đáng yêu của chúng ta rốt cuộc cũng ý thức được, lần đùa giỡn này nàng hơi quá trớn. Quả nhiên, đùa giỡn người khác là không đúng!
Căn cứ theo tôn chỉ 'Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật' cho nên không ai tin tưởng những lời nói dối này.
+1 cho các tỷ
Ngươi không muốn thừa nhận đúng không? Cho ngươi không thừa nhận, ta coi coi ngươi có thể nói dối đến khi nào.
Thật ra, có thể tồn tại ở nơi biến thái như Vân Tường, đem nữ nhân thành nam nhân, đem nam nhân thành thú nuôi, những người có thể kiên trì ở lại đến bây giờ đều có một loại chấp nhất biến thái. Một khi đã nhận định chuyện gì, chết cũng không thay đổi.
Về sau, khi Phiền Tiểu Thử nhớ lại chuyện này, đã từng rất nghiêm túc nói với Mạc Ảnh Hàn rằng: "Chúng ta có thể ở cùng nhau, các đồng nghiệp trong công ty, thực sự có công lao không nhỏ a." Lúc đó nàng rất thật tâm, tuyệt đối thật tâm, đương nhiên, cái đó nói sau.
Mà lúc này, đã có người lạnh không lạnh nóng không nóng ở bên tai Phiền Tiểu Thử nói rằng: "Nhưng mà, Tiểu Dương rất đẹp a, có mị lực như thế, lại ở bên cạnh bà chủ một thời gian dài, nguyên bản tình cảm đã tốt rồi, lần này lại đơn độc ở cùng bà chủ lâu như vậy, cô nữ quả nữ*, nếu như củi khô bén lửa thì... a a! Thật không xong." Nói rất nghiêm chỉnh a, nói như thật a, hoàn toàn không đem những lời giải thích Phiền Tiểu Thử lặp đi lặp lại nãy giờ đặt vào lòng, phỏng chừng cả tai cũng không có vào, thì đã phiêu tới nơi xa xôi vạn dặm nào rồi.
*Cô nam quả nữ ver bách hợp =))
"Ây za, các ngươi đừng nghĩ nhiều vậy chứ. Tiểu Dương và Mạc Ảnh Hàn sao có thể xảy ra chuyện như vậy a?" Phiền Tiểu Thử lúc này hoàn toàn không xem thật. Cảm thấy nó như một câu truyện cười.
"Nào có, ta từng nghe nói, Tiểu Dương vì sùng bái bà chủ, mới từ công ty khác vất vả đổi nơi công tác qua đây a." Đồng nghiệp Thành Phương nói như vậy.
"Đúng đó." Tô Hiểu Mai lập tức ứng hòa*. "Năng lực làm việc của Tiểu Dương phi thường tốt, tuy gương mặt của bà chủ lúc nào cũng không có biểu tình, nhưng người trong công ty đều biết, bà chủ rất vừa ý Tiểu Dương a."
*Một dạng ăn ý, người kia nói người nọ liền hùa theo
"Nhân viên làm việc xuất sắc, cố gắng, bà chủ đương nhiên sẽ yêu thích rồi." Phiền Tiểu Thử tiếp tục nói.
"Trên thế giới này hoàn toàn không có tình bạn thuần khiết a~~~ có lẽ a~~~ ha ha a..."
"C-Các ngươi nghĩ nhiều quá. Trên thế giới làm gì có nhiều lạp lạp như vậy." Không hiểu tại sao Phiền Tiểu Thử lại cảm thấy hơi hoảng, nguyên bản nụ cười sáng lạn trên gương mặt giờ cũng chẳng hiểu tại sao lại biến mất.
"... Câu kinh điển nhất trong thế giới lạp lạp là gì? Ta không phải là lạp lạp, ta chỉ vô ý yêu phải một người con gái cũng giống như ta mà thôi." Tâm tình Thành Phương rất tốt a.
Hoảng loạn sao? Cho ngươi nói dối, cho ngươi sốt ruột chết luôn! Mwahahaha~~~ dám xạo sự ở trước mặt nàng.
"Phải phải, còn có một câu: Trước khi gặp phải người phụ nữ của đời mình, các cô gái còn tưởng mình yêu con trai." Tô Hiểu Mai tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"..." Đầu óc Phiền Tiểu Thử đình trệ rồi, làm không ra phản ứng nào.
"Nhưng mà, dù cho bà chủ và Tiểu Dương thật sự yêu nhau, chúng ta cũng sẽ giúp đỡ các nàng, cho dù bà chủ và Tiểu Thử chỉ là hiểu lầm, vậy cũng không sao a." Thành Phương cười.
Hai chị... hợp nhau ghê nha:">
"..." Đầu óc của Phiền Tiểu Thử hiện giờ vẫn chưa sửa chữa xong, cọt kẹt cọt kẹt không hoạt động nổi.
Các nhân viên bên cạnh vẫn còn đang vui đùa. Vắng bà chủ, quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng mà Phiền Tiểu Thử lại không dễ chịu nổi.
Vì vậy nàng bắt đầu chán ghét cuộc sống quá thoải mái này.
A a a! Nếu như tâm tình không tốt nổi, thường ngày công việc có thể dời lực chú ý của nàng đi, nhưng bây giờ cả công việc cũng không giúp được! Nhưng mà tâm tình của nàng không biết tại sao lại rất xoắn quẩy a rất ấm ức a giống như giết người a chết tiệt!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!
Tâm tình của con người với mấy việc như tình cảm sự ảnh hưởng không thể nào xem nhẹ.
Khi tâm tình ngươi tốt, sẽ cảm thấy làm việc gì cũng đều vui vẻ, đều hạnh phúc. Khi tâm tình không vui, mặc kệ là chuyện gì, cũng không thể cho ngươi một chút vui vẻ nào.
Nguyên bản rõ ràng vui vẻ chiếm lấy chiếc giường kingsize* của Mạc Ảnh Hàn, giờ lại cảm thấy một mình ngủ vừa quạnh quẽ vừa trống trải, một chút cũng không có cảm giác ấm áp, còn không bằng ngủ trên chiếc giường năm thước của nàng. Phiền Tiểu Thử cứ như vậy chán ghét ngủ một mình trên chiếc giường lớn của Mạc Ảnh Hàn.
*Size siêu bự
Quả nhiên kingsize chính là giành cho hai người ngủ.
Đồ ăn vặt một chút cũng không tốt cho cơ thể, vừa xem TV vừa ăn vặt chỉ có thể khiến nàng phát phì thôi! Cái này không nên ăn nhiều mới đúng a!
Vì vậy sau ngày thứ năm Mạc Ảnh Hàn đi công tác, Phiền Tiểu Thử thật sự cảm thấy khó chịu đến muốn hộc máu, nàng không nhịn được nữa đứng trước cửa sổ phòng, ngửa mặt lên trời réo dài: "Mèo chiêu tài~~~~ sao ngươi còn chưa về~~~ hoa dại bên ngoài ngươi không nên hái~~ nhanh trở về nhà ăn cơm a~~~"
:">
Bởi vì nàng luôn quấn lấy mèo chiêu tài, bây giờ không có ai cho nàng trêu ghẹo, cho nên cảm thấy buồn chán mới sản sinh ra phản ứng dị thường này!
Củ khoai lang tự an ủi chính mình, đoán rằng qua một ngày nữa, mèo chiêu tài sẽ trở về, cuộc sống của nàng có thể khôi phục lại bình thường. Ha ha a, nàng có thể tiếp tục trêu ghẹo mèo chiêu tài rồi.
Nhưng mà trời không toại lòng người. Ngay sáng sớm ngày thứ bảy, Mạc Ảnh Hàn gọi một cú điện thoại về công ty, phân phó, bởi vì có việc xảy ra, cho nên còn phải ở lại nước ngoài thêm một tuần.
Lúc Phiền Tiểu Thử nghe được tin này, đầu óc của nàng nháy mắt trở về thời đại hồi xửa hồi xưa như 286*, sau đó hận không thể cứ như vậy nội ngưu đầy mặt**, vừa thổ huyết vừa hất bàn!
*286 ý chỉ máy tính Intel 80286 được sản xuất ngày 1 tháng 2 năm 1982, câu này ý chỉ là "đầu óc như một chiếc PC cổ lỗ, vận hành không nổi cái gì hết"
**Đặc biệt nhắc lại thêm một lần, nó có nghĩa châm biếm của "lệ rơi đầy mặt":">
Mèo chiêu tài, ngươi là tổng tài kiêm chủ tịch, sao có thể không giữ lời như vậy a a a! Đã bảo một tuần sẽ về thì mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải trở về trong một tuần chứ a! Sao có thể nói kéo dài là kéo dài chứ a! Làm vậy bảo nàng làm sao sống a a a!
Chờ chút!
Chờ chờ chờ chờ!
Củ khoai lang hò hét trong lòng bắt được câu then chốt.
Làm sao sống? Làm sao sống?
Nàng, Phiền Tiểu Thử từ lúc nào không có mèo chiêu tài sẽ không biết sống làm sao a a a! Nói bậy!
Không đúng không đúng không đúng! Không được như vậy, rõ ràng không được như vậy!
Đầu óc lại 286 bắt đầu cọt kẹt cọt kẹt vận chuyển với tốc độ ốc sên bò.
Phiền Tiểu Thử cứ như vậy nhớ đến một người.
Bạch Lam!
Đúng! Bạch Lam!
Nàng chỉ muốn trêu ghẹo một ai đó mà thôi, bởi vì không có mèo chiêu tài cho nên không có ai để trêu ghẹo, cho nên nàng thấy hiu quạnh, cho nên chỉ cần nàng tìm được một người khác có thể trêu ghẹo, nàng nhất định sẽ trở lại bình thường 【o(╯□╰)o】, mà rõ ràng, Bạch Lam chính là lựa chọn hàng đầu!
Ngươi giống như... thôi ta không nói ╮(╯_╰)╭
Mạc Ảnh Hàn cứ như vậy rời đi, đã không còn mèo chiêu tài áp chế, Phiền Tiểu Thử quả thật như cá gặp nước, 'bơi lội' vui thích a~~~ thoải mái lăn lộn trong công ty.
Không có nhiều công việc rườm rà, lúc trở lại Mạc gia, cũng có thể vô cùng trơ trẽn chiếm lấy chiếc giường lớn của Mạc Ảnh Hàn.
Không cần ngủ ở trong phòng khách thật sự là... vô cùng thoải mái a ~~~~(≧▽≦)/~ la la la
Có thể thoả thích vừa xem TV vừa ăn quà vặt.
Cuộc sống như thế này, thậm chí làm cho Phiền Tiểu Thử hy vọng Mạc Ảnh Hàn có thể đi lâu một chút, tốt nhất là một tháng hẵng về.
"Tiểu Thử, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?" Ngày thứ bốn Mạc Ảnh Hàn không có ở đây, đồng nghiệp Tô Hiểu Mai nhịn không được hỏi như vậy.
"Lo lắng? Tại sao ta phải lo lắng?" Phiền Tiểu Thử không hiểu.
"Bà chủ đi lâu như vậy, ngươi cũng không có đi theo, dù mỗi ngày đều có gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nhưng cũng phải lo lắng chứ."
"Điện thoại? Chúng ta không có gọi điện nói chuyện a. Mạc Ảnh Hàn phải đi công tác, cũng không phải đi nằm vùng, tại sao ta phải lo lắng?" 'Trong sáng' củ khoai lang, 'trong sáng' hỏi.
"Các ngươi ngay cả điện thoại cũng không gọi cho nhau?!" Tô Hiểu Mai cả kinh nói: "Vậy, bà chủ rất có thể sẽ leo tường nha!"
Ngoại tình
"Leo tường?!" Phiền Tiểu Thử chỉ trì độn một lát, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ. "Oa a! Các ngươi quả nhiên cho rằng ta và mèo chiêu tài có cái gì cái gì nha!" Biểu tình, chú ý biểu tình, cái biểu tình này ngoại trừ mừng rỡ vẫn chỉ có mừng rỡ, hoàn toàn không có chút xíu nào bị lời đồn làm cho bối rối.
"..."
"?"
"¥%..."
Đủ loại phản ứng của những người liên can.
"Ai nha các ngươi hiểu lầm nhá! Ta và mèo chiêu tài thật ra không có gì nhá! Một chút cũng không có nhá! Chúng ta là bạn nhá! Là tình bạn thuần khiết thuần khiết!" Phiền Tiểu Thử hiếm thấy vô cùng nghiêm túc giải thích rõ ràng.
"..."
"Tiểu Thử... ngươi đang kể truyện kinh dị à?" Tô Hiểu Mai mặt đầy hắc tuyến, hỏi.
"... Ta không thích truyện kinh dị." Sau đó Phiền Tiểu Thử cũng nổi hắc tuyến. Tuy rằng nhìn người khác hiểu lầm tới hiểu lầm lui, cũng rất vui, nhưng nàng không thể cứ như vậy để người ta hiểu lầm mình nữa. Lúc nên làm sáng tỏ, có lẽ phải làm sáng tỏ.
"Vậy ngươi đem chúng ta ra làm quỷ để đùa giỡn à? Rõ ràng đã ở cùng với bà chủ luôn rồi, giờ lại bảo với chúng ta là không có quan hệ gì?"
"Ây za za, không có nhá, không có ở chung nhá! Thật ra ta chỉ là vô cùng trong sáng tạm thời ở trong nhà Mạc Ảnh Hàn thôi nhá." Phiền Tiểu Thử 'trong sáng' nói như vậy.
Ta khinh! Khinh từ đầu tới đuôi.
"Vậy chuyện ở quán rượu là sao? Chuyện ở nhà hàng là sao?" Trong lúc khinh bỉ nghiêm trọng, người nào đó tranh thủ hỏi.
"Còn có việc cùng về sau tan tầm là sao?" Một người khác cũng đang khinh bỉ mở miệng hỏi thêm.
"Phải rồi còn có cái xưng hô quỷ dị đó là sao? Là chuyện gì xảy ra?" Người thứ ba nghiêm túc hỏi tiếp.
"Ây za, những thứ này thật sự đều là hiểu lầm nhá, thật ra rất đơn thuần nhá, là các người nghĩ nhiều nhá!" Người nào đó ra vẻ rất 'đơn thuần' nói rõ như vậy, đem câu 'Ta cảm thấy đùa rất vui cho nên cố ý làm như vậy' cẩn thận giấu đi.
Không ai tin nàng.
"Dù sao tuyệt đối không như các ngươi tưởng tượng nhá, ta và Mạc Ảnh Hàn là dị tính, dị tính giống như người bình thường các ngươi." Phiền Tiểu Thử nghiêm túc sửa chữa suy nghĩ sai lầm của người khác. Xung quanh quăng đến ánh mắt 'không tin tưởng', củ khoai lang đáng yêu của chúng ta rốt cuộc cũng ý thức được, lần đùa giỡn này nàng hơi quá trớn. Quả nhiên, đùa giỡn người khác là không đúng!
Căn cứ theo tôn chỉ 'Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật' cho nên không ai tin tưởng những lời nói dối này.
+ cho các tỷ
Ngươi không muốn thừa nhận đúng không? Cho ngươi không thừa nhận, ta coi coi ngươi có thể nói dối đến khi nào.
Thật ra, có thể tồn tại ở nơi biến thái như Vân Tường, đem nữ nhân thành nam nhân, đem nam nhân thành thú nuôi, những người có thể kiên trì ở lại đến bây giờ đều có một loại chấp nhất biến thái. Một khi đã nhận định chuyện gì, chết cũng không thay đổi.
Về sau, khi Phiền Tiểu Thử nhớ lại chuyện này, đã từng rất nghiêm túc nói với Mạc Ảnh Hàn rằng: "Chúng ta có thể ở cùng nhau, các đồng nghiệp trong công ty, thực sự có công lao không nhỏ a." Lúc đó nàng rất thật tâm, tuyệt đối thật tâm, đương nhiên, cái đó nói sau.
Mà lúc này, đã có người lạnh không lạnh nóng không nóng ở bên tai Phiền Tiểu Thử nói rằng: "Nhưng mà, Tiểu Dương rất đẹp a, có mị lực như thế, lại ở bên cạnh bà chủ một thời gian dài, nguyên bản tình cảm đã tốt rồi, lần này lại đơn độc ở cùng bà chủ lâu như vậy, cô nữ quả nữ, nếu như củi khô bén lửa thì... a a! Thật không xong." Nói rất nghiêm chỉnh a, nói như thật a, hoàn toàn không đem những lời giải thích Phiền Tiểu Thử lặp đi lặp lại nãy giờ đặt vào lòng, phỏng chừng cả tai cũng không có vào, thì đã phiêu tới nơi xa xôi vạn dặm nào rồi.
Cô nam quả nữ ver bách hợp =))
"Ây za, các ngươi đừng nghĩ nhiều vậy chứ. Tiểu Dương và Mạc Ảnh Hàn sao có thể xảy ra chuyện như vậy a?" Phiền Tiểu Thử lúc này hoàn toàn không xem thật. Cảm thấy nó như một câu truyện cười.
"Nào có, ta từng nghe nói, Tiểu Dương vì sùng bái bà chủ, mới từ công ty khác vất vả đổi nơi công tác qua đây a." Đồng nghiệp Thành Phương nói như vậy.
"Đúng đó." Tô Hiểu Mai lập tức ứng hòa. "Năng lực làm việc của Tiểu Dương phi thường tốt, tuy gương mặt của bà chủ lúc nào cũng không có biểu tình, nhưng người trong công ty đều biết, bà chủ rất vừa ý Tiểu Dương a."
Một dạng ăn ý, người kia nói người nọ liền hùa theo
"Nhân viên làm việc xuất sắc, cố gắng, bà chủ đương nhiên sẽ yêu thích rồi." Phiền Tiểu Thử tiếp tục nói.
"Trên thế giới này hoàn toàn không có tình bạn thuần khiết a~~~ có lẽ a~~~ ha ha a..."
"C-Các ngươi nghĩ nhiều quá. Trên thế giới làm gì có nhiều lạp lạp như vậy." Không hiểu tại sao Phiền Tiểu Thử lại cảm thấy hơi hoảng, nguyên bản nụ cười sáng lạn trên gương mặt giờ cũng chẳng hiểu tại sao lại biến mất.
"... Câu kinh điển nhất trong thế giới lạp lạp là gì? Ta không phải là lạp lạp, ta chỉ vô ý yêu phải một người con gái cũng giống như ta mà thôi." Tâm tình Thành Phương rất tốt a.
Hoảng loạn sao? Cho ngươi nói dối, cho ngươi sốt ruột chết luôn! Mwahahaha~~~ dám xạo sự ở trước mặt nàng.
"Phải phải, còn có một câu: Trước khi gặp phải người phụ nữ của đời mình, các cô gái còn tưởng mình yêu con trai." Tô Hiểu Mai tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"..." Đầu óc Phiền Tiểu Thử đình trệ rồi, làm không ra phản ứng nào.
"Nhưng mà, dù cho bà chủ và Tiểu Dương thật sự yêu nhau, chúng ta cũng sẽ giúp đỡ các nàng, cho dù bà chủ và Tiểu Thử chỉ là hiểu lầm, vậy cũng không sao a." Thành Phương cười.
Hai chị... hợp nhau ghê nha:">
"..." Đầu óc của Phiền Tiểu Thử hiện giờ vẫn chưa sửa chữa xong, cọt kẹt cọt kẹt không hoạt động nổi.
Các nhân viên bên cạnh vẫn còn đang vui đùa. Vắng bà chủ, quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng mà Phiền Tiểu Thử lại không dễ chịu nổi.
Vì vậy nàng bắt đầu chán ghét cuộc sống quá thoải mái này.
A a a! Nếu như tâm tình không tốt nổi, thường ngày công việc có thể dời lực chú ý của nàng đi, nhưng bây giờ cả công việc cũng không giúp được! Nhưng mà tâm tình của nàng không biết tại sao lại rất xoắn quẩy a rất ấm ức a giống như giết người a chết tiệt!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!
Tâm tình của con người với mấy việc như tình cảm sự ảnh hưởng không thể nào xem nhẹ.
Khi tâm tình ngươi tốt, sẽ cảm thấy làm việc gì cũng đều vui vẻ, đều hạnh phúc. Khi tâm tình không vui, mặc kệ là chuyện gì, cũng không thể cho ngươi một chút vui vẻ nào.
Nguyên bản rõ ràng vui vẻ chiếm lấy chiếc giường kingsize của Mạc Ảnh Hàn, giờ lại cảm thấy một mình ngủ vừa quạnh quẽ vừa trống trải, một chút cũng không có cảm giác ấm áp, còn không bằng ngủ trên chiếc giường năm thước của nàng. Phiền Tiểu Thử cứ như vậy chán ghét ngủ một mình trên chiếc giường lớn của Mạc Ảnh Hàn.
Size siêu bự
Quả nhiên kingsize chính là giành cho hai người ngủ.
Đồ ăn vặt một chút cũng không tốt cho cơ thể, vừa xem TV vừa ăn vặt chỉ có thể khiến nàng phát phì thôi! Cái này không nên ăn nhiều mới đúng a!
Vì vậy sau ngày thứ năm Mạc Ảnh Hàn đi công tác, Phiền Tiểu Thử thật sự cảm thấy khó chịu đến muốn hộc máu, nàng không nhịn được nữa đứng trước cửa sổ phòng, ngửa mặt lên trời réo dài: "Mèo chiêu tài~~~~ sao ngươi còn chưa về~~~ hoa dại bên ngoài ngươi không nên hái~~ nhanh trở về nhà ăn cơm a~~~"
:">
Bởi vì nàng luôn quấn lấy mèo chiêu tài, bây giờ không có ai cho nàng trêu ghẹo, cho nên cảm thấy buồn chán mới sản sinh ra phản ứng dị thường này!
Củ khoai lang tự an ủi chính mình, đoán rằng qua một ngày nữa, mèo chiêu tài sẽ trở về, cuộc sống của nàng có thể khôi phục lại bình thường. Ha ha a, nàng có thể tiếp tục trêu ghẹo mèo chiêu tài rồi.
Nhưng mà trời không toại lòng người. Ngay sáng sớm ngày thứ bảy, Mạc Ảnh Hàn gọi một cú điện thoại về công ty, phân phó, bởi vì có việc xảy ra, cho nên còn phải ở lại nước ngoài thêm một tuần.
Lúc Phiền Tiểu Thử nghe được tin này, đầu óc của nàng nháy mắt trở về thời đại hồi xửa hồi xưa như , sau đó hận không thể cứ như vậy nội ngưu đầy mặt, vừa thổ huyết vừa hất bàn!
ý chỉ máy tính Intel được sản xuất ngày tháng năm , câu này ý chỉ là "đầu óc như một chiếc PC cổ lỗ, vận hành không nổi cái gì hết"
Đặc biệt nhắc lại thêm một lần, nó có nghĩa châm biếm của "lệ rơi đầy mặt":">
Mèo chiêu tài, ngươi là tổng tài kiêm chủ tịch, sao có thể không giữ lời như vậy a a a! Đã bảo một tuần sẽ về thì mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải trở về trong một tuần chứ a! Sao có thể nói kéo dài là kéo dài chứ a! Làm vậy bảo nàng làm sao sống a a a!
Chờ chút!
Chờ chờ chờ chờ!
Củ khoai lang hò hét trong lòng bắt được câu then chốt.
Làm sao sống? Làm sao sống?
Nàng, Phiền Tiểu Thử từ lúc nào không có mèo chiêu tài sẽ không biết sống làm sao a a a! Nói bậy!
Không đúng không đúng không đúng! Không được như vậy, rõ ràng không được như vậy!
Đầu óc lại bắt đầu cọt kẹt cọt kẹt vận chuyển với tốc độ ốc sên bò.
Phiền Tiểu Thử cứ như vậy nhớ đến một người.
Bạch Lam!
Đúng! Bạch Lam!
Nàng chỉ muốn trêu ghẹo một ai đó mà thôi, bởi vì không có mèo chiêu tài cho nên không có ai để trêu ghẹo, cho nên nàng thấy hiu quạnh, cho nên chỉ cần nàng tìm được một người khác có thể trêu ghẹo, nàng nhất định sẽ trở lại bình thường 【o(╯□╰)o】, mà rõ ràng, Bạch Lam chính là lựa chọn hàng đầu!
Ngươi giống như... thôi ta không nói ╮(╯_╰)╭