Nhìn Khúc Tĩnh đi vào phòng làm việc của Mạc Ảnh Hàn, lúc thoáng đi ngang qua, nàng giống như đang khiêu khích nhìn nàng cười cười, Phiền Tiểu Thử hận không thể trực tiếp xách dao chém tới!
Ngươi lợi dụng chức vụ tiếp cận Mạc Ảnh Hàn a khốn kiếp! Đừng tưởng mèo chiêu tài của ta sẽ mắc lừa a a a! Ta giết ngươi!
Nhìn Khúc Tĩnh viện đủ cớ để từng bước tiếp cận Mạc Ảnh Hàn, nhìn Mạc Ảnh Hàn vẫn là bộ dạng hoàn toàn không phản kháng, cơn tức của Phiền Tiểu Thử không ngừng chất chứa càng ngày càng nhiều.
Sau đó từ một ngày nguyền rủa Khúc Tĩnh một lần, đến một ngày nguyền rủa ba lần, rốt cuộc cũng trở thành như hiện tại, một giờ nguyền rủa vài lần.
Phiền Tiểu Thử lần lượt nói với Mạc Ảnh Hàn, mà đối phương cũng lần lượt bày tỏ sẽ đề phòng, hơn nữa còn bày tỏ đợi đến khi lần hợp tác này kết thúc, sẽ giữ khoảng cách thích hợp.
Nhưng mà, nhưng mà nàng hoàn toàn nhìn không ra Mạc Ảnh Hàn rốt cuộc đề phòng chỗ nào a a a!
Vì vậy oán niệm chất chứa càng ngày càng nhiều, rốt cuộc đến một đêm, sau khi Mạc Ảnh Hàn được Khúc Tĩnh đưa về, Phiền Tiểu Thử bùng nổ, Phiền Tiểu Thử không thể nhịn được nữa. Nàng tức giận đùng đùng đứng ở cửa Mạc gia, nhìn Mạc Ảnh Hàn đứng trong sân, duỗi tay chỉ vào nàng, mắng to: "Mạc Ảnh Hàn! Ngươi con mèo ngu ngốc! Ta ghét ngươi chết luôn! Ngốc! Ngốc!"
Mắng xong thì xoay người chạy về phòng của mình, hung hăng đóng cửa phòng lại.
Hừ! Leo tường chứ gì? Ai sẽ không leo? Chẳng lẽ chỉ có mình ngươi mới được leo? Nàng - Phiền Tiểu Thử cũng muốn leo tường! Vô cùng muốn!
Vì vậy tức giận công tâm, Phiền Tiểu Thử thật sự đi đến quán bar, định tùy tiện tóm lấy một tên nào đó.
Nhưng mà, với hội trưởng hiệp hội 'Vẻ ngoài sắc đẹp là điều tất yếu' như Phiền Tiểu Thử, muốn tùy tiện tìm một người, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Xấu quá nàng sẽ không tâm tình để nhìn, đừng nói là thích thật, có là giả bộ... nàng cũng không giả bộ được a. Nhưng mà... nhưng mà đẹp thì... dù cho nàng để ý đến người ta, cũng không chắc người ta có chướng mắt nàng không a. Nhưng mà kỳ thực, nếu như đối phương vừa ý nàng thật, sợ rằng đây mới chính là điều phiền phức nhất. o(╯□╰)o
Sau đó, lần 'tùy tiện tóm' này mất ba ngày. Trong ba ngày này, bởi vì Mạc Ảnh Hàn thờ ơ với việc ngày hôm đó của nàng, khiến Phiền Tiểu Thử càng thêm chắc chắn nhất định nhất định nhất định phải tóm được một người!
Nhất định phải leo tường!
Rốt cuộc thời gian không phụ lòng người, Phiền Tiểu Thử thành công tóm được một người.
Chỉ là quá trình nàng tóm... có chút quỷ dị.
"Một tháng, không chiếm tiện nghi, toàn bộ hành động và giọng điệu đều thích hợp, 3000!"
"3000?! Sao ngươi không trực tiếp chém một dao đi?! 1000 tối đa!"
"1000? Ta còn phải ăn cơm a! Nhan sắc như ta mà 1000? Ngươi sỉ nhục vừa thôi! 2500, một phân cũng không bớt!"
"Ta khinh! Nguyền rủa nhan sắc ngươi suy tàn nha! Có tin cầm nhiều hơn một phân tiền sẽ nhiều tăng một phần nguyền rủa không a! 1500! Tăng giá nữa ta hắt ngươi một chậu máu chó nhá!" Phiền Tiểu Thử hộc máu! Có cần phải vậy không a? Thật vất vả mới chọn được một người, vậy mà lại là nô lệ của đồng tiền y như mình! Vắt cổ chày ra nước!
Là báo ứng à?! À?! À?!
"Ta mới khinh a, 2000, bớt một phân tiền, ta nguyền rủa ngươi bớt đi một lần quan hệ tình dục!"
*==" rủa ác thật.... với ai thì tốt chứ đối với Tiểu Thử thì đúng ác! TAT
"Ác độc!"
"Ngươi cũng thế!"
"..."
"..." Nhìn chằm chằm.
"Tóm lại là bao nhiêu?!"
"2000!"
"... Nguyền rủa ngươi!"
"Nguyền rủa ta cũng 2000!"
"... Ta khinh!"
"Khinh cái gì?!"
"Khinh ngươi, thành giao! Không hiệu quả một phân tiền cũng không có!"
"Thành giao rồi còn khinh?! Chừng nào bắt đầu?"
"Bây giờ!"
Cho nên a, từ phía trên ta có thể suy ra, người bạn trai này, kỳ thực là thuê đến.
...
Nhưng thật ra tên bạn trai này rất biết làm tròn bổn phận, sau khi thành giao, ngày kế tiếp liền đi đến công ty Vân Tường, chờ Phiền Tiểu Thử tan tầm.
Ngày hôm đó Phiền Tiểu Thử không vào phòng làm việc của Mạc Ảnh Hàn, đương nhiên lúc tan tầm cũng không chờ nàng. Thậm chí còn làm như không thấy Khúc Tĩnh xuất hiện trong công ty Vân Tường.
Điều này khiến các nhân viên trong phòng làm việc vốn đã quen với phản ứng của Phiền Tiểu Thử khi nhìn thấy sự xuất hiện của Khúc Tĩnh đều cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, vô cùng giật mình!
Trừng to hai mắt nhìn Phiền Tiểu Thử, như muốn đem củ khoai lang này nhìn thành một đóa hoa.
Không ngờ! Quá bất ngờ! Thậm chí còn có người muốn tiến đến trước mặt Phiền Tiểu Thử, đưa tay sờ trán nàng.
"Tiểu Thử, ngươi hôm nay yên tĩnh đến bất ngờ a, có phải bị bệnh rồi không?" Thành Phương vẻ mặt quan tâm hỏi nàng. Nhưng xin mọi người đừng nghi ngờ, nàng tuyệt đối là vì không có gì hóng hớt nên buồn chán thôi.
"Không có a." Phiền Tiểu Thử đang làm việc, ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt khó hiểu. "Sao Tiểu Phương lại nói vậy?"
"Không không, bởi vì hôm nay trông ngươi như không có sức sống. Cho nên bày tỏ một chút quan tâm." Thành Phương cười mỉa.
"Bởi vì công việc hôm nay rất nhiều, ta muốn hoàn thành sớm một chút, tối nay còn phải hẹn hò a." Không thể không nói củ khoai lang thật đúng là một diễn viên tài năng, không tiến vào giới showbiz thật vô cùng đáng tiếc. Lúc nàng nói những lời này, gương mặt còn lộ ra nụ cười ngượng ngùng, cúi nửa đầu, gương mặt vậy mà lại còn ửng đỏ. Thật sự là một bộ dáng thiếu nữ mới biết yêu.
"..." Thành Phương tử trận. Phóng viên nhiều chuyện không phải ai cũng có thể làm.
"Hẹn hò? Tiểu Thử có hẹn với bà chủ sao?" Tô Hiểu Mai cười tủm tỉm.
"Mèo chiêu tài? Đương nhiên không phải a, mèo chiêu tài hôm nay cũng có hẹn." Phiền Tiểu Thử 'hạnh phúc' cười nói.
"Không phải bà chủ? Vậy là ai?"
"... không là ai hết..." Phiền Tiểu Thử xấu hổ, cúi đầu không nói.
o(╯□╰)o
Tô Hiểu Mai cũng tử trận, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Củ khoai lang này leo tường? Hai người cùng nhau leo tường? Chẳng lẽ là hẹn nhau leo tường? Lẽ nào leo tường đang là mốt của thời đại này a?
Tô Hiểu Mai cảm thấy mình bị đùa giỡn. Tuy nàng không biết cảm giác này rốt cuộc từ đâu tới.
Sau đó, tuy đối tượng hẹn hò của Phiền Tiểu Thử không phải Mạc Ảnh Hàn, thế nhưng bởi vì đối tượng không phải là Mạc Ảnh Hàn, cho nên đám nhân viên nhiều chuyện này càng quan tâm thân phận của đối phương. Nếu như không phải Mạc Ảnh Hàn, vậy có thể là ai? Là ai mà có thể khiến Phiền Tiểu Thử lộ ra biểu tình như vậy a?
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, đồng hồ rốt cuộc cũng trôi tới 5 giờ, thời gian tan tầm.
Lần đầu tiên Phiền Tiểu Thử không tăng ca.
Càng quỷ dị hơn nữa Phiền Tiểu Thử không có nhảy nhót đến trước cửa phòng làm việc của Mạc Ảnh Hàn.
Phiền Tiểu Thử rất bình tĩnh đi ra cửa lớn công ty Vân Tường, bình tĩnh đến nỗi khiến mọi người trong phòng làm việc không thể bình tĩnh nổi.
Vì vậy, một đám người đi xuống rình coi Phiền Tiểu Thử cùng Vũ Tư Vũ gặp nhau.
Người nam sinh đứng trước cửa công ty Vân Tường, bóng hình bị ánh tà dương tạo ra một chiếc bóng thật dài. Mái tóc mềm mại buông trên trán, thân hình cao ráo, dáng vẻ thư sinh dịu dàng, nụ cười ôn nhu, mặc kệ từ đâu nhìn đến, điều giống như bạch mã hoàng tử của các cô gái mơ ước a.
Thật khiến người khác ước ao đố kị a.
Thấy Phiền Tiểu Thử đi xuống, nét mặt người nam sinh hóa ra một nụ cười có thể ngọt ngào đến chết người. Nói: "Tối hôm nay muốn đi đâu ăn?"
"Ta muốn ăn buffet. Sau đó muốn đi ngắm sao." Phiền Tiểu Thử cười tủm tỉm quay qua nói với người nam sinh.
"Được. Chúng ta đến 'Chuyển giác' ăn trước, sau đó đi ngắm sao." Lúc người nam sinh nói những lời này, đã vươn cánh tay lên. Tay hắn cũng rất đẹp, các đốt ngón tay rõ ràng, cũng rất cân xứng, cũng rất sạch sẽ.
"Ừa." Phiền Tiểu Thử cười, vẻ mặt hạnh phúc đem tay mình đặt vào bàn tay nam sinh.
Bộ dạng này của bọn họ, mặc kệ từ góc độ nào nhìn đến, đều là một đôi đang đắm chìm trong tình yêu, hạnh phúc đến nỗi khiến người khác nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hai người đang nắm tay kia lại đang nói nhỏ với nhau.
"Tiền ăn buffet ngươi trả."
"Ta khinh! Để nữ sinh trả tiền, ngươi có phải là đàn ông không a?"
"Ta khinh! Muốn nhân viên trả tiền, ngươi có phải là chủ thuê không a?"
"Chia đôi, ai ăn người đấy trả! Thật chịu không nổi mà."
"Chia đôi? Vậy còn đi ăn làm gì? Về nhà ăn mì."
"Mì? Ngươi nấu?"
"Ngươi không nấu? Ngươi có phải con gái không a?!"
"Ta có phải con gái hay không với việc có thể nấu mì hay không liên quan gì! Ta muốn ăn buffet!"
"Ta khinh! Ngươi trả thì ta ăn!"
"Chia đôi! Ta khinh! Coi chừng ta trừ lương!"
"Đê tiện!"
"Quá khen!"
"Quả nhiên ngươi không phải là con gái!"
"Quả nhiên ngươi là thứ ẻo lả!"
Sau đó tổng kết lại, hai người vắt cổ chày ra nước ở cùng nhau, nhất định sẽ không hạnh phúc.
Cãi nhau cứ cãi nhau, khó chịu cứ khó chịu, bóng lưng của hai người lại bày ra bộ dạng hạnh phúc. Mạc Ảnh Hàn đứng trong phòng làm việc, xuyên qua chiếc cửa sổ, đúng lúc có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người. Nàng diện vô biểu tình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Phiền Tiểu Thử. Bầu không khí xung quanh không biết tại sao đột nhiên rơi xuống mấy độ.
"Bà chủ~~" Tiểu Dương đứng một bên, run rẩy cơ thể, vẻ mặt hoảng sợ hô.
"Khúc tiểu thư đã về rồi?"
"Đã về. Khúc tiểu thư mời ngài ngày mai đến nhà nàng gặp gỡ."
"..." Mạc Ảnh Hàn cau mày, không nói gì.
"Bà chủ?"
"... Ngươi nói với nàng, ta không rảnh. Nhớ tìm một lý do không thể bị chọc thủng." Mạc Ảnh Hàn xoay người, dường như nàng rất uể oải, ôm trán nói, sau đó xoay người rời đi.
"... Ta biết rồi bà chủ." Tiểu Dương nhìn bóng lưng Mạc Ảnh Hàn rời đi, trong lòng nhịn không được kêu khổ một trận.
Cái gì mà nói dối rồi không dễ dàng bị chọc thủng? Bà chủ ngài cũng quá đề cao ta rồi! ~~~~(3_3)~~~~
...
...
Lúc Phiền Tiểu Thử về nhà, đột nhiên nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn đứng trong phòng khách, vậy mà còn mặc áo ngủ.
Nàng vừa vào cửa Mạc Ảnh Hàn liền phát hiện, chuyển đầu, nhìn nàng.
"Mèo chiêu tài sao ngươi chưa ngủ?" Trong lòng quả nhiên quan tâm mình, quả thật nở hoa trong lòng, nhưng biểu hiện của nàng vẫn giả bộ rất bình tĩnh.
"Khát nước, uống nước." Sắc mặt Mạc Ảnh Hàn bất động, lạnh lùng phun ra hai chữ. Xoay người đi đến ấm trà trên bàn. Sau đó cũng không liếc mắt nhìn tới Phiền Tiểu Thử, cầm lấy ấm trà, tự rót một ly.
"..." Phiền Tiểu Thử thật muốn kêu gào.
"..." Mạc Ảnh Hàn uống trà xong, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Phiền Tiểu Thử, nói: "Đi ngủ sớm một chút đi! Đừng có giống như chích máu gà* không ngủ được." Sau đó cũng không quay đầu lại, đi lên lầu, vào phòng của bản thân. Quả nhiên phất tay áo một phát, không để lại một áng mây nào.
*Từ này là ám chỉ 'Si mê' 'Điên cuồng' hoặc một người đang hưng phấn vô cùng, có ý tứ trêu chọc.
Có hứng thú tìm hiểu thì vào đây.