Lý Hành Viễn cười lạnh mấy tiếng, đột nhiên từ trong tay đâu ra một quân cờ.
Thoáng chốc, bốn phương tám hướng vô thanh vô tức bắn ra hơn mười mũi tên, tiến tiến hướng hắn mà đến!
Triển Vô Cực l cực nhanh rút trường kiếm ra.
Chỉ tiếc nội lực hắn không bằng lúc trước, không thể phối hợp khinh công với chiêu kiếm, bởi vậy vô ý một cái, trên đùi hắn trúng một mũi tên.
Triển Vô Cực nhịn cơn đau nhức, tiếp tục né tránh mũi tên đang bay đến, không ngờ lúc này từ phía trên chụp xuống một cái lưới, trên đó còn có vô số dao găm. Hắn tránh né không kịp, lập tức bị bao phủ. Trong phút chốc, toàn thân hắn đau nhức, lưới võng bó càng chặt. Mà kiếm trong tay hắn cũng bị người ta nhanh chóng siết chặt mà vô dụng.
Giờ này khắc này, toàn thân hắn đều đầy vết dao, mỗi lần động đậy một chút, lưỡi dao sắc bén liền đâm vào, nhất thời toàn than hắn nhiễm máu tươi.
「 Người đâu! Đưa hắn vào đại lao, chờ tra thẩm!」 Lý Hành Viễn ra lệnh nói.
Lập tức , có sáu gã quan binh chia ra sáu nơi kéo cái lưới, đưa hắn vào đại lao.
Triển Vô Cực muốn vận công giãy giụa, lại kinh tâm phát hiện tứ chi hắn bủn rủn, khiến không còn sức lực! Thật giận, cha con nhà họ Lý nhất định đã hạ độc!
Chốc lát sau, trước mắt hắn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
****
Đỗ Quan Nguyệt không lay chuyển được Tô Tiểu Thoa, nên đáp ứng sáng mai đưa nàng trở về thăm nhà.
Không ngờ lúc này có một gã mật thám từ bên ngoài chạy vào, thần sắc vội vàng, hắn không đợi hạ nhân thông báo liền thẳng tiến vào, có thể thấy được chuyện vô cùng nghiêm trọng.
「 Trang chủ –」 Mật thám ghé vào bên tai Đỗ Quan Nguyệt nói vài câu.
「 Cái gì? Mau để ta xem!」 Vẻ mặt Đỗ Quan Nguyệt luôn luôn bình tĩnh giờ xuất hiện phẫn nộ.
Tô Tiểu Thoa đứng bên cạnh không chú ý lắm.
Chỉ thấy mật thám từ trong ngực lấy ra hai tờ bố cáo mở ra đặt ở trước bàn, chỉ thấy bên trên đều có ba chữ lớn Triển Vô Cực.
Tô Tiểu Thoa thoáng nhìn vthấy ội vàng xông lên phía trước, đứng ở bên cạnh Đỗ QuanNnguyệt, hai người cùng nhìn về hai tờ bố cáo trên bàn h, trong đó hé ra hang chữ –
Tô gia bị Triển Vô Cực Long Diễm bang phóng hỏa, làm hơn mười mấy mạng người nhà Tô Chính Hùng chết cháy……
Tô Tiểu Thoa nhìn đến hang chữ đó, chỉ cảm thấy từng trận hàn ý từ lòng bàn chân ứa ra đi lên!
Ông trời! Đây là ác mộng sao? Nàng có loại cảm giác muốn té xỉu.
Đỗ Quan Nguyệt lập tức đưa tay điểm nàng.「 Đại tẩu, chị cần bình tĩnh một chút!」
Tô Tiểu Thoa bị hắn điểm huyệt, cảm xúc vững vàng hơn.「 Ta không phải đại tẩu của ngươi!」Ngữ điệu nàng cực kỳ khổ sở.
Đỗ Quan Nguyệt hơi ngẩn ra,sau đó lập tức mở miệng:「 Mặc kệ như thế nào, chị phải bảo trọng chính mình!」
Tô Tiểu Thoa gật gật đầu, hai người nhìn về tờ bố cáo thứ hai, bố cáo viết –
Triều đình đã bắt được khâm phạm Triển Vô Cực, cũng quyết định mười ngày sau xử trảm ở ngoại ô.
Tô Tiểu Thoa suy sụp ngồi xuống, trong lòng đau triệt không chịu nổi. Chẳng lẽ Vô Cực đi chuyến này…… Đúng là đi làm chuyện này sao?
Không không không, nàng không tin! Nàng không tin hắn sẽ làm ra chuyện thương tâm như vậy! Nhưng mà không phải hắn thì là ai?
Nàng nghĩ trong vòng mười năm qua nhà họ Tô chỉ làm ăn, không hề kết thâm cừu đại hận với anh, là ai nhẫn tâm làm ra chuyện thương thiên hại lí đến như vậy?
Mà tất cả mũi tên tựa hồ đều chỉ hướng một người — Vô cực!
Vì đạt được đến mục đích hắn sẽ không từ thủ đoạn, từ trước đến nay hắn luôn xử sự như vậy, hắn vì nàng mà giết hết tất cả những người ngăn cản bọn họ ở cùng một chổ? Trời ạ — nàng không biết, nàng thật sự không muốn biết!
Đỗ Quan Nguyệt đứng ở một bên thủy chung trầm mặc. Sau một lát, hắn gọi người mang giấy bút tới.
Trầm ngâm một lúc lâu, hắn đề bút viết xuống vài chữ to:
Đại ca gặp nạn,mau đến!
Nhị ca
Viết xong sau hắn triệu người hầu đến, dặn nói:「 Mau đem phong thư này đến 『 Tử Vân Trai 』!」
Người hầu tiếp nhận thư, lập tức vội đi ra ngoài.
「 Tô cô nương, đợi Tứ đệ tới, chúng ta sẽ thương thảo làm sao giải cứu đại ca.」
Tâm Trạng Tô Tiểu Thoa thoáng chốc đại biến, lạnh lùng mở miệng nói:「 Giết người là phải đền mạng !」
Lý Hành Viễn cười lạnh mấy tiếng, đột nhiên từ trong tay đâu ra một quân cờ.
Thoáng chốc, bốn phương tám hướng vô thanh vô tức bắn ra hơn mười mũi tên, tiến tiến hướng hắn mà đến!
Triển Vô Cực l cực nhanh rút trường kiếm ra.
Chỉ tiếc nội lực hắn không bằng lúc trước, không thể phối hợp khinh công với chiêu kiếm, bởi vậy vô ý một cái, trên đùi hắn trúng một mũi tên.
Triển Vô Cực nhịn cơn đau nhức, tiếp tục né tránh mũi tên đang bay đến, không ngờ lúc này từ phía trên chụp xuống một cái lưới, trên đó còn có vô số dao găm. Hắn tránh né không kịp, lập tức bị bao phủ. Trong phút chốc, toàn thân hắn đau nhức, lưới võng bó càng chặt. Mà kiếm trong tay hắn cũng bị người ta nhanh chóng siết chặt mà vô dụng.
Giờ này khắc này, toàn thân hắn đều đầy vết dao, mỗi lần động đậy một chút, lưỡi dao sắc bén liền đâm vào, nhất thời toàn than hắn nhiễm máu tươi.
「 Người đâu! Đưa hắn vào đại lao, chờ tra thẩm!」 Lý Hành Viễn ra lệnh nói.
Lập tức , có sáu gã quan binh chia ra sáu nơi kéo cái lưới, đưa hắn vào đại lao.
Triển Vô Cực muốn vận công giãy giụa, lại kinh tâm phát hiện tứ chi hắn bủn rủn, khiến không còn sức lực! Thật giận, cha con nhà họ Lý nhất định đã hạ độc!
Chốc lát sau, trước mắt hắn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.Đỗ Quan Nguyệt không lay chuyển được Tô Tiểu Thoa, nên đáp ứng sáng mai đưa nàng trở về thăm nhà.
Không ngờ lúc này có một gã mật thám từ bên ngoài chạy vào, thần sắc vội vàng, hắn không đợi hạ nhân thông báo liền thẳng tiến vào, có thể thấy được chuyện vô cùng nghiêm trọng.
「 Trang chủ –」 Mật thám ghé vào bên tai Đỗ Quan Nguyệt nói vài câu.
「 Cái gì? Mau để ta xem!」 Vẻ mặt Đỗ Quan Nguyệt luôn luôn bình tĩnh giờ xuất hiện phẫn nộ.
Tô Tiểu Thoa đứng bên cạnh không chú ý lắm.
Chỉ thấy mật thám từ trong ngực lấy ra hai tờ bố cáo mở ra đặt ở trước bàn, chỉ thấy bên trên đều có ba chữ lớn Triển Vô Cực.
Tô Tiểu Thoa thoáng nhìn vthấy ội vàng xông lên phía trước, đứng ở bên cạnh Đỗ QuanNnguyệt, hai người cùng nhìn về hai tờ bố cáo trên bàn h, trong đó hé ra hang chữ –
Tô gia bị Triển Vô Cực Long Diễm bang phóng hỏa, làm hơn mười mấy mạng người nhà Tô Chính Hùng chết cháy……
Tô Tiểu Thoa nhìn đến hang chữ đó, chỉ cảm thấy từng trận hàn ý từ lòng bàn chân ứa ra đi lên!
Ông trời! Đây là ác mộng sao? Nàng có loại cảm giác muốn té xỉu.
Đỗ Quan Nguyệt lập tức đưa tay điểm nàng.「 Đại tẩu, chị cần bình tĩnh một chút!」
Tô Tiểu Thoa bị hắn điểm huyệt, cảm xúc vững vàng hơn.「 Ta không phải đại tẩu của ngươi!」Ngữ điệu nàng cực kỳ khổ sở.
Đỗ Quan Nguyệt hơi ngẩn ra,sau đó lập tức mở miệng:「 Mặc kệ như thế nào, chị phải bảo trọng chính mình!」
Tô Tiểu Thoa gật gật đầu, hai người nhìn về tờ bố cáo thứ hai, bố cáo viết –
Triều đình đã bắt được khâm phạm Triển Vô Cực, cũng quyết định mười ngày sau xử trảm ở ngoại ô.
Tô Tiểu Thoa suy sụp ngồi xuống, trong lòng đau triệt không chịu nổi. Chẳng lẽ Vô Cực đi chuyến này…… Đúng là đi làm chuyện này sao?
Không không không, nàng không tin! Nàng không tin hắn sẽ làm ra chuyện thương tâm như vậy! Nhưng mà không phải hắn thì là ai?
Nàng nghĩ trong vòng mười năm qua nhà họ Tô chỉ làm ăn, không hề kết thâm cừu đại hận với anh, là ai nhẫn tâm làm ra chuyện thương thiên hại lí đến như vậy?
Mà tất cả mũi tên tựa hồ đều chỉ hướng một người — Vô cực!
Vì đạt được đến mục đích hắn sẽ không từ thủ đoạn, từ trước đến nay hắn luôn xử sự như vậy, hắn vì nàng mà giết hết tất cả những người ngăn cản bọn họ ở cùng một chổ? Trời ạ — nàng không biết, nàng thật sự không muốn biết!
Đỗ Quan Nguyệt đứng ở một bên thủy chung trầm mặc. Sau một lát, hắn gọi người mang giấy bút tới.
Trầm ngâm một lúc lâu, hắn đề bút viết xuống vài chữ to:
Đại ca gặp nạn,mau đến!
Nhị ca
Viết xong sau hắn triệu người hầu đến, dặn nói:「 Mau đem phong thư này đến 『 Tử Vân Trai 』!」
Người hầu tiếp nhận thư, lập tức vội đi ra ngoài.
「 Tô cô nương, đợi Tứ đệ tới, chúng ta sẽ thương thảo làm sao giải cứu đại ca.」
Tâm Trạng Tô Tiểu Thoa thoáng chốc đại biến, lạnh lùng mở miệng nói:「 Giết người là phải đền mạng !」