Trong mười năm này, trên giang hồ biến hóa quá nhiều. Năm đó Long Diễm bang tung hoành một thời đã biến mất, tục truyền, bang chủ Long Diễm bang Triển Vô Cực đã nhảy núi bỏ mình. Bất quá truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, đến nay chưa có người thấy qua bia mộ hắn.
Ngày này, bên trong thành Dương Châu có một hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng lông mi trắng, bên cạnh hòa thượng còn có một gã thân hình cao lớn, vẻ mặt đờ đẫn một nam nhân mặc áo đen.
Hai người tiến vào một phòng điếm. Theo sau, hai người có một ít bánh mì.
Lúc này đã đến giờ ngọ, khách điếm ồn ào, đủ loại màu sắc đủ loại người tề tụ.
Trong đó, đa số mọi người đều nói trên giang hồ gần đây xuất hiện một nữ hiệp, võ công tuyệt cao, diện mạo hiếm thấy, nhưng thái độ nàng âm tàn.Nếu nam nhân nào nói chuyện có ý mạo phạm, như vậy chết là không thể nghi ngờ.Nhưng mà nàng lại thích cướp của người giàu chia cho người nghèo, gần đây mấy nhà quan và phú hào đều bị cướp.
Nếu hỏi nàng có đồng bọn hay không? Đáp án là không có, nàng từ trước đến nay độc lai độc vãng, hành tung mơ hồ.
「 Quan phủ vì sao không bắt nàng?」 Có người hỏi.
「 Còn không phải là bởi vì không đủ chứng cớ, không ai nguyện ý ra mặt chỉ chứng.」 Tên còn lại hồi đáp.
「 Như vậy nàng tên gọi là gì?」 Lại có người hỏi.
「 Tên thật ra chưa từng nghe nàng nhắc tới, bởi vậy người giang hồ gọi nàng là 『 Ngọc La Sát 』.」
Nhất thời khách điếm đều bàn luận về Ngọc La Sát.
「 Vị này nữ hiệp lệ khí rất nặng, nếu có duyên gặp gỡ nàng, ta nhất định phải độ hóa cho nàng!」Hòa thượng lông mi trắng nói.
Hắc y nhân từ đầu đến cuối trầm mặc không nói. Hồi lâu lúc sau, hắn đột nhiên mở miệng nói:「 Sư phụ, như thế này ta muốn đi bái tế vong thê.」
「 Nếu vì sư không có nhớ lầm, đã qua mười năm?」Hòa thượng lông mi trắng bùi ngùi nói.
Hắc y nhân lạnh lung vẻ mặt thoáng toát ra một chút sầu bi. Đúng vậy, hôm nay vừa vặn mười năm……
Hòa thượng lông mi trắng thấy hắn giống như nhớ lại, vì thế mở miệng nói:「 Duyên tới duyên đi đều là nhân quả!」
「 Đa tạ sư phụ dạy bảo.」 Hắc y nhân cung kính nói.
「 Vi sư ở 『 Linh Đài Tự 』 chờ ngươi, đi sớm về sớm.」
「 Dạ!」
Vì thế sau khi hai thầy trò đi ra khỏi khách điếm, Hắc y nhân tức tạm biệt hòa thượng lông mi trắng, một mình ra khỏi thành.
Hắc y nhân ra khỏi thành một lúc, liền thi triển khinh công tuyệt đỉnh, không bao lâu liền đi vào ngoại ô tên là 「 Đoạn Tình Nhai 」.
Nơi này sâu không lường được, đáy vực là một con sông chảy xiết.
Lúc này gió thu từng trận, chung quanh cỏ dại lộn xộn, cảm giác rất thê lương hiu quạnh.
Hắc y nhân đến gần vách đá, trong miệng lẩm bẩm:「 Mười năm …… Nàng rời ta đi suốt mười năm ……」 Hắn ngây người một lúc lâu, sau đó đi về tấm bia đá bên, trên đó có khắc chữ 「 Ái thê Tô Tiểu Thoa chi mộ 」.
Nguyên lai Hắc y nhân đúng là Triển Vô Cực!
Năm đó hắn đuổi theo Tô Tiểu Thoa nhảy xuống núi, kết quả bị nước sông cuốn đi, hôn mê bất tỉnh,cho đến hòa thượng lông mi trắng cứu hắn. Từ đó Triển Vô Cực đổi tên là Vô Hối, đi theo hòa thượng lông mi trắng vân du tứ hải.
………..
Vào đêm, một người bịt mặt mặc trang phục màu đen thi triển khinh công thượng thừa bay qua một bức tường cao.
Sau khi hạ xuống, hắc y nhân như là cực quen thuộc chỗ nnày,quẹo trái rẽ phải, xuyên qua từng đạo hành lang dài, đi thẳng về phía Tây.
Hắc y nhân chậm rãi từng bước một tới gần uyển sương phòng, sau đó lặng yên không một tiếng động mở cửa phòng ra, đi thẳng về phía giường……
Lý Thiếu Bạch đang nằm mộng đẹp, bỗng nhiên bị một cái tát mạnh, lập tức đau đến ngồi dậy, luôn miệng nguyền rủa nói:
「 Là tên hỗn đản nào dám đánh ta, mau cút lại đây……」 Ngữ thanh chưa tất, một thanh chủy thủ lạnh lẽo dán tại cổ hắn, hắn lập tức im miệng, thân mình run rẩy không ngừng.
Hắn cầu xin nói:「 Đại…… Đại gia, có…… Có việc gì từ từ thương lượng, bạc ngài cứ lấy, cầu…… Cầu ngài tha ta một mạng……」
Lý Thiếu Bạch và thê tử bên cạnh cũng tục cầu xin tha thứ.
Hắc y nhân cuồng tiếu.「 Tha cho ngươi? Nói thật đơn giản, mười năm trước ngươi có từng dễ dàng bỏ qua cho người khác? Lúc người khác đau khổ cầu xin, ngươi có bỏ qua bọn họ sao?」
Lý Thiếu Bạch cảm thấy cả kinh, giọng nói rõ ràng là nữ nhân, hơn nữa giống như đã nghe qua ở đâu.「 Ta…… Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?﹄
「 Lý Thiếu Bạch, ngươi thật sự là hay quên, ngươi còn nhớ rõ một nhà họ Tô không?」
Lúc này trong long Lý Thiếu Bạch lo sợ đến tột đỉnh.「 Ngươi đến tột cùng là ai?」
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, chậm rãi cởi bỏ mặt nạ bảo hộ, lộ ra vẻ mặt lãnh diễm tuyệt tục.「 Còn nhớ rõ ta không?」
「 Nàng…… Nàng…… Nàng……」 Lý Thiếu Bạch quả thực giống gặp quỷ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Trời ạ! Nàng không có chết……
「 Tiểu…… Tiểu Thoa……」 Giọng nói của Lý Thiếu Bạch run rẩy.
「 Tốt lắm, ngươi còn nhớ rõ ta !」 Ánh mắt sắc bén của Tô Tiểu Thoa nhìn thẳng vào hắn.
「 Nàng…… Nàng không có chết?」
「 Hừ! Người chết không thể báo thù !」
「 Báo thù?」 Lý Thiếu Bạch lo sợ không yên nói.
「 Mười năm trước cả nhà họ Tô bị chết cháy không phải do cha con các người phóng sao?」.
「 Đương nhiên…… Không phải!」 Lý Thiếu Bạch không dám nhìn thẳng nàng.
「 Phải không? Năm đó ngươi giết con trong bụng ta, chính miệng ngươi đã nói bên tai ta , chẳng lẽ ngươi đã quên?」 Tô Tiểu Thoa cười lạnh, tiếng cười kia phảng phất đến từ địa ngục.
Cả người Lý Thiếu Bạch nổi da gà, sợ hãi cực kỳ,mười năm không thấy,nàng thay đổi giống như người khác? Tuy rằng vẫn xinh đẹp, nhưng mà ánh mắt của nàng, làm người ta không rét mà run!
Tô Tiểu Thoa thấy hắn run rẩy không nói, không khỏi âm thầm cười lạnh.「 Có lẽ — như vậy sẽ làm ngươi nhớ đến!」 Tay nàng chỉ gảy nhẹ, đầu thanh kiếm đâm vào tay Lý Thiếu Bạch.
Thoáng chốc, toàn thân Lý Thiếu Bạch đau nhức, đau đến hắn khóc thét không thôi, thê tử bên cạnh hắn sợ tới mức ngất đi.
「 Cầu…… Cầu nàng…… Hỏa…… đúng là…… là ta phóng …… Nhưng…… tất cả đều là…… Là triệu…… Triệu công công sai…… Sai……」 Lý Thiếu Bạch đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng không ngừng, hắn đời này còn chưa thống khổ như vậy.
「 Rất đau phải không?」 Tô Tiểu Thoa lạnh lùng cười.
Lý Thiếu Bạch gật đầu.
「 Ngươi cũng biết cửa nát nhà tan, con bị giết là đau như thế nào sao?」 Trong mười năm nay nàng bị đau khổ giày vò, đau kịch liệt như thế đã sớm làm thay đổi tính tình. Không còn là người dịu dàng, tràn ngập thiện lương Tô Tiểu Thoa nửa.
「 Nàng nể tình chúng ta từng làm vợ chồng, tha…… Tha ta đi! Tất cả đều là chủ ý của cha ta…… Muốn giết…… thì giết ông và Triệu Tử Kính……」
「 Như thế nào, bắt đầu phụ tử tàn sát sao?」 Tô Tiểu Thoa cười lạnh.「 Loại người vô tình vô nghĩa như ngươi,còn cộng thêm tội bất hiếu, ta không thể tha cho ngươi được!」
「 Tiểu Thoa……」 Lý Thiếu Bạch kêu đau bắt được tay nàng.
「 Cút ngay, ngươi không xứng gọi tên ta!」 Tô Tiểu Thoa tung một chưởng đẩy hắn ra, lấy dây thừng trói vợ chồng Lý Thiếu Bạch lại, sau đó đẩy ngã ngọn đèn.「 Lý gia các ngươi xuống địa ngục đi!」
Hỏa — bắt đầu mãnh liệt lan tràn khắp nơi.