Triển Vô Cực một đường từ 「 Đoạn Tình Nhai 」 chậm rãi bước trở về thành nội.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ trong Lý gia thoát ra, cũng nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.
Tiếp theo, hắn thấy trong nhà họ Lý lóe ra ánh lửa và khói đen nồng đậm, không cầnnghĩ ngợi , hắn đuổi theo hắc y nhân
Tô Tiểu Thoa đi không bao lâu, cảnh giác đã có người đang đuổi theo nàng, vì thế nàng thở ra một hơi, thi triển khinh công độc môn sư phụ truyền lại.
Lúc đầu Tô Tiểu Thoa chạy phía trước,không bao lâu người nọ đã đứng phía sau nàng
Trong lòng Tô Tiểu Thoa giật mình, tùy tay về lấy một số mai ngân châm, để ngăn cản người đó đuổi theo.
Triển Vô Cực cảm giác một trận kình phong đuổi đến, ống tay áo vội vàng vung lên th hếtngân châm. Người này lòng dạ rất ác động , phát ra ngân châm nhắm vào điểm yếu của hắn.
Vì thế hắn xoay người một cái, trong giây lát đi đến trước mặt hắc y nhân.
「 Tránh ra, nếu không ta giết ngươi.」 Tô Tiểu Thoa lãnh đạm nói.
Triển Vô Cực lúc này giống như ngủ lôi oanh đỉnh, không thể nhúc nhích.
Giọng nói này mười năm qua hắn chưa từng quên.Nhìn một đôi mắt to như ẩn như hiện dưới mạn che mặt,con ngươi trong suốt động lòng người, vẫn như cũ giống như mười năm trướcđ.Đúng vậy, nhất định là nàng!
「 Tiểu Thoa……」 Hắn thâm tình bật thốt lên.
Trong lòng Tô Tiểu Thoa chịu chấn động, lớn tiếng hỏi:「Là ai?」 nghe này thanh âm trầm thấp này, chẳng lẽ là hắn?
Triển Vô Cực chậm rãi tháo mặt nạ đeo trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt gầy của hắn.「 Là ta,Vô Cực!」
Tô Tiểu Thoa khó có thể tin , hoảng hốt nhìn hắn, thời gian phảng phất như quay về mười năm trước, nàng nhẹ nhàng nói:「 Vô Cực…… Vô Cực……」 không thể tưởng được hắn còn sống ở trên đời này!
Nhịn không được trong lòng kích động, hốc mắt của nàng đỏ lên.
Bỗng dưng nàng nhớ tới thù nhà chưa báo xong, huống hồ sư phụ nói qua với nàng cảm tình giống như độc dược, đụng cũng không được đụng. Nhẹ thì đau khổ cả đời, nặng thì một mạng quy thiên.
Nàng từng đáp ứng vớisư phụ phải đoạn tình đoạn yêu, mới có thể luyện võ nghệ, sư phụ nói với nàng, ngày sau nếu động tâm yêu thươngg nam nhân, công lực sẽ giảm đi.
Bởi vậy nàng trầm mặc thật lâu, yếu ớt mở miệng nói:「 Ngươi nhận sai người rồi!」
Không, tuyệt đối không thể! Giọng nói của nàng, bộ dáng của nàng hắn cả đời này đều không thể quên được , hắn sao có thể nhận saingười?「 Tiểu Thoa,nàng……」 Triển Vô Cực đi lên phía trước, hắn nghĩ muốn ôm nàng vào lòng.
「 Đứng lại, đừng tới đây, nếu không đừng trách ta ra tay với ngươi!」 Tô Tiểu Thoa rút ra trường kiếm nhắm ngay hắn.
「 Ta không tin nàng sẽ giết ta!」 Hắn lại đi tới từng bước.
「 Xem chiêu!」 Tô Tiểu Thoa không chút do dự đâm trường kiếm thẳng về phía trước.
Triển Vô Cực đứng im tại chỗ không trốn tránh. Mắt thấy mũi kiếm đã đâm gần trúng ngực hắn, hắn vẫn như cũ không dịch chuyển.
Mũi kiếm của Tô Tiểu Thoa lệch sang một bên, đâm vào cánh tay hắn.
Cánh tay của Triển Vô Cực nhất thời nhiễm máu tươi.
「 Vì sao không tránh?」
「 Bởi vì ta biết nàng sẽ không giết ta, nếu ta đoán sai, như vậy chết ở trong tay mình yêu nhất, ta cũng không oán không hối.」 Hắn chăm chú nhìn nàng.
「 Phải không? Ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi!」 Dứt lời, nàng lại giơ kiếm đâm về phía ngực hắn
Một kiếm này nhẹ nhàng vô cùng, nhưng cũng tàn nhẫn dị thường, thẳng tắp đâm vào ngực Triển Vô Cực. Thoáng chốc, máu tươi từ ngực hắn phun ra.
「 Ngươi……」 Trong lòng Tô Tiểu Thoa nhất thời tràn đầy hối hận, nàng nghĩ hắn bất quá chỉ nói, không nghĩ tới hắn thật chịu chết dưới kiếm của nàng.「 Vô Cực……」 Nàng thu hồi trường kiếm, vội vàng đỡ lấy hắn.
「 Nàng…… Nàng cuối cùng cũng chấp nhận ta !」Trên mặt tái nhợt Triển Vô Cực nở nụ cười thỏa mãn.
「 Chàng…… Vì sao không tránh?」 Nàng kích động khóc.
「 Ta không phải đã nói, nếu có thể chết dưới kiếm của nàng cũng cam tâm tình nguyện sao.」
Tô Tiểu Thoa thấy hắn đối với nàng thâm tình như thế, trong lòng bất giác đau thương. Mười năm qua, nàng sớm luyện đến tính cách vô tình vô yêu, vô bi vô sầu, nhưng nàng lại rơi giọt nước mắt đầu tiên suốt mười năm vì hắn.
Đột nhiên cổ họng nàng nghẹn lại, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Triển Vô Cực hoảng hốt thấy nàng như thế, lo lắng nói:「 Nàng…… Nàng tại sao lại hộc máu ?」
Tô Tiểu Thoa lắc đầu:「 Đừng lo ta, vẫn là cứu chàng trước!」 Nàng đưa tay điểm huyệt đạo của hắn, thay hắn cầm máu.
Sau đó, nàng mới nâng hắn dậy chậm rãi đi về hướng ngoài thành.
Triển Vô Cực một đường từ 「 Đoạn Tình Nhai 」 chậm rãi bước trở về thành nội.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ trong Lý gia thoát ra, cũng nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.
Tiếp theo, hắn thấy trong nhà họ Lý lóe ra ánh lửa và khói đen nồng đậm, không cầnnghĩ ngợi , hắn đuổi theo hắc y nhân
Tô Tiểu Thoa đi không bao lâu, cảnh giác đã có người đang đuổi theo nàng, vì thế nàng thở ra một hơi, thi triển khinh công độc môn sư phụ truyền lại.
Lúc đầu Tô Tiểu Thoa chạy phía trước,không bao lâu người nọ đã đứng phía sau nàng
Trong lòng Tô Tiểu Thoa giật mình, tùy tay về lấy một số mai ngân châm, để ngăn cản người đó đuổi theo.
Triển Vô Cực cảm giác một trận kình phong đuổi đến, ống tay áo vội vàng vung lên th hếtngân châm. Người này lòng dạ rất ác động , phát ra ngân châm nhắm vào điểm yếu của hắn.
Vì thế hắn xoay người một cái, trong giây lát đi đến trước mặt hắc y nhân.
「 Tránh ra, nếu không ta giết ngươi.」 Tô Tiểu Thoa lãnh đạm nói.
Triển Vô Cực lúc này giống như ngủ lôi oanh đỉnh, không thể nhúc nhích.
Giọng nói này mười năm qua hắn chưa từng quên.Nhìn một đôi mắt to như ẩn như hiện dưới mạn che mặt,con ngươi trong suốt động lòng người, vẫn như cũ giống như mười năm trướcđ.Đúng vậy, nhất định là nàng!
「 Tiểu Thoa……」 Hắn thâm tình bật thốt lên.
Trong lòng Tô Tiểu Thoa chịu chấn động, lớn tiếng hỏi:「Là ai?」 nghe này thanh âm trầm thấp này, chẳng lẽ là hắn?
Triển Vô Cực chậm rãi tháo mặt nạ đeo trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt gầy của hắn.「 Là ta,Vô Cực!」
Tô Tiểu Thoa khó có thể tin , hoảng hốt nhìn hắn, thời gian phảng phất như quay về mười năm trước, nàng nhẹ nhàng nói:「 Vô Cực…… Vô Cực……」 không thể tưởng được hắn còn sống ở trên đời này!
Nhịn không được trong lòng kích động, hốc mắt của nàng đỏ lên.
Bỗng dưng nàng nhớ tới thù nhà chưa báo xong, huống hồ sư phụ nói qua với nàng cảm tình giống như độc dược, đụng cũng không được đụng. Nhẹ thì đau khổ cả đời, nặng thì một mạng quy thiên.
Nàng từng đáp ứng vớisư phụ phải đoạn tình đoạn yêu, mới có thể luyện võ nghệ, sư phụ nói với nàng, ngày sau nếu động tâm yêu thươngg nam nhân, công lực sẽ giảm đi.
Bởi vậy nàng trầm mặc thật lâu, yếu ớt mở miệng nói:「 Ngươi nhận sai người rồi!」
Không, tuyệt đối không thể! Giọng nói của nàng, bộ dáng của nàng hắn cả đời này đều không thể quên được , hắn sao có thể nhận saingười?「 Tiểu Thoa,nàng……」 Triển Vô Cực đi lên phía trước, hắn nghĩ muốn ôm nàng vào lòng.
「 Đứng lại, đừng tới đây, nếu không đừng trách ta ra tay với ngươi!」 Tô Tiểu Thoa rút ra trường kiếm nhắm ngay hắn.
「 Ta không tin nàng sẽ giết ta!」 Hắn lại đi tới từng bước.
「 Xem chiêu!」 Tô Tiểu Thoa không chút do dự đâm trường kiếm thẳng về phía trước.
Triển Vô Cực đứng im tại chỗ không trốn tránh. Mắt thấy mũi kiếm đã đâm gần trúng ngực hắn, hắn vẫn như cũ không dịch chuyển.
Mũi kiếm của Tô Tiểu Thoa lệch sang một bên, đâm vào cánh tay hắn.
Cánh tay của Triển Vô Cực nhất thời nhiễm máu tươi.
「 Vì sao không tránh?」
「 Bởi vì ta biết nàng sẽ không giết ta, nếu ta đoán sai, như vậy chết ở trong tay mình yêu nhất, ta cũng không oán không hối.」 Hắn chăm chú nhìn nàng.
「 Phải không? Ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi!」 Dứt lời, nàng lại giơ kiếm đâm về phía ngực hắn
Một kiếm này nhẹ nhàng vô cùng, nhưng cũng tàn nhẫn dị thường, thẳng tắp đâm vào ngực Triển Vô Cực. Thoáng chốc, máu tươi từ ngực hắn phun ra.
「 Ngươi……」 Trong lòng Tô Tiểu Thoa nhất thời tràn đầy hối hận, nàng nghĩ hắn bất quá chỉ nói, không nghĩ tới hắn thật chịu chết dưới kiếm của nàng.「 Vô Cực……」 Nàng thu hồi trường kiếm, vội vàng đỡ lấy hắn.
「 Nàng…… Nàng cuối cùng cũng chấp nhận ta !」Trên mặt tái nhợt Triển Vô Cực nở nụ cười thỏa mãn.
「 Chàng…… Vì sao không tránh?」 Nàng kích động khóc.
「 Ta không phải đã nói, nếu có thể chết dưới kiếm của nàng cũng cam tâm tình nguyện sao.」
Tô Tiểu Thoa thấy hắn đối với nàng thâm tình như thế, trong lòng bất giác đau thương. Mười năm qua, nàng sớm luyện đến tính cách vô tình vô yêu, vô bi vô sầu, nhưng nàng lại rơi giọt nước mắt đầu tiên suốt mười năm vì hắn.
Đột nhiên cổ họng nàng nghẹn lại, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Triển Vô Cực hoảng hốt thấy nàng như thế, lo lắng nói:「 Nàng…… Nàng tại sao lại hộc máu ?」
Tô Tiểu Thoa lắc đầu:「 Đừng lo ta, vẫn là cứu chàng trước!」 Nàng đưa tay điểm huyệt đạo của hắn, thay hắn cầm máu.
Sau đó, nàng mới nâng hắn dậy chậm rãi đi về hướng ngoài thành.