Không biết tại sao, trong lòng nàng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, ngay cả chính nàng cũng không nói lên được vì sao!
Nàng lén lúc vén màn kiệu ra bên ngoài, chỉ thấy một mảnh đao quang kiếm ảnh, ánh mắt của nàng nhanh chóng tìm kiếm trong trận đánh. Phút chốc, ánh mắt của nàng dừng lại ở bóng dáng một người cao lớn.
Là hắn, nàng có thể khẳng định!
Phảng phất cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, hắn chợt quay đầu lại, nhìn về hướng của nàng –
Tại đây ánh sáng điện tản ra, nàng chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, vội vàng buông kiệu xuống. Hắn…… thấy nàng , nàng biết! Nhưng mà trong khoảnh khắc ấy nàng nhìn thấy hai mắt hắn truyền ra sát khí giống như hơi thở nguy hiểm của mãnh thú, làm nàng không khỏi – tim lạnh giá!
Nhắm lại hai mắt nàng muốn xua tan cảnh tượng làm nàng lo lắng, không nghĩ tới cặp mắt lam phẫn nộ lại hiện rõ rang hơn khi nàng nhắm lại hai mắt, giống như khắc lên tim nàng,làm nàng không có chổ trốn!
Không được, nàng phải rời khỏi nơi này! Nàng lập tứ tháo mũ phượng nặng nề xuống, xốc váy lên chạy thoát ra ngoài.
Mưa to tầm tả cho nên khi nàng chạy ra khỏi kiệu cả người nàng liền ướt đẫm, nhưng nàng vẫn như cũ chưa từng dừng bước lại, càng chạy càng mau, nàng biết nàng phải mau chóng thoát đi người này, có thể chạy được bao xa thì chạy bao xa!
Bỏ lại đám người liều lĩnh đánh nhau, nàng chạy trốn về phía trước.Đang lúc hoảng hốt không biết hắn có đuổi theo hay không! Chỉ mong không có, nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục chạy trốn.
Đời này nàng chưa bao giờ chạy trốn ở ngoài phủ, càng không nói đến dưới thời tiết ác liệt như vậy! Dọc theo đường đi nàng kéo làn váy quá dài lên, cố hết sức ở lội bùn lầy trong sơn đạo, ngay khi nàng quay đầu lại xem có người đuổi theo không,một người cũng không có, dưới chân hơi lảo đảo,nàng ngã nhào vào bùn lầy…… Ông trời! Nàng chưa từng bị như vậy nha.
Mới ngồi dậy, nàng liền thấy trước mắt một người đứng vững, khẽ tách hai chân dài! Nàng thậm chí không cần ngẩng đầu cũng có thể biết người đó là Triển Vô Cực! Không ngờ hắn lại im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trước mắt nàng!
Muốn nàng nói nhất định là dễ như trở bàn tay nha! Khi nàng bắt đầu chạy trốn hắn không có đuổi theo, đại khái là mèo vờn chuột sao! Nàng nghĩ muốn.
Nàng đơn giản đặt mông ngồi ở trên mặt đất, rũ mắt xuống không thèm để ý tới hắn. Dù sao rơi vào trong tay hắn đã thành kết cục đã định, muốn chém muốn giết tùy hắn nha !
Ngay sau đó, ở trước nàng mắt xuất hiện một bàn tay –
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc hắn một cái…… Hắn l muốn kéo nàng đứng dậy sao? Nàng lại gục đầu xuống. Nàng nên nhận sao?
Sau một lúc lâu –
「 Nàng chẳng lẽ muốn ngồi ở trong này cả đời sao?」
Tô Tiểu Thoa lần nửa đón nhận con ngươi màu xanh của hắn, hơn nữa ở vẻ mặt kiên định của hắn như không cho người khác cự tuyệt. Nàng tin tưởng người nam nhân trước mắt này còn chưa hưởng qua mùi vị cự tuyệt nha!
Nhìn hắn tuy rằng ở trong mưa to , một thân trang phục màu đen cũng đã ướt đẫm, nhưng những thứ này đối với hắn mà nói không có nửa phần ảnh hưởng, ngược lại khí thế càng thêm bức người.Hơn nữa một đôi mắt xanh thâm thúy kia giống như có thể đoạt mất hồn phách con người, ánh sao bắn ra bốn phía làm nàng có chút hoảng hốt,hơi thở của hắn đầy mùi nguy hiểm!
Mưa vẫn to như cũ không ngừng rơi ở trên người hai người.
「 Đi thôi! Mọi người đang chờ chúng ta!」
「 Những người rước dâu kia đâu? Ngươi xử trí bọn họ như thế nào?」Trí nhớ mười năm lại rõ ràng lần nửa. Nàng lúng ta lúng túng hỏi.
「 Những người đó đối với nàng mà nói rất quan trọng sao?」 Mày kiếm của hắn khẽ nhếch.
「 Hôm nay là ngày vui của ta.」 Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt nàng không có một tia vui mừng.
「 Bọn họ đều bị ta giết!」 Hắn nhìn nàng,trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc.
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Tiểu Thoa sợ ngây người! Lão thiên gia! Nhiều người như vậy…… Nhiều người vô tội như vậy……
「 vì sao muốn giết những người ấy, chẳng lẽ bọn họ có thù với ngươi sao?」 Nàng vừa sợ vừa giận.
「 Tất cả việc này phải trách cha nàng, là ông ấy làm trái ước định của chúng ta, phản bội ta!」
Không biết tại sao, trong lòng nàng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, ngay cả chính nàng cũng không nói lên được vì sao!
Nàng lén lúc vén màn kiệu ra bên ngoài, chỉ thấy một mảnh đao quang kiếm ảnh, ánh mắt của nàng nhanh chóng tìm kiếm trong trận đánh. Phút chốc, ánh mắt của nàng dừng lại ở bóng dáng một người cao lớn.
Là hắn, nàng có thể khẳng định!
Phảng phất cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, hắn chợt quay đầu lại, nhìn về hướng của nàng –
Tại đây ánh sáng điện tản ra, nàng chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, vội vàng buông kiệu xuống. Hắn…… thấy nàng , nàng biết! Nhưng mà trong khoảnh khắc ấy nàng nhìn thấy hai mắt hắn truyền ra sát khí giống như hơi thở nguy hiểm của mãnh thú, làm nàng không khỏi – tim lạnh giá!
Nhắm lại hai mắt nàng muốn xua tan cảnh tượng làm nàng lo lắng, không nghĩ tới cặp mắt lam phẫn nộ lại hiện rõ rang hơn khi nàng nhắm lại hai mắt, giống như khắc lên tim nàng,làm nàng không có chổ trốn!
Không được, nàng phải rời khỏi nơi này! Nàng lập tứ tháo mũ phượng nặng nề xuống, xốc váy lên chạy thoát ra ngoài.
Mưa to tầm tả cho nên khi nàng chạy ra khỏi kiệu cả người nàng liền ướt đẫm, nhưng nàng vẫn như cũ chưa từng dừng bước lại, càng chạy càng mau, nàng biết nàng phải mau chóng thoát đi người này, có thể chạy được bao xa thì chạy bao xa!
Bỏ lại đám người liều lĩnh đánh nhau, nàng chạy trốn về phía trước.Đang lúc hoảng hốt không biết hắn có đuổi theo hay không! Chỉ mong không có, nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục chạy trốn.
Đời này nàng chưa bao giờ chạy trốn ở ngoài phủ, càng không nói đến dưới thời tiết ác liệt như vậy! Dọc theo đường đi nàng kéo làn váy quá dài lên, cố hết sức ở lội bùn lầy trong sơn đạo, ngay khi nàng quay đầu lại xem có người đuổi theo không,một người cũng không có, dưới chân hơi lảo đảo,nàng ngã nhào vào bùn lầy…… Ông trời! Nàng chưa từng bị như vậy nha.
Mới ngồi dậy, nàng liền thấy trước mắt một người đứng vững, khẽ tách hai chân dài! Nàng thậm chí không cần ngẩng đầu cũng có thể biết người đó là Triển Vô Cực! Không ngờ hắn lại im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trước mắt nàng!
Muốn nàng nói nhất định là dễ như trở bàn tay nha! Khi nàng bắt đầu chạy trốn hắn không có đuổi theo, đại khái là mèo vờn chuột sao! Nàng nghĩ muốn.
Nàng đơn giản đặt mông ngồi ở trên mặt đất, rũ mắt xuống không thèm để ý tới hắn. Dù sao rơi vào trong tay hắn đã thành kết cục đã định, muốn chém muốn giết tùy hắn nha !
Ngay sau đó, ở trước nàng mắt xuất hiện một bàn tay –
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc hắn một cái…… Hắn l muốn kéo nàng đứng dậy sao? Nàng lại gục đầu xuống. Nàng nên nhận sao?
Sau một lúc lâu –
「 Nàng chẳng lẽ muốn ngồi ở trong này cả đời sao?」
Tô Tiểu Thoa lần nửa đón nhận con ngươi màu xanh của hắn, hơn nữa ở vẻ mặt kiên định của hắn như không cho người khác cự tuyệt. Nàng tin tưởng người nam nhân trước mắt này còn chưa hưởng qua mùi vị cự tuyệt nha!
Nhìn hắn tuy rằng ở trong mưa to , một thân trang phục màu đen cũng đã ướt đẫm, nhưng những thứ này đối với hắn mà nói không có nửa phần ảnh hưởng, ngược lại khí thế càng thêm bức người.Hơn nữa một đôi mắt xanh thâm thúy kia giống như có thể đoạt mất hồn phách con người, ánh sao bắn ra bốn phía làm nàng có chút hoảng hốt,hơi thở của hắn đầy mùi nguy hiểm!
Mưa vẫn to như cũ không ngừng rơi ở trên người hai người.
「 Đi thôi! Mọi người đang chờ chúng ta!」
「 Những người rước dâu kia đâu? Ngươi xử trí bọn họ như thế nào?」Trí nhớ mười năm lại rõ ràng lần nửa. Nàng lúng ta lúng túng hỏi.
「 Những người đó đối với nàng mà nói rất quan trọng sao?」 Mày kiếm của hắn khẽ nhếch.
「 Hôm nay là ngày vui của ta.」 Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt nàng không có một tia vui mừng.
「 Bọn họ đều bị ta giết!」 Hắn nhìn nàng,trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc.
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Tiểu Thoa sợ ngây người! Lão thiên gia! Nhiều người như vậy…… Nhiều người vô tội như vậy……
「 vì sao muốn giết những người ấy, chẳng lẽ bọn họ có thù với ngươi sao?」 Nàng vừa sợ vừa giận.
「 Tất cả việc này phải trách cha nàng, là ông ấy làm trái ước định của chúng ta, phản bội ta!」