“Oa, Tử Huyền! Chị thật giỏi nha, ngay cả mấy con sói chẳng mấy khi hòa thuận với con người cũng đi săn thỏ cho chị!” ← ánh mắt lấp lánh như sao, tràn đầy ngưỡng mộ.
“Ừ, coi như nó thức thời.” ← được khen ngợi, mỗ Huyền đắc ý dào dạt.
“Nhưng mà… em quen nó đã lâu, cũng chỉ có thể khiến nó không tấn công em mà thôi, cũng không thể trở thành bạn bè, chị làm cách nào vậy?”
“À, rất đơn giản thôi, đập cho nó vài cái là được ấy mà.” ← mỗ Huyền thản nhiên nói.
“…” ← Gon hoàn toàn không biết nên nói gì. Xoay người, cậu vô cùng thương cảm nhìn mấy cục u đầy to tướng trên đầu con sói, mà mỗ sói sau khi đối diện với Gon, nhanh chóng thầm hạ quyết tâm. So với nữ đại ma đầu đáng sợ kia, cậu nhóc này hiền lành hơn nhiều, nhất định sau này sẽ làm bạn bè với cậu ta!
…
…
“A ~ ♥; Tử Huyền ~ Huyền ~ ♣;~ lâu rồi không gặp mặt ★~ “
Lông tơ dựng đứng… Không phải hắn đang ở đấu trường trên không sao?
“Ha ha, Pisoga, sao anh lại ở đây thế?”
“Ha ha a ~ ♠ ; tôi đặc biệt vì Tử Huyền mà đến nha ~◆ thế nào, chúng ta đấu một trận chứ… ♧ “
Khóe miệng cô run rẩy. Kaito, vì cứu anh mà tôi đã cố gắng trở nên mạnh hơn, nếu tôi chết ở đây, thành quỷ cũng không buông tha cho anh!
“Đợi chút! Pisoga.” Vội vàng né tránh mấy lá bài, cô kêu lên: “Đấu với anh một trận cũng được thôi, nhưng mà tôi sợ anh nhất thời hưng phấn quá độ, đánh chết tôi thì sao?”
“Sao có thể như vậy ~♧ Tử Huyền là một loại trái cây rất đặc biệt ~♠” ở đầu ngón tay lại biến ra một lá bài, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ cạnh quận bài, “Trái cây chưa chín mà đã hái sẽ rất đáng tiếc ~♦ cô không tin tôi sao?”
Người như ngươi đáng tin à?
“Tôi có một đề nghị! Tìm một trọng tài, để chẳng may có lúc anh không bình tâm được “làm thịt” tôi lúc nào không biết.”
“Ừm ~★ được~♥” lại có người có khả năng ngăn ta sao?
Ôi ôi ôi ôi… ♣
“Hì! Vậy là tốt rồi.” Lôi điện thoại ra, “Alo, Irumi?”
“Xoạt” Pisoga thản nhiên tráo bộ bài.
“…Irumi… Nếu ngươi thấy chết mà không cứu, được thôi, ta chết cũng chẳng sao, số tiền sáu mươi triệu ta nợ ngươi đừng hòng đòi lại được, ngươi nói xem, tốt xấu gì nếu ta còn sống, chẳng phải ngươi vẫn có thể lấy tiền sao?… Được rồi, được rồi, tiền nợ tăng thêm một trăm triệu là được chứ gì…”
…
…
“Đại ca, anh thật sự muốn đi tìm tộc Kuruta sao?”
“Đương nhiên, màu mắt đỏ chính làm một trong bảy màu đẹp nhất thế giới, hiện tại ta đang có hứng thú với kiến thức mới mẻ một chút.” Đang cắm mặt vào quyển sách, Chrollo ngẩng đầu lên nói.
“Có vấn đề gì sao?” Bình thường thực hiện phi vụ nào đi chẳng nữa, không phải cô ta không có ý kiến gì hết sao?
Vấn đề là ở trên mặt anh viết rõ rành rành “kiến thức mới mẻ một chút” không đơn giản như vậy -_-!!!
“Cũng không có vấn đề gì, chẳng qua, anh có thể buông tha cho Kurapika được không?”
“Ủa? Vì sao?” Ngẩng cao đâu, đôi mắt đen nhíu mày nhìn thành viên trong đội đang do dự.
“Ừm… Lúc tôi bị thương, cậu ta đã từng cứu tôi.”
“Phải không?” ^_^
“… Đại ca, anh có thể không cười như vậy có được không?”
“?” ^_^
“Anh cười như vậy làm tôi cảm giác không biết bao giờ sẽ bị anh lừa bán…”
…
…
…
Phù, cũng có khả năng ta đã sớm bị bán, chẳng qua bản thân lại không biết mà thôi =_=
Ừm, chân tay đau nhức, bị sao thế nhỉ…
Mở to mắt, Tử Huyền nhìn bốn phía xung quanh… Là cung điện Ai Cập.
Cố gắng ngồi dậy, chậm rại dựa vào thành giường, suy nghĩ một chút rồi cũng nhớ ra. Kí ức chỉ dừng lại tới đoạn yến tiệc chấm dứt, có lẽ đã bị ngất xỉu sau đó.
“Bệ hạ.” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, phá tan sự yên tĩnh.
Tử Huyền quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ari đang kinh ngạc và mừng rỡ. “Bệ hạ, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại. Thật may quá!”
Ari quỳ trước giường, đôi mắt rưng rưng lệ.
Nhìn Ari, Tử Huyền cảm thấy cảm động, tuy rằng không phải cảm động vì bản thân mình, mà là cảm động thay cho Asisu đang ở thời không khác, “Ừ, Ari, ta không sao. Ta ngủ bao lâu rồi?” Sao tay chân đều tê mỏi như vậy?”
“Đã năm ngày rồi, thưa bệ hạ. Ngày nào hoàng thượng cũng tới thăm người, tất cả mọi người đều chờ người tỉnh dậy.”
Năm ngày? Lâu như vậy, thân thể không hoạt động nên sinh ra mệt mỏi. “Ta chỉ mệt mỏi quá sức mà thôi, đã để ngươi lo lắng rồi.”
Ari nhìn Tử Huyền vừa mê man tỉnh dậy, “… Nữ hoàng bệ hạ, tuy lúc trước người đã nói nhường cho Carol và hoàng thượng ở bên nhau, nhưng nô tì vẫn còn muốn nói, người yêu hoàng thượng như vậy, vì hoàng thượng trả giá nhiều như vậy, người mới xứng đáng là hoàng phi của Ai cập. Chỉ cần người muốn, người vẫn có thể trở về bên cạnh hoàng thượng…”
Ari vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này sao?
“Ari .” Tử Huyền nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, nhìn ánh mặt trời ấm áp tỏa sáng dưới mặt đất, từ từ mở miệng.
“Ngươi biết không? Tình yêu, là một thứ không thể miễn cưỡng được. Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu, cho dù có mất bao nhiêu thời gian, sức lực, tiền tài, thậm chí là tính mạng, cũng chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi, không thể cưỡng ép đối phương yêu thương ngươi. Nếu không, cho dù ngươi đạt được mục đích, tình cảm của đối phương hoặc là cảm kích, hoặc là áy náy, chứ không phải là tình yêu, khiến cho bản thân càng thêm đau lòng, không có được một tình yêu trọn vẹn!
Tình cảm Menfuisu dành cho ta chỉ là tình cảm chị em, không phải tình yêu nam nữ, trước kia là do ta quá u mê. Hắn không từ chối hôn ước với ta, bởi vì lúc đó hắn chưa trải nghiệm qua cái gọi là tình yêu, cảm thấy cưới ai cũng không sao. Nhưng tới bây giờ, hắn đã có Carol, ở bên ta, hắn không cảm nhận được cảm giác yêu là thế nào, ở bên Carol, hắn đã tìm được. Đó là duyên phận. Hắn yêu ai là quyền của hắn, hôn nhân của hắn không bao gồm cả ta trong đó, nếu như ta cứ tiếp tục cố chấp, người chịu tổn thương chỉ là ta mà thôi.”
Ari nghe xong, trong lòng càng thương tâm: “Bệ hạ…”
Đột nhiên Tử Huyền chuyển giọng, đổi sang âm điệu nhẹ nhàng: “Hơn nữa, Ari, buông tay không phải tốt hơn sao? Menfuisu đã yêu Carol, sự thật đó không thể nào thay đổi được, ta cứ ôm giữ mãi một mối tình, nhìn bọn họ uyên ương ngọt ngào, trong lòng sẽ càng thêm đau đớn, không bằng ta rút lui, tự đi tìm một bầu trời cho riêng mình. Ngẫm lại, không bị trói buộc, không bị bó buộc trong cương vị một hoàng phi, ta càng thêm tự do tự tại…Ngươi nói xem, Ari, với điều kiện của ta, chẳng lẽ sau này không tìm được một người chỉ yêu mình ta sao?”
Giọng nói nghẹn ngào, thương tâm, lại có chút làm nũng của cô gái trẻ, khiến cho Ari không biết phải làm sao.
“Không đâu, bệ hạ là nữ hoàng vĩ đại nhất, là người xinh đẹp nhất, trí tuệ uyên thâm, cao quý tao nhã, đủ để mê hoặc toàn bộ thiên hạ!”’
“Ha ha! Đúng, chính là như thế. Ari, đi chuẩn bị nước ấm đi, nữ hoàng xinh đẹp muốn tắm rửa ~”
“Vâng.” Ari cũng cười. “Nô tì đi chuẩn bị ngay.”
Chờ Ari lui ra ngoài, Tử Huyền mới tiếp tục mở miệng. “Tới lâu như vậy rồi, ra đi.”
Vừa nói xong, từ sau lớp màn sa trùng trùng điệp điệp một bóng người chậm rãi đi ra.
Lời vừa nói kia, một phần muốn cho Ari hiểu rõ tình cảm hiện giờ của bản thân, để Ari không cần lo lắng, một phần để thân thể này bớt đi tình cảm cố chấp, cuối cùng là muốn nói cho người đứng sau màn sa nghe thấy.
Tử Huyền nhìn vào khuôn mặt người đó, dịu dàng mỉm cười, nụ cười ấy dường như khiến cả căn phòng bừng sáng. Nhẹ nhàng gọi một tiếng “Menfuisu.”
“Oa, Tử Huyền! Chị thật giỏi nha, ngay cả mấy con sói chẳng mấy khi hòa thuận với con người cũng đi săn thỏ cho chị!” ← ánh mắt lấp lánh như sao, tràn đầy ngưỡng mộ.
“Ừ, coi như nó thức thời.” ← được khen ngợi, mỗ Huyền đắc ý dào dạt.
“Nhưng mà… em quen nó đã lâu, cũng chỉ có thể khiến nó không tấn công em mà thôi, cũng không thể trở thành bạn bè, chị làm cách nào vậy?”
“À, rất đơn giản thôi, đập cho nó vài cái là được ấy mà.” ← mỗ Huyền thản nhiên nói.
“…” ← Gon hoàn toàn không biết nên nói gì. Xoay người, cậu vô cùng thương cảm nhìn mấy cục u đầy to tướng trên đầu con sói, mà mỗ sói sau khi đối diện với Gon, nhanh chóng thầm hạ quyết tâm. So với nữ đại ma đầu đáng sợ kia, cậu nhóc này hiền lành hơn nhiều, nhất định sau này sẽ làm bạn bè với cậu ta!
…
…
“A ~ ; Tử Huyền ~ Huyền ~ ;~ lâu rồi không gặp mặt ★~ “
Lông tơ dựng đứng… Không phải hắn đang ở đấu trường trên không sao?
“Ha ha, Pisoga, sao anh lại ở đây thế?”
“Ha ha a ~ ; tôi đặc biệt vì Tử Huyền mà đến nha ~◆ thế nào, chúng ta đấu một trận chứ… ♧ “
Khóe miệng cô run rẩy. Kaito, vì cứu anh mà tôi đã cố gắng trở nên mạnh hơn, nếu tôi chết ở đây, thành quỷ cũng không buông tha cho anh!
“Đợi chút! Pisoga.” Vội vàng né tránh mấy lá bài, cô kêu lên: “Đấu với anh một trận cũng được thôi, nhưng mà tôi sợ anh nhất thời hưng phấn quá độ, đánh chết tôi thì sao?”
“Sao có thể như vậy ~♧ Tử Huyền là một loại trái cây rất đặc biệt ~” ở đầu ngón tay lại biến ra một lá bài, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ cạnh quận bài, “Trái cây chưa chín mà đã hái sẽ rất đáng tiếc ~ cô không tin tôi sao?”
Người như ngươi đáng tin à?
“Tôi có một đề nghị! Tìm một trọng tài, để chẳng may có lúc anh không bình tâm được “làm thịt” tôi lúc nào không biết.”
“Ừm ~★ được~” lại có người có khả năng ngăn ta sao?
Ôi ôi ôi ôi…
“Hì! Vậy là tốt rồi.” Lôi điện thoại ra, “Alo, Irumi?”
“Xoạt” Pisoga thản nhiên tráo bộ bài.
“…Irumi… Nếu ngươi thấy chết mà không cứu, được thôi, ta chết cũng chẳng sao, số tiền sáu mươi triệu ta nợ ngươi đừng hòng đòi lại được, ngươi nói xem, tốt xấu gì nếu ta còn sống, chẳng phải ngươi vẫn có thể lấy tiền sao?… Được rồi, được rồi, tiền nợ tăng thêm một trăm triệu là được chứ gì…”
…
…
“Đại ca, anh thật sự muốn đi tìm tộc Kuruta sao?”
“Đương nhiên, màu mắt đỏ chính làm một trong bảy màu đẹp nhất thế giới, hiện tại ta đang có hứng thú với kiến thức mới mẻ một chút.” Đang cắm mặt vào quyển sách, Chrollo ngẩng đầu lên nói.
“Có vấn đề gì sao?” Bình thường thực hiện phi vụ nào đi chẳng nữa, không phải cô ta không có ý kiến gì hết sao?
Vấn đề là ở trên mặt anh viết rõ rành rành “kiến thức mới mẻ một chút” không đơn giản như vậy -_-!!!
“Cũng không có vấn đề gì, chẳng qua, anh có thể buông tha cho Kurapika được không?”
“Ủa? Vì sao?” Ngẩng cao đâu, đôi mắt đen nhíu mày nhìn thành viên trong đội đang do dự.
“Ừm… Lúc tôi bị thương, cậu ta đã từng cứu tôi.”
“Phải không?” ^_^
“… Đại ca, anh có thể không cười như vậy có được không?”
“?” ^_^
“Anh cười như vậy làm tôi cảm giác không biết bao giờ sẽ bị anh lừa bán…”
…
…
…
Phù, cũng có khả năng ta đã sớm bị bán, chẳng qua bản thân lại không biết mà thôi =_=
Ừm, chân tay đau nhức, bị sao thế nhỉ…
Mở to mắt, Tử Huyền nhìn bốn phía xung quanh… Là cung điện Ai Cập.
Cố gắng ngồi dậy, chậm rại dựa vào thành giường, suy nghĩ một chút rồi cũng nhớ ra. Kí ức chỉ dừng lại tới đoạn yến tiệc chấm dứt, có lẽ đã bị ngất xỉu sau đó.
“Bệ hạ.” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, phá tan sự yên tĩnh.
Tử Huyền quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ari đang kinh ngạc và mừng rỡ. “Bệ hạ, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại. Thật may quá!”
Ari quỳ trước giường, đôi mắt rưng rưng lệ.
Nhìn Ari, Tử Huyền cảm thấy cảm động, tuy rằng không phải cảm động vì bản thân mình, mà là cảm động thay cho Asisu đang ở thời không khác, “Ừ, Ari, ta không sao. Ta ngủ bao lâu rồi?” Sao tay chân đều tê mỏi như vậy?”
“Đã năm ngày rồi, thưa bệ hạ. Ngày nào hoàng thượng cũng tới thăm người, tất cả mọi người đều chờ người tỉnh dậy.”
Năm ngày? Lâu như vậy, thân thể không hoạt động nên sinh ra mệt mỏi. “Ta chỉ mệt mỏi quá sức mà thôi, đã để ngươi lo lắng rồi.”
Ari nhìn Tử Huyền vừa mê man tỉnh dậy, “… Nữ hoàng bệ hạ, tuy lúc trước người đã nói nhường cho Carol và hoàng thượng ở bên nhau, nhưng nô tì vẫn còn muốn nói, người yêu hoàng thượng như vậy, vì hoàng thượng trả giá nhiều như vậy, người mới xứng đáng là hoàng phi của Ai cập. Chỉ cần người muốn, người vẫn có thể trở về bên cạnh hoàng thượng…”
Ari vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này sao?
“Ari .” Tử Huyền nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, nhìn ánh mặt trời ấm áp tỏa sáng dưới mặt đất, từ từ mở miệng.
“Ngươi biết không? Tình yêu, là một thứ không thể miễn cưỡng được. Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu, cho dù có mất bao nhiêu thời gian, sức lực, tiền tài, thậm chí là tính mạng, cũng chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi, không thể cưỡng ép đối phương yêu thương ngươi. Nếu không, cho dù ngươi đạt được mục đích, tình cảm của đối phương hoặc là cảm kích, hoặc là áy náy, chứ không phải là tình yêu, khiến cho bản thân càng thêm đau lòng, không có được một tình yêu trọn vẹn!
Tình cảm Menfuisu dành cho ta chỉ là tình cảm chị em, không phải tình yêu nam nữ, trước kia là do ta quá u mê. Hắn không từ chối hôn ước với ta, bởi vì lúc đó hắn chưa trải nghiệm qua cái gọi là tình yêu, cảm thấy cưới ai cũng không sao. Nhưng tới bây giờ, hắn đã có Carol, ở bên ta, hắn không cảm nhận được cảm giác yêu là thế nào, ở bên Carol, hắn đã tìm được. Đó là duyên phận. Hắn yêu ai là quyền của hắn, hôn nhân của hắn không bao gồm cả ta trong đó, nếu như ta cứ tiếp tục cố chấp, người chịu tổn thương chỉ là ta mà thôi.”
Ari nghe xong, trong lòng càng thương tâm: “Bệ hạ…”
Đột nhiên Tử Huyền chuyển giọng, đổi sang âm điệu nhẹ nhàng: “Hơn nữa, Ari, buông tay không phải tốt hơn sao? Menfuisu đã yêu Carol, sự thật đó không thể nào thay đổi được, ta cứ ôm giữ mãi một mối tình, nhìn bọn họ uyên ương ngọt ngào, trong lòng sẽ càng thêm đau đớn, không bằng ta rút lui, tự đi tìm một bầu trời cho riêng mình. Ngẫm lại, không bị trói buộc, không bị bó buộc trong cương vị một hoàng phi, ta càng thêm tự do tự tại…Ngươi nói xem, Ari, với điều kiện của ta, chẳng lẽ sau này không tìm được một người chỉ yêu mình ta sao?”
Giọng nói nghẹn ngào, thương tâm, lại có chút làm nũng của cô gái trẻ, khiến cho Ari không biết phải làm sao.
“Không đâu, bệ hạ là nữ hoàng vĩ đại nhất, là người xinh đẹp nhất, trí tuệ uyên thâm, cao quý tao nhã, đủ để mê hoặc toàn bộ thiên hạ!”’
“Ha ha! Đúng, chính là như thế. Ari, đi chuẩn bị nước ấm đi, nữ hoàng xinh đẹp muốn tắm rửa ~”
“Vâng.” Ari cũng cười. “Nô tì đi chuẩn bị ngay.”
Chờ Ari lui ra ngoài, Tử Huyền mới tiếp tục mở miệng. “Tới lâu như vậy rồi, ra đi.”
Vừa nói xong, từ sau lớp màn sa trùng trùng điệp điệp một bóng người chậm rãi đi ra.
Lời vừa nói kia, một phần muốn cho Ari hiểu rõ tình cảm hiện giờ của bản thân, để Ari không cần lo lắng, một phần để thân thể này bớt đi tình cảm cố chấp, cuối cùng là muốn nói cho người đứng sau màn sa nghe thấy.
Tử Huyền nhìn vào khuôn mặt người đó, dịu dàng mỉm cười, nụ cười ấy dường như khiến cả căn phòng bừng sáng. Nhẹ nhàng gọi một tiếng “Menfuisu.”