Ari …” Có lẽ lâu dần thành quen, trước khi rời giường Tử Huyền đều mở miệng gọi một tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ mềm mại rất hấp dẫn người khác.
“Nữ hoàng Asisu.” Ari đáp lại, vươn tay vén rèm cửa sổ lên, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu rọi trong phòng. Lại đi tới trước mặt Tử Huyền, “Nô tì đã chuẩn bị xong bữa sáng cho người rồi.”
Tử Huyền mở mắt, ánh nắng mặt trời chiếu qua ổ cửa sổ, tỏa ánh sáng rực rỡ quanh giường cô, không khí trong lành khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Vặn thắt lưng một cái, Tử Huyền lười biếng cử động thân thể, nâng người dậy dựa vào thành giường nheo mắt nhìn hoàng cung Ai Cập.
Lần đầu tiên tới Ai Cập, cô tỉnh lại trong chính căn phòng này, trên chiếc giường lớn xa hoa lộng lẫy này cảm nhận cơn đau đầu như búa bổ, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời ngồi sắp xếp lại tình xuống xảy ra ở Thượng Ai Cập, rồi ở trong địa lao đối mặt với hoàng tử Izumin…
“…” = =# Izumin!
Nhớ đến lại thấy xấu hổ… Hối hận quá! Lúc đấy vì chột dạ nên mới chạy ra ngoài, hành vi xúc động như vậy không phải đã thừa nhận rồi sao? Thừa nhận rồi! Ngay cả cơ hội sửa sai cũng không có.
Thật ra lúc ấy chỉ cần cắn răng không thừa nhận, hắn cũng không thể làm gì được cô, dù sao đầy người có giọng giống nhau, rõ ràng là không có bằng chứng.
Tử Huyền lăn lộn trên giường suy nghĩ, lúc ấy chẳng khác nào có tật giật mình. Lúc bị chụp bả vải, hoàn toàn có thể lạnh lùng quay đầu lại, hờ hững nhìn hắn, thản nhiên nói một câu: “Hoàng tử không quen với khí hậu nơi này nên đã bị sốt rồi sao?”
… = =
Được rồi, tất cả chỉ là vọng tưởng.
Mới sáng sớm đã thấy uể oải rồi. “Ari, chuẩn bị y phục cho ta, ta muốn rời giường.”
Nhìn vẻ mặt thất vọng của nữ hoàng, Ari đáp lời, đi tới phía mấy chiếc rương, cô đã sớm chuẩn bị y phục, gọi mấy thị nữ vào trang điểm cho nữ hoàng.
Đám thị nữ luôn đứng chờ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào, thuần thục chảy đầu, đeo đồ trang sức cho Tử Huyền.
Nhìn các cung nữ bận rộn làm việc, Ari xoay người đi dặn phòng bêp bưng bữa sáng lên. Trước kia còn có Jinna phụ việc, nhưng cái ngày vội vã từ Thượng Ai Cập trở về, Jinna được xếp ở lại Thebes, mọi chuyện cô đều phải tự sắp xếp.
Ari còn nhớ như in ngày hôm đó, lúc ấy cô đang đi tới vườn nho, không ngờ lại nghe thấy tiếng gọi của nữ hoàng, quay lại thấy nữ hoàng đuổi theo cô, nói là muốn giúp cô hái nho. Cô chỉ cho rằng đột nhiên nữ hoàng hào hứng muốn hái nho, không ngờ rằng khi đêm đến, nữ hoàng kiên quyết muốn quay về Hạ Ai Cập. Hỏi nguyên nhân chỉ thấy nói rằng rất nhớ Hạ Ai Cập, không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa. Bởi vì ra đi quá vội vàng, nên sắp xếp Jinna ở lại thu dọn đồ đạc rồi sáng sớm sẽ thông báo cho hoàng đế, còn cô thì cùng rời đi ngay đêm đó với nữ hoàng.
Mỗi lần nhớ lại, Ari đều cảm thấy hành động của nữ hoàng rất kỳ lạ. Chưa bao giờ nghe thấy nữ hoàng từng nói nhớ Hạ Ai Cập, tại sao lần này giữa đêm hôm khuya khoắt lại chạy về chứ?
“Nữ quan Ari, có tin tức từ Thượng Ai Cập truyền về.” Một thị nữ đi tới, dâng một tờ giấy.
Tử Huyền đã trang điểm xong, nghe vậy quay đầu lại nhìn Ari, “Là tin của Jinna sao?”
Trốn khỏi Thượng Ai Cập đã vài ngày, Menfuisu thì không cần quan tâm, may mắn là hoàng tử Izumin không đuổi theo khiến cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng mơ hồ cảm thấy khó chịu, nhưng Tử Huyền vẫn quy kết cảm giác này xuất phát từ việc không kiểm soát được hành vi bản thân lúc đó mới dẫn đến tâm trạng buồn bực hiện giờ.
“Nữ hoàng, đúng là tin tức của Jinna.” Ari mở tờ giấy ra.
“Nói gì vậy?” Vẫy tay cho đám cung nữ lui xuống. Tử Huyền cầm ly nước đi đến bên cửa sổ, vừa nhấp một ngụm vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ánh mắt trời sáng sớm đã gay gắt như vậy, sa mạc giống như bị thiêu cháy, khí nóng bốc lên mờ ảo. Cũng may gần phòng Tử Huyền có một cái hồ, được cung điện bao bọc, hoa sen nở rộ tuyệt đẹp.
“Công chúa Mitamun khăng khăng muốn ở lại cung điện của nữ hoàng, hoàng đế Menfuisu đành sai Jinna dọn một phòng khác, để người trong cung chăm sóc cô ấy.”
Cách đó không xa, một vài thị nữ đang gánh nước bên sông Nile, nói nói cười cười, những giọt nước trong vắt bám trên thân thể tươi trẻ phản chiếu với ánh sáng mặt trời. Bàn tay mềm mại múc một bình nước, sau đó đặt lên đỉnh đầu rời đi…. Thật ngưỡng mộ khả năng cân bằng của các cô gái đó.
“Người vừa mới trở thành hoàng phi, cô gái sông Nile không thể quản lý được hết công việc trong hậu cung, hầu hết mọi công việc đều do Tetis xử lý… Hoàng thượng rất ngạc nhiên khi biết chuyện bệ hạ đột ngột rời đi, khi biết bệ hạ mong nhớ Hạ Ai Cập thì khong nói gì, chỉ hi vọng một thời gian nữa người có thể quay về Thượng Ai Cập.”
Hạ Ai Cập mới là nhà của Asisu, dân chúng nơi đây đều chào đón cô trở về. Tử Huyền vừa nghe Ari báo cáo, vừa nâng ly nước nhìn những người dân đang làm việc phía xa. Khoảng cách giữa Thebes và Giza hơi xa, phần lớn thời gian công việc ở Hạ Ai Cập đều do Asisu quản lý, vì thế Tử Huyền vừa trở về ngày hôm trước, hôm sau đã nhận được không ít lời reo hò chào đón cô trở về.
Ánh nắng gay gắt khiến cô hơi nheo mắt lại: “Bao giờ Jinna trở về?”
“Phải đợi Jinna sắp xếp lại cung điện, còn xem nữ hoàng có thích cái gì thì mang về, công chúa Mitamun cũng luôn ở trong cung… Còn nữa, công chúa Kafura của Libya vừa đến Ai Cập.”
Động tác uống nước của Tử Huyền ngừng lại, “Kafura?”
… Chính là kẻ đã ép Carol phải quay về hiện đại đó ư?”
“Đúng ạ, Jinna nói, công chúa Kafura mang theo hiệp ước liên minh của quốc vương Libya tới. Nhưng hình như vừa gặp đã say đắm hoàng thượng, kí hiệp ước liên minh xong rồi vẫn chưa quay về, lúc nào cũng bám sát hoàng thượng. Hơn nữa, thường xuyên châm chọc Carol… Xem ra công chúa này có ý định loại trừ Carol, trở thành hoàng phi thứ hai của hoàng thượng.” Ari bất bình.
Ngôi vị hoàng phi là nữ hoàng tặng cho Carol, nữ hoàng Asisu từng yêu sâu sắc hoàng dế, cũng chỉ tặng cho một mình Carol, sao có thể để cho công chúa nước láng giềng mơ hão được chứ.
“Bệ hạ, công chúa này bám hoàng thượng như vậy, chúng ta có nên làm gì không ạ? Dù sao Carol cũng rất ngốc nghếch, rất có thể sẽ nhường ngôi vị cho ả đó.”
Tử Huyền trầm ngâm. Menfuisu muốn cưới ai là chuyện của hắn và Carol, nhưng hiện giờ cô là chị hắn, là nữ hoàng Ai Cập, nếu để công chúa háo sắc kia làm em dâu… Cảm giác đúng là vô cùng mất mặt =.=
“… Ari, giúp ta gửi tin cho Kaputa đi.”
“Đại tư tế Kaputa ấy ạ?”
Vuốt nhẹ ly nước, “Bảo hắn an phận cho ta, cấm không giao dịch gì với công chúa lân bang đó… Nếu không…” ánh mắt đột ngột bén nhọn, khí thế uy nghiêm tỏa ra, áp lực cực lớn khiến Ari cảm thấy như không thể hô hấp, túa mồ hôi lạnh.
“Ta sẽ cho hắn nằm trong nấm mồ ôm vàng hưởng thụ!”
“Vâng.” Ari hồi phục tinh thần, “Nô tì gửi ngay đây ạ.”
Không để Kaputa tham dự vào, có lẽ sẽ khá hơn nhiều. Công chúa kia không thể mượn tay Kaputa, sẽ không tìm được viện trợ trên đất Ai Cập. Sẽ bớt đi nhiều phiền phức.
Đang lúc Tử Huyền thảnh thơi uống nước, một thị nữ hoảng hốt chạy tới, “Bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ!”
“Sao thế?”
“Hộc, hộc…” Thị nữ kia chạy quá nhanh đến nỗi không kịp thở, “Hoàng tử Izumin cầu kiến, đang đi tới bên này rồi ạ!”
“Cái gì?!!!” Giống như sét đánh ngang tai, Tử Huyền ngẩn người, Izumin đến đây á?!!!
“Nhanh lên! Mau ngăn hắn lại! Nói ta không có ở đây! Ta, ta, ta đi thị sát dân chúng rồi!”
Nói xong, Tử Huyền nhanh chóng quan sát bốn phía trong phòng, xong rồi, trốn từ đây ư? A! Cửa sổ! Ánh mắt sáng ngời, Tử Huyền ném ly nước trong tay sang một bên, trèo lên thành cửa sổ, hai tay vịn xong sắt, chuẩn bị nhảy xuống.
“Nữ hoàng Asisu!”
“…” Ta nghe nhầm, nghe nhầm, nghe nhầm rồi …
Thò đầu nhìn ra ngoài, xem bên dưới có chướng ngại vật gì hay không, bên dưới lại chẳng có gì đỡ cả.
“Nữ hoàng Asisu chuẩn bị đi thị sát dân chúng à?”
“…”
Giọng điệu trêu chọc như thế, không thể tự an ủi bản thân là nghe nhầm nữa…
Nhảy xuống, Tử Huyền bình tĩnh phủi bụi trên y phục, chỉnh xong xuôi, sau đó quay ra, khóe miệng run rẩy nợ nụ cười sáng lạn như cảnh xuân trăm hoa đua nở: “Ha ha, hóa ra là hoàng tử Izumin, đúng là khách quý đến thăm.”
Izumin cười cười thưởng thức gương mặt xinh đẹp. “Nếu sớm biết rằng nữ hoàng chuẩn bị nhảy xuống, ta nên đứng ở dưới nghênh đón, còn có thể trình diễn một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Ha ha, hoàng tử tới thật đúng lúc, thị nữ còn chưa thông báo cho ta, ta còn không biết rằng hóa ra hoàng tử đích thân tới nữa.”
Ánh mắt hầm hầm nhìn về phía thị nữ, bảo cô ngăn hắn mà không ngăn là sao hử?
Thị nữ khóc không ra nước mắt, nếu nô tì ngăn được sẽ không kích động như thế ạ… T_T
Izumin mỉm cười, đi tới nhặt cái ly bị Tử Huyền ném lăn long lóc dưới đất.
“Đã là khách chắc nữ hoàng cũng sẽ mời ta được một ly nước chứ nhỉ?” ^^
Ari …” Có lẽ lâu dần thành quen, trước khi rời giường Tử Huyền đều mở miệng gọi một tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ mềm mại rất hấp dẫn người khác.
“Nữ hoàng Asisu.” Ari đáp lại, vươn tay vén rèm cửa sổ lên, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu rọi trong phòng. Lại đi tới trước mặt Tử Huyền, “Nô tì đã chuẩn bị xong bữa sáng cho người rồi.”
Tử Huyền mở mắt, ánh nắng mặt trời chiếu qua ổ cửa sổ, tỏa ánh sáng rực rỡ quanh giường cô, không khí trong lành khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Vặn thắt lưng một cái, Tử Huyền lười biếng cử động thân thể, nâng người dậy dựa vào thành giường nheo mắt nhìn hoàng cung Ai Cập.
Lần đầu tiên tới Ai Cập, cô tỉnh lại trong chính căn phòng này, trên chiếc giường lớn xa hoa lộng lẫy này cảm nhận cơn đau đầu như búa bổ, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời ngồi sắp xếp lại tình xuống xảy ra ở Thượng Ai Cập, rồi ở trong địa lao đối mặt với hoàng tử Izumin…
“…” = = Izumin!
Nhớ đến lại thấy xấu hổ… Hối hận quá! Lúc đấy vì chột dạ nên mới chạy ra ngoài, hành vi xúc động như vậy không phải đã thừa nhận rồi sao? Thừa nhận rồi! Ngay cả cơ hội sửa sai cũng không có.
Thật ra lúc ấy chỉ cần cắn răng không thừa nhận, hắn cũng không thể làm gì được cô, dù sao đầy người có giọng giống nhau, rõ ràng là không có bằng chứng.
Tử Huyền lăn lộn trên giường suy nghĩ, lúc ấy chẳng khác nào có tật giật mình. Lúc bị chụp bả vải, hoàn toàn có thể lạnh lùng quay đầu lại, hờ hững nhìn hắn, thản nhiên nói một câu: “Hoàng tử không quen với khí hậu nơi này nên đã bị sốt rồi sao?”
… = =
Được rồi, tất cả chỉ là vọng tưởng.
Mới sáng sớm đã thấy uể oải rồi. “Ari, chuẩn bị y phục cho ta, ta muốn rời giường.”
Nhìn vẻ mặt thất vọng của nữ hoàng, Ari đáp lời, đi tới phía mấy chiếc rương, cô đã sớm chuẩn bị y phục, gọi mấy thị nữ vào trang điểm cho nữ hoàng.
Đám thị nữ luôn đứng chờ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào, thuần thục chảy đầu, đeo đồ trang sức cho Tử Huyền.
Nhìn các cung nữ bận rộn làm việc, Ari xoay người đi dặn phòng bêp bưng bữa sáng lên. Trước kia còn có Jinna phụ việc, nhưng cái ngày vội vã từ Thượng Ai Cập trở về, Jinna được xếp ở lại Thebes, mọi chuyện cô đều phải tự sắp xếp.
Ari còn nhớ như in ngày hôm đó, lúc ấy cô đang đi tới vườn nho, không ngờ lại nghe thấy tiếng gọi của nữ hoàng, quay lại thấy nữ hoàng đuổi theo cô, nói là muốn giúp cô hái nho. Cô chỉ cho rằng đột nhiên nữ hoàng hào hứng muốn hái nho, không ngờ rằng khi đêm đến, nữ hoàng kiên quyết muốn quay về Hạ Ai Cập. Hỏi nguyên nhân chỉ thấy nói rằng rất nhớ Hạ Ai Cập, không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa. Bởi vì ra đi quá vội vàng, nên sắp xếp Jinna ở lại thu dọn đồ đạc rồi sáng sớm sẽ thông báo cho hoàng đế, còn cô thì cùng rời đi ngay đêm đó với nữ hoàng.
Mỗi lần nhớ lại, Ari đều cảm thấy hành động của nữ hoàng rất kỳ lạ. Chưa bao giờ nghe thấy nữ hoàng từng nói nhớ Hạ Ai Cập, tại sao lần này giữa đêm hôm khuya khoắt lại chạy về chứ?
“Nữ quan Ari, có tin tức từ Thượng Ai Cập truyền về.” Một thị nữ đi tới, dâng một tờ giấy.
Tử Huyền đã trang điểm xong, nghe vậy quay đầu lại nhìn Ari, “Là tin của Jinna sao?”
Trốn khỏi Thượng Ai Cập đã vài ngày, Menfuisu thì không cần quan tâm, may mắn là hoàng tử Izumin không đuổi theo khiến cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng mơ hồ cảm thấy khó chịu, nhưng Tử Huyền vẫn quy kết cảm giác này xuất phát từ việc không kiểm soát được hành vi bản thân lúc đó mới dẫn đến tâm trạng buồn bực hiện giờ.
“Nữ hoàng, đúng là tin tức của Jinna.” Ari mở tờ giấy ra.
“Nói gì vậy?” Vẫy tay cho đám cung nữ lui xuống. Tử Huyền cầm ly nước đi đến bên cửa sổ, vừa nhấp một ngụm vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ánh mắt trời sáng sớm đã gay gắt như vậy, sa mạc giống như bị thiêu cháy, khí nóng bốc lên mờ ảo. Cũng may gần phòng Tử Huyền có một cái hồ, được cung điện bao bọc, hoa sen nở rộ tuyệt đẹp.
“Công chúa Mitamun khăng khăng muốn ở lại cung điện của nữ hoàng, hoàng đế Menfuisu đành sai Jinna dọn một phòng khác, để người trong cung chăm sóc cô ấy.”
Cách đó không xa, một vài thị nữ đang gánh nước bên sông Nile, nói nói cười cười, những giọt nước trong vắt bám trên thân thể tươi trẻ phản chiếu với ánh sáng mặt trời. Bàn tay mềm mại múc một bình nước, sau đó đặt lên đỉnh đầu rời đi…. Thật ngưỡng mộ khả năng cân bằng của các cô gái đó.
“Người vừa mới trở thành hoàng phi, cô gái sông Nile không thể quản lý được hết công việc trong hậu cung, hầu hết mọi công việc đều do Tetis xử lý… Hoàng thượng rất ngạc nhiên khi biết chuyện bệ hạ đột ngột rời đi, khi biết bệ hạ mong nhớ Hạ Ai Cập thì khong nói gì, chỉ hi vọng một thời gian nữa người có thể quay về Thượng Ai Cập.”
Hạ Ai Cập mới là nhà của Asisu, dân chúng nơi đây đều chào đón cô trở về. Tử Huyền vừa nghe Ari báo cáo, vừa nâng ly nước nhìn những người dân đang làm việc phía xa. Khoảng cách giữa Thebes và Giza hơi xa, phần lớn thời gian công việc ở Hạ Ai Cập đều do Asisu quản lý, vì thế Tử Huyền vừa trở về ngày hôm trước, hôm sau đã nhận được không ít lời reo hò chào đón cô trở về.
Ánh nắng gay gắt khiến cô hơi nheo mắt lại: “Bao giờ Jinna trở về?”
“Phải đợi Jinna sắp xếp lại cung điện, còn xem nữ hoàng có thích cái gì thì mang về, công chúa Mitamun cũng luôn ở trong cung… Còn nữa, công chúa Kafura của Libya vừa đến Ai Cập.”
Động tác uống nước của Tử Huyền ngừng lại, “Kafura?”
… Chính là kẻ đã ép Carol phải quay về hiện đại đó ư?”
“Đúng ạ, Jinna nói, công chúa Kafura mang theo hiệp ước liên minh của quốc vương Libya tới. Nhưng hình như vừa gặp đã say đắm hoàng thượng, kí hiệp ước liên minh xong rồi vẫn chưa quay về, lúc nào cũng bám sát hoàng thượng. Hơn nữa, thường xuyên châm chọc Carol… Xem ra công chúa này có ý định loại trừ Carol, trở thành hoàng phi thứ hai của hoàng thượng.” Ari bất bình.
Ngôi vị hoàng phi là nữ hoàng tặng cho Carol, nữ hoàng Asisu từng yêu sâu sắc hoàng dế, cũng chỉ tặng cho một mình Carol, sao có thể để cho công chúa nước láng giềng mơ hão được chứ.
“Bệ hạ, công chúa này bám hoàng thượng như vậy, chúng ta có nên làm gì không ạ? Dù sao Carol cũng rất ngốc nghếch, rất có thể sẽ nhường ngôi vị cho ả đó.”
Tử Huyền trầm ngâm. Menfuisu muốn cưới ai là chuyện của hắn và Carol, nhưng hiện giờ cô là chị hắn, là nữ hoàng Ai Cập, nếu để công chúa háo sắc kia làm em dâu… Cảm giác đúng là vô cùng mất mặt =.=
“… Ari, giúp ta gửi tin cho Kaputa đi.”
“Đại tư tế Kaputa ấy ạ?”
Vuốt nhẹ ly nước, “Bảo hắn an phận cho ta, cấm không giao dịch gì với công chúa lân bang đó… Nếu không…” ánh mắt đột ngột bén nhọn, khí thế uy nghiêm tỏa ra, áp lực cực lớn khiến Ari cảm thấy như không thể hô hấp, túa mồ hôi lạnh.
“Ta sẽ cho hắn nằm trong nấm mồ ôm vàng hưởng thụ!”
“Vâng.” Ari hồi phục tinh thần, “Nô tì gửi ngay đây ạ.”
Không để Kaputa tham dự vào, có lẽ sẽ khá hơn nhiều. Công chúa kia không thể mượn tay Kaputa, sẽ không tìm được viện trợ trên đất Ai Cập. Sẽ bớt đi nhiều phiền phức.
Đang lúc Tử Huyền thảnh thơi uống nước, một thị nữ hoảng hốt chạy tới, “Bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ!”
“Sao thế?”
“Hộc, hộc…” Thị nữ kia chạy quá nhanh đến nỗi không kịp thở, “Hoàng tử Izumin cầu kiến, đang đi tới bên này rồi ạ!”
“Cái gì?!!!” Giống như sét đánh ngang tai, Tử Huyền ngẩn người, Izumin đến đây á?!!!
“Nhanh lên! Mau ngăn hắn lại! Nói ta không có ở đây! Ta, ta, ta đi thị sát dân chúng rồi!”
Nói xong, Tử Huyền nhanh chóng quan sát bốn phía trong phòng, xong rồi, trốn từ đây ư? A! Cửa sổ! Ánh mắt sáng ngời, Tử Huyền ném ly nước trong tay sang một bên, trèo lên thành cửa sổ, hai tay vịn xong sắt, chuẩn bị nhảy xuống.
“Nữ hoàng Asisu!”
“…” Ta nghe nhầm, nghe nhầm, nghe nhầm rồi …
Thò đầu nhìn ra ngoài, xem bên dưới có chướng ngại vật gì hay không, bên dưới lại chẳng có gì đỡ cả.
“Nữ hoàng Asisu chuẩn bị đi thị sát dân chúng à?”
“…”
Giọng điệu trêu chọc như thế, không thể tự an ủi bản thân là nghe nhầm nữa…
Nhảy xuống, Tử Huyền bình tĩnh phủi bụi trên y phục, chỉnh xong xuôi, sau đó quay ra, khóe miệng run rẩy nợ nụ cười sáng lạn như cảnh xuân trăm hoa đua nở: “Ha ha, hóa ra là hoàng tử Izumin, đúng là khách quý đến thăm.”
Izumin cười cười thưởng thức gương mặt xinh đẹp. “Nếu sớm biết rằng nữ hoàng chuẩn bị nhảy xuống, ta nên đứng ở dưới nghênh đón, còn có thể trình diễn một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Ha ha, hoàng tử tới thật đúng lúc, thị nữ còn chưa thông báo cho ta, ta còn không biết rằng hóa ra hoàng tử đích thân tới nữa.”
Ánh mắt hầm hầm nhìn về phía thị nữ, bảo cô ngăn hắn mà không ngăn là sao hử?
Thị nữ khóc không ra nước mắt, nếu nô tì ngăn được sẽ không kích động như thế ạ… T_T
Izumin mỉm cười, đi tới nhặt cái ly bị Tử Huyền ném lăn long lóc dưới đất.
“Đã là khách chắc nữ hoàng cũng sẽ mời ta được một ly nước chứ nhỉ?” ^^