Tuy chỉ có một mình Mitamun hưởng ứng lời kêu gọi sự nghiệp ăn cơm vĩ đại của Tử Huyền, nhưng những người còn lại vẫn phải tham gia yến tiệc, nhất là Irumi, có thể ăn đồ ngon mà bản thân không phải trả tiền, đương nhiên sẽ đi. Vì thế sau khi đám người Tử Huyền đi vào đại điện, thì đám người Irumi cũng đi theo ngay sau đó.
“Irumi, lại đây ngồi đi!” Tử Huyền phóng khoáng mời Irumi ngồi bên cnahj cô. Irumi nhìn ra rằng đồ ăn bên chỗ cô và hoàng đế Ai Cập là tốt nhất, nhiều món nhất, nên rất vừa lòng đi qua. Phông nền giờ chuyển sang cảnh ánh mắt ai oán của Izumin, giống như gió thu cuốn hết lá vàng.
“Chị, sao chị lại quen với hoàng tử Puntie?” Nhìn hai người họ thân mật như vậy, Menfuisu thắc mắc từ sáng tới giờ buột miệng hỏi. Chị chưa từng qua Puntie, sao có thể quen hoàng tử này chứ?
Sặc… chuyện này…
Tử Huyền ngẫm nghĩ, cơ hội duy nhất cô từng đi ra ngoài chính là lần đi tới Assyria, hơn nữa lẻ loi một mình, chỉ có thể dùng khoảng thời gian này là tốt nhất.
“Lần trước trên đường đi tới Assyria, chị đã gặp hoàng tử, lúc đấy anh ta… Anh ta đang đi du ngoạn. Chúng ta gặp gỡ, trò chuyện vui vẻ nên đã kết bạn. Nhưng do lúc đó chúng ta lo lắng an toàn cá nhân nên đều không để lộ ra thân phận thật sự của nhau. Không ngờ lần này lại gặp lại trên chiến trường.”
Đối với lời nói dối của Tử Huyền, Irumi từ chối cho ý kiến, lẳng lặng chiến đấu hăng hái với đồ ăn trên bàn.
“Nữ hoàng Asisu, chỉ trong một chuyến đi, nàng trêu chọc không ít người nhỉ.” Izumin ngoài cười nhưng trong không cười ngồi xuống bên trái Tử Huyền, cầm đĩa thức ăn đưa qua, “Nào, nàng thích ăn món này …”
“…”
Gặp trên đường tới Assyria ư…
Menfuisu cầm ly rượu, ánh mắt sắc bén nhìn Irumi. “Hoàng tử Irumi, Ai Cập ta và Puntie luôn thân cận lui tới, vì sao đột nhiên lần này Puntie lại khai chiến với Ai Cập?”
“…” Irumi chậm rãi buông đồ ăn trong tay. Đàm phán đối ngoại, giành được phần thắng về phía mình luôn là điều kiện tiên quyết được dạy dỗ của gia tộc Zoldyck.
Nghe nói Babylon đã tấn công Ai Cập…
“Puntie mất mùa, hoàng đế Ragashu của Babylon đề nghị quốc vương tấn công Ai Cập…”
“Lại là Ragashu!” Menfuisu phẫn nộ đập bàn, hoàn toàn không nghe nửa câu sau.
“Phí tình báo…”
Tử Huyền nhanh chóng cầm cái bánh mì đưa cho Irumi.
“…” Irumi cúi đầu nhìn nhìn, đồ ăn Ai Cập, hừm, miễn cưỡng nhận, “Lần sau sẽ không có ưu đãi như vậy.”
“Được được được, ” Tử Huyền bất đắc dĩ gật đầu.
Chuyển sang dùng ngôn ngữ Hunter lén lút hỏi, “Vì sao bọn họ cũng đều gọi anh là Irumi?”
“Tên ở thế giới này rất khó nghe, cho nên ta đã dùng tên thật của ta luôn.”
“…” Haiz, anh thật bá đạo…
“Nữ hoàng Asisu, nói gì mà không thể để cho chúng ta cùng nghe sao?” Thấy bọn họ thì thầm với nhau mà bản thân lại nghe không hiểu, nụ cười trên gương mặt Izumin càng thêm chói mắt.
“A… Ha, không có gì quan trọng đâu …” Anh có thể thôi không cười như vậy có được không…
Thấy bọn họ đã ngừng nói chuyện, với thân phận hoàng phi ngồi bên cạnh Menfuisu, rốt cuộc Carol cũng không kiềm được.
“Hoàng tử Irumi! Tôi có thể hỏi mấy câu được chứ?”
Irumi quay đầu nhìn cặp mắt sáng kia, không nói lời nào.
Carol đang háo hức nên tự cho ánh mắt kia là đã chấp nhận. “Puntie như thế nào? Cách Ai Cập có xa lắm không? Cảnh vật nơi đó có gì khác biệt? Lịch sử đã bao lâu? Hoàn cảnh địa lý thế nào?”
Menfuisu cau mày: “…Carol!!!”
“Á!”
Tay vươn ra kéo Carol trở lại, “Nàng lại thế rồi!”
Carol nhăn mặt, tủi thân ngồi xuống. Trong lòng lẩm bẩm, thân phận hoàng phi, thân phận hoàng phi, thân phận hoàng phi…
Lúc này công chúa Kafura chậm rãi đi tới nhanh chóng phá hủy không khí ở đại điện.
Tất cả các quan đại thần đang uống rượu đều ngừng lại, lại là công chúa Libya…
Kafura trang điểm sặc sỡ, mặc bộ xiêm y bằng lụa mỏng, những đường cong như ẩn như hiện, trên mặt nở nụ cười tự tin đang chậm rãi đi tới. Rõ ràng là đã tỉ mỉ trang điểm.
“Bệ hạ…” Vừa thấy Menfuisu, Kafura dịu dàng hành lễ, chớp mắt, thấy rằng yến hội hôm nay rất đặc biệt.
Người đội vương miện có lẽ chính là nữ hoàng Asisu, quả nhiên rất xinh đẹp. Tiếc thay, cô ta đẹp như vậy thì có lợi gì chứ, cũng không giữ được trái tim hoàng đế Menfuisu. Mà hai người ngồi bên cạnh cô ta…
Một người mặc y phục của hoàng thất Hittite, vậy hắn chính là hoàng tử Izumin thông minh nho nhã trong truyền thuyết! Không hề thua kém hoàng đế Menfuisu, còn người còn lại, nhất định chính là hoàng tử Puntie được bọn thị nữ bàn tán cả ngày nay, cả hai hoàng tử này đều vô cùng đẹp trai!
Kafura kích động nhìn hai hoàng tử, ngoảnh mặt thẹn thùng đi tới ngồi cạnh bên người Menfuisu, ngồi vị trí ngang với Carol.
“Bệ hạ… không giới thiệu giúp thiếp sao?”
Chỉ tiếc hai người bị Kafura nhìn trúng, một người chăm chú ăn uống, một người tập trung ép Tử Huyền ăn gì đó, không ai thèm để ý tới Kafura vừa liếc mắt đưa tình, chỉ có Tử Huyền bị giọng nói nũng nịu này lôi kéo chú ý một chút.
Menfuisu bất đắc dĩ cười, “Công chúa Kafura, chỗ ngồi của nàng đã được chuẩn bị, ở đằng kia.”
“Nhưng người ta thích ngồi cạnh hoàng đế Menfuisu cơ…”
“Khụ!” Tử Huyền bị sặc rượu.
Sắc mặt Carol đã sớm đen lại, đối phương là công chúa Libya… Còn Menfuisu lại luôn tươi cười với cô ta!
“Đúng là không có cách nào. Nào, công chúa, để ta giúp nàng giới thiệu. Đây là chị gái ta, nữ hoàng Asisu, đây là hoàng tử Izumin của Hittite, còn đây là hoàng tử Irumi của Puntie.”
“Hóa ra đây là nữ hoàng Asisu sao, xin chào hoàng tử Izumin, hoàng tử Irumi, thiếp là trưởng công chúa của Libya, Kafura.” Nở nụ cười tự cho là xinh đẹp nhất, Kafura chờ mong nhìn bọn họ.
Tử Huyền không thèm để ý, Izumin đang quay đầu chào theo lễ tiết, bị Tử Huyền véo một cái lại tiếp tục sự nghiệp đút thức ăn. Mà Irumi vốn không thèm để ý tới những người không liên quan, càng không hề có phản ứng nào.
Không khí đại điện đông cứng.
Đang lúc Kafura xấu hổ, người luôn vùi đầu vào ăn đột nhiên phát hiện ra gì đó, Mitamun nhảy bật dậy. “A! Lại là ả đàn bà béo ục ịch này! Ngươi lại dám cướp hoàng đế của ta!”
Mọi người chưa kịp phản ứng, cô đã xông lên.
Mọi người khiếp sợ nhìn tình hình trước mắt.
Kafura chỉ kịp hét lên một tiếng, đã bị bàn tay của Mitamun đẩy xuống. Hoàng đế và nữ hoàng ngồi trên bậc cao cách mặt đất mấy bậc thềm, Kafura lăn thẳng xuống, kéo théo mấy bàn đồ ăn, trên mặt đất vô cùng bừa bộn.
“Công chúa Kafura!” Menfuisu vừa mở miệng, Mitamun đã đặt tay lên người hắn, tuyên bố quyền sở hữu, “Đây là hoàng đế của ta! Đồ béo ị nhà ngươi không được dựa vào đây! Nếu không ta cắn chết ngươi!”
Nói xong, còn nhe hàm răng trắng muốt.
Nhũ mẫu của Kafura vội tiện tới đỡ cô ta dậy, chỉ thấy trên đầu cô ta còn cắm một cái đĩa, trên quần áo bê bết đồ ăn, đôi mắt bốc hỏa nhìn Mitamun, Mitamun còn le lưỡi làm mặt quỷ trêu cô ta.
“A ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tử Huyền không chút do dự bật cười, đám đại thần thị vệ không dám to gan như vậy, đều phải kiềm chế đến mức bả vai run rẩy.
Khiến Kafua oán hận ngút trời
“Ai?! Là ai?! Là ai đem thả con điên này ra?!” Giống như tên hề đứng giữa đại điện, Kafura nghiến răng nghiến lợi chỉ về phía Mitamun.
Izumin vốn đang cười vì trò đùa của em gái, sắc mặt biến đổi, đứng dậy, rõ ràng tỏa ra sức ép nhìn Kafura. “Thật ngại quá, công chúa Libya. Con điên trong lời của ngươi chính là công chúa của Hittite, là em gái ruột của Izumin ta.”
Dù Mitamun có thế nào đi nữa cũng là em gái hắn thương nhất.
“Hiện giờ thần trí của con bé không tỉnh táo, công chúa Kafura cũng nên bao dung một chút, sao có thể yêu cầu giam công chúa Hittite chúng ta chứ? Thân phận của Mitamun dù thế nào đi nữa cũng không thể xóa nhòa!”
Kafura bị khí thế lạnh lẽo này dọa lui vài bước, cầu cứu nhìn về phía Menfuisu. Nhưng Menfuisu cũng đang ở trong tình huống khó xử, không thể cứu nổi cô ta.
Các quan đại thần đều căng thẳng, trong yến tiệc ở Ai Cập, công chúa Libya và hoàng tử Hittites xích mích không phải là chuyện tốt.
“Nào, Tiểu Mun ~” ngoài Irumi không đếm xỉa xung quanh, cũng chỉ có Tử Huyền ung dung tự tại , “Tiểu Mun lại đây nào ~ “
Mitamun chần chờ nhìn Menfuisu của cô.
Tử Huyền kéo dài giọng, dịu dàng gọi, “Tiểu… Mi…”
Bộp! Lần này hành động của Mitamun không chút do dự , nhanh chóng vứt bỏ Menfuisu chạy về phía Tử Huyền, “Chị… Tiểu Mun rất ngoan rất nghe lời …”
“Đúng vậy, rất ngoan. Ai, là ai nói cho với em rằng công chúa Kafura muốn cướp Menfuisu ?”
“Là Jinna! Chị, lâu lắm rồi em không gặp Jinna, em rất nhớ Jinna!”
Đúng rồi… Jinna…
Lúc gặp lại Irumi đã quá kích động, suýt chút nữa đã quên chuyện Jinna.
“Irumi, đợt vừa rồi các ngươi có phái gián điệp tới Ai Cập bắt cóc một cung nữ không?”
“Cung nữ?”
“Đúng, thị nữ của ta vừa ra khỏi cửa cung không lâu đã không thấy tăm hơi.”
“Phí tình báo.”
Tử Huyền tiện tay cầm mấy đĩa đồ ăn trên bàn, “Không cho ăn = = “
“Được rồi. = = “
“Quân đội của ta không cần gián điệp, không hề có bất cứ ai lẻn vào Ai Cập, ta không biết thị nữ của cô.”
“…” Suýt nữa lại bị anh lừa đồ rồi
Menfuisu cũng nói, “Phải chăng Ragashu muốn biết tình hình trong cung nên đã bắt cóc Jinna chăng?”
Tử Huyền suy nghĩ, “Khả năng không lớn, Ragashu từng tới hoàng cung Ai Cập, tình huống cụ thể hắn cũng có thể hỏi Yuuki, không cần phải bắt cóc Jinna… Nhưng, Menfuisu, cũng đã đến lúc em xuất quân dạy cho bọn Babylon một bài học rồi đấy.”
“Chị, em đang định sáng mai xuất phát tới mỏ đồng, chuyện ở nơi này phiền chị xử lý giùm.”
“Ragashu đang muốn chết, em đi chém hắn cho chị!” Nhớ ra gì đó lại quay ra nhìn Irumi. “Này, không phải tôi nói sẽ cho anh một phần lễ vật sao? Hiện giờ Ragashu tự mình xuất chinh, nước hắn đang canh phòng lỏng lẽo. Babylon mấy năm nay đều mưa thuận gió hòa, quốc khố dư dả, nhân cơ hội Menfuisu đang cầm chân Ragashu, anh phái đại tướng quân của anh dẫn quân tấn công, chắc chắn có thể cướp sạch… Thế nào?”
“…”
“Tôi cung cấp bản đồ thành Babylon, bản đồ cung điện của Ragashu, hệ thống phòng thủ quân đội trong thành.”
“Được.”
Bọn họ bắt đầu bàn kế hoạch tác chiến, hoàn toàn bỏ mặc Kafura oán hận giậm chân đằng kia, đang muốn kêu rên bất bình, nhũ mẫu của ả giữ ả lại: “Công chúa, chúng ta đi về thay y phục đã.”
“… Chết tiệt! Đi!”
Kafura giận dữ xoay người, bước nhanh ra khỏi cung điện.
“Nhũ mẫu, thay ta liên lạc với Kaputa, ta muốn thành thân với Menfuisu ngay lập tức, danh chính ngôn thuận làm nữ chủ nhân của Ai Cập! Còn nữa, bảo phụ vương ta mau đến giúp ta một tay, xem ai dám coi thường ta?!”
“Công chúa đừng nóng vội, không phải hoàng đế Menfuisu nói muốn xuất quân tới mỏ đồng sao? Công chúa theo sát sau đó, cuộc chiến tịch mịch, hoàng đế chắc chắn sẽ ân sủng ngài.”
“… Đúngi! Nhũ mẫu, như vậy ta có thể trở thành hoàng phi đệ nhị của Ai Cập! Đi, chúng ta nhanh đi chuẩn bị!”
Tuy chỉ có một mình Mitamun hưởng ứng lời kêu gọi sự nghiệp ăn cơm vĩ đại của Tử Huyền, nhưng những người còn lại vẫn phải tham gia yến tiệc, nhất là Irumi, có thể ăn đồ ngon mà bản thân không phải trả tiền, đương nhiên sẽ đi. Vì thế sau khi đám người Tử Huyền đi vào đại điện, thì đám người Irumi cũng đi theo ngay sau đó.
“Irumi, lại đây ngồi đi!” Tử Huyền phóng khoáng mời Irumi ngồi bên cnahj cô. Irumi nhìn ra rằng đồ ăn bên chỗ cô và hoàng đế Ai Cập là tốt nhất, nhiều món nhất, nên rất vừa lòng đi qua. Phông nền giờ chuyển sang cảnh ánh mắt ai oán của Izumin, giống như gió thu cuốn hết lá vàng.
“Chị, sao chị lại quen với hoàng tử Puntie?” Nhìn hai người họ thân mật như vậy, Menfuisu thắc mắc từ sáng tới giờ buột miệng hỏi. Chị chưa từng qua Puntie, sao có thể quen hoàng tử này chứ?
Sặc… chuyện này…
Tử Huyền ngẫm nghĩ, cơ hội duy nhất cô từng đi ra ngoài chính là lần đi tới Assyria, hơn nữa lẻ loi một mình, chỉ có thể dùng khoảng thời gian này là tốt nhất.
“Lần trước trên đường đi tới Assyria, chị đã gặp hoàng tử, lúc đấy anh ta… Anh ta đang đi du ngoạn. Chúng ta gặp gỡ, trò chuyện vui vẻ nên đã kết bạn. Nhưng do lúc đó chúng ta lo lắng an toàn cá nhân nên đều không để lộ ra thân phận thật sự của nhau. Không ngờ lần này lại gặp lại trên chiến trường.”
Đối với lời nói dối của Tử Huyền, Irumi từ chối cho ý kiến, lẳng lặng chiến đấu hăng hái với đồ ăn trên bàn.
“Nữ hoàng Asisu, chỉ trong một chuyến đi, nàng trêu chọc không ít người nhỉ.” Izumin ngoài cười nhưng trong không cười ngồi xuống bên trái Tử Huyền, cầm đĩa thức ăn đưa qua, “Nào, nàng thích ăn món này …”
“…”
Gặp trên đường tới Assyria ư…
Menfuisu cầm ly rượu, ánh mắt sắc bén nhìn Irumi. “Hoàng tử Irumi, Ai Cập ta và Puntie luôn thân cận lui tới, vì sao đột nhiên lần này Puntie lại khai chiến với Ai Cập?”
“…” Irumi chậm rãi buông đồ ăn trong tay. Đàm phán đối ngoại, giành được phần thắng về phía mình luôn là điều kiện tiên quyết được dạy dỗ của gia tộc Zoldyck.
Nghe nói Babylon đã tấn công Ai Cập…
“Puntie mất mùa, hoàng đế Ragashu của Babylon đề nghị quốc vương tấn công Ai Cập…”
“Lại là Ragashu!” Menfuisu phẫn nộ đập bàn, hoàn toàn không nghe nửa câu sau.
“Phí tình báo…”
Tử Huyền nhanh chóng cầm cái bánh mì đưa cho Irumi.
“…” Irumi cúi đầu nhìn nhìn, đồ ăn Ai Cập, hừm, miễn cưỡng nhận, “Lần sau sẽ không có ưu đãi như vậy.”
“Được được được, ” Tử Huyền bất đắc dĩ gật đầu.
Chuyển sang dùng ngôn ngữ Hunter lén lút hỏi, “Vì sao bọn họ cũng đều gọi anh là Irumi?”
“Tên ở thế giới này rất khó nghe, cho nên ta đã dùng tên thật của ta luôn.”
“…” Haiz, anh thật bá đạo…
“Nữ hoàng Asisu, nói gì mà không thể để cho chúng ta cùng nghe sao?” Thấy bọn họ thì thầm với nhau mà bản thân lại nghe không hiểu, nụ cười trên gương mặt Izumin càng thêm chói mắt.
“A… Ha, không có gì quan trọng đâu …” Anh có thể thôi không cười như vậy có được không…
Thấy bọn họ đã ngừng nói chuyện, với thân phận hoàng phi ngồi bên cạnh Menfuisu, rốt cuộc Carol cũng không kiềm được.
“Hoàng tử Irumi! Tôi có thể hỏi mấy câu được chứ?”
Irumi quay đầu nhìn cặp mắt sáng kia, không nói lời nào.
Carol đang háo hức nên tự cho ánh mắt kia là đã chấp nhận. “Puntie như thế nào? Cách Ai Cập có xa lắm không? Cảnh vật nơi đó có gì khác biệt? Lịch sử đã bao lâu? Hoàn cảnh địa lý thế nào?”
Menfuisu cau mày: “…Carol!!!”
“Á!”
Tay vươn ra kéo Carol trở lại, “Nàng lại thế rồi!”
Carol nhăn mặt, tủi thân ngồi xuống. Trong lòng lẩm bẩm, thân phận hoàng phi, thân phận hoàng phi, thân phận hoàng phi…
Lúc này công chúa Kafura chậm rãi đi tới nhanh chóng phá hủy không khí ở đại điện.
Tất cả các quan đại thần đang uống rượu đều ngừng lại, lại là công chúa Libya…
Kafura trang điểm sặc sỡ, mặc bộ xiêm y bằng lụa mỏng, những đường cong như ẩn như hiện, trên mặt nở nụ cười tự tin đang chậm rãi đi tới. Rõ ràng là đã tỉ mỉ trang điểm.
“Bệ hạ…” Vừa thấy Menfuisu, Kafura dịu dàng hành lễ, chớp mắt, thấy rằng yến hội hôm nay rất đặc biệt.
Người đội vương miện có lẽ chính là nữ hoàng Asisu, quả nhiên rất xinh đẹp. Tiếc thay, cô ta đẹp như vậy thì có lợi gì chứ, cũng không giữ được trái tim hoàng đế Menfuisu. Mà hai người ngồi bên cạnh cô ta…
Một người mặc y phục của hoàng thất Hittite, vậy hắn chính là hoàng tử Izumin thông minh nho nhã trong truyền thuyết! Không hề thua kém hoàng đế Menfuisu, còn người còn lại, nhất định chính là hoàng tử Puntie được bọn thị nữ bàn tán cả ngày nay, cả hai hoàng tử này đều vô cùng đẹp trai!
Kafura kích động nhìn hai hoàng tử, ngoảnh mặt thẹn thùng đi tới ngồi cạnh bên người Menfuisu, ngồi vị trí ngang với Carol.
“Bệ hạ… không giới thiệu giúp thiếp sao?”
Chỉ tiếc hai người bị Kafura nhìn trúng, một người chăm chú ăn uống, một người tập trung ép Tử Huyền ăn gì đó, không ai thèm để ý tới Kafura vừa liếc mắt đưa tình, chỉ có Tử Huyền bị giọng nói nũng nịu này lôi kéo chú ý một chút.
Menfuisu bất đắc dĩ cười, “Công chúa Kafura, chỗ ngồi của nàng đã được chuẩn bị, ở đằng kia.”
“Nhưng người ta thích ngồi cạnh hoàng đế Menfuisu cơ…”
“Khụ!” Tử Huyền bị sặc rượu.
Sắc mặt Carol đã sớm đen lại, đối phương là công chúa Libya… Còn Menfuisu lại luôn tươi cười với cô ta!
“Đúng là không có cách nào. Nào, công chúa, để ta giúp nàng giới thiệu. Đây là chị gái ta, nữ hoàng Asisu, đây là hoàng tử Izumin của Hittite, còn đây là hoàng tử Irumi của Puntie.”
“Hóa ra đây là nữ hoàng Asisu sao, xin chào hoàng tử Izumin, hoàng tử Irumi, thiếp là trưởng công chúa của Libya, Kafura.” Nở nụ cười tự cho là xinh đẹp nhất, Kafura chờ mong nhìn bọn họ.
Tử Huyền không thèm để ý, Izumin đang quay đầu chào theo lễ tiết, bị Tử Huyền véo một cái lại tiếp tục sự nghiệp đút thức ăn. Mà Irumi vốn không thèm để ý tới những người không liên quan, càng không hề có phản ứng nào.
Không khí đại điện đông cứng.
Đang lúc Kafura xấu hổ, người luôn vùi đầu vào ăn đột nhiên phát hiện ra gì đó, Mitamun nhảy bật dậy. “A! Lại là ả đàn bà béo ục ịch này! Ngươi lại dám cướp hoàng đế của ta!”
Mọi người chưa kịp phản ứng, cô đã xông lên.
Mọi người khiếp sợ nhìn tình hình trước mắt.
Kafura chỉ kịp hét lên một tiếng, đã bị bàn tay của Mitamun đẩy xuống. Hoàng đế và nữ hoàng ngồi trên bậc cao cách mặt đất mấy bậc thềm, Kafura lăn thẳng xuống, kéo théo mấy bàn đồ ăn, trên mặt đất vô cùng bừa bộn.
“Công chúa Kafura!” Menfuisu vừa mở miệng, Mitamun đã đặt tay lên người hắn, tuyên bố quyền sở hữu, “Đây là hoàng đế của ta! Đồ béo ị nhà ngươi không được dựa vào đây! Nếu không ta cắn chết ngươi!”
Nói xong, còn nhe hàm răng trắng muốt.
Nhũ mẫu của Kafura vội tiện tới đỡ cô ta dậy, chỉ thấy trên đầu cô ta còn cắm một cái đĩa, trên quần áo bê bết đồ ăn, đôi mắt bốc hỏa nhìn Mitamun, Mitamun còn le lưỡi làm mặt quỷ trêu cô ta.
“A ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tử Huyền không chút do dự bật cười, đám đại thần thị vệ không dám to gan như vậy, đều phải kiềm chế đến mức bả vai run rẩy.
Khiến Kafua oán hận ngút trời
“Ai?! Là ai?! Là ai đem thả con điên này ra?!” Giống như tên hề đứng giữa đại điện, Kafura nghiến răng nghiến lợi chỉ về phía Mitamun.
Izumin vốn đang cười vì trò đùa của em gái, sắc mặt biến đổi, đứng dậy, rõ ràng tỏa ra sức ép nhìn Kafura. “Thật ngại quá, công chúa Libya. Con điên trong lời của ngươi chính là công chúa của Hittite, là em gái ruột của Izumin ta.”
Dù Mitamun có thế nào đi nữa cũng là em gái hắn thương nhất.
“Hiện giờ thần trí của con bé không tỉnh táo, công chúa Kafura cũng nên bao dung một chút, sao có thể yêu cầu giam công chúa Hittite chúng ta chứ? Thân phận của Mitamun dù thế nào đi nữa cũng không thể xóa nhòa!”
Kafura bị khí thế lạnh lẽo này dọa lui vài bước, cầu cứu nhìn về phía Menfuisu. Nhưng Menfuisu cũng đang ở trong tình huống khó xử, không thể cứu nổi cô ta.
Các quan đại thần đều căng thẳng, trong yến tiệc ở Ai Cập, công chúa Libya và hoàng tử Hittites xích mích không phải là chuyện tốt.
“Nào, Tiểu Mun ~” ngoài Irumi không đếm xỉa xung quanh, cũng chỉ có Tử Huyền ung dung tự tại , “Tiểu Mun lại đây nào ~ “
Mitamun chần chờ nhìn Menfuisu của cô.
Tử Huyền kéo dài giọng, dịu dàng gọi, “Tiểu… Mi…”
Bộp! Lần này hành động của Mitamun không chút do dự , nhanh chóng vứt bỏ Menfuisu chạy về phía Tử Huyền, “Chị… Tiểu Mun rất ngoan rất nghe lời …”
“Đúng vậy, rất ngoan. Ai, là ai nói cho với em rằng công chúa Kafura muốn cướp Menfuisu ?”
“Là Jinna! Chị, lâu lắm rồi em không gặp Jinna, em rất nhớ Jinna!”
Đúng rồi… Jinna…
Lúc gặp lại Irumi đã quá kích động, suýt chút nữa đã quên chuyện Jinna.
“Irumi, đợt vừa rồi các ngươi có phái gián điệp tới Ai Cập bắt cóc một cung nữ không?”
“Cung nữ?”
“Đúng, thị nữ của ta vừa ra khỏi cửa cung không lâu đã không thấy tăm hơi.”
“Phí tình báo.”
Tử Huyền tiện tay cầm mấy đĩa đồ ăn trên bàn, “Không cho ăn = = “
“Được rồi. = = “
“Quân đội của ta không cần gián điệp, không hề có bất cứ ai lẻn vào Ai Cập, ta không biết thị nữ của cô.”
“…” Suýt nữa lại bị anh lừa đồ rồi
Menfuisu cũng nói, “Phải chăng Ragashu muốn biết tình hình trong cung nên đã bắt cóc Jinna chăng?”
Tử Huyền suy nghĩ, “Khả năng không lớn, Ragashu từng tới hoàng cung Ai Cập, tình huống cụ thể hắn cũng có thể hỏi Yuuki, không cần phải bắt cóc Jinna… Nhưng, Menfuisu, cũng đã đến lúc em xuất quân dạy cho bọn Babylon một bài học rồi đấy.”
“Chị, em đang định sáng mai xuất phát tới mỏ đồng, chuyện ở nơi này phiền chị xử lý giùm.”
“Ragashu đang muốn chết, em đi chém hắn cho chị!” Nhớ ra gì đó lại quay ra nhìn Irumi. “Này, không phải tôi nói sẽ cho anh một phần lễ vật sao? Hiện giờ Ragashu tự mình xuất chinh, nước hắn đang canh phòng lỏng lẽo. Babylon mấy năm nay đều mưa thuận gió hòa, quốc khố dư dả, nhân cơ hội Menfuisu đang cầm chân Ragashu, anh phái đại tướng quân của anh dẫn quân tấn công, chắc chắn có thể cướp sạch… Thế nào?”
“…”
“Tôi cung cấp bản đồ thành Babylon, bản đồ cung điện của Ragashu, hệ thống phòng thủ quân đội trong thành.”
“Được.”
Bọn họ bắt đầu bàn kế hoạch tác chiến, hoàn toàn bỏ mặc Kafura oán hận giậm chân đằng kia, đang muốn kêu rên bất bình, nhũ mẫu của ả giữ ả lại: “Công chúa, chúng ta đi về thay y phục đã.”
“… Chết tiệt! Đi!”
Kafura giận dữ xoay người, bước nhanh ra khỏi cung điện.
“Nhũ mẫu, thay ta liên lạc với Kaputa, ta muốn thành thân với Menfuisu ngay lập tức, danh chính ngôn thuận làm nữ chủ nhân của Ai Cập! Còn nữa, bảo phụ vương ta mau đến giúp ta một tay, xem ai dám coi thường ta?!”
“Công chúa đừng nóng vội, không phải hoàng đế Menfuisu nói muốn xuất quân tới mỏ đồng sao? Công chúa theo sát sau đó, cuộc chiến tịch mịch, hoàng đế chắc chắn sẽ ân sủng ngài.”
“… Đúngi! Nhũ mẫu, như vậy ta có thể trở thành hoàng phi đệ nhị của Ai Cập! Đi, chúng ta nhanh đi chuẩn bị!”