“Khởi bẩm nữ hoàng , ” Ari từ bên ngoài đi vào, “Vừa rồi có thị nữ ở thần điện gửi tin tới, nói rằng gần đây không ngừng có quà tặng từ Libya dâng vào thần điện.”
Tử Huyền ngừng phe phẩy cây quạt, “Libya tặng quà ư?”
“Vâng. Nghe nói liên tục có sứ giả Libya chuyển đồ tới, ngoại trừ lần trước dâng lễ vật chúc mừng đám hỏi của Ai Cập và Babylon ra, đa phần đều là đồ dùng hàng ngày của công chúa Kafura. Nhưng đêm nay nghe nói có rất nhiều đồ quý báu, số lượng khổng lồ, nghe nói là lễ vật của quốc vương Libya, nhưng gần đây không hề có xảy ra chuyện gì cần nước láng giềng chúc mừng. Hơn nữa hành động của bọn họ rất lén lút, chỉ chuyển đồ tới khi trời tối…”
Đêm hôm khuya khoắt dâng lễ vật…
Tử Huyền đi ra ban công, phía thần điện quả nhiên đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến.
“Menfuisu xuất quân phản công Ragashu cũng đã sáu ngày, Kafura cũng đã đi theo. Giờ quốc vương Libya lại dâng lễ vật… Xem ra, Kaputa coi lời ta nói như gió thổi bên tai.”
Nghe vậy, Ari lập tức nhớ ra từng ở Hạ Ai Cập gửi thư tín cho Kaptua. “Ý người là, đại tư tế Kaputa và công chúa Kafura… Đại tư tế có quyền lựa chọn phi tần, như vậy, chẳng lẽ công chúa Kafura có ý muốn trở hành đệ nhị hoàng phi của Ai Cập ư?”
“Đệ nhị hoàng phi ư? Hừ, giấc mơ của cô ta đẹp đấy. Cho rằng hoàng đế Ai Cập không có ở trong cung thì có thể muốn làm gì thì làm ư? Cho dù Carol nhu nhược, còn có nữ hoàng Ai Cập kia mà. Ta sẽ sai người vứt Kaputa xuống sông Nile cho cá sấu ăn.” Tử Huyền xoay người lại không nhìn về nơi sáng rực kia nữa. “Vẫn chưa có tin tức của Jinna sao?”
“Không có ạ. Tướng quân Nakuto đã đi theo hoàng thượng để tìm hiểu, nhưng vẫn chưa thấy truyền tin trở về.”
Đã rất nhiều ngày, sắp sửa đánh lui được Ragashu, nhưng không hề có tin tức gì của Jinna. Nếu cô ấy thật sự ở trong tay Ragashu, mọi người đều biết Jinna không có gì để lợi dụng…
…Jinna, rốt cuộc cô đã đi đâu?
Trong lòng Ari cũng lo lắng , cứ tưởng rằng nữ hoàng đã trở lại, rất nhanh có thể tìm được Jinna, không ngờ rằng…
“Nữ hoàng, xin đừng quá lo lắng, chắc chắn tướng quân Nakuto sẽ tìm thấy manh mối .”
“Ừm… Đúng rồi, tình huống thần điện như vậy, Carol biết không?”
“Có người vừa mới thấy Carol chạy ra từ thần điện, mà Tetis cứ đuổi theo ở phía sau, có lẽ cô ta đã biết chuyện ở chỗ quan tư tế Kaputa rồi ạ.”
“… Vậy à…”
…
…
Menfuisu, là người ta yêu nhất…
Carol khoanh hai tay trước ngực, cuộn mình ngồi phía trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng, bầu trời đầy sao, gió lạnh thổi từng cơn. Mà trong lòng cô, giống như trận mưa rào lẫn gió lốc, đau đớn như vậy.
Menfuisu… Thật sự chàng sẽ cưới đệ nhị hoàng phi sao?
Luôn biết rằng mình gả cho hoàng đế Ai Cập, luôn biết trong hậu cung của các hoàng đế trong lịch sử Ai Cập đều có vô số phi tần, nhưng vẫn tự cho là đúng, tin tưởng Menfuisu vĩnh viễn chỉ ở bên cạnh mình.
Cảm giác cô đơn vây tỏa, Carol nhìn bầu trời, sau ba ngàn năm nữa, có còn bầu trời sáng này nữa không…
Ba ngàn năm nữa… Chính là thời đại mình…
Trong thế giới này cô chỉ có một mình, không có người thân, không có bạn bè.
Mẹ, mẹ có khỏe không? Có phải lại đang ốm nằm trên giường… Anh Ryan, không cần tìm em, em không ở thế giới đó nữa rồi… Jimmy, hãy quên mình đi, bạn sẽ gặp một người toàn tâm toàn ý yêu bạn…
Nước mắt thánh thót rơi, trái tim đau đớn vô cùng.
Menfuisu, vì chàng, vì yêu chàng, em đã từ bỏ mái nhà hạnh phúc ấm áp, từ bỏ tình thân mười mấy năm, từ bỏ tình yêu sâu đậm của Jimmy, chỉ một mình nơi này, ở thế giới xa lạ này, người duy nhất em yên tâm dựa vào chỉ có một mình chàng…
Ở lăng mộ cổ, không kìm được lòng yêu thích nghiên cứu lịch sử nên đã tự mình trải qua thời không này. Ở đây, đối mặt với sư tử tàn bào, trải qua chiến tranh tàn khốc, những người bên cạnh đầy rẫy âm mưu, xung quanh đầy rẫy nguy hiểm ẩn núp. Bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người nào đó ở trong chỗ tối đánh lén… Luôn luôn chống chọi với mấy thứ đó chỉ vì yêu chàng, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Menfuisu, Menfuisu, Menfuisu… Chàng chính là toàn bộ thế giới của em.
Trong đầu Carol chỉ còn luẩn quẩn lời nói của Kaputa.
Hoàng thượng cần cưới công chúa lân bang để củng cố chính quyền, thân là hoàng phi của AI Cập, người nên suy nghĩ vì Ai Cập, công chúa Kafura chính là người tốt nhất cho vị trí đệ nhị hoàng phi, công chúa đã theo hoàng thượng xuất chinh, chắc chắn sẽ được bệ hạ ngự tẩm…
…
Chàng từng thề với em, từng hứa cả đời này chỉ yêu một mình em… Em mặc kệ trách nhiệm hoàng đế Ai Cập, mặc kệ hoàng phi cần phải có khí chất phải biết khoan dung, mặc kệ thần dân Ai Cập sẽ nói gì, em chỉ muốn mình là người vợ duy nhất của chàng, chỉ một mình em.
Nhưng nếu chàng không thể chỉ yêu một mình em, em nên làm thế nào đây…
Từ trước tới nay chưa từng sợ hãi, có lẽ bị vùi dưới đáy cảm xúc chưa từng bới ra. Nhưng trong thời khắc này, trong tiềm thức lo lắng bị mất đi tình yêu, cảm giác sợ hãi bao vây lấy cô…
Carol cứ ngồi bên cửa sổ như vậy, ngồi tới tận khi những ngôi sao biến mất, sắc trời chuyển sáng, sương sớm ẩm ướt ngấm vào y phục.
“Hoàng phi! Lệnh bà! Xin người hãy mở cửa!” Tetis ở bên ngoài cả đêm, không ngừng gõ cửa, sợ Carol xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mơ hồ nghe thấy tiếng Tetis, Carol chậm rãi đứng dậy, cuộn mình cả đêm khiến cô đứng không vững, lảo đảo dựa vào tường, yếu ớt đi ra mở cửa.
“Lệnh bà! Rốt cuộc người cũng đi ra! Đều là nô tì không tốt, nô tì không nên đưa người tới thần điện, không nên để đại tư tế nói lời kích thích người…” Tetis thấy Carol đi ra, vừa nói vừa khóc không ngừng, kích động nắm tay Carol, “Những chuyện này đều do đại tư tế nói, không thể tin tưởng, nhất định trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình lệnh bà…”
“Tetis…” Khóc cả một đêm, giọng Carol khàn khàn, “Mang cho ta một chậu nước, ta muốn rửa mặt.”
“Vâng, thưa lệnh bà!”
Lúc này, bên ngoài vô cùng ồn ào.
“Công chúa Kafura đã trở lại!”
“Trên người nàng mặc y phục Ai Cập! Chẳng lẽ lời đồn đại là thật?!”
“Cái gì? Lời đồn gì?”
“Một công chúa lân bang lại mặc y phục hoàng thất Ai Cập, ngươi cho là có ý gì.”
“…”
Carol chỉ cảm thấy trong lòng run lên, sững sờ đứng chết lặng tại chỗ.
Công chúa Kafura… Mặc y phục hoàng thất Ai Cập từ chiến trường trở về…
“Khởi bẩm nữ hoàng , ” Ari từ bên ngoài đi vào, “Vừa rồi có thị nữ ở thần điện gửi tin tới, nói rằng gần đây không ngừng có quà tặng từ Libya dâng vào thần điện.”
Tử Huyền ngừng phe phẩy cây quạt, “Libya tặng quà ư?”
“Vâng. Nghe nói liên tục có sứ giả Libya chuyển đồ tới, ngoại trừ lần trước dâng lễ vật chúc mừng đám hỏi của Ai Cập và Babylon ra, đa phần đều là đồ dùng hàng ngày của công chúa Kafura. Nhưng đêm nay nghe nói có rất nhiều đồ quý báu, số lượng khổng lồ, nghe nói là lễ vật của quốc vương Libya, nhưng gần đây không hề có xảy ra chuyện gì cần nước láng giềng chúc mừng. Hơn nữa hành động của bọn họ rất lén lút, chỉ chuyển đồ tới khi trời tối…”
Đêm hôm khuya khoắt dâng lễ vật…
Tử Huyền đi ra ban công, phía thần điện quả nhiên đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến.
“Menfuisu xuất quân phản công Ragashu cũng đã sáu ngày, Kafura cũng đã đi theo. Giờ quốc vương Libya lại dâng lễ vật… Xem ra, Kaputa coi lời ta nói như gió thổi bên tai.”
Nghe vậy, Ari lập tức nhớ ra từng ở Hạ Ai Cập gửi thư tín cho Kaptua. “Ý người là, đại tư tế Kaputa và công chúa Kafura… Đại tư tế có quyền lựa chọn phi tần, như vậy, chẳng lẽ công chúa Kafura có ý muốn trở hành đệ nhị hoàng phi của Ai Cập ư?”
“Đệ nhị hoàng phi ư? Hừ, giấc mơ của cô ta đẹp đấy. Cho rằng hoàng đế Ai Cập không có ở trong cung thì có thể muốn làm gì thì làm ư? Cho dù Carol nhu nhược, còn có nữ hoàng Ai Cập kia mà. Ta sẽ sai người vứt Kaputa xuống sông Nile cho cá sấu ăn.” Tử Huyền xoay người lại không nhìn về nơi sáng rực kia nữa. “Vẫn chưa có tin tức của Jinna sao?”
“Không có ạ. Tướng quân Nakuto đã đi theo hoàng thượng để tìm hiểu, nhưng vẫn chưa thấy truyền tin trở về.”
Đã rất nhiều ngày, sắp sửa đánh lui được Ragashu, nhưng không hề có tin tức gì của Jinna. Nếu cô ấy thật sự ở trong tay Ragashu, mọi người đều biết Jinna không có gì để lợi dụng…
…Jinna, rốt cuộc cô đã đi đâu?
Trong lòng Ari cũng lo lắng , cứ tưởng rằng nữ hoàng đã trở lại, rất nhanh có thể tìm được Jinna, không ngờ rằng…
“Nữ hoàng, xin đừng quá lo lắng, chắc chắn tướng quân Nakuto sẽ tìm thấy manh mối .”
“Ừm… Đúng rồi, tình huống thần điện như vậy, Carol biết không?”
“Có người vừa mới thấy Carol chạy ra từ thần điện, mà Tetis cứ đuổi theo ở phía sau, có lẽ cô ta đã biết chuyện ở chỗ quan tư tế Kaputa rồi ạ.”
“… Vậy à…”
…
…
Menfuisu, là người ta yêu nhất…
Carol khoanh hai tay trước ngực, cuộn mình ngồi phía trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng, bầu trời đầy sao, gió lạnh thổi từng cơn. Mà trong lòng cô, giống như trận mưa rào lẫn gió lốc, đau đớn như vậy.
Menfuisu… Thật sự chàng sẽ cưới đệ nhị hoàng phi sao?
Luôn biết rằng mình gả cho hoàng đế Ai Cập, luôn biết trong hậu cung của các hoàng đế trong lịch sử Ai Cập đều có vô số phi tần, nhưng vẫn tự cho là đúng, tin tưởng Menfuisu vĩnh viễn chỉ ở bên cạnh mình.
Cảm giác cô đơn vây tỏa, Carol nhìn bầu trời, sau ba ngàn năm nữa, có còn bầu trời sáng này nữa không…
Ba ngàn năm nữa… Chính là thời đại mình…
Trong thế giới này cô chỉ có một mình, không có người thân, không có bạn bè.
Mẹ, mẹ có khỏe không? Có phải lại đang ốm nằm trên giường… Anh Ryan, không cần tìm em, em không ở thế giới đó nữa rồi… Jimmy, hãy quên mình đi, bạn sẽ gặp một người toàn tâm toàn ý yêu bạn…
Nước mắt thánh thót rơi, trái tim đau đớn vô cùng.
Menfuisu, vì chàng, vì yêu chàng, em đã từ bỏ mái nhà hạnh phúc ấm áp, từ bỏ tình thân mười mấy năm, từ bỏ tình yêu sâu đậm của Jimmy, chỉ một mình nơi này, ở thế giới xa lạ này, người duy nhất em yên tâm dựa vào chỉ có một mình chàng…
Ở lăng mộ cổ, không kìm được lòng yêu thích nghiên cứu lịch sử nên đã tự mình trải qua thời không này. Ở đây, đối mặt với sư tử tàn bào, trải qua chiến tranh tàn khốc, những người bên cạnh đầy rẫy âm mưu, xung quanh đầy rẫy nguy hiểm ẩn núp. Bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người nào đó ở trong chỗ tối đánh lén… Luôn luôn chống chọi với mấy thứ đó chỉ vì yêu chàng, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Menfuisu, Menfuisu, Menfuisu… Chàng chính là toàn bộ thế giới của em.
Trong đầu Carol chỉ còn luẩn quẩn lời nói của Kaputa.
Hoàng thượng cần cưới công chúa lân bang để củng cố chính quyền, thân là hoàng phi của AI Cập, người nên suy nghĩ vì Ai Cập, công chúa Kafura chính là người tốt nhất cho vị trí đệ nhị hoàng phi, công chúa đã theo hoàng thượng xuất chinh, chắc chắn sẽ được bệ hạ ngự tẩm…
…
Chàng từng thề với em, từng hứa cả đời này chỉ yêu một mình em… Em mặc kệ trách nhiệm hoàng đế Ai Cập, mặc kệ hoàng phi cần phải có khí chất phải biết khoan dung, mặc kệ thần dân Ai Cập sẽ nói gì, em chỉ muốn mình là người vợ duy nhất của chàng, chỉ một mình em.
Nhưng nếu chàng không thể chỉ yêu một mình em, em nên làm thế nào đây…
Từ trước tới nay chưa từng sợ hãi, có lẽ bị vùi dưới đáy cảm xúc chưa từng bới ra. Nhưng trong thời khắc này, trong tiềm thức lo lắng bị mất đi tình yêu, cảm giác sợ hãi bao vây lấy cô…
Carol cứ ngồi bên cửa sổ như vậy, ngồi tới tận khi những ngôi sao biến mất, sắc trời chuyển sáng, sương sớm ẩm ướt ngấm vào y phục.
“Hoàng phi! Lệnh bà! Xin người hãy mở cửa!” Tetis ở bên ngoài cả đêm, không ngừng gõ cửa, sợ Carol xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mơ hồ nghe thấy tiếng Tetis, Carol chậm rãi đứng dậy, cuộn mình cả đêm khiến cô đứng không vững, lảo đảo dựa vào tường, yếu ớt đi ra mở cửa.
“Lệnh bà! Rốt cuộc người cũng đi ra! Đều là nô tì không tốt, nô tì không nên đưa người tới thần điện, không nên để đại tư tế nói lời kích thích người…” Tetis thấy Carol đi ra, vừa nói vừa khóc không ngừng, kích động nắm tay Carol, “Những chuyện này đều do đại tư tế nói, không thể tin tưởng, nhất định trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình lệnh bà…”
“Tetis…” Khóc cả một đêm, giọng Carol khàn khàn, “Mang cho ta một chậu nước, ta muốn rửa mặt.”
“Vâng, thưa lệnh bà!”
Lúc này, bên ngoài vô cùng ồn ào.
“Công chúa Kafura đã trở lại!”
“Trên người nàng mặc y phục Ai Cập! Chẳng lẽ lời đồn đại là thật?!”
“Cái gì? Lời đồn gì?”
“Một công chúa lân bang lại mặc y phục hoàng thất Ai Cập, ngươi cho là có ý gì.”
“…”
Carol chỉ cảm thấy trong lòng run lên, sững sờ đứng chết lặng tại chỗ.
Công chúa Kafura… Mặc y phục hoàng thất Ai Cập từ chiến trường trở về…