Đèn đuốc rực rỡ, có thể so sánh với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, những vũ công xinh đẹp nhún nhảy mê hoặc lòng người. Những tấm sa nhẹ nhàng tung bay, ăn uống linh đình. Trong bữa tiệc, nhóm sứ giả nhiệt tình đối ẩm buôn chuyện, trong lòng đều chất chứa ý đồ xấu xa.
“Sao Asisu vẫn chưa đến?” Đẩy thị nữ đang rót rượu ra, Algol ồn ào hỏi.
“Đại vương, xin hay nhỏ tiếng một chút, sứ giả các nước khác đang ở đây…”
“Đừng dài dòng!” Nghển cổ nốc cạn ly rượu, Algol lại nhìn về phía cửa lớn.
“A! Rốt cuộc cũng đã tới.”
Tử Huyền mỉm cười đi vào đại sảnh, ngồi trên ghế cao nhất. “Các vị, ta đến chậm, thật thất lễ.”
Nhóm sứ thần cúi người hành lễ với nữ hoàng Ai Cập.
Thấy Asisu càng đẹp hơn so với ban ngày vài phần, Algol trực tiếp đi tới. “Nữ hoàng khách khí quá rồi, người đẹp trang điểm luôn tốn thời gian, chờ đợi một chút đâu có đáng là bao.”
Thằng cha này là ai thế nhỉ? Lục lọi, lục lọi, lục lọi, nhớ ra rồi. Gã là… Algol, hoàng đế của Assyria, là kẻ… háo sắc. -_-!
“Cảm ơn sứ giả Assyria đã thông cảm.”
Algol tham lam nhìn Asisu che miệng cười. “Nếu chờ đợi có thể đổi lấy lời vàng ngọc của nữ hoàng, bắt ta chờ bao lâu cũng không sao.”
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh ngạc.
“Đại… Đại vương…” Lời nói yếu ớt của cận thần không ai để ý tới, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Algol đang đứng trước mặt Tử Huyền.
Sứ giả Assyria lại to gan lớn mật thế sao? Dám nói như vậy với nữ hoàng Ai Cập? Tất cả các sứ giả đều kinh hãi.
Imhotep vuốt chòm râu dài, nhìn kỹ vị sứ thần đến từ vương quốc Assyria. Mà Minue càng nhìn gã chăm chú hơn, chỉ là một sứ thần mà dám nói những lời vô lễ như vậy, đó là nữ hoàng bệ hạ tôn quý.
“Ha ha ha ha, ” đột nhiên Tử Huyền ôn nhu cười lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.
“Sứ giả Assyria cứ nói đùa, xin mời ngồi, yến tiệc tiếp tục đi nào. ^^” sau đó không nhìn hắn, quay lại nói chuyện với mọi người.
Tử Huyền giơ cao ly rượu trong tay: “Các vị sứ giả, mọi người vất vả đường xa tới đây tham dự hôn lễ của hoàng đế và hoàng phi. Đêm nay lẽ ra là tiệc cưới của hoàng đế, đáng tiếc… Có lẽ mọi người cũng đã biết, hoàng phi quay về bên mẫu thần dưỡng thương, cho nên đám cưới tạm thời chưa hoàn thành, nhưng vẫn muốn cảm ơn các vị đã mang tới những lời chúc phúc của quốc vương các nước. Xin mời các vị hãy tận tình hưởng thụ rượu ngon và đặc sản của Ai Cập.”
Tiệc tối chính thức bắt đầu.
Đương nhiên Algol đâu chịu để người đẹp lơ là hắn, lúc Tử Huyền không chú ý, tiến tới nắm tay cô, vuốt ve da thịt mềm mại trên tay. “Lời đồn quả không sai, nữ hoàng Asisu đúng là người đẹp mê hoặc hồn phách…” người đẹp như vậy, nên ở trong hoàng cung của hắn mới phải.
Đám sứ giả ngoài mặt thì hưởng thụ tiệc rượu, nhưng đều lén lút quan sát Algol, giờ thấy hắn hành động lớn mật như vậy, đều hoảng hốt.
Tử Huyền còn chưa nói gì, Minue đã tiến lên trước ngăn Algol lại: “Xin sứ giả Assyria hãy giữ tự trọng!”
Algol liếc mắt nhìn hắn, tràn đầy khinh thường. “Ngươi là ai, nữ hoàng còn chưa mở miệng, ngươi lắm lời làm gì?”
Nghe thế, Minue càng thêm phẫn nộ, hoàng thượng không có ở đây, chỉ có nữ hoàng chủ trì yến tiệc, sao có thể để kẻ khác xâm phạm nữ hoàng. Vừa muốn mở miệng, đã bị Tử Huyền nhàn nhạt cắt ngang: “Minue, lui xuống đi.”
Sau đó tươi cười quyến rũ, nhìn thẳng vào ánh mắt Algol: “Ta nghe nói vương quốc Assyria mỹ nữ nhiều như mây, e rằng dung mạo của ta cũng không thể xuất chúng hơn các nàng, là sứ giả đã quá lời rồi.”
Algol bị nụ cười này câu hồn đoạt phách, chỉ có thể si ngốc trả lời: “Nếu hoàng đế Assyria có thể nhìn thấy một người dung nhan tuyệt sắc như nữ hoàng đây, đám mỹ nữ trong hậu cung đã sớm bị dẹp bỏ.”
“Ha ha, sứ giả nói thật dễ nghe. Đáng tiếc hôn lễ đã kết thúc, các vị sứ giả nên quay về nước báo cáo tình hình cho quốc vương đi thôi, hoàng đế Assyria chắc chắn cũng đang chờ sứ giả trở về sớm đó.”
Lời này vừa nói ra, tất cả các sứ thần đều hiểu ý cô. Nếu hôn lễ tổ chức không thành công, các ngươi cũng không nên ở Ai Cập quá lâu, tốt nhất nên quay về sớm đi.
Nhưng có kẻ cố tình không thức thời như vậy…
“Không cần lo lắng, mỹ nhân của ta, hoàng đế Assyria không cần ta vội trở về đâu.”
Một câu đại bất kính như vậy, nếu Tử Huyền không biết thân phận đích thực của hắn, cũng cảm thấy hắn quá cuồng vọng rồi.
“Vậy ư? Những sứ thần khác của Assyria cũng có ý như vậy sao?”
Đám thủ hạ của Algol đột nhiên bị điểm danh, không biết nói sao, lắp bắp: “Chuyện này… chuyện này…”
“Gì?” Không hài lòng trước phản ứng của bọn họ, Algol quay đầu trừng mắt một cái, mấy người đó lập tức nháy mắt lia lịa.
Trong lòng Tử Huyền trợn trừng mắt, cầu xin ngươi diễn xuất chuyên nghiệp một chút có được không, hiện tại ngươi là sứ thần, không phải là đại vương đâu! Biểu hiện vừa rồi, mọi người đều nhìn ra thân phận của ngươi cao hơn so với bọn người kia, hơn nữa câu nói kia lại do ngươi tự tiện quyết định! =_=
“Thật vui khi nghe sứ giả Assyria lại thích Ai Cập như vậy, nhưng chuyện về trễ, nếu hoàng đế Assyria nghĩ Ai Cập lưu luyến giữ người thì còn dễ nói, chẳng may lại hiểu lầm sứ thần không làm tròn trách nhiệm thì không tốt rồi.”
Rút tay ra: “Nếu sứ thần đã yêu thích Ai Cập như vậy, xin mời uống một ly rượu Ai Cập đi.”
Algol không nghi ngờ gì, giơ ly rượu nốc cạn, không chú ý tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Tử Huyền.
Nhìn Algol đã uống xong, “Ôi, sao sứ thần lại uống nhanh như vậy?”
“… Có gì không đúng sao?”
“Loại rượu này rất nặng nha! Phải chậm rãi nhấm nháp, nếu uống quá nhanh…”
Lời còn chưa nói xong, Algol phát hiện bản thân dần dần mơ hồ, ngay cả mặt Tử Huyền cũng không nhìn rõ nữa.
“A…Asisu…” ầm ầm ngã xuống đất.
“… Sẽ say rượu .” ^_^
Sao cô không nói sớm?
Hắn uống quá nhanh đấy chứ, không kịp nghe ~
“…” ← đây là phản ứng của mọi người khi nhìn Algol ngã xuống
“Không ngờ tửu lượng của hắn lại thấp như vậy, thật đáng tiếc .” ← đây là phản ứng của Tử Huyền, vui sướng khi có người gặp họa.
Biểu hiện của ngươi không nói như vậy = =+
Ngay cả Minuê cũng hết nói nổi. Thực ra Tử Huyền đã sớm chuẩn bị thuốc mê giấu trong vòng tay, nhân lúc Algonlkhông chú ý đã đổ xuống. Cũng không thể nói trước ở yến hội có xảy ra sai lầm gì hay không, chẳng hạn như mấy vị sứ giả không chịu trở về, linh tinh gì đó… nguyên nhân Tử Huyền chuẩn bị thuốc mê là muốn giết gà dọa khỉ, chẳng qua Algon xui xẻo biến thành con gà kia mà thôi…
Thuốc mê đúng là hữu hiệu, quét sạch toàn bộ phiền toái, chuẩn bị thuốc là đúng đắn a… Oa ha ha ha ha…
“Ừm… Nếu vị sứ giả này đã say rượu, xin mời các sứ thần khác của Assyria sáng mai hãy đưa hắn về nước, xin hãy yên tâm, Ai Cập nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho các người lên đường.”
“Hay là… các vị muốn ở Ai Cập vài ngày?”
“Không cần, không cần, trong nước còn bận nhiều việc, thật sự không dám ở lại quấy rầy, ngày mai chúng tôi muốn trở về nước.”
“Vậy làm phiền các vị nhắn hộ lời cảm ơn và lời thăm hỏi ân cần của hoàng đế Ai Cập tới quý quốc.”
“Nữ hoàng khách khí quá rồi.”
Ngày hôm sau, đám sứ thần nhanh chóng rời khỏi Ai Cập.
Thực ra, Tử Huyền cũng không ngờ có thể đuổi họ về sớm như vậy, nhưng lúc đó ra tay quá nặng, cũng không biết khi nào Menfuisu mới tỉnh lại, mà thân thể chính mình, đã sớm không thể chống đỡ được nữa…
Đèn đuốc rực rỡ, có thể so sánh với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, những vũ công xinh đẹp nhún nhảy mê hoặc lòng người. Những tấm sa nhẹ nhàng tung bay, ăn uống linh đình. Trong bữa tiệc, nhóm sứ giả nhiệt tình đối ẩm buôn chuyện, trong lòng đều chất chứa ý đồ xấu xa.
“Sao Asisu vẫn chưa đến?” Đẩy thị nữ đang rót rượu ra, Algol ồn ào hỏi.
“Đại vương, xin hay nhỏ tiếng một chút, sứ giả các nước khác đang ở đây…”
“Đừng dài dòng!” Nghển cổ nốc cạn ly rượu, Algol lại nhìn về phía cửa lớn.
“A! Rốt cuộc cũng đã tới.”
Tử Huyền mỉm cười đi vào đại sảnh, ngồi trên ghế cao nhất. “Các vị, ta đến chậm, thật thất lễ.”
Nhóm sứ thần cúi người hành lễ với nữ hoàng Ai Cập.
Thấy Asisu càng đẹp hơn so với ban ngày vài phần, Algol trực tiếp đi tới. “Nữ hoàng khách khí quá rồi, người đẹp trang điểm luôn tốn thời gian, chờ đợi một chút đâu có đáng là bao.”
Thằng cha này là ai thế nhỉ? Lục lọi, lục lọi, lục lọi, nhớ ra rồi. Gã là… Algol, hoàng đế của Assyria, là kẻ… háo sắc. -_-!
“Cảm ơn sứ giả Assyria đã thông cảm.”
Algol tham lam nhìn Asisu che miệng cười. “Nếu chờ đợi có thể đổi lấy lời vàng ngọc của nữ hoàng, bắt ta chờ bao lâu cũng không sao.”
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh ngạc.
“Đại… Đại vương…” Lời nói yếu ớt của cận thần không ai để ý tới, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Algol đang đứng trước mặt Tử Huyền.
Sứ giả Assyria lại to gan lớn mật thế sao? Dám nói như vậy với nữ hoàng Ai Cập? Tất cả các sứ giả đều kinh hãi.
Imhotep vuốt chòm râu dài, nhìn kỹ vị sứ thần đến từ vương quốc Assyria. Mà Minue càng nhìn gã chăm chú hơn, chỉ là một sứ thần mà dám nói những lời vô lễ như vậy, đó là nữ hoàng bệ hạ tôn quý.
“Ha ha ha ha, ” đột nhiên Tử Huyền ôn nhu cười lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.
“Sứ giả Assyria cứ nói đùa, xin mời ngồi, yến tiệc tiếp tục đi nào. ^^” sau đó không nhìn hắn, quay lại nói chuyện với mọi người.
Tử Huyền giơ cao ly rượu trong tay: “Các vị sứ giả, mọi người vất vả đường xa tới đây tham dự hôn lễ của hoàng đế và hoàng phi. Đêm nay lẽ ra là tiệc cưới của hoàng đế, đáng tiếc… Có lẽ mọi người cũng đã biết, hoàng phi quay về bên mẫu thần dưỡng thương, cho nên đám cưới tạm thời chưa hoàn thành, nhưng vẫn muốn cảm ơn các vị đã mang tới những lời chúc phúc của quốc vương các nước. Xin mời các vị hãy tận tình hưởng thụ rượu ngon và đặc sản của Ai Cập.”
Tiệc tối chính thức bắt đầu.
Đương nhiên Algol đâu chịu để người đẹp lơ là hắn, lúc Tử Huyền không chú ý, tiến tới nắm tay cô, vuốt ve da thịt mềm mại trên tay. “Lời đồn quả không sai, nữ hoàng Asisu đúng là người đẹp mê hoặc hồn phách…” người đẹp như vậy, nên ở trong hoàng cung của hắn mới phải.
Đám sứ giả ngoài mặt thì hưởng thụ tiệc rượu, nhưng đều lén lút quan sát Algol, giờ thấy hắn hành động lớn mật như vậy, đều hoảng hốt.
Tử Huyền còn chưa nói gì, Minue đã tiến lên trước ngăn Algol lại: “Xin sứ giả Assyria hãy giữ tự trọng!”
Algol liếc mắt nhìn hắn, tràn đầy khinh thường. “Ngươi là ai, nữ hoàng còn chưa mở miệng, ngươi lắm lời làm gì?”
Nghe thế, Minue càng thêm phẫn nộ, hoàng thượng không có ở đây, chỉ có nữ hoàng chủ trì yến tiệc, sao có thể để kẻ khác xâm phạm nữ hoàng. Vừa muốn mở miệng, đã bị Tử Huyền nhàn nhạt cắt ngang: “Minue, lui xuống đi.”
Sau đó tươi cười quyến rũ, nhìn thẳng vào ánh mắt Algol: “Ta nghe nói vương quốc Assyria mỹ nữ nhiều như mây, e rằng dung mạo của ta cũng không thể xuất chúng hơn các nàng, là sứ giả đã quá lời rồi.”
Algol bị nụ cười này câu hồn đoạt phách, chỉ có thể si ngốc trả lời: “Nếu hoàng đế Assyria có thể nhìn thấy một người dung nhan tuyệt sắc như nữ hoàng đây, đám mỹ nữ trong hậu cung đã sớm bị dẹp bỏ.”
“Ha ha, sứ giả nói thật dễ nghe. Đáng tiếc hôn lễ đã kết thúc, các vị sứ giả nên quay về nước báo cáo tình hình cho quốc vương đi thôi, hoàng đế Assyria chắc chắn cũng đang chờ sứ giả trở về sớm đó.”
Lời này vừa nói ra, tất cả các sứ thần đều hiểu ý cô. Nếu hôn lễ tổ chức không thành công, các ngươi cũng không nên ở Ai Cập quá lâu, tốt nhất nên quay về sớm đi.
Nhưng có kẻ cố tình không thức thời như vậy…
“Không cần lo lắng, mỹ nhân của ta, hoàng đế Assyria không cần ta vội trở về đâu.”
Một câu đại bất kính như vậy, nếu Tử Huyền không biết thân phận đích thực của hắn, cũng cảm thấy hắn quá cuồng vọng rồi.
“Vậy ư? Những sứ thần khác của Assyria cũng có ý như vậy sao?”
Đám thủ hạ của Algol đột nhiên bị điểm danh, không biết nói sao, lắp bắp: “Chuyện này… chuyện này…”
“Gì?” Không hài lòng trước phản ứng của bọn họ, Algol quay đầu trừng mắt một cái, mấy người đó lập tức nháy mắt lia lịa.
Trong lòng Tử Huyền trợn trừng mắt, cầu xin ngươi diễn xuất chuyên nghiệp một chút có được không, hiện tại ngươi là sứ thần, không phải là đại vương đâu! Biểu hiện vừa rồi, mọi người đều nhìn ra thân phận của ngươi cao hơn so với bọn người kia, hơn nữa câu nói kia lại do ngươi tự tiện quyết định! =_=
“Thật vui khi nghe sứ giả Assyria lại thích Ai Cập như vậy, nhưng chuyện về trễ, nếu hoàng đế Assyria nghĩ Ai Cập lưu luyến giữ người thì còn dễ nói, chẳng may lại hiểu lầm sứ thần không làm tròn trách nhiệm thì không tốt rồi.”
Rút tay ra: “Nếu sứ thần đã yêu thích Ai Cập như vậy, xin mời uống một ly rượu Ai Cập đi.”
Algol không nghi ngờ gì, giơ ly rượu nốc cạn, không chú ý tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Tử Huyền.
Nhìn Algol đã uống xong, “Ôi, sao sứ thần lại uống nhanh như vậy?”
“… Có gì không đúng sao?”
“Loại rượu này rất nặng nha! Phải chậm rãi nhấm nháp, nếu uống quá nhanh…”
Lời còn chưa nói xong, Algol phát hiện bản thân dần dần mơ hồ, ngay cả mặt Tử Huyền cũng không nhìn rõ nữa.
“A…Asisu…” ầm ầm ngã xuống đất.
“… Sẽ say rượu .” ^_^
Sao cô không nói sớm?
Hắn uống quá nhanh đấy chứ, không kịp nghe ~
“…” ← đây là phản ứng của mọi người khi nhìn Algol ngã xuống
“Không ngờ tửu lượng của hắn lại thấp như vậy, thật đáng tiếc .” ← đây là phản ứng của Tử Huyền, vui sướng khi có người gặp họa.
Biểu hiện của ngươi không nói như vậy = =+
Ngay cả Minuê cũng hết nói nổi. Thực ra Tử Huyền đã sớm chuẩn bị thuốc mê giấu trong vòng tay, nhân lúc Algonlkhông chú ý đã đổ xuống. Cũng không thể nói trước ở yến hội có xảy ra sai lầm gì hay không, chẳng hạn như mấy vị sứ giả không chịu trở về, linh tinh gì đó… nguyên nhân Tử Huyền chuẩn bị thuốc mê là muốn giết gà dọa khỉ, chẳng qua Algon xui xẻo biến thành con gà kia mà thôi…
Thuốc mê đúng là hữu hiệu, quét sạch toàn bộ phiền toái, chuẩn bị thuốc là đúng đắn a… Oa ha ha ha ha…
“Ừm… Nếu vị sứ giả này đã say rượu, xin mời các sứ thần khác của Assyria sáng mai hãy đưa hắn về nước, xin hãy yên tâm, Ai Cập nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho các người lên đường.”
“Hay là… các vị muốn ở Ai Cập vài ngày?”
“Không cần, không cần, trong nước còn bận nhiều việc, thật sự không dám ở lại quấy rầy, ngày mai chúng tôi muốn trở về nước.”
“Vậy làm phiền các vị nhắn hộ lời cảm ơn và lời thăm hỏi ân cần của hoàng đế Ai Cập tới quý quốc.”
“Nữ hoàng khách khí quá rồi.”
Ngày hôm sau, đám sứ thần nhanh chóng rời khỏi Ai Cập.
Thực ra, Tử Huyền cũng không ngờ có thể đuổi họ về sớm như vậy, nhưng lúc đó ra tay quá nặng, cũng không biết khi nào Menfuisu mới tỉnh lại, mà thân thể chính mình, đã sớm không thể chống đỡ được nữa…