Đẩy cửa phòng tắm ra, Âu Lệnh Nghi liếc mắt một cái liền thấy nàng ngã ngồi ở trên mặt đất, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lệ rơi đầy mặt. Hắn ngăn chặn không được mặt đỏ lên, nhưng là vết sưng nơi mắt cá chân của nàng so với lúc trước ở bệnh viện có khi còn lớn hơn, lập tức cướp đi toàn bộ lực chú ý của hắn, hắn vừa vội vừa tức xông lên phía trước, có chút giận dữ không thể kìm hãm.
“Em rốt cuộc đang làm cái gì? Vì sao muốn đem băng vải bỏ đi?” Hắn tức giận hỏi, lập tức đem nàng từ trên mặt đất bế lên, đi ra khỏi phòng tắm vào phòng nàng.
Âu Lệnh Nghi đem nàng đặt ngồi ở trên giường, sau đó xoay người đi ra ngoài, đến phòng khách lấy gói thuốc y tá đưa cho nàng, để trên bàn trà cầm vào, còn lấy một chén nước.
“Trước tiên uống thuốc đi.” Nhìn vỏ gói thuốc còn chưa được mở, khẳng định là nàng chưa có uống thuốc.
Hắn đem gói thuốc giảm đau cùng tiêu viêm mỗi thứ lấy một viên, đem cả cốc nước đưa cho nàng. Tiếp theo liền trầm mặc ngồi trên sàn, thật cẩn thận đem chân bị thương của nàng đặt ở trên đùi hắn, lấy ra ít thuốc mỡ cùng băng vải mới, thay một lớp vải băng mới cho vết thương ở chân nàng rồi cẩn thận băng kín lại. Hắn thoạt nhìn bộ dáng rất tức giận, nhưng động tác cũng rất ôn nhu.
Bạch Tiệp Ngọc lau đi nước mắt, yên lặng nhìn hắn, tức giận đối với hắn lúc trước cũng chậm chậm tiêu tán rất nhiều. Hắn không bỏ nàng lại tự sinh tự diệt, hắn lại đây…… Nàng cảm thấy rất cảm động, cảm thấy chính mình quả nhiên không có yêu sai người.
“Anh không phải về nhà sao?” Nàng hít hà cái mũi, thanh âm ghìm trong cổ họng hỏi.
“Người đầy mùi mồ hôi bẩn, anh trở về tắm rửa.” Hắn trầm mặc một chút, mới mở miệng nói.
“Cho nên anh cũng không phải mặc kệ sống chết của em, tính để cho em tự sinh tự diệt?”
Âu Lệnh Nghi không nói, cúi đầu chuyên tâm băng lại mắt cá chân cho nàng, thẳng đến đại công cáo thành mới thôi.
“Em nghỉ ngơi đi.” Hắn dọn dẹp hòm thuốc sơ cứu, đứng dậy nói sau đó xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Nàng ngẩn người, lập tức ra tiếng gọi hắn lại.
Hắn dừng lại cước bộ, nhưng không có quay đầu nhìn nàng.
Hắn đang tức giận. Bạch Tiệp Ngọc rõ ràng cảm giác được. Nhưng là vì sao?
“Anh tức giận cái gì?” Nàng hỏi hắn. Người tức giận rõ ràng vẫn là nàng không phải sao? Như thế nào nhanh như vậy liền chuyển sang là hắn tức giận?
Âu Lệnh Nghi không buồn hé răng, tức nàng không tự biết chiếu cố mình, càng tức giận chính mình rõ ràng ở ngay bên người nàng, lại vẫn làm cho nàng bị thương. Nàng không biết hắn có bao nhiêu tức giận chính mình ngày hôm qua không nghĩ biện pháp trấn an nàng, làm cho nàng nguôi giận, thế cho nên hại nàng biến thành như bây giờ.
“Anh lại đây.” Bạch Tiệp Ngọc hướng hắn gọi, thấy hắn vẫn cũng không nhúc nhích, liền lại bồi thêm một câu,“Anh muốn em đi qua đó.” Nàng cũng không tin hắn sẽ để nàng kéo chân đau đi qua nơi đó.
Hắn lại đứng ở tại chỗ bất động trong chốc lát, mới rầu rĩ bước lại đấy, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm xuống sàn, không nhìn nàng.
“Ngồi xuống.” Nàng vỗ vỗ cạnh giường.
Hắn như là không có nghe đến vẫn bảo trì tư thế đứng.
“Muốn em đứng lên mời anh ngồi xuống sao?” Nàng đổi phương thức khác.
Vì thế hắn chỉ có thể ngồi xuống.
“Anh tức giận cái gì?” Nàng lại hỏi hắn, biết hắn đại khái sẽ tiếp tục không buồn hé răng, cũng không chờ mong hắn trả lời, tiếp theo nói:“Em nghĩ người tức giận là em mới đúng, mà anh có biết em vì sao lại tức giận?”
Âu Lệnh Nghi vẫn trầm mặc không nói.
“Do chuyện ngày hôm qua,” Nàng bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí mở miệng chỉ điểm,“Anh có biết em vì sao giận như vậy không?”
“Bởi vì anh không chịu nghe, lại ở đó làm người tốt. Anh thực sự thật có lỗi.” Hắn rốt cục nói chuyện, nhưng vẫn như cũ không nhìn nàng.
“Sai!”
Một chữ này khiến cho hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt hắn tràn ngập vẻ mờ mịt khó hiểu cùng nghi hoặc. Sai?
“Anh rốt cuộc nghĩ em là loại người nào?” Bạch Tiệp Ngọc hỏi hắn, cũng không có giải thích làm sao sai.
“Người nào?” Âu Lệnh Nghi còn đang suy nghĩ làm sao lại sai, không có biện pháp đành tự hỏi vấn đề nàng vừa quăng ra.
“Anh đến bây giờ còn gọi em là Bạch tiểu thư, không nói với người khác là anh đã có bạn gái, để cho người khác nghĩ anh vẫn còn độc thân, giúp anh giới thiệu bạn gái cùng anh hẹn hò. Anh, Âu Lệnh Nghi tiên sinh, rốt cuộc đem em Bạch Tiệp Ngọc trở thành cái gì?” Nàng không có biện pháp ngăn cản thanh âm chính mình càng lúc càng cao, bởi vì nàng thật sự rất tức giận.
Âu Lệnh Nghi ngây ra như phỗng nhìn nàng, cảm giác nghe không hiểu nàng muốn nói cái gì. Cái gì bạn gái? Vì sao trong lời nàng nói lại có, hắn nghe không hiểu a?
“Bạch tiểu thư –”
“Lại gọi Bạch tiểu thư!” Nàng giận không thể kìm nén đánh gãy.“Anh tính cả đời đều gọi em Bạch tiểu thư sao? Chờ chúng ta kết hôn sinh con xong, cũng gọi em Bạch tiểu thư sao?”
Âu Lệnh Nghi cứng họng nhìn nàng, bộ dáng bị dọa cho ngây người.“Kết hôn sinh con?”
“Làm chi, em không xứng với anh sao?” Bạch Tiệp Ngọc trừng mắt hỏi.
Hắn nhanh chóng lắc đầu.
“Tốt lắm.” Nàng vừa lòng mỉm cười.“Anh cảm thấy khi nào thì kết hôn là tốt? Năm nay? Sang năm? Nếu song thân hai bên không có ý kiến gì, tháng sau kỳ thật cũng không tồi.”
Âu Lệnh Nghi lúc này ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt xuống. Nhưng chỉ muốn bình tĩnh nghĩ một chút, hắn biết nàng tuyệt đối không phải nói thật. Lấy ngày tháng năm sinh, điều kiện gia cảnh, tình trạng của hai người đều khác, làm sao có thể kết hôn?
“Bạch tiểu thư, em không cần mang anh ra trêu đùa như thế.” Hắn nhăn mày nghiêm chỉnh đối nàng nói, hắn không thích mang hôn nhân đại sự ra chơi đùa.
“Em đã đói bụng đến chết, ai có tâm tình cùng anh nói giỡn nha?” Bạch Tiệp Ngọc vô lực, nhắc tới là đã đói bụng, nàng không tự chủ được lộ ra biểu tình đáng thương hề hề, cầu hắn nói:“Trước hết có thể giúp em tìm cái gì ăn không, em sắp chết đói a!”
Âu Lệnh Nghi không hiểu hiện tại nàng rốt cuộc đang cùng hắn nói giỡn hay là nói thật, nhưng cái gì nàng cũng không nói lại kêu đói bụng, hắn cũng không thể không để ý tới nàng, chỉ gật gật đầu, sau đó đi vào bếp, mở tủ lấy nguyên liệu làm sandwich cho nàng ăn.
“Cám ơn.” Nàng vui vẻ, khẩn cấp cắn miếng sandwich, hạnh phúc nheo mắt lại. Ăn hai miếng sau mới nghĩ đến hắn tồn tại, nàng ngẩng đầu lên hỏi hắn.“Anhkhông ăn sao?”
Âu Lệnh Nghi lắc đầu. Nàng không có bắt buộc hắn, lại ăn mấy miếng sandwich, đột nhiên hỏi:“Này mấy tháng nay anh gầy đi mấy kg, anh biết không?”
“Mười lăm kg.” Hắn thành thật trả lời. Đây là lần đầu tiên hắn giảm cân nhanh đến như vậy, không những thế còn có điểm trì trệ không tăng.
“Thật là lợi hại, em trước kia phải mất một năm mới có biện pháp gầy đi hơn mười kg.” Nàng vừa ăn vừa nói, ngữ khí lại tự nhiên như vậy, giống như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt, làm cho Âu Lệnh Nghi tưởng mình nghe lầm.
“Cái gì?” Hắn hỏi.
“Em trước kia cũng là người rất mập mạp, đã từng béo đến tám mươi mốt kg.”
Làm sao có thể? Hắn không dám tin trừng mắt nàng, biểu tình giống như gặp quỷ.
Bạch Tiệp Ngọc tiếp tục thong thả ăn sandwich của nàng, tựa hồ một chút cũng không cảm giác được lời mình nói khiến người trước mặt kinh sợ không ngớt.
“Em đang nói giỡn đúng hay không?” Sau một lúc lâu, Âu Lệnh Nghi nhịn không được thử hỏi.
“Không phải.” Nàng liếm liếm ngón tay, ăn no, thỏa mãn.
“Em làm sao có thể từng béo đến tám mươi kg?”
“Là tám mươi mốt kg.” Nàng sửa lại lời hắn cho đúng.“Có ảnh chụp làm chứng, anh muốn xem không?”
Hắn căn bản không thể tin, nàng làm sao có thể từng béo đến tám mươi mốt kg? Đây là chuyện không có khả năng a, bộ dáng của nàng tựa như đời này thể trọng chưa bao giờ có vượt qua năm mươi kg…… Nàng lại nói có ảnh chụp làm chứng?
“Anh muốn xem không?” Nàng hỏi hắn.
Âu Lệnh Nghi không chút do dự gật đầu lại gật đầu, bởi vì hắn căn bản không tin nàng sẽ có ảnh chụp như vậy.
“Ở trong ngăn kéo cuối cùng của bàn trang điểm có cuốn album, anh giúp em lấy lại đây.” Nàng nhìn hắn một cái, chỉ chỗ cho hắn.
Hắn lập tức làm theo, từ trong ngăn kéo tìm ra cuốn album nàng nói, cầm lên mang đến đưa cho nàng.
Bạch Tiệp Ngọc vỗ vỗ vị trí bên người, muốn hắn ngồi xuống.
Lúc này hắn lập tức ngồi xuống, mắt không chuyển nhìn cuốn album trên tay nàng, khẩn cấp chờ nàng mở nó ra.
“Anh có biết từ sau khi em biến gầy, em chưa từng cho ai xem qua những bức ảnh này không?” Nàng mở miệng đối hắn nói.
Âu Lệnh Nghi ánh mắt từ trên cuốn album nhìn lên mặt nàng, không biết nàng đột nhiên nói như vậy là có ý tứ gì.
Nàng đối hắn mỉm cười.“Cho nên –sau khi anh xem qua, nhất định phải phụ trách lấy em nha.”
Xem ảnh thời khi còn đi học của đại mỹ nhân Bạch Tiệp Ngọc tiểu thư, Âu Lệnh Nghi bởi vì quá mức khiếp sợ cho nên ngu ngơ thật lâu thật lâu đều không có định thần lại được. Vàng thật a! thế nhưng lại là vàng thật a.
Tuyệt sắc giai nhân,Bạch tiểu thư xinh đẹp động lòng người, thật không ngờ lại có thời con gái là một người mập mạp, nhưng lại không phải mập bình thường, lời này nói ra thì có mấy ai tin cho được?
Nhưng mà, có ảnh chụp làm chứng từ ánh mắt chiếc cằm đến ngũ quan đều là của nàng, hắn nhận ra được. Còn có ngón tay thon dài mảnh khảnh của nàng hắn cũng nhận ra được, thứ quan trọng nhất khiến cho không một ai có thể nhận sai còn có một chỗ, là bên mắt nàng có một cái nốt ruồi. Cho nên không có sai, hắn có thể xác định nữ sinh mập mạp trong tấm ảnh kia là Bạch tiểu thư.
“Xem xong rồi?” Nàng ngồi bên cạnh cầm lại cuốn album vừa đưa cho hắn, mang đứng lên.“Em không có lừa anh?”
Hắn bị kích động quá lớn, trừ bỏ gật đầu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Trước kia em thực xấu phải không?” Nàng nói.
Hắn phản ứng có chút chậm chạp nhìn nàng một cái, sau đó lắc lắc đầu. Chính hắn cũng là một người cực kỳ mập mạp, không có quyền lợi phê bình người ta xấu. Huống chi trước kia nàng chính là béo mà thôi, cũng không phải thật sự xấu, nếu nàng thật sự bộ dạng xấu như đã nói, sau khi gầy đi cũng không có khả năng sẽ biến thành đại mỹ nhân như bây giờ.
“Anh có thể gật đầu không sao hết.” Bạch Tiệp Ngọc hào phóng nói:“Bởi vì em trước kia có biệt danh là nữ phì hùng, một nữ sinh mập mạp như em, lại treo trên đầu biệt danh đầu gấu như vậy, anh phải biết là thảm đến cỡ nào.” Biệt danh của nàng trước đây, làm cho Âu Lệnh Nghi không tự chủ được nhíu mày, lộ ra một chút tức giận cùng biểu tình bất bình.
“Tất cả đều là chuyện quá khứ, em tuyệt không để ý.” Nàng trái lại còn an ủi hắn.
“Những người trước kia phê bình em, hiện tại biết thế này nhất định sẽ ngạc nhiên.” Hắn nói.
“Nam nhân chẳng cần nói, bất quá nữ nhân, đại khái chỉ biết đem em nói càng khó nghe mà thôi. Anh có biết lòng đố kị của nữ nhân thật là khủng bố.” Nàng nhìn hắn một cái.
Hắn không biết,nhưng có thể tưởng tượng. Bởi vì trong tiểu khu này mấy bà thím hay ngồi lê đôi mách, hắn còn nhiều lần nghe được hoặc nhìn thấy các nàng ám muội ở sau lưng người khác nói này nói nọ.
Nữ nhân a, mặc kệ là người như thế nào, chỉ cần ghen tị bốc lên đều trông thật khủng bố.
“Dù sao đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là anh khi nào thì muốn kết hôn với em?”
Âu Lệnh Nghi hoàn toàn há hốc mồm, ngây ra như phỗng nhìn nàng. Không biết trọng điểm này là từ đâu mà ra?
“Em không phải mới vừa nói sao? Nhìn ảnh chụp rồi, nhất định phải lấy em.” Nàng vẻ mặt còn tỏ vẻ nghiêm trọng, không có một chút nói giỡn nào.
“Nhưng là…… Nhưng là……” Âu Lệnh Nghi quả thực chân tay luống cuống. Nàng không phải mới vừa cùng hắn nói giỡn hay sao? Tuy rằng hắn vẫn đều không hiểu nàng khi nào thì là nói thật, khi nào là giỡn, nhưng là loại sự tình kết hôn này, làm sao có thể như vậy? Đương nhiên không có khả năng tùy tiện nói ra. Cho nên hắn mới xác định, chắc chắc lần này tuyệt đối là nói đùa, nên nàng mới đem cuốn album cũ ra xem nha, chẳng lẽ không đúng sao?
“Nhưng cái gì? Anh nghĩ không muốn chịu trách nhiệm?”
“Anh ……”
“Anh cái gì?” Nàng khí thế bức người hỏi.
Hắn không biết làm thế nào nhìn nàng, do dự mở miệng nói:“Bạch tiểu thư –”
“Anh dám lại gọi em một lần Bạch tiểu thư xem nào!” Nàng lập tức trừng mắt đánh gãy lời hắn.
Hắn đột nhiên cấm khẩu, không biết làm sao nhìn nàng. Không gọi Bạch tiểu thư, muốn gọi là gì?
“Tóm lại, anh xem cũng xem qua cơ thể của em,” Quần áo không chỉnh tề bị hắn nhìn qua vài lần.“Ôm cũng ôm qua,” Buổi sáng cùng đi bệnh viện rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn vừa rồi.“Nên muốn phủ nhận trách nhiệm. Càng miễn bàn, ngay cả ảnh chụp không một ai có thể xem qua, anh cũng đã xem. Càng khẳng định anh phải chịu trách nhiệm. Cho nên đơn giản một câu, anh rốt cuộc muốn hay không muốn lấy em làm vợ?” (Ô ồ ô ô ố,nữ chếnh cầu hôn)
“Bạch — Tiệp Ngọc.” Hắn nhìn nàng đang giận giữ trừng mắt, vội vàng đem hai chữ tiểu thư đổi thành hai chữ hắn chưa từng gọi qua, tên của nàng. Như vậy gọi tên nàng, khiến hắn có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
“Chuyện gì?” Bộ dáng hắn thẹn thùng làm cho Bạch Tiệp Ngọc khóe miệng khẽ nhếch, không thể dừng cười hỏi hắn.
“Em làm ơn đừng lôi anh ra làm trò cười, được không?” Hắn nói. Trên mặt hắn nụ cười lập tức không thấy, cả khuôn mặt đều xụp xuống.
“Em từ đầu tới cuối đều không có nói giỡn với anh.” Nàng ác liệt nói.“Anh rốt cuộc muốn hay không lấy em làm vợ? Một câu thôi.”
“Em rốt cuộc đang làm cái gì? Vì sao muốn đem băng vải bỏ đi?” Hắn tức giận hỏi, lập tức đem nàng từ trên mặt đất bế lên, đi ra khỏi phòng tắm vào phòng nàng.
Âu Lệnh Nghi đem nàng đặt ngồi ở trên giường, sau đó xoay người đi ra ngoài, đến phòng khách lấy gói thuốc y tá đưa cho nàng, để trên bàn trà cầm vào, còn lấy một chén nước.
“Trước tiên uống thuốc đi.” Nhìn vỏ gói thuốc còn chưa được mở, khẳng định là nàng chưa có uống thuốc.
Hắn đem gói thuốc giảm đau cùng tiêu viêm mỗi thứ lấy một viên, đem cả cốc nước đưa cho nàng. Tiếp theo liền trầm mặc ngồi trên sàn, thật cẩn thận đem chân bị thương của nàng đặt ở trên đùi hắn, lấy ra ít thuốc mỡ cùng băng vải mới, thay một lớp vải băng mới cho vết thương ở chân nàng rồi cẩn thận băng kín lại. Hắn thoạt nhìn bộ dáng rất tức giận, nhưng động tác cũng rất ôn nhu.
Bạch Tiệp Ngọc lau đi nước mắt, yên lặng nhìn hắn, tức giận đối với hắn lúc trước cũng chậm chậm tiêu tán rất nhiều. Hắn không bỏ nàng lại tự sinh tự diệt, hắn lại đây…… Nàng cảm thấy rất cảm động, cảm thấy chính mình quả nhiên không có yêu sai người.
“Anh không phải về nhà sao?” Nàng hít hà cái mũi, thanh âm ghìm trong cổ họng hỏi.
“Người đầy mùi mồ hôi bẩn, anh trở về tắm rửa.” Hắn trầm mặc một chút, mới mở miệng nói.
“Cho nên anh cũng không phải mặc kệ sống chết của em, tính để cho em tự sinh tự diệt?”
Âu Lệnh Nghi không nói, cúi đầu chuyên tâm băng lại mắt cá chân cho nàng, thẳng đến đại công cáo thành mới thôi.
“Em nghỉ ngơi đi.” Hắn dọn dẹp hòm thuốc sơ cứu, đứng dậy nói sau đó xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Nàng ngẩn người, lập tức ra tiếng gọi hắn lại.
Hắn dừng lại cước bộ, nhưng không có quay đầu nhìn nàng.
Hắn đang tức giận. Bạch Tiệp Ngọc rõ ràng cảm giác được. Nhưng là vì sao?
“Anh tức giận cái gì?” Nàng hỏi hắn. Người tức giận rõ ràng vẫn là nàng không phải sao? Như thế nào nhanh như vậy liền chuyển sang là hắn tức giận?
Âu Lệnh Nghi không buồn hé răng, tức nàng không tự biết chiếu cố mình, càng tức giận chính mình rõ ràng ở ngay bên người nàng, lại vẫn làm cho nàng bị thương. Nàng không biết hắn có bao nhiêu tức giận chính mình ngày hôm qua không nghĩ biện pháp trấn an nàng, làm cho nàng nguôi giận, thế cho nên hại nàng biến thành như bây giờ.
“Anh lại đây.” Bạch Tiệp Ngọc hướng hắn gọi, thấy hắn vẫn cũng không nhúc nhích, liền lại bồi thêm một câu,“Anh muốn em đi qua đó.” Nàng cũng không tin hắn sẽ để nàng kéo chân đau đi qua nơi đó.
Hắn lại đứng ở tại chỗ bất động trong chốc lát, mới rầu rĩ bước lại đấy, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm xuống sàn, không nhìn nàng.
“Ngồi xuống.” Nàng vỗ vỗ cạnh giường.
Hắn như là không có nghe đến vẫn bảo trì tư thế đứng.
“Muốn em đứng lên mời anh ngồi xuống sao?” Nàng đổi phương thức khác.
Vì thế hắn chỉ có thể ngồi xuống.
“Anh tức giận cái gì?” Nàng lại hỏi hắn, biết hắn đại khái sẽ tiếp tục không buồn hé răng, cũng không chờ mong hắn trả lời, tiếp theo nói:“Em nghĩ người tức giận là em mới đúng, mà anh có biết em vì sao lại tức giận?”
Âu Lệnh Nghi vẫn trầm mặc không nói.
“Do chuyện ngày hôm qua,” Nàng bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí mở miệng chỉ điểm,“Anh có biết em vì sao giận như vậy không?”
“Bởi vì anh không chịu nghe, lại ở đó làm người tốt. Anh thực sự thật có lỗi.” Hắn rốt cục nói chuyện, nhưng vẫn như cũ không nhìn nàng.
“Sai!”
Một chữ này khiến cho hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt hắn tràn ngập vẻ mờ mịt khó hiểu cùng nghi hoặc. Sai?
“Anh rốt cuộc nghĩ em là loại người nào?” Bạch Tiệp Ngọc hỏi hắn, cũng không có giải thích làm sao sai.
“Người nào?” Âu Lệnh Nghi còn đang suy nghĩ làm sao lại sai, không có biện pháp đành tự hỏi vấn đề nàng vừa quăng ra.
“Anh đến bây giờ còn gọi em là Bạch tiểu thư, không nói với người khác là anh đã có bạn gái, để cho người khác nghĩ anh vẫn còn độc thân, giúp anh giới thiệu bạn gái cùng anh hẹn hò. Anh, Âu Lệnh Nghi tiên sinh, rốt cuộc đem em Bạch Tiệp Ngọc trở thành cái gì?” Nàng không có biện pháp ngăn cản thanh âm chính mình càng lúc càng cao, bởi vì nàng thật sự rất tức giận.
Âu Lệnh Nghi ngây ra như phỗng nhìn nàng, cảm giác nghe không hiểu nàng muốn nói cái gì. Cái gì bạn gái? Vì sao trong lời nàng nói lại có, hắn nghe không hiểu a?
“Bạch tiểu thư –”
“Lại gọi Bạch tiểu thư!” Nàng giận không thể kìm nén đánh gãy.“Anh tính cả đời đều gọi em Bạch tiểu thư sao? Chờ chúng ta kết hôn sinh con xong, cũng gọi em Bạch tiểu thư sao?”
Âu Lệnh Nghi cứng họng nhìn nàng, bộ dáng bị dọa cho ngây người.“Kết hôn sinh con?”
“Làm chi, em không xứng với anh sao?” Bạch Tiệp Ngọc trừng mắt hỏi.
Hắn nhanh chóng lắc đầu.
“Tốt lắm.” Nàng vừa lòng mỉm cười.“Anh cảm thấy khi nào thì kết hôn là tốt? Năm nay? Sang năm? Nếu song thân hai bên không có ý kiến gì, tháng sau kỳ thật cũng không tồi.”
Âu Lệnh Nghi lúc này ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt xuống. Nhưng chỉ muốn bình tĩnh nghĩ một chút, hắn biết nàng tuyệt đối không phải nói thật. Lấy ngày tháng năm sinh, điều kiện gia cảnh, tình trạng của hai người đều khác, làm sao có thể kết hôn?
“Bạch tiểu thư, em không cần mang anh ra trêu đùa như thế.” Hắn nhăn mày nghiêm chỉnh đối nàng nói, hắn không thích mang hôn nhân đại sự ra chơi đùa.
“Em đã đói bụng đến chết, ai có tâm tình cùng anh nói giỡn nha?” Bạch Tiệp Ngọc vô lực, nhắc tới là đã đói bụng, nàng không tự chủ được lộ ra biểu tình đáng thương hề hề, cầu hắn nói:“Trước hết có thể giúp em tìm cái gì ăn không, em sắp chết đói a!”
Âu Lệnh Nghi không hiểu hiện tại nàng rốt cuộc đang cùng hắn nói giỡn hay là nói thật, nhưng cái gì nàng cũng không nói lại kêu đói bụng, hắn cũng không thể không để ý tới nàng, chỉ gật gật đầu, sau đó đi vào bếp, mở tủ lấy nguyên liệu làm sandwich cho nàng ăn.
“Cám ơn.” Nàng vui vẻ, khẩn cấp cắn miếng sandwich, hạnh phúc nheo mắt lại. Ăn hai miếng sau mới nghĩ đến hắn tồn tại, nàng ngẩng đầu lên hỏi hắn.“Anhkhông ăn sao?”
Âu Lệnh Nghi lắc đầu. Nàng không có bắt buộc hắn, lại ăn mấy miếng sandwich, đột nhiên hỏi:“Này mấy tháng nay anh gầy đi mấy kg, anh biết không?”
“Mười lăm kg.” Hắn thành thật trả lời. Đây là lần đầu tiên hắn giảm cân nhanh đến như vậy, không những thế còn có điểm trì trệ không tăng.
“Thật là lợi hại, em trước kia phải mất một năm mới có biện pháp gầy đi hơn mười kg.” Nàng vừa ăn vừa nói, ngữ khí lại tự nhiên như vậy, giống như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt, làm cho Âu Lệnh Nghi tưởng mình nghe lầm.
“Cái gì?” Hắn hỏi.
“Em trước kia cũng là người rất mập mạp, đã từng béo đến tám mươi mốt kg.”
Làm sao có thể? Hắn không dám tin trừng mắt nàng, biểu tình giống như gặp quỷ.
Bạch Tiệp Ngọc tiếp tục thong thả ăn sandwich của nàng, tựa hồ một chút cũng không cảm giác được lời mình nói khiến người trước mặt kinh sợ không ngớt.
“Em đang nói giỡn đúng hay không?” Sau một lúc lâu, Âu Lệnh Nghi nhịn không được thử hỏi.
“Không phải.” Nàng liếm liếm ngón tay, ăn no, thỏa mãn.
“Em làm sao có thể từng béo đến tám mươi kg?”
“Là tám mươi mốt kg.” Nàng sửa lại lời hắn cho đúng.“Có ảnh chụp làm chứng, anh muốn xem không?”
Hắn căn bản không thể tin, nàng làm sao có thể từng béo đến tám mươi mốt kg? Đây là chuyện không có khả năng a, bộ dáng của nàng tựa như đời này thể trọng chưa bao giờ có vượt qua năm mươi kg…… Nàng lại nói có ảnh chụp làm chứng?
“Anh muốn xem không?” Nàng hỏi hắn.
Âu Lệnh Nghi không chút do dự gật đầu lại gật đầu, bởi vì hắn căn bản không tin nàng sẽ có ảnh chụp như vậy.
“Ở trong ngăn kéo cuối cùng của bàn trang điểm có cuốn album, anh giúp em lấy lại đây.” Nàng nhìn hắn một cái, chỉ chỗ cho hắn.
Hắn lập tức làm theo, từ trong ngăn kéo tìm ra cuốn album nàng nói, cầm lên mang đến đưa cho nàng.
Bạch Tiệp Ngọc vỗ vỗ vị trí bên người, muốn hắn ngồi xuống.
Lúc này hắn lập tức ngồi xuống, mắt không chuyển nhìn cuốn album trên tay nàng, khẩn cấp chờ nàng mở nó ra.
“Anh có biết từ sau khi em biến gầy, em chưa từng cho ai xem qua những bức ảnh này không?” Nàng mở miệng đối hắn nói.
Âu Lệnh Nghi ánh mắt từ trên cuốn album nhìn lên mặt nàng, không biết nàng đột nhiên nói như vậy là có ý tứ gì.
Nàng đối hắn mỉm cười.“Cho nên –sau khi anh xem qua, nhất định phải phụ trách lấy em nha.”
Xem ảnh thời khi còn đi học của đại mỹ nhân Bạch Tiệp Ngọc tiểu thư, Âu Lệnh Nghi bởi vì quá mức khiếp sợ cho nên ngu ngơ thật lâu thật lâu đều không có định thần lại được. Vàng thật a! thế nhưng lại là vàng thật a.
Tuyệt sắc giai nhân,Bạch tiểu thư xinh đẹp động lòng người, thật không ngờ lại có thời con gái là một người mập mạp, nhưng lại không phải mập bình thường, lời này nói ra thì có mấy ai tin cho được?
Nhưng mà, có ảnh chụp làm chứng từ ánh mắt chiếc cằm đến ngũ quan đều là của nàng, hắn nhận ra được. Còn có ngón tay thon dài mảnh khảnh của nàng hắn cũng nhận ra được, thứ quan trọng nhất khiến cho không một ai có thể nhận sai còn có một chỗ, là bên mắt nàng có một cái nốt ruồi. Cho nên không có sai, hắn có thể xác định nữ sinh mập mạp trong tấm ảnh kia là Bạch tiểu thư.
“Xem xong rồi?” Nàng ngồi bên cạnh cầm lại cuốn album vừa đưa cho hắn, mang đứng lên.“Em không có lừa anh?”
Hắn bị kích động quá lớn, trừ bỏ gật đầu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Trước kia em thực xấu phải không?” Nàng nói.
Hắn phản ứng có chút chậm chạp nhìn nàng một cái, sau đó lắc lắc đầu. Chính hắn cũng là một người cực kỳ mập mạp, không có quyền lợi phê bình người ta xấu. Huống chi trước kia nàng chính là béo mà thôi, cũng không phải thật sự xấu, nếu nàng thật sự bộ dạng xấu như đã nói, sau khi gầy đi cũng không có khả năng sẽ biến thành đại mỹ nhân như bây giờ.
“Anh có thể gật đầu không sao hết.” Bạch Tiệp Ngọc hào phóng nói:“Bởi vì em trước kia có biệt danh là nữ phì hùng, một nữ sinh mập mạp như em, lại treo trên đầu biệt danh đầu gấu như vậy, anh phải biết là thảm đến cỡ nào.” Biệt danh của nàng trước đây, làm cho Âu Lệnh Nghi không tự chủ được nhíu mày, lộ ra một chút tức giận cùng biểu tình bất bình.
“Tất cả đều là chuyện quá khứ, em tuyệt không để ý.” Nàng trái lại còn an ủi hắn.
“Những người trước kia phê bình em, hiện tại biết thế này nhất định sẽ ngạc nhiên.” Hắn nói.
“Nam nhân chẳng cần nói, bất quá nữ nhân, đại khái chỉ biết đem em nói càng khó nghe mà thôi. Anh có biết lòng đố kị của nữ nhân thật là khủng bố.” Nàng nhìn hắn một cái.
Hắn không biết,nhưng có thể tưởng tượng. Bởi vì trong tiểu khu này mấy bà thím hay ngồi lê đôi mách, hắn còn nhiều lần nghe được hoặc nhìn thấy các nàng ám muội ở sau lưng người khác nói này nói nọ.
Nữ nhân a, mặc kệ là người như thế nào, chỉ cần ghen tị bốc lên đều trông thật khủng bố.
“Dù sao đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là anh khi nào thì muốn kết hôn với em?”
Âu Lệnh Nghi hoàn toàn há hốc mồm, ngây ra như phỗng nhìn nàng. Không biết trọng điểm này là từ đâu mà ra?
“Em không phải mới vừa nói sao? Nhìn ảnh chụp rồi, nhất định phải lấy em.” Nàng vẻ mặt còn tỏ vẻ nghiêm trọng, không có một chút nói giỡn nào.
“Nhưng là…… Nhưng là……” Âu Lệnh Nghi quả thực chân tay luống cuống. Nàng không phải mới vừa cùng hắn nói giỡn hay sao? Tuy rằng hắn vẫn đều không hiểu nàng khi nào thì là nói thật, khi nào là giỡn, nhưng là loại sự tình kết hôn này, làm sao có thể như vậy? Đương nhiên không có khả năng tùy tiện nói ra. Cho nên hắn mới xác định, chắc chắc lần này tuyệt đối là nói đùa, nên nàng mới đem cuốn album cũ ra xem nha, chẳng lẽ không đúng sao?
“Nhưng cái gì? Anh nghĩ không muốn chịu trách nhiệm?”
“Anh ……”
“Anh cái gì?” Nàng khí thế bức người hỏi.
Hắn không biết làm thế nào nhìn nàng, do dự mở miệng nói:“Bạch tiểu thư –”
“Anh dám lại gọi em một lần Bạch tiểu thư xem nào!” Nàng lập tức trừng mắt đánh gãy lời hắn.
Hắn đột nhiên cấm khẩu, không biết làm sao nhìn nàng. Không gọi Bạch tiểu thư, muốn gọi là gì?
“Tóm lại, anh xem cũng xem qua cơ thể của em,” Quần áo không chỉnh tề bị hắn nhìn qua vài lần.“Ôm cũng ôm qua,” Buổi sáng cùng đi bệnh viện rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn vừa rồi.“Nên muốn phủ nhận trách nhiệm. Càng miễn bàn, ngay cả ảnh chụp không một ai có thể xem qua, anh cũng đã xem. Càng khẳng định anh phải chịu trách nhiệm. Cho nên đơn giản một câu, anh rốt cuộc muốn hay không muốn lấy em làm vợ?” (Ô ồ ô ô ố,nữ chếnh cầu hôn)
“Bạch — Tiệp Ngọc.” Hắn nhìn nàng đang giận giữ trừng mắt, vội vàng đem hai chữ tiểu thư đổi thành hai chữ hắn chưa từng gọi qua, tên của nàng. Như vậy gọi tên nàng, khiến hắn có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
“Chuyện gì?” Bộ dáng hắn thẹn thùng làm cho Bạch Tiệp Ngọc khóe miệng khẽ nhếch, không thể dừng cười hỏi hắn.
“Em làm ơn đừng lôi anh ra làm trò cười, được không?” Hắn nói. Trên mặt hắn nụ cười lập tức không thấy, cả khuôn mặt đều xụp xuống.
“Em từ đầu tới cuối đều không có nói giỡn với anh.” Nàng ác liệt nói.“Anh rốt cuộc muốn hay không lấy em làm vợ? Một câu thôi.”