"Tại sao. . . Đột nhiên ngài lại muốn tôi gọi như vậy?"
Anh liếc xéo cô một cái, "Bởi vì tôi cảm thấy gọi Phó tiên sinh rất chói tai."
"Chói tai ư?"
"Đúng vậy, rất chói tai."
"Nhưng. Đây là cách gọi lễ phép. . ." Chẳng phải những ông chủ lớn, dường như đều thích người ta gọi mình với kiểu xưng hô như vậy hay sao.
"Không cần phải lễ phép, " Anh nhấn mạnh một lần nữa, "Nghe rất chói tai."
". . ." Được rồi, nếu như ông chủ đã kiên trì như vậy, cô cũng sẽ làm theo ý của anh là được chứ gì!
"Tiếp theo cô còn muốn đi đâu nữa không?" .Anh quay đầu hỏi cô.
"Không , tôi muốn đi thẳng về nhà."
"Được, vậy tôi sẽ đưa cô về nhà trước."
Cô ngẩn ngơ, bị tụt lại ở phía sau anh mấy bước, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo, "Anh không cần phải đi làm sao?"
"Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa."
"À..." Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay, kim ngắn đã chỉ đến số 2 rồi. Thời gian Phó tổng giám đốc nghỉ trưa so với người khác cũng quá lâu đấy nhỉ?
"Cô đã ăn cơm trưa chưa?" Anh lại hỏi.
"Vẫn chưa ăn."
"Vậy để tôi dẫn cô đi ăn trưa trước, sau đó sẽ đưa cô về nhà."
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao cô lại cảm thấy anh như đột nhiên thay đổi thành người khác vậy?
"Phó tiên sinh... À quên, tôi muốn nói là...Thần Cương... anh có nơi nào không thoải mái không?"
"Hình như vậy, dường như hơi bị cảm nắng." Anh nhớ tới nguyên nhân lúc trước khiến anh muốn tan việc về nhà sớm hơn.
Bị cảm nắng ư? Cô có chút hoài nghi, Thoạt nhìn anh không giống như người bị cảm nắng!
Anh quay đầu nhìn cô."Cho nên chút nữa về nhà, cô giúp tôi xoa bóp nhé."
Bị cảm nắng... Xoa bóp có được không? Lần đầu tiên cô nghe nói như thế.
************************
Nửa đêm, phòng tán gẫu trong quán con Cò. Ba con Cò mẹ lại tụ tập cùng một chỗ. . . Không, chỉ có hai con, còn một con nữa vẫn chưa bay vào.
Cò lớn màu đỏ hỏi: "Gần đây việc kiếm tiền ra sao rồi? Có được thuận lợi không?"
Cò nhỏ màu lam nói: "Vâng, cũng rất thuận lợi, mặc dù mới có nửa năm, nhưng em đã đạt được mục tiêu."
Đối phương hơi dừng lại một chút, tựa hồ như đang tính toán giữa tiền lương, tiền gửi ngân hàng và mức độ có thể chi tiêu.
"Oa, em cũng thật giỏi đấy! Nửa năm đã gửi được gần hai mươi vạn, vậy em đã có thể nhận lại con trai mình sớm một chút rồi!"
"Vâng. . . Nhưng em nhìn thấy tình cảm của hai cha con cũng không tệ, nếu như bây giờ lập tức đến đón cục cưng đi, em nghĩ... chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận."
"Làm sao em biết được tình cảm của bọn họ không tồi?"
"À. . . Bởi vì lúc này em đang làm việc ở nhà của anh ta. . ."
"Hả?"
"Em làm bảo mẫu cho con em. . . "
Lần đầu tiên trên màn hình vi tính chỉ thấy yên lặng trống trải, tiếp theo là tiếng chém phầm phập, rồi những dòng chữ viết bắt đầu xuất hiện, chính là một trận mắng đầy thương yêu: "Em đã làm cái gì vậy? Nếu như bị phát hiện thì biết làm sao bây giờ?"
"Nhưng mà em thật sự rất nhớ cục cưng... Không phải có câu nói 'Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con' đó sao? Em lại không được thông minh như các chị, làm sao có thể đón được cục cưng đây? Hơn nữa vừa nghĩ tới bé con rời khỏi em, nếu như ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hoặc là có người bắt nạt nó... em, em..."
"Làm sao có thể? Người đàn ông kia có tiền như vậy, làm sao lại để cho con trai của em đói bụng được?"
"Hai chuyện này khác nhau. . . Mặc dù anh ta có tiền, nhưng chắc chắn là không có thời gian để quan tâm đến cục cưng. . ."
"Vậy sao? Còn chuyện gì nữa! Chẳng phải hắn ta bận rộn đó sao... Dù sao tiền của em cũng đã gom lại được kha khá rồi, vậy thì em hãy mau tìm một ngày mà ôm con trai của mình ra ngoài, đoạn tuyệt hẳn với người đàn ông kia, chạy đến chân trời góc biển nào đó để hắn không tìm thấy được."
"Không được đâu! Gần đây tình cảm của anh ta và bảo bảo mới tương đối khá hơn, có lúc anh ta đã có thể ôm cục cưng đi ngủ, lúc này làm sao em có thể bế con đi được đây?"
"Tại sao. . . Đột nhiên ngài lại muốn tôi gọi như vậy?"
Anh liếc xéo cô một cái, "Bởi vì tôi cảm thấy gọi Phó tiên sinh rất chói tai."
"Chói tai ư?"
"Đúng vậy, rất chói tai."
"Nhưng. Đây là cách gọi lễ phép. . ." Chẳng phải những ông chủ lớn, dường như đều thích người ta gọi mình với kiểu xưng hô như vậy hay sao.
"Không cần phải lễ phép, " Anh nhấn mạnh một lần nữa, "Nghe rất chói tai."
". . ." Được rồi, nếu như ông chủ đã kiên trì như vậy, cô cũng sẽ làm theo ý của anh là được chứ gì!
"Tiếp theo cô còn muốn đi đâu nữa không?" .Anh quay đầu hỏi cô.
"Không , tôi muốn đi thẳng về nhà."
"Được, vậy tôi sẽ đưa cô về nhà trước."
Cô ngẩn ngơ, bị tụt lại ở phía sau anh mấy bước, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo, "Anh không cần phải đi làm sao?"
"Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa."
"À..." Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay, kim ngắn đã chỉ đến số rồi. Thời gian Phó tổng giám đốc nghỉ trưa so với người khác cũng quá lâu đấy nhỉ?
"Cô đã ăn cơm trưa chưa?" Anh lại hỏi.
"Vẫn chưa ăn."
"Vậy để tôi dẫn cô đi ăn trưa trước, sau đó sẽ đưa cô về nhà."
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao cô lại cảm thấy anh như đột nhiên thay đổi thành người khác vậy?
"Phó tiên sinh... À quên, tôi muốn nói là...Thần Cương... anh có nơi nào không thoải mái không?"
"Hình như vậy, dường như hơi bị cảm nắng." Anh nhớ tới nguyên nhân lúc trước khiến anh muốn tan việc về nhà sớm hơn.
Bị cảm nắng ư? Cô có chút hoài nghi, Thoạt nhìn anh không giống như người bị cảm nắng!
Anh quay đầu nhìn cô."Cho nên chút nữa về nhà, cô giúp tôi xoa bóp nhé."
Bị cảm nắng... Xoa bóp có được không? Lần đầu tiên cô nghe nói như thế.
Nửa đêm, phòng tán gẫu trong quán con Cò. Ba con Cò mẹ lại tụ tập cùng một chỗ. . . Không, chỉ có hai con, còn một con nữa vẫn chưa bay vào.
Cò lớn màu đỏ hỏi: "Gần đây việc kiếm tiền ra sao rồi? Có được thuận lợi không?"
Cò nhỏ màu lam nói: "Vâng, cũng rất thuận lợi, mặc dù mới có nửa năm, nhưng em đã đạt được mục tiêu."
Đối phương hơi dừng lại một chút, tựa hồ như đang tính toán giữa tiền lương, tiền gửi ngân hàng và mức độ có thể chi tiêu.
"Oa, em cũng thật giỏi đấy! Nửa năm đã gửi được gần hai mươi vạn, vậy em đã có thể nhận lại con trai mình sớm một chút rồi!"
"Vâng. . . Nhưng em nhìn thấy tình cảm của hai cha con cũng không tệ, nếu như bây giờ lập tức đến đón cục cưng đi, em nghĩ... chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận."
"Làm sao em biết được tình cảm của bọn họ không tồi?"
"À. . . Bởi vì lúc này em đang làm việc ở nhà của anh ta. . ."
"Hả?"
"Em làm bảo mẫu cho con em. . . "
Lần đầu tiên trên màn hình vi tính chỉ thấy yên lặng trống trải, tiếp theo là tiếng chém phầm phập, rồi những dòng chữ viết bắt đầu xuất hiện, chính là một trận mắng đầy thương yêu: "Em đã làm cái gì vậy? Nếu như bị phát hiện thì biết làm sao bây giờ?"
"Nhưng mà em thật sự rất nhớ cục cưng... Không phải có câu nói 'Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con' đó sao? Em lại không được thông minh như các chị, làm sao có thể đón được cục cưng đây? Hơn nữa vừa nghĩ tới bé con rời khỏi em, nếu như ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hoặc là có người bắt nạt nó... em, em..."
"Làm sao có thể? Người đàn ông kia có tiền như vậy, làm sao lại để cho con trai của em đói bụng được?"
"Hai chuyện này khác nhau. . . Mặc dù anh ta có tiền, nhưng chắc chắn là không có thời gian để quan tâm đến cục cưng. . ."
"Vậy sao? Còn chuyện gì nữa! Chẳng phải hắn ta bận rộn đó sao... Dù sao tiền của em cũng đã gom lại được kha khá rồi, vậy thì em hãy mau tìm một ngày mà ôm con trai của mình ra ngoài, đoạn tuyệt hẳn với người đàn ông kia, chạy đến chân trời góc biển nào đó để hắn không tìm thấy được."
"Không được đâu! Gần đây tình cảm của anh ta và bảo bảo mới tương đối khá hơn, có lúc anh ta đã có thể ôm cục cưng đi ngủ, lúc này làm sao em có thể bế con đi được đây?"