"Trời ạ, tớ chưa từng nhìn thấy cậu mệt mỏi thế này bao giờ." Thạch Dự Thạc liếc nhìn bảo mẫu đang ở dỗ đứa trẻ ở trong phòng bếp một cái, "Cho nên hôm nay cậu mới ở nhà đọ sức với khối thịt nho nhỏ này hả?"
Phó Thần Cương, chỉ hơi gật đầu, ngay cả nói thêm một từ cũng lười.
"Đó con của ai vậy?"
"Của tớ."
Phốc – một ngụm bia không báo trước phun đến một góc bàn.
Phó Thần Cương không chút bất ngờ trước phản ứng của Thạch Dự Thạc, anh bình tĩnh mở một chai bia, ngửa đầu uống một ngụm.
"Cái gì, sinh khi nào vậy?"
"Hơn một tháng trước."
"Hơn một tháng trước ?"
"Hôm nay mới nhặt được."
Nhặt được? diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Cũng không phải là động vật bị đi lạc mà có thể tùy tiện để nhặt được."Mẹ đứa trẻ là ai?"
"Không biết."
Đây là phản ứng nên có của người bình thường sao? Phó Thần, kẻ có liên quan trong chuyện này cũng quá bình tĩnh nhỉ?"Sao cậu biết nhóc con là con của cậu chứ? Có phải là người ta đã lầm hay không, đã gửi sai nơi chăng?"
Trầm ngâm một lát, ánh mắt vắng vẻ của anh trở nên âm u"Không sai đâu, nó là con tớ."
"Cậu đã từng đi xét nghiệm DNA chưa?"
"Không cần xét nghiệm."
"Không xét nghiệm sao cậu lại biết, có lẽ..."
"Đương nhiên là tớ biết." Anh nhìn về phía phòng bếp, cuối cùng khối thịt nhỏ cũng đã nín khóc, bảo mẫu đang dỗ cho bé con uống sữa tươi.
Nghe chừng khối thịt nhỏ kia dường như đói bụng cả một ngày, bảo mẫu vừa cho ăn vừa cúi đầu dỗ dành bé con.
Cha con liền tâm?
"Được rồi! Cậu xác định thực sự là của cậu là được rồi" đương sự đã khẳng định như vậy, anh cũng chẳng nói thêm gì được nữa. "Nhưng cậu không thấy rằng tất cả chuyện này đều rất vớ vẩn sao? Làm gì có người phụ nữa nào lại mang con của mình vứt cho người khác chăm sóc cơ chứ? Liệu có phải là... là Shena làm hay không?"
"Cho dù đúng như thế thì sao?"
"Ách?" Nhưng nếu không phải thì sao?
"Đã là con của tớ thì là của tớ, cho dù có âm mưu gì đi nữa cũng không thay đổi được sự thật này."
Cũng đúng, nếu anh là Shena, trong tay đã nắm giữ Phó Thần Cương lại có con trai ruột, nhất định sẽ không tùy tiện mà giao con cho Phó Thần Cương, “ép Thiên Tử làm chư hầu”, đây mới là biện pháp tốt nhất.
Bà bảo mẫu Quách lúc này ôm bé sơ sinh khóc cả một ngày mệt đã ngủ thiếp đi vào phòng khách, bé con vừa uống xong bình sữa thứ hai, có thể thấy được cu cậu thật sự đói chết, mà cũng mệt muốn chết đi rồi.
Phó Thần Cương vừa buông chai bia trong tay ra, đi đến bên cạnh bảo mẫu.
"Bà làm thế nào mà dỗ được đứa nhỏ vậy? Tôi nghe thấy tiếng khóc của nó cũng đã khàn rồi." Bà Quách tuy biết người đàn ông trước mắt này có khí chất bất phàm, nhưng vì không biết dỗ trẻ con thế nào nên mới tìm đến bà, nhưng bà vẫn không nhịn được mà nói vài câu.
"..."
"Tôi dỗ đứa nhỏ uống sữa xong rồi. Khóc cả một ngày, đêm nay chắc chắn nó sẽ ngủ đến Chu công ôm đi cũng không muốn trả lại ngài đâu, ngài cũng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi." Bà Quách nhìn tình trạng thảm hại của người đàn ông liền thở dài, cũng không nhẫn tâm mà trách cứ anh nữa.
"Bà... Ngày mai có đến không?"
"Đương nhiên là không được rồi! Ban ngày tôi đã giúp người khác trông trẻ rồi, gần đây một đứa nhỏ lại vừa mới mọc răng, cả ngày khóc không ngừng, làm sao đến đây được?"
Phó Thần Cương trầm ngâm một chút."Tôi sẽ trả gấp đôi giá tiền cho bà."
Bà Quách xua xua tay."Chàng trai à, có rất nhiều chuyện không thể dùng tiền để cân nhắc, cũng không thể dùng tiền để tính toán, đối với hai đứa trẻ này là trách nhiệm, không thể bởi vì ngài trả tiền lương tương đối cao mà bỏ bọn họ để chạy tới nhà ngài được. Việc này nếu truyền ra ngoài, tôi còn làm người được sao?"
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, bà Quách lại nói tiếp: "Hay là cậu mang đứa nhỏ tới nhà của tôi, tôi sẽ trông nom đứa nhỏ này cùng với hai tiểu quỷ kia luôn! Phí bảo mẫu sẽ tính rẻ đi một chút, đứa nhỏ có có bạn chơi cùng bên cạnh cũng sẽ phát triển được tốt hơn."
Biện pháp này đúng là không có gì sơ suất. Thạch Dự Thạc gật gật đầu, cảm thấy lúc này không còn cách nào có thể tốt hơn nữa.
"Trời ạ, tớ chưa từng nhìn thấy cậu mệt mỏi thế này bao giờ." Thạch Dự Thạc liếc nhìn bảo mẫu đang ở dỗ đứa trẻ ở trong phòng bếp một cái, "Cho nên hôm nay cậu mới ở nhà đọ sức với khối thịt nho nhỏ này hả?"
Phó Thần Cương, chỉ hơi gật đầu, ngay cả nói thêm một từ cũng lười.
"Đó con của ai vậy?"
"Của tớ."
Phốc – một ngụm bia không báo trước phun đến một góc bàn.
Phó Thần Cương không chút bất ngờ trước phản ứng của Thạch Dự Thạc, anh bình tĩnh mở một chai bia, ngửa đầu uống một ngụm.
"Cái gì, sinh khi nào vậy?"
"Hơn một tháng trước."
"Hơn một tháng trước ?"
"Hôm nay mới nhặt được."
Nhặt được? diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Cũng không phải là động vật bị đi lạc mà có thể tùy tiện để nhặt được."Mẹ đứa trẻ là ai?"
"Không biết."
Đây là phản ứng nên có của người bình thường sao? Phó Thần, kẻ có liên quan trong chuyện này cũng quá bình tĩnh nhỉ?"Sao cậu biết nhóc con là con của cậu chứ? Có phải là người ta đã lầm hay không, đã gửi sai nơi chăng?"
Trầm ngâm một lát, ánh mắt vắng vẻ của anh trở nên âm u"Không sai đâu, nó là con tớ."
"Cậu đã từng đi xét nghiệm DNA chưa?"
"Không cần xét nghiệm."
"Không xét nghiệm sao cậu lại biết, có lẽ..."
"Đương nhiên là tớ biết." Anh nhìn về phía phòng bếp, cuối cùng khối thịt nhỏ cũng đã nín khóc, bảo mẫu đang dỗ cho bé con uống sữa tươi.
Nghe chừng khối thịt nhỏ kia dường như đói bụng cả một ngày, bảo mẫu vừa cho ăn vừa cúi đầu dỗ dành bé con.
Cha con liền tâm?
"Được rồi! Cậu xác định thực sự là của cậu là được rồi" đương sự đã khẳng định như vậy, anh cũng chẳng nói thêm gì được nữa. "Nhưng cậu không thấy rằng tất cả chuyện này đều rất vớ vẩn sao? Làm gì có người phụ nữa nào lại mang con của mình vứt cho người khác chăm sóc cơ chứ? Liệu có phải là... là Shena làm hay không?"
"Cho dù đúng như thế thì sao?"
"Ách?" Nhưng nếu không phải thì sao?
"Đã là con của tớ thì là của tớ, cho dù có âm mưu gì đi nữa cũng không thay đổi được sự thật này."
Cũng đúng, nếu anh là Shena, trong tay đã nắm giữ Phó Thần Cương lại có con trai ruột, nhất định sẽ không tùy tiện mà giao con cho Phó Thần Cương, “ép Thiên Tử làm chư hầu”, đây mới là biện pháp tốt nhất.
Bà bảo mẫu Quách lúc này ôm bé sơ sinh khóc cả một ngày mệt đã ngủ thiếp đi vào phòng khách, bé con vừa uống xong bình sữa thứ hai, có thể thấy được cu cậu thật sự đói chết, mà cũng mệt muốn chết đi rồi.
Phó Thần Cương vừa buông chai bia trong tay ra, đi đến bên cạnh bảo mẫu.
"Bà làm thế nào mà dỗ được đứa nhỏ vậy? Tôi nghe thấy tiếng khóc của nó cũng đã khàn rồi." Bà Quách tuy biết người đàn ông trước mắt này có khí chất bất phàm, nhưng vì không biết dỗ trẻ con thế nào nên mới tìm đến bà, nhưng bà vẫn không nhịn được mà nói vài câu.
"..."
"Tôi dỗ đứa nhỏ uống sữa xong rồi. Khóc cả một ngày, đêm nay chắc chắn nó sẽ ngủ đến Chu công ôm đi cũng không muốn trả lại ngài đâu, ngài cũng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi." Bà Quách nhìn tình trạng thảm hại của người đàn ông liền thở dài, cũng không nhẫn tâm mà trách cứ anh nữa.
"Bà... Ngày mai có đến không?"
"Đương nhiên là không được rồi! Ban ngày tôi đã giúp người khác trông trẻ rồi, gần đây một đứa nhỏ lại vừa mới mọc răng, cả ngày khóc không ngừng, làm sao đến đây được?"
Phó Thần Cương trầm ngâm một chút."Tôi sẽ trả gấp đôi giá tiền cho bà."
Bà Quách xua xua tay."Chàng trai à, có rất nhiều chuyện không thể dùng tiền để cân nhắc, cũng không thể dùng tiền để tính toán, đối với hai đứa trẻ này là trách nhiệm, không thể bởi vì ngài trả tiền lương tương đối cao mà bỏ bọn họ để chạy tới nhà ngài được. Việc này nếu truyền ra ngoài, tôi còn làm người được sao?"
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, bà Quách lại nói tiếp: "Hay là cậu mang đứa nhỏ tới nhà của tôi, tôi sẽ trông nom đứa nhỏ này cùng với hai tiểu quỷ kia luôn! Phí bảo mẫu sẽ tính rẻ đi một chút, đứa nhỏ có có bạn chơi cùng bên cạnh cũng sẽ phát triển được tốt hơn."
Biện pháp này đúng là không có gì sơ suất. Thạch Dự Thạc gật gật đầu, cảm thấy lúc này không còn cách nào có thể tốt hơn nữa.