Quán con Cò trong phòng chát, có ba Cò mẹ hẹn thời gian lên mạng để chia sẻ tâm sự.
"Em... lên rồi." Cò nhỏ màu lam nói.
"Em cũng thế." Cò lớn màu nâu cũng nói.
"Như vậy là được rồi, , chị em nhóm mình làm tốt lắm!" Vị thứ ba là Cò lớn màu đỏ.
Cò nhỏ màu lam nhìn Cò lớn màu đỏ đứng trên tấm ván bắt đầu cào rầm rầm trên mặt ván, nói cái gì mà phải thực hiện nam nữ bình đẳng, phụ nữ chịu trách nhiệm sinh con, đàn ông chịu trách nhiệm nuôi con... Kiểu nói này một chữ cô cũng không chấp nhận được, trong đầu cô vẫn hiện lên khuôn mặt cục cưng bày ra vẻ vừa vô tội vừa hồn nhiên.
Nước mắt như hạt đậu lớn từng giọt, từng giọt đang lăn xuống, cô biết nhất định bản thân sẽ hối hận, nhưng cô vẫn phải làm như vậy.
Bởi vì, đúng như lời nói của chị cả trong nhóm, lại còn có hai cò mẹ khác nữa cũng nói thế, n với tình hình của cô thì giao cục cưng cho cha nó chăm sóc thì sẽ tốt hơn.
"Em thấy có lẽ nên đón cục cưng trở về thì tốt hơn..."
"Làm sao phải đón nó trở về? Em điên rồi phải không?"
"Nhưng mà... em rất lo lắng !"
"Có cái gì mà phải rất lo lắng? So với ở bên em, bé con ở lại nhà người đàn ông kia sẽ tốt hơn nhiều."
"Nhưng mà, ít nhất ở bên em, em còn biết hôm nay nó có ăn no không, có ngủ đủ không, có khỏe mạnh cường tráng không... Mang thai mười tháng mới sinh ra đứa nhỏ, đến hôm nay lại để rời khỏi mình, các chị ở vị trí của em mà xem, chẳng lẽ lại không đau lòng hay sao?"
Hình ảnh yên tĩnh một chút, ba phụ nữ, ba loại biểu tình, chung một loại suy nghĩ.
"Em đừng nghĩ nhiều nữa." Ngày thường Cò lớn màu nâu vẫn được coi là trung tâm lên tiếng an ủi cô, "Không phải em nói sẽ cố gắng để dành tiền đó sao? Bây giờ hãy nhanh chóng bồi dưỡng thân thể cho tốt đã, rồi ra ngoài làm việc, chờ tình hình kinh tế tốt lên một chút là có thể nhận cục cưng trở về..."
Cái mũi hít hít, Cò nhỏ màu lam gật gật đầu, "Vâng..."
Cò lớn màu đỏ lúc này cũng không còn khí thế bức người, nhân cơ hội đổi sang đề tài khác, "Ách, tuy chúng ta làm như vậy, nhưng mọi người có cảm thấy chúng mình làm như thế liệu có phải sẽ nhanh chóng bị bắt lại hay không
"Sẽ không đâu!"
"Sẽ không đâu!"
Cò nhỏ màu lam và Cò lớn màu nâu, hai người trăm miệng một cùng nói.
"Hả? Vì sao?" Cò lớn màu đỏ hỏi đầy nghi hoặc.
Cò nhỏ màu lam ấp úng nói: "Với anh ta mà nói, em hoàn toàn quá bé nhỏ, sự tồn tại là không đáng kể, làm sao anh ấy có thể nhớ em được?"
"Nói em ngốc nghếch, nhưng em đúng là ngốc thật đấy!" Cò lớn màu đỏ lại bắt đầu lải nhải, "Rõ ràng đây cũng chỉ là người yêu của mối tình đầu mà thôi, đâu phải cố chấp đến mức như vậy? Em nói thông cảm với người ta còn chưa tính, sao lại còn có thể đến mức sinh ra cho người ta đứa con nữa chứ?"
"Khi đó trong đầu em không biết bị nhét cái gì vào nữa..."
"Em thật sự đều không nhớ rõ cái gì hết à?"
"Vâng... Chỉ có một chút ấn tượng thôi..."
"Cái gì?"
"Nhìn anh ấy thật thương tâm, lại còn khóc nữa, cho nên em mới ôm chặt lấy anh ấy, nghĩ muốn cho anh ấy một chút an ủi, không ngờ... Không ngờ..."
Không ngờ rằng, chẳng những cho anh sự an ủi mà còn cho anh cả thân mình, đến mức sinh cả đứa nhỏ cho anh nữa.
"Cũng chỉ là một đêm phong lưu, sao em không bỏ đứa nhỏ đi?"
"Chị hỏi em ư?" Cò nhỏ màu lam cười khổ, "Vậy các chị thì sao? Lúc đó chẳng phải mọi người đều nói giống nhau đó sao? Cho dù cha đứa bé là một người đàn ông xa lạ, nhưng đứa nhỏ là của mình! Bỏ đi không nỡ..."
"Em thật yếu đuối..." Không biết Cò lớn màu đỏ ở đó lại làm loạn điều gì, khó chịu nói, "Không nói nữa! Cắt."
"Em rất dịu dàng." Cò lớn màu nâu không nhịn được lên tiếng: "Có thể được làm cục cưng của em, đứa nhỏ đó thật sự rất hạnh phúc."
Quán con Cò trong phòng chát, có ba Cò mẹ hẹn thời gian lên mạng để chia sẻ tâm sự.
"Em... lên rồi." Cò nhỏ màu lam nói.
"Em cũng thế." Cò lớn màu nâu cũng nói.
"Như vậy là được rồi, , chị em nhóm mình làm tốt lắm!" Vị thứ ba là Cò lớn màu đỏ.
Cò nhỏ màu lam nhìn Cò lớn màu đỏ đứng trên tấm ván bắt đầu cào rầm rầm trên mặt ván, nói cái gì mà phải thực hiện nam nữ bình đẳng, phụ nữ chịu trách nhiệm sinh con, đàn ông chịu trách nhiệm nuôi con... Kiểu nói này một chữ cô cũng không chấp nhận được, trong đầu cô vẫn hiện lên khuôn mặt cục cưng bày ra vẻ vừa vô tội vừa hồn nhiên.
Nước mắt như hạt đậu lớn từng giọt, từng giọt đang lăn xuống, cô biết nhất định bản thân sẽ hối hận, nhưng cô vẫn phải làm như vậy.
Bởi vì, đúng như lời nói của chị cả trong nhóm, lại còn có hai cò mẹ khác nữa cũng nói thế, n với tình hình của cô thì giao cục cưng cho cha nó chăm sóc thì sẽ tốt hơn.
"Em thấy có lẽ nên đón cục cưng trở về thì tốt hơn..."
"Làm sao phải đón nó trở về? Em điên rồi phải không?"
"Nhưng mà... em rất lo lắng !"
"Có cái gì mà phải rất lo lắng? So với ở bên em, bé con ở lại nhà người đàn ông kia sẽ tốt hơn nhiều."
"Nhưng mà, ít nhất ở bên em, em còn biết hôm nay nó có ăn no không, có ngủ đủ không, có khỏe mạnh cường tráng không... Mang thai mười tháng mới sinh ra đứa nhỏ, đến hôm nay lại để rời khỏi mình, các chị ở vị trí của em mà xem, chẳng lẽ lại không đau lòng hay sao?"
Hình ảnh yên tĩnh một chút, ba phụ nữ, ba loại biểu tình, chung một loại suy nghĩ.
"Em đừng nghĩ nhiều nữa." Ngày thường Cò lớn màu nâu vẫn được coi là trung tâm lên tiếng an ủi cô, "Không phải em nói sẽ cố gắng để dành tiền đó sao? Bây giờ hãy nhanh chóng bồi dưỡng thân thể cho tốt đã, rồi ra ngoài làm việc, chờ tình hình kinh tế tốt lên một chút là có thể nhận cục cưng trở về..."
Cái mũi hít hít, Cò nhỏ màu lam gật gật đầu, "Vâng..."
Cò lớn màu đỏ lúc này cũng không còn khí thế bức người, nhân cơ hội đổi sang đề tài khác, "Ách, tuy chúng ta làm như vậy, nhưng mọi người có cảm thấy chúng mình làm như thế liệu có phải sẽ nhanh chóng bị bắt lại hay không
"Sẽ không đâu!"
"Sẽ không đâu!"
Cò nhỏ màu lam và Cò lớn màu nâu, hai người trăm miệng một cùng nói.
"Hả? Vì sao?" Cò lớn màu đỏ hỏi đầy nghi hoặc.
Cò nhỏ màu lam ấp úng nói: "Với anh ta mà nói, em hoàn toàn quá bé nhỏ, sự tồn tại là không đáng kể, làm sao anh ấy có thể nhớ em được?"
"Nói em ngốc nghếch, nhưng em đúng là ngốc thật đấy!" Cò lớn màu đỏ lại bắt đầu lải nhải, "Rõ ràng đây cũng chỉ là người yêu của mối tình đầu mà thôi, đâu phải cố chấp đến mức như vậy? Em nói thông cảm với người ta còn chưa tính, sao lại còn có thể đến mức sinh ra cho người ta đứa con nữa chứ?"
"Khi đó trong đầu em không biết bị nhét cái gì vào nữa..."
"Em thật sự đều không nhớ rõ cái gì hết à?"
"Vâng... Chỉ có một chút ấn tượng thôi..."
"Cái gì?"
"Nhìn anh ấy thật thương tâm, lại còn khóc nữa, cho nên em mới ôm chặt lấy anh ấy, nghĩ muốn cho anh ấy một chút an ủi, không ngờ... Không ngờ..."
Không ngờ rằng, chẳng những cho anh sự an ủi mà còn cho anh cả thân mình, đến mức sinh cả đứa nhỏ cho anh nữa.
"Cũng chỉ là một đêm phong lưu, sao em không bỏ đứa nhỏ đi?"
"Chị hỏi em ư?" Cò nhỏ màu lam cười khổ, "Vậy các chị thì sao? Lúc đó chẳng phải mọi người đều nói giống nhau đó sao? Cho dù cha đứa bé là một người đàn ông xa lạ, nhưng đứa nhỏ là của mình! Bỏ đi không nỡ..."
"Em thật yếu đuối..." Không biết Cò lớn màu đỏ ở đó lại làm loạn điều gì, khó chịu nói, "Không nói nữa! Cắt."
"Em rất dịu dàng." Cò lớn màu nâu không nhịn được lên tiếng: "Có thể được làm cục cưng của em, đứa nhỏ đó thật sự rất hạnh phúc."