Thiên Dự Quang Điện, thành lập vào mùa Hạ năm năm trước là tiền thân của Thiên Dự, tức là Tường Đạt Quang Điện.
Tường Đạt Quang Điện ở Đài Loan đã có lịch sử hơn hai mươi năm, một thời đã từng vô cùng thành công, đáng tiếc là chỉ trong nháy mắt đã bị thất bại thảm hại, cuối cùng bị thu mua với giá rẻ. Do hợp nhất với Thiên Thụy nên đã trở thành một trong các công ty con ở dưới, trước mắt do Thạch Dự Thạc, con thứ ba của Thạch Thiên Thụy phụ trách.
Chỉ có điều, yêu cầu một người ngày thường đã quen chơi bời lêu lổng như Thạch Dự Thạc, bắt đầu gánh vác một trọng trách lớn trong công ty, nếu như không gặp được vận tốt hơn, thật đúng là không có cách nào vượt qua được cửa ải khó này!
Thật may Thạch Dự Thạc lại có mệnh quý nhân phù trợ.
Phó Thần Cương, chính là quý nhân lớn nhất của anh, mà cũng là khắc tinh và ác mộng lớn nhất. Nhưng bởi vì có Phó Thần Cương, nên rốt cuộc anh tìm được khả năng nuôi sống công việc của mình, đó chính là : làm ông chủ.
Tất cả mọi người đều biết, thật ra thì Phó Thần Cương mới thật sự là người làm việc, anh chỉ là ông chủ trên danh nghĩa, chịu trách nhiệm vui chơi. Giao công ty cho Phó Thần Cương anh rất yên tâm, bởi vì khởi đầu việc kinh doanh bất động sản của Thiên Dự chính là do Phó Thần Cương chịu trách nhiệm gây dựng, còn anh chỉ chịu trách nhiệm bỏ tiền theo danh nghĩa mà thôi.
"Giám đốc Lưu hỏi tớ, lúc nào lão cũng nhìn thấy tớ đang đùa vui, vậy cậu đang làm gì?" Uống một hớp cà phê, Thạch Dự Thạc nhàn nhã nói: "Tớ trả lời với lão, tớ chịu trách nhiệm chơi, còn cậu chịu trách nhiệm kiếm tiền!"
Ánh mắt của Phó Thần Cương vẫn không rời khỏi màn hình, "Vậy cậu đừng quấy rầy tớ kiếm tiền."
Nhìn lại một chút, đây là khẩu khí nói chuyện của Phó tổng giám đốc đối với Tổng giám đốc sao?
"Vậy cậu có còn phiếu ở Pandora không?"
"Không có."
"Gần đây Tâm Lôi có khỏe không?"
"Không có gì không tốt."
"Cậu chắc chắn chứ?" Thạch Dự Thạc lại hỏi, bởi vì lúc này anh không tin Tưởng Tâm Lôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho bạn tốt.
Phó Thần Cương không nói gì, nhớ tới cuộc nói chuyện vài ngày trước giữa anh với Tưởng Tâm Lôi. . .
******************
Khi bạn gái biết được bạn trai thân thiết của mình "không biết vì sao" lại thò ra một đứa con trai ruột, đương nhiên việc bùng phát cơn tức giận là một phản ứng bình thường. Chỉ có điều, Tưởng Tâm Lôi cũng thật cao tay, biết cách duy trì hình tượng của mình, tức giận thì cứ tức giận, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Anh muốn con hay là muốn em?" để cho mình Phó Thần Cương lựa chọn.
"Con là của anh, dĩ nhiên là anh muốn con."
"Vậy còn em thì sao đây?"
"Huân Triết là con anh, em là em, nó cũng không thể đe dọa được vị trí của em."
"Mẹ đẻ của đứa bé kia đâu? Anh và cô ta có quan hệ như thế nào? Rốt cuộc anh cũng không giải thích được vì sao lại lòi ra đứa bé kia phải không?"
"Anh không biết cô gái kia là ai, mà cũng không muốn biết."
"Nói nghe thật hay nhỉ, nhất định cô gái kia và “chuyện ấy” có liên quan gì với nhau?" Biểu tình của Tưởng Tâm Lôi đã thay đổi, đôi mắt đẹp lạnh lùng đầy căm hận nhìn anh chằm chằm, bên trong lóe ra một tia khinh thường.
************************
Phó Thần Cương không phải dạng người “hoa hoa công tử” (tính trăng hoa), nhưng là một người đàn ông bình thường, anh cũng có dục vọng. Vì vậy, anh sẽ hết sức để thỏa mãn cô, cũng là thỏa mãn mình, chỉ có điều sau khi xuống giường, hai người mặc dù là trai gái yêu đương, nhưng đối xử với nhau cũng vẫn “tương kính như tân” (tôn trọng nhau như khách).
Mà mấy tháng trước, vào ngày sinh nhật của cô, cô và bạn bè ăn mừng xong liền đi tới nhà anh. Dù sao ở trước mặt mọi người, hai người vẫn đang yêu đương ngọt ngào, sinh nhật cô đến nhà anh qua đêm cũng không là gì cả. Cái đáng trách chính là đang lúc kích tình vào độ cao trào thì Phó Thần Cương hướng vào phía mặt cô mà thở gấp và trêu đùa, nhưng lại mất hết nhiệt tình, giống như lúc này cảm xúc yêu đương đã mất đi một thứ gì đó, sau đó anh liền dời thân xuống giường.
Vốn cho rằng ngày đó là do anh quá mệt mỏi, không ngờ, sau đó hai người đã lại thử một lần, hai lần, ba lượt. . . Dần dần, sự trêu đùa và vuốt ve của anh đối với cô càng ngày càng thêm lạnh lùng, coi như thỉnh thoảng thích thú với nhau, nhưng không được bao lâu lửa nhiệt tình lại đã nhanh chóng bị dập tắt.
Nguyên do chính là sự ham muốn của đàn ông, hiện giờ anh lại càng ít quan tâm hơn với chuyện phòng the.
Mà cô vốn lại không quá để tâm với chuyện này, chẳng qua là cảm thấy có chút tiếc nuối. Dù bình thường Phó Thần Cương lạnh lùng, nhưng bộ dáng trên giường của anh quả thực lại rất nhiệt tình và mãnh liệt, chỉ cần là phụ nữ, cũng sẽ mơ ước người đàn ông ở trước mặt mình có thể trở thành một chiến sĩ.
Cô không phải là rất yêu Phó Thần Cương, nhưng ở điểm này mà nói, bây giờ cô không thể rời bỏ anh, nhưng chỉ có điều anh không biết rằng, anh chỉ có cô, nhưng cô lại không chỉ như thế.
Ai bảo cô và anh trừ chuyện lên giường ra, thì thật sự cũng chẳng có gì đáng nói, hơn nữa, hiện giờ "tính thú” của anh lại bị khiếm khuyết. Qua chuyện này, quan hệ của hai người dường như đã rơi xuống tới điểm đông cứng.
"Cho dù là có quan hệ hay không, anh cũng không nhớ rõ."
Sắc mặt Tưởng Tâm Lôi thật khó coi, nói: "Ngộ nhỡ cô ta tính lấy lại đứa trẻ thì sao? Hoặc là, cô ta làm mặt dày muốn sống cùng với đứa trẻ, vậy thì anh tính sao?"
"Cô ta là cô ta, anh là anh, khi cô ta lựa chọn để con lại cho anh, thì từ giờ phút ấy, đứa trẻ đã không có bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa rồi."
Dù sao, cô vẫn rất yên ổn ngồi ở vị trí Phó phu nhân là được!?
"Em nói trước nhé, sau khi cưới em cũng sẽ không giúp anh trông nom đứa trẻ đâu." Cô liếc nhìn vào chiếc giường trẻ con, bên trong có một bé con đang nằm."Mình gây ra, mình tự chịu."
"Em cũng không có khả năng phải chịu."
Tưởng Tâm Lôi cắn răng, "Không phải tất cả phụ nữ đều thích trẻ con."
"Anh biết, cho nên anh chưa từng nhờ em mà."
Thiên Dự Quang Điện, thành lập vào mùa Hạ năm năm trước là tiền thân của Thiên Dự, tức là Tường Đạt Quang Điện.
Tường Đạt Quang Điện ở Đài Loan đã có lịch sử hơn hai mươi năm, một thời đã từng vô cùng thành công, đáng tiếc là chỉ trong nháy mắt đã bị thất bại thảm hại, cuối cùng bị thu mua với giá rẻ. Do hợp nhất với Thiên Thụy nên đã trở thành một trong các công ty con ở dưới, trước mắt do Thạch Dự Thạc, con thứ ba của Thạch Thiên Thụy phụ trách.
Chỉ có điều, yêu cầu một người ngày thường đã quen chơi bời lêu lổng như Thạch Dự Thạc, bắt đầu gánh vác một trọng trách lớn trong công ty, nếu như không gặp được vận tốt hơn, thật đúng là không có cách nào vượt qua được cửa ải khó này!
Thật may Thạch Dự Thạc lại có mệnh quý nhân phù trợ.
Phó Thần Cương, chính là quý nhân lớn nhất của anh, mà cũng là khắc tinh và ác mộng lớn nhất. Nhưng bởi vì có Phó Thần Cương, nên rốt cuộc anh tìm được khả năng nuôi sống công việc của mình, đó chính là : làm ông chủ.
Tất cả mọi người đều biết, thật ra thì Phó Thần Cương mới thật sự là người làm việc, anh chỉ là ông chủ trên danh nghĩa, chịu trách nhiệm vui chơi. Giao công ty cho Phó Thần Cương anh rất yên tâm, bởi vì khởi đầu việc kinh doanh bất động sản của Thiên Dự chính là do Phó Thần Cương chịu trách nhiệm gây dựng, còn anh chỉ chịu trách nhiệm bỏ tiền theo danh nghĩa mà thôi.
"Giám đốc Lưu hỏi tớ, lúc nào lão cũng nhìn thấy tớ đang đùa vui, vậy cậu đang làm gì?" Uống một hớp cà phê, Thạch Dự Thạc nhàn nhã nói: "Tớ trả lời với lão, tớ chịu trách nhiệm chơi, còn cậu chịu trách nhiệm kiếm tiền!"
Ánh mắt của Phó Thần Cương vẫn không rời khỏi màn hình, "Vậy cậu đừng quấy rầy tớ kiếm tiền."
Nhìn lại một chút, đây là khẩu khí nói chuyện của Phó tổng giám đốc đối với Tổng giám đốc sao?
"Vậy cậu có còn phiếu ở Pandora không?"
"Không có."
"Gần đây Tâm Lôi có khỏe không?"
"Không có gì không tốt."
"Cậu chắc chắn chứ?" Thạch Dự Thạc lại hỏi, bởi vì lúc này anh không tin Tưởng Tâm Lôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho bạn tốt.
Phó Thần Cương không nói gì, nhớ tới cuộc nói chuyện vài ngày trước giữa anh với Tưởng Tâm Lôi. . .
Khi bạn gái biết được bạn trai thân thiết của mình "không biết vì sao" lại thò ra một đứa con trai ruột, đương nhiên việc bùng phát cơn tức giận là một phản ứng bình thường. Chỉ có điều, Tưởng Tâm Lôi cũng thật cao tay, biết cách duy trì hình tượng của mình, tức giận thì cứ tức giận, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Anh muốn con hay là muốn em?" để cho mình Phó Thần Cương lựa chọn.
"Con là của anh, dĩ nhiên là anh muốn con."
"Vậy còn em thì sao đây?"
"Huân Triết là con anh, em là em, nó cũng không thể đe dọa được vị trí của em."
"Mẹ đẻ của đứa bé kia đâu? Anh và cô ta có quan hệ như thế nào? Rốt cuộc anh cũng không giải thích được vì sao lại lòi ra đứa bé kia phải không?"
"Anh không biết cô gái kia là ai, mà cũng không muốn biết."
"Nói nghe thật hay nhỉ, nhất định cô gái kia và “chuyện ấy” có liên quan gì với nhau?" Biểu tình của Tưởng Tâm Lôi đã thay đổi, đôi mắt đẹp lạnh lùng đầy căm hận nhìn anh chằm chằm, bên trong lóe ra một tia khinh thường.
Phó Thần Cương không phải dạng người “hoa hoa công tử” (tính trăng hoa), nhưng là một người đàn ông bình thường, anh cũng có dục vọng. Vì vậy, anh sẽ hết sức để thỏa mãn cô, cũng là thỏa mãn mình, chỉ có điều sau khi xuống giường, hai người mặc dù là trai gái yêu đương, nhưng đối xử với nhau cũng vẫn “tương kính như tân” (tôn trọng nhau như khách).
Mà mấy tháng trước, vào ngày sinh nhật của cô, cô và bạn bè ăn mừng xong liền đi tới nhà anh. Dù sao ở trước mặt mọi người, hai người vẫn đang yêu đương ngọt ngào, sinh nhật cô đến nhà anh qua đêm cũng không là gì cả. Cái đáng trách chính là đang lúc kích tình vào độ cao trào thì Phó Thần Cương hướng vào phía mặt cô mà thở gấp và trêu đùa, nhưng lại mất hết nhiệt tình, giống như lúc này cảm xúc yêu đương đã mất đi một thứ gì đó, sau đó anh liền dời thân xuống giường.
Vốn cho rằng ngày đó là do anh quá mệt mỏi, không ngờ, sau đó hai người đã lại thử một lần, hai lần, ba lượt. . . Dần dần, sự trêu đùa và vuốt ve của anh đối với cô càng ngày càng thêm lạnh lùng, coi như thỉnh thoảng thích thú với nhau, nhưng không được bao lâu lửa nhiệt tình lại đã nhanh chóng bị dập tắt.
Nguyên do chính là sự ham muốn của đàn ông, hiện giờ anh lại càng ít quan tâm hơn với chuyện phòng the.
Mà cô vốn lại không quá để tâm với chuyện này, chẳng qua là cảm thấy có chút tiếc nuối. Dù bình thường Phó Thần Cương lạnh lùng, nhưng bộ dáng trên giường của anh quả thực lại rất nhiệt tình và mãnh liệt, chỉ cần là phụ nữ, cũng sẽ mơ ước người đàn ông ở trước mặt mình có thể trở thành một chiến sĩ.
Cô không phải là rất yêu Phó Thần Cương, nhưng ở điểm này mà nói, bây giờ cô không thể rời bỏ anh, nhưng chỉ có điều anh không biết rằng, anh chỉ có cô, nhưng cô lại không chỉ như thế.
Ai bảo cô và anh trừ chuyện lên giường ra, thì thật sự cũng chẳng có gì đáng nói, hơn nữa, hiện giờ "tính thú” của anh lại bị khiếm khuyết. Qua chuyện này, quan hệ của hai người dường như đã rơi xuống tới điểm đông cứng.
"Cho dù là có quan hệ hay không, anh cũng không nhớ rõ."
Sắc mặt Tưởng Tâm Lôi thật khó coi, nói: "Ngộ nhỡ cô ta tính lấy lại đứa trẻ thì sao? Hoặc là, cô ta làm mặt dày muốn sống cùng với đứa trẻ, vậy thì anh tính sao?"
"Cô ta là cô ta, anh là anh, khi cô ta lựa chọn để con lại cho anh, thì từ giờ phút ấy, đứa trẻ đã không có bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa rồi."
Dù sao, cô vẫn rất yên ổn ngồi ở vị trí Phó phu nhân là được!?
"Em nói trước nhé, sau khi cưới em cũng sẽ không giúp anh trông nom đứa trẻ đâu." Cô liếc nhìn vào chiếc giường trẻ con, bên trong có một bé con đang nằm."Mình gây ra, mình tự chịu."
"Em cũng không có khả năng phải chịu."
Tưởng Tâm Lôi cắn răng, "Không phải tất cả phụ nữ đều thích trẻ con."
"Anh biết, cho nên anh chưa từng nhờ em mà."