Tôi sửa chữa cho Trần Vĩnh Khang trở về điểm xuất phát thực sự không phải muốn làm chuyện tốt, một người xấu mà đi làm chuyện tốt không phải khiến người ta ôm bụng cười lăn lộn sao. Nhưng cái gọi là đối với Giáp là thuốc quý, đối với Ất lại là thạch tín, đối với Trần Vĩnh Khang là ác, đối với mọi người lại có thể là thiện. Bởi vậy tôi mới ngăn cản phiền phức đến mọi người.
Có một hôm Chủ nhật, tôi tìm bạn bè đi chơi, lúc đi ngang qua khu đèn lồng, trùng hợp nhìn thấy Trần Vĩnh Khang bắt nạt chị gái hắn. Tôi đương nhiên không nói hai lời, đi lên trước tát hắn một cái rồi đẩy chị gái hắn ra chỗ khác, sau đó đá vào mông hắn một phát. Trần Vĩnh Khang lúc này đúng là quỷ khóc sói gào.
Sai lầm thật lớn, tôi quên mất đây là cửa nhà hắn, rất nhanh tiếng khóc kia truyền đến tai lão gà mái. Trần Vĩnh Khang thì dễ đối phó, nhưng lão gà mái nhà hắn kia ở trước mặt tôi cũng không hẳn ứng phó được.
Cái gọi là “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng đàn ông nhất định phải giữ mặt mũi”. Mặc dù vượt ngoài khả năng, nhưng tôi vẫn kiên định đối dầu với lão gà mái. Ngày đó tình cảnh thật hỗn loạn, chúng tôi bắt đầu từ chửi rủa, rồi đến ẩu đả, chấm dứt bằng lưỡng bại câu thương *.
* lưỡng bại câu thương là hiện tượng hai bên không đếm xỉa gì đến sự thiệt hại của bản thân, đánh nhau chết thôi.
Kết quả của sự kiện là tôi đã có thêm một đứa em gái, chỉ vì ẩu đả chửi rủa với lão gà mái mà tôi vô tình hào hùng tung ra một câu, nói nhất định sẽ đưa cô gái kia về nhà nuôi. Lão gà mái vô sỉ bỉ ổi bắt lấy lỗ hổng này, nhất quyết muốn tôi đưa cô gái kia về nhà. Làm thằng đàn ông có cái danh dự là chết tiệt nhất, tôi mặt mũi bầm dập mang theo con riêng về nhà.
Về nhà, thấy mặt mũi tôi như vậy bà nội và mẹ hoảng loạn kích động như “cắt từng khúc ruột”, còn ba tôi cau mày hỏi: “Lần này lại chọc phải người nào?”.
Tôi đẩy cô bé từ sau đến trước mặt mọi người, “Con muốn mọi người nhận nuôi cô ấy!”. Sau đó tôi kể lại tường tận chuyện vừa xảy ra cho họ nghe.
Bà nội và mẹ phản ứng ngoài mong đợi, nghiêng về phía tôi nhưng việc có muốn nhận nuôi cô gái kia hay không thì chưa rõ. Ngược lại ba tôi phá lệ không mắng tôi, lông mày giãn ra, còn vỗ vai khen tôi, “Con trai ngoan, lần này con làm tốt lắm. Nam tử hán đại trượng phu nói được làm được, chúng ta hãy nhận nuôi cô bé, ngày mai ba sẽ đi làm thủ tục”.
Bà nội và mẹ muốn phát biểu ý kiến, ba tôi khoát tay chặn lại, “Ngày trước hai người cưng chiều mù quáng thằng bé này, cuối cùng vất vả lắm mới thấy nó có điểm hướng thiện, hai người đừng có ngăn cản chuyện này nửa. Mà nuôi một đứa trẻ có gì đâu, không phải chỉ cần cho thêm ít nước vào nồi thôi còn gì? Chúng ta cũng không phải không nuôi nổi. Việc này cứ quyết định vậy đi”.
Cứ như vậy, ba kiên trì giữ, cô gái kia được ở lại nhà tôi. Không lâu, ba làm thủ tục nhận nuôi thỏa đáng, tôi có thêm một đứa em gái.
Ban đầu gọi cô bé là em gái, sau khi đến nhà tôi, mẹ tôi đặt cho cô bé một cái tên — Lý Hạo Nguyệt, mọi người trong nhà đã chính thức coi cô bé là em gái tôi.
Khi em gái đến nhà tôi, rất giống như chui ra từ trại tị nạn. Tóc khô vàng, buộc lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác, đôi mắt to vàng khô, giống như ET *, lại còn mang theo chút sợ hãi, rụt rè nhút nhát không dám nhìn ai. Quần áo mặc trên người không biết đã bao nhiêu năm, nhìn cũng không ra màu sắc ban đầu, bám đầy bụi, cứng nhắc trải trên người, tay chân lộ ra một nửa, gầy guộc không có tí thịt, trên mặt còn có vết bầm thâm tím. Mẹ nói là bị đánh rồi để lại dấu vết.
*ET là viết tắt của Extra-Terrestrial: Vượt ra ngoài cả trái đất => Người ngoài hành tinh.
Em gái không có không có hiểu biết sâu sắc, chỉ một vài việc làm cũng khiến cô ấy cảm động nửa ngày. Không cần cô làm công việc nhà, gắp miếng đùi gà vào bát cô hoặc mua quần áo mới cho, cô ấy đều lộ ra biểu hiện không thể tim được, vẻ mặt kinh ngạc nhưng vẫn mang chút sợ hãi. Bà nội nói trước kia cô ấy khẳng định bị ngược đãi ghê lắm.
Tôi cảm thấy rất oán giận, lúc này tôi đã có trình độ nhận thức cao, tôi bắt đầu tự hỏi hình tượng “người xấu” này rốt cuộc có thích hợp với tôi hay không? Chẳng lẽ hình tượng tương lai của tôi sẽ như lão gà mái xấu xa đó, làm việc gì cũng khiến người khác phỉ nhổ? Thậm chí còn bị khinh miệt? Con đường này tôi có nên tiếp tục đi không? Tôi rơi vào mê mang.
A, anh phát! Anh là ngọn hải đăng trong cuộc đời của tôi, hãy chỉ dẫn phương hướng cho tôi!
Sau khi rơi vào mê mang đắn đo, tôi liên lạc với anh phát – một diễn viên Hồng Kông đóng vai chính xã hội đen, mới phát hiện trước kia “người xấu” của tôi được lý giải rất hẹp. Người xấu cũng có phân biệt cấp bậc chủng loại: loại giống lão gà mái kia thì không được xếp loại. Mà ngoài kiểu đáng khinh hạ lưu, nham hiểu giả dối tôi đều coi thường, tôi vẫn xác nhận làm người xấu như trước, nhưng chỉ làm theo loại: mặc áo gió, đeo kính đen, thắt lưng không súng, giày ủng gài dao; tôi muốn thiện xạ chính xác, võ thuật cao cường, phi đao trí mạng, chơi poker tuyệt đỉnh; tôi còn muốn giảng nghĩa khí, trọng huynh đệ, che chở trẻ nhỏ, giữa tà mang chính, lấy bạo chế ngự bạo, khoái ý ân cừu…
Đúng vậy, chính là như vậy! Người không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ đến cuối lại sai. Tôi thật may mắn nhận ra sai lầm chính mình khi mới 12 tuổi, đúng lúc kịp thời xác định phương hướng cuộc đời – Tôi muốn làm đại ca xã hội đen.
Sau việc mê mang đắn đo đó rôi đã phục hồi lại tinh thần, phát hiện thấy em gái đã thành công bám rễ ở nhà tôi. Từ sau khi được sống trong nhà tôi, mặt cô bé nhiều thịt hơn nhiều, không hề gầy gò như trước kia. Mặt tròn trĩnh, môi đỏ tươi, ánh mắt trông không thê thảm như trước mà vô cùng tươi sáng. Hiện giờ mẹ tôi rất vui mừng mua cho cô ấy rất nhiều quần áo, luôn nói con gái mình ăn mặc như một đóa hoa làm cho bà có cảm giác thành tựu.
Hàng xóm láng giềng đều nói sau này trưởng thành nhất định cô ấy sẽ là một đại mỹ nhân. Lão gà mái nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ấy cũng lộ ra vẻ hối hận, sớm biết thế này sẽ không cho gia đình tôi, không biết chừng sau này có thể nhờ cậy được sắc đẹp cô ấy. Tôi ở ngoài tường nghe được câu ấy liền không khách khí chặn kín cống thoát nước nhà bà ta.
Thần thái em gái dần dần không còn nao núng như trước kia, vượt qua giai đoạn sợ hãi rụt rè, bây giờ cô ấy hoàn toàn là lấy danh người nhà họ Lý mà kiêu ngạo. Ra ngoài cười khanh khách, gặp người ta tự hào khoe ba nội tôi hiền lành đến thế nào, ba tôi trí tuệ ra sao, mẹ tôi dịu dàng cỡ nào, anh trai tôi lợi hại thế nào, dáng vẻ thực sự rất hạnh phục.
Cô ấy rất vâng lời, lại có ánh mắt tinh ranh, bưng trà, rót nước, đưa dép, tất cả mọi việc đều làm rất nhanh nhẹn. Bà nội nói chưa bao giờ thấy một đứa trẻ thông minh lanh lợi lại nhu thuận như cô bé, thật không biết đầu óc chủ nhà họ Trần như thế nào mà lại ngược đãi đứa trẻ tốt như vậy.
Ba bây giờ rất đắc ý, cho rằng quyết định nhận nuôi em gái của mình rất sáng suốt. Ban đầu bà nội và mẹ cũng hơi nghi ngờ việc nhận nuôi cô ấy nhưng giờ rất vui thích, thậm chí còn thích hơn tôi. Có một lần tôi còn nghe được bà nội nói với mẹ, “Từ trước ta vẫn luôn lo lắng cho đứa nhỏ Hạo Nhiên này, cũng không biết tương lai thằng bé như thế nào, cũng may giờ đã có em gái, vạn nhất sau này Hạo Nhiên nghèo túng, vẫn còn có người chăm sóc cho nó”.
Không thể tưởng tượng được trong lòng bà nội lại hạ thấp tôi đến vậy, thật sự là không thể chịu đựng được! Tìm căn nguyên nguồn gốc, đều do em gái, sau khi cô ấy đến, địa vị trong nhà tôi càng ngày càng sa sút.
Tôi hầm hừ đi tìm em gái tính sổ. Tôi xộc vào phòng cô ấy, cô ấy còn đang học bài, vừa nhìn thấy tôi, lập tức mỉm cười chào đón, dùng ánh mắt ngưỡng mộ cảm ơn nhìn tôi, rồi ngọt ngào cười hỏi, “Anh à, anh tìm em có việc gì sao?”.
Cô ấy mà là con chó nhỏ, tôi tin nhất định giờ phút này sẽ liền mạng kết thúc cái đuôi đang ngoe nguẩy ấy ngay lập tức.
Mỗi lần như thế này, từ sau khi tôi và mẹ trước của cô ấy giao đấu rồi đưa cô ấy về nhà, cô ấy liền coi tôi là ân nhân cứu mạng, không lúc nào quên biểu đạt tình cảm cảm kích cô ấy dành cho tôi, luôn ngoan ngoãn nghe lời tôi. Sau đó lại có mấy lần thấy người khác bắt nạt cô ấy, tôi đều ra mặt ngăn cản, phóng một câu, ai dám làm khó dễ cô ấy chính là làm khó dễ ta. Nói đùa à, em gái của đại ca xã hội đen lại có thể để người khác bắt nạt sao? Việc này liên quan đến danh dự người đàn ông.
Nhưng lại không nghĩ đến, cô ấy ngượng mộ tôi đến mức mù quáng, nếu tôi nói gió to thổi cái giếng bay đến tận hàng rào bên kia, thì cứ chờ coi, cô ấy sẽ lập tức lấy cái hàng rào kia chuyển sang cái giếng bên này.
Tục ngữ nói tay không đánh khuôn mặt người đang cười, mà tôi đặt ra kế hoạch làm người xấu của chính mình không bao gồm đánh phụ nữ. Vì thế mỗi lần đều hại tôi không thể xả hết tức giận ra.
Lần này cũng không ngoại lệ, tôi há to mồm, lời nói khởi binh hỏi tội cũng không thể nào nói nên lời, đành phải cố làm ra vẻ làm mặt nghiên túc hừ một tiếng từ lỗ mũi.
Cô ấy nghiền ngẫm sắc mặt của tôi, lấy lòng hỏi, “Anh à, em lấy cốc siro dâu để lạnh cho anh nhé, bây giờ anh có muốn uống không?”.
Tôi nói “Ừ” một tiếng rồi ngồi xuống ghế của cô, cô ấy chạy nhanh ra lấy đồ uống cho tôi. Chỉ một lát đã bưng đến, cung kính đưa cho tôi, nhìn tôi uống một ngụm, lộ ra vẻ mặt làm chuyện tốt chờ được khích lệ.
Thật khủng khiếp, sao cô ấy lại nghiền ngẫm khẩu vị của tôi? Cái màu đỏ không đậm không nhạt này làm ảnh hưởng đến tâm trí tôi, tôi không uống nổi cái vị này. Nhưng cũng không nói thêm gì, mặt giãn ra, gật đầu nói: “Ừm, uống ngon lắm”.
Cô ấy lập tức cong mày, hiện lên dáng vẻ rất hạnh phúc. Phải, cho dù làm người xấu cũng có người khăng khăng hết mực làm tùy tùng, được cô ấy sùng bái như vậy làm cho tôi rất thỏa mãn. Vì thế tôi đứng lên uống hết cốc siro, làm ra vẻ anh trai vuốt tóc em gái, “Rửa sạch cốc đi nhé”.
Tôi sửa chữa cho Trần Vĩnh Khang trở về điểm xuất phát thực sự không phải muốn làm chuyện tốt, một người xấu mà đi làm chuyện tốt không phải khiến người ta ôm bụng cười lăn lộn sao. Nhưng cái gọi là đối với Giáp là thuốc quý, đối với Ất lại là thạch tín, đối với Trần Vĩnh Khang là ác, đối với mọi người lại có thể là thiện. Bởi vậy tôi mới ngăn cản phiền phức đến mọi người.
Có một hôm Chủ nhật, tôi tìm bạn bè đi chơi, lúc đi ngang qua khu đèn lồng, trùng hợp nhìn thấy Trần Vĩnh Khang bắt nạt chị gái hắn. Tôi đương nhiên không nói hai lời, đi lên trước tát hắn một cái rồi đẩy chị gái hắn ra chỗ khác, sau đó đá vào mông hắn một phát. Trần Vĩnh Khang lúc này đúng là quỷ khóc sói gào.
Sai lầm thật lớn, tôi quên mất đây là cửa nhà hắn, rất nhanh tiếng khóc kia truyền đến tai lão gà mái. Trần Vĩnh Khang thì dễ đối phó, nhưng lão gà mái nhà hắn kia ở trước mặt tôi cũng không hẳn ứng phó được.
Cái gọi là “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng đàn ông nhất định phải giữ mặt mũi”. Mặc dù vượt ngoài khả năng, nhưng tôi vẫn kiên định đối dầu với lão gà mái. Ngày đó tình cảnh thật hỗn loạn, chúng tôi bắt đầu từ chửi rủa, rồi đến ẩu đả, chấm dứt bằng lưỡng bại câu thương .
lưỡng bại câu thương là hiện tượng hai bên không đếm xỉa gì đến sự thiệt hại của bản thân, đánh nhau chết thôi.
Kết quả của sự kiện là tôi đã có thêm một đứa em gái, chỉ vì ẩu đả chửi rủa với lão gà mái mà tôi vô tình hào hùng tung ra một câu, nói nhất định sẽ đưa cô gái kia về nhà nuôi. Lão gà mái vô sỉ bỉ ổi bắt lấy lỗ hổng này, nhất quyết muốn tôi đưa cô gái kia về nhà. Làm thằng đàn ông có cái danh dự là chết tiệt nhất, tôi mặt mũi bầm dập mang theo con riêng về nhà.
Về nhà, thấy mặt mũi tôi như vậy bà nội và mẹ hoảng loạn kích động như “cắt từng khúc ruột”, còn ba tôi cau mày hỏi: “Lần này lại chọc phải người nào?”.
Tôi đẩy cô bé từ sau đến trước mặt mọi người, “Con muốn mọi người nhận nuôi cô ấy!”. Sau đó tôi kể lại tường tận chuyện vừa xảy ra cho họ nghe.
Bà nội và mẹ phản ứng ngoài mong đợi, nghiêng về phía tôi nhưng việc có muốn nhận nuôi cô gái kia hay không thì chưa rõ. Ngược lại ba tôi phá lệ không mắng tôi, lông mày giãn ra, còn vỗ vai khen tôi, “Con trai ngoan, lần này con làm tốt lắm. Nam tử hán đại trượng phu nói được làm được, chúng ta hãy nhận nuôi cô bé, ngày mai ba sẽ đi làm thủ tục”.
Bà nội và mẹ muốn phát biểu ý kiến, ba tôi khoát tay chặn lại, “Ngày trước hai người cưng chiều mù quáng thằng bé này, cuối cùng vất vả lắm mới thấy nó có điểm hướng thiện, hai người đừng có ngăn cản chuyện này nửa. Mà nuôi một đứa trẻ có gì đâu, không phải chỉ cần cho thêm ít nước vào nồi thôi còn gì? Chúng ta cũng không phải không nuôi nổi. Việc này cứ quyết định vậy đi”.
Cứ như vậy, ba kiên trì giữ, cô gái kia được ở lại nhà tôi. Không lâu, ba làm thủ tục nhận nuôi thỏa đáng, tôi có thêm một đứa em gái.
Ban đầu gọi cô bé là em gái, sau khi đến nhà tôi, mẹ tôi đặt cho cô bé một cái tên — Lý Hạo Nguyệt, mọi người trong nhà đã chính thức coi cô bé là em gái tôi.
Khi em gái đến nhà tôi, rất giống như chui ra từ trại tị nạn. Tóc khô vàng, buộc lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác, đôi mắt to vàng khô, giống như ET , lại còn mang theo chút sợ hãi, rụt rè nhút nhát không dám nhìn ai. Quần áo mặc trên người không biết đã bao nhiêu năm, nhìn cũng không ra màu sắc ban đầu, bám đầy bụi, cứng nhắc trải trên người, tay chân lộ ra một nửa, gầy guộc không có tí thịt, trên mặt còn có vết bầm thâm tím. Mẹ nói là bị đánh rồi để lại dấu vết.
ET là viết tắt của Extra-Terrestrial: Vượt ra ngoài cả trái đất => Người ngoài hành tinh.
Em gái không có không có hiểu biết sâu sắc, chỉ một vài việc làm cũng khiến cô ấy cảm động nửa ngày. Không cần cô làm công việc nhà, gắp miếng đùi gà vào bát cô hoặc mua quần áo mới cho, cô ấy đều lộ ra biểu hiện không thể tim được, vẻ mặt kinh ngạc nhưng vẫn mang chút sợ hãi. Bà nội nói trước kia cô ấy khẳng định bị ngược đãi ghê lắm.
Tôi cảm thấy rất oán giận, lúc này tôi đã có trình độ nhận thức cao, tôi bắt đầu tự hỏi hình tượng “người xấu” này rốt cuộc có thích hợp với tôi hay không? Chẳng lẽ hình tượng tương lai của tôi sẽ như lão gà mái xấu xa đó, làm việc gì cũng khiến người khác phỉ nhổ? Thậm chí còn bị khinh miệt? Con đường này tôi có nên tiếp tục đi không? Tôi rơi vào mê mang.
A, anh phát! Anh là ngọn hải đăng trong cuộc đời của tôi, hãy chỉ dẫn phương hướng cho tôi!
Sau khi rơi vào mê mang đắn đo, tôi liên lạc với anh phát – một diễn viên Hồng Kông đóng vai chính xã hội đen, mới phát hiện trước kia “người xấu” của tôi được lý giải rất hẹp. Người xấu cũng có phân biệt cấp bậc chủng loại: loại giống lão gà mái kia thì không được xếp loại. Mà ngoài kiểu đáng khinh hạ lưu, nham hiểu giả dối tôi đều coi thường, tôi vẫn xác nhận làm người xấu như trước, nhưng chỉ làm theo loại: mặc áo gió, đeo kính đen, thắt lưng không súng, giày ủng gài dao; tôi muốn thiện xạ chính xác, võ thuật cao cường, phi đao trí mạng, chơi poker tuyệt đỉnh; tôi còn muốn giảng nghĩa khí, trọng huynh đệ, che chở trẻ nhỏ, giữa tà mang chính, lấy bạo chế ngự bạo, khoái ý ân cừu…
Đúng vậy, chính là như vậy! Người không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ đến cuối lại sai. Tôi thật may mắn nhận ra sai lầm chính mình khi mới tuổi, đúng lúc kịp thời xác định phương hướng cuộc đời – Tôi muốn làm đại ca xã hội đen.
Sau việc mê mang đắn đo đó rôi đã phục hồi lại tinh thần, phát hiện thấy em gái đã thành công bám rễ ở nhà tôi. Từ sau khi được sống trong nhà tôi, mặt cô bé nhiều thịt hơn nhiều, không hề gầy gò như trước kia. Mặt tròn trĩnh, môi đỏ tươi, ánh mắt trông không thê thảm như trước mà vô cùng tươi sáng. Hiện giờ mẹ tôi rất vui mừng mua cho cô ấy rất nhiều quần áo, luôn nói con gái mình ăn mặc như một đóa hoa làm cho bà có cảm giác thành tựu.
Hàng xóm láng giềng đều nói sau này trưởng thành nhất định cô ấy sẽ là một đại mỹ nhân. Lão gà mái nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ấy cũng lộ ra vẻ hối hận, sớm biết thế này sẽ không cho gia đình tôi, không biết chừng sau này có thể nhờ cậy được sắc đẹp cô ấy. Tôi ở ngoài tường nghe được câu ấy liền không khách khí chặn kín cống thoát nước nhà bà ta.
Thần thái em gái dần dần không còn nao núng như trước kia, vượt qua giai đoạn sợ hãi rụt rè, bây giờ cô ấy hoàn toàn là lấy danh người nhà họ Lý mà kiêu ngạo. Ra ngoài cười khanh khách, gặp người ta tự hào khoe ba nội tôi hiền lành đến thế nào, ba tôi trí tuệ ra sao, mẹ tôi dịu dàng cỡ nào, anh trai tôi lợi hại thế nào, dáng vẻ thực sự rất hạnh phục.
Cô ấy rất vâng lời, lại có ánh mắt tinh ranh, bưng trà, rót nước, đưa dép, tất cả mọi việc đều làm rất nhanh nhẹn. Bà nội nói chưa bao giờ thấy một đứa trẻ thông minh lanh lợi lại nhu thuận như cô bé, thật không biết đầu óc chủ nhà họ Trần như thế nào mà lại ngược đãi đứa trẻ tốt như vậy.
Ba bây giờ rất đắc ý, cho rằng quyết định nhận nuôi em gái của mình rất sáng suốt. Ban đầu bà nội và mẹ cũng hơi nghi ngờ việc nhận nuôi cô ấy nhưng giờ rất vui thích, thậm chí còn thích hơn tôi. Có một lần tôi còn nghe được bà nội nói với mẹ, “Từ trước ta vẫn luôn lo lắng cho đứa nhỏ Hạo Nhiên này, cũng không biết tương lai thằng bé như thế nào, cũng may giờ đã có em gái, vạn nhất sau này Hạo Nhiên nghèo túng, vẫn còn có người chăm sóc cho nó”.
Không thể tưởng tượng được trong lòng bà nội lại hạ thấp tôi đến vậy, thật sự là không thể chịu đựng được! Tìm căn nguyên nguồn gốc, đều do em gái, sau khi cô ấy đến, địa vị trong nhà tôi càng ngày càng sa sút.
Tôi hầm hừ đi tìm em gái tính sổ. Tôi xộc vào phòng cô ấy, cô ấy còn đang học bài, vừa nhìn thấy tôi, lập tức mỉm cười chào đón, dùng ánh mắt ngưỡng mộ cảm ơn nhìn tôi, rồi ngọt ngào cười hỏi, “Anh à, anh tìm em có việc gì sao?”.
Cô ấy mà là con chó nhỏ, tôi tin nhất định giờ phút này sẽ liền mạng kết thúc cái đuôi đang ngoe nguẩy ấy ngay lập tức.
Mỗi lần như thế này, từ sau khi tôi và mẹ trước của cô ấy giao đấu rồi đưa cô ấy về nhà, cô ấy liền coi tôi là ân nhân cứu mạng, không lúc nào quên biểu đạt tình cảm cảm kích cô ấy dành cho tôi, luôn ngoan ngoãn nghe lời tôi. Sau đó lại có mấy lần thấy người khác bắt nạt cô ấy, tôi đều ra mặt ngăn cản, phóng một câu, ai dám làm khó dễ cô ấy chính là làm khó dễ ta. Nói đùa à, em gái của đại ca xã hội đen lại có thể để người khác bắt nạt sao? Việc này liên quan đến danh dự người đàn ông.
Nhưng lại không nghĩ đến, cô ấy ngượng mộ tôi đến mức mù quáng, nếu tôi nói gió to thổi cái giếng bay đến tận hàng rào bên kia, thì cứ chờ coi, cô ấy sẽ lập tức lấy cái hàng rào kia chuyển sang cái giếng bên này.
Tục ngữ nói tay không đánh khuôn mặt người đang cười, mà tôi đặt ra kế hoạch làm người xấu của chính mình không bao gồm đánh phụ nữ. Vì thế mỗi lần đều hại tôi không thể xả hết tức giận ra.
Lần này cũng không ngoại lệ, tôi há to mồm, lời nói khởi binh hỏi tội cũng không thể nào nói nên lời, đành phải cố làm ra vẻ làm mặt nghiên túc hừ một tiếng từ lỗ mũi.
Cô ấy nghiền ngẫm sắc mặt của tôi, lấy lòng hỏi, “Anh à, em lấy cốc siro dâu để lạnh cho anh nhé, bây giờ anh có muốn uống không?”.
Tôi nói “Ừ” một tiếng rồi ngồi xuống ghế của cô, cô ấy chạy nhanh ra lấy đồ uống cho tôi. Chỉ một lát đã bưng đến, cung kính đưa cho tôi, nhìn tôi uống một ngụm, lộ ra vẻ mặt làm chuyện tốt chờ được khích lệ.
Thật khủng khiếp, sao cô ấy lại nghiền ngẫm khẩu vị của tôi? Cái màu đỏ không đậm không nhạt này làm ảnh hưởng đến tâm trí tôi, tôi không uống nổi cái vị này. Nhưng cũng không nói thêm gì, mặt giãn ra, gật đầu nói: “Ừm, uống ngon lắm”.
Cô ấy lập tức cong mày, hiện lên dáng vẻ rất hạnh phúc. Phải, cho dù làm người xấu cũng có người khăng khăng hết mực làm tùy tùng, được cô ấy sùng bái như vậy làm cho tôi rất thỏa mãn. Vì thế tôi đứng lên uống hết cốc siro, làm ra vẻ anh trai vuốt tóc em gái, “Rửa sạch cốc đi nhé”.
Ba Bước Hủy Diệt Một Đại Ca Xã Hội Đen - Chapter 2
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi sửa chữa cho Trần Vĩnh Khang trở về điểm xuất phát thực sự không phải muốn làm chuyện tốt, một người xấu mà đi làm chuyện tốt không phải khiến người ta ôm bụng cười lăn lộn sao. Nhưng cái gọi là đối với Giáp là thuốc quý, đối với Ất lại là thạch tín, đối với Trần Vĩnh Khang là ác, đối với mọi người lại có thể là thiện. Bởi vậy tôi mới ngăn cản phiền phức đến mọi người.
Có một hôm Chủ nhật, tôi tìm bạn bè đi chơi, lúc đi ngang qua khu đèn lồng, trùng hợp nhìn thấy Trần Vĩnh Khang bắt nạt chị gái hắn. Tôi đương nhiên không nói hai lời, đi lên trước tát hắn một cái rồi đẩy chị gái hắn ra chỗ khác, sau đó đá vào mông hắn một phát. Trần Vĩnh Khang lúc này đúng là quỷ khóc sói gào.
Sai lầm thật lớn, tôi quên mất đây là cửa nhà hắn, rất nhanh tiếng khóc kia truyền đến tai lão gà mái. Trần Vĩnh Khang thì dễ đối phó, nhưng lão gà mái nhà hắn kia ở trước mặt tôi cũng không hẳn ứng phó được.
Cái gọi là “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng đàn ông nhất định phải giữ mặt mũi”. Mặc dù vượt ngoài khả năng, nhưng tôi vẫn kiên định đối dầu với lão gà mái. Ngày đó tình cảnh thật hỗn loạn, chúng tôi bắt đầu từ chửi rủa, rồi đến ẩu đả, chấm dứt bằng lưỡng bại câu thương *.
* lưỡng bại câu thương là hiện tượng hai bên không đếm xỉa gì đến sự thiệt hại của bản thân, đánh nhau chết thôi.
Kết quả của sự kiện là tôi đã có thêm một đứa em gái, chỉ vì ẩu đả chửi rủa với lão gà mái mà tôi vô tình hào hùng tung ra một câu, nói nhất định sẽ đưa cô gái kia về nhà nuôi. Lão gà mái vô sỉ bỉ ổi bắt lấy lỗ hổng này, nhất quyết muốn tôi đưa cô gái kia về nhà. Làm thằng đàn ông có cái danh dự là chết tiệt nhất, tôi mặt mũi bầm dập mang theo con riêng về nhà.
Về nhà, thấy mặt mũi tôi như vậy bà nội và mẹ hoảng loạn kích động như “cắt từng khúc ruột”, còn ba tôi cau mày hỏi: “Lần này lại chọc phải người nào?”.
Tôi đẩy cô bé từ sau đến trước mặt mọi người, “Con muốn mọi người nhận nuôi cô ấy!”. Sau đó tôi kể lại tường tận chuyện vừa xảy ra cho họ nghe.
Bà nội và mẹ phản ứng ngoài mong đợi, nghiêng về phía tôi nhưng việc có muốn nhận nuôi cô gái kia hay không thì chưa rõ. Ngược lại ba tôi phá lệ không mắng tôi, lông mày giãn ra, còn vỗ vai khen tôi, “Con trai ngoan, lần này con làm tốt lắm. Nam tử hán đại trượng phu nói được làm được, chúng ta hãy nhận nuôi cô bé, ngày mai ba sẽ đi làm thủ tục”.
Bà nội và mẹ muốn phát biểu ý kiến, ba tôi khoát tay chặn lại, “Ngày trước hai người cưng chiều mù quáng thằng bé này, cuối cùng vất vả lắm mới thấy nó có điểm hướng thiện, hai người đừng có ngăn cản chuyện này nửa. Mà nuôi một đứa trẻ có gì đâu, không phải chỉ cần cho thêm ít nước vào nồi thôi còn gì? Chúng ta cũng không phải không nuôi nổi. Việc này cứ quyết định vậy đi”.
Cứ như vậy, ba kiên trì giữ, cô gái kia được ở lại nhà tôi. Không lâu, ba làm thủ tục nhận nuôi thỏa đáng, tôi có thêm một đứa em gái.
Ban đầu gọi cô bé là em gái, sau khi đến nhà tôi, mẹ tôi đặt cho cô bé một cái tên — Lý Hạo Nguyệt, mọi người trong nhà đã chính thức coi cô bé là em gái tôi.
Khi em gái đến nhà tôi, rất giống như chui ra từ trại tị nạn. Tóc khô vàng, buộc lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác, đôi mắt to vàng khô, giống như ET *, lại còn mang theo chút sợ hãi, rụt rè nhút nhát không dám nhìn ai. Quần áo mặc trên người không biết đã bao nhiêu năm, nhìn cũng không ra màu sắc ban đầu, bám đầy bụi, cứng nhắc trải trên người, tay chân lộ ra một nửa, gầy guộc không có tí thịt, trên mặt còn có vết bầm thâm tím. Mẹ nói là bị đánh rồi để lại dấu vết.
*ET là viết tắt của Extra-Terrestrial: Vượt ra ngoài cả trái đất => Người ngoài hành tinh.
Em gái không có không có hiểu biết sâu sắc, chỉ một vài việc làm cũng khiến cô ấy cảm động nửa ngày. Không cần cô làm công việc nhà, gắp miếng đùi gà vào bát cô hoặc mua quần áo mới cho, cô ấy đều lộ ra biểu hiện không thể tim được, vẻ mặt kinh ngạc nhưng vẫn mang chút sợ hãi. Bà nội nói trước kia cô ấy khẳng định bị ngược đãi ghê lắm.
Tôi cảm thấy rất oán giận, lúc này tôi đã có trình độ nhận thức cao, tôi bắt đầu tự hỏi hình tượng “người xấu” này rốt cuộc có thích hợp với tôi hay không? Chẳng lẽ hình tượng tương lai của tôi sẽ như lão gà mái xấu xa đó, làm việc gì cũng khiến người khác phỉ nhổ? Thậm chí còn bị khinh miệt? Con đường này tôi có nên tiếp tục đi không? Tôi rơi vào mê mang.
A, anh phát! Anh là ngọn hải đăng trong cuộc đời của tôi, hãy chỉ dẫn phương hướng cho tôi!
Sau khi rơi vào mê mang đắn đo, tôi liên lạc với anh phát – một diễn viên Hồng Kông đóng vai chính xã hội đen, mới phát hiện trước kia “người xấu” của tôi được lý giải rất hẹp. Người xấu cũng có phân biệt cấp bậc chủng loại: loại giống lão gà mái kia thì không được xếp loại. Mà ngoài kiểu đáng khinh hạ lưu, nham hiểu giả dối tôi đều coi thường, tôi vẫn xác nhận làm người xấu như trước, nhưng chỉ làm theo loại: mặc áo gió, đeo kính đen, thắt lưng không súng, giày ủng gài dao; tôi muốn thiện xạ chính xác, võ thuật cao cường, phi đao trí mạng, chơi poker tuyệt đỉnh; tôi còn muốn giảng nghĩa khí, trọng huynh đệ, che chở trẻ nhỏ, giữa tà mang chính, lấy bạo chế ngự bạo, khoái ý ân cừu…
Đúng vậy, chính là như vậy! Người không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ đến cuối lại sai. Tôi thật may mắn nhận ra sai lầm chính mình khi mới 12 tuổi, đúng lúc kịp thời xác định phương hướng cuộc đời – Tôi muốn làm đại ca xã hội đen.
Sau việc mê mang đắn đo đó rôi đã phục hồi lại tinh thần, phát hiện thấy em gái đã thành công bám rễ ở nhà tôi. Từ sau khi được sống trong nhà tôi, mặt cô bé nhiều thịt hơn nhiều, không hề gầy gò như trước kia. Mặt tròn trĩnh, môi đỏ tươi, ánh mắt trông không thê thảm như trước mà vô cùng tươi sáng. Hiện giờ mẹ tôi rất vui mừng mua cho cô ấy rất nhiều quần áo, luôn nói con gái mình ăn mặc như một đóa hoa làm cho bà có cảm giác thành tựu.
Hàng xóm láng giềng đều nói sau này trưởng thành nhất định cô ấy sẽ là một đại mỹ nhân. Lão gà mái nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ấy cũng lộ ra vẻ hối hận, sớm biết thế này sẽ không cho gia đình tôi, không biết chừng sau này có thể nhờ cậy được sắc đẹp cô ấy. Tôi ở ngoài tường nghe được câu ấy liền không khách khí chặn kín cống thoát nước nhà bà ta.
Thần thái em gái dần dần không còn nao núng như trước kia, vượt qua giai đoạn sợ hãi rụt rè, bây giờ cô ấy hoàn toàn là lấy danh người nhà họ Lý mà kiêu ngạo. Ra ngoài cười khanh khách, gặp người ta tự hào khoe ba nội tôi hiền lành đến thế nào, ba tôi trí tuệ ra sao, mẹ tôi dịu dàng cỡ nào, anh trai tôi lợi hại thế nào, dáng vẻ thực sự rất hạnh phục.
Cô ấy rất vâng lời, lại có ánh mắt tinh ranh, bưng trà, rót nước, đưa dép, tất cả mọi việc đều làm rất nhanh nhẹn. Bà nội nói chưa bao giờ thấy một đứa trẻ thông minh lanh lợi lại nhu thuận như cô bé, thật không biết đầu óc chủ nhà họ Trần như thế nào mà lại ngược đãi đứa trẻ tốt như vậy.
Ba bây giờ rất đắc ý, cho rằng quyết định nhận nuôi em gái của mình rất sáng suốt. Ban đầu bà nội và mẹ cũng hơi nghi ngờ việc nhận nuôi cô ấy nhưng giờ rất vui thích, thậm chí còn thích hơn tôi. Có một lần tôi còn nghe được bà nội nói với mẹ, “Từ trước ta vẫn luôn lo lắng cho đứa nhỏ Hạo Nhiên này, cũng không biết tương lai thằng bé như thế nào, cũng may giờ đã có em gái, vạn nhất sau này Hạo Nhiên nghèo túng, vẫn còn có người chăm sóc cho nó”.
Không thể tưởng tượng được trong lòng bà nội lại hạ thấp tôi đến vậy, thật sự là không thể chịu đựng được! Tìm căn nguyên nguồn gốc, đều do em gái, sau khi cô ấy đến, địa vị trong nhà tôi càng ngày càng sa sút.
Tôi hầm hừ đi tìm em gái tính sổ. Tôi xộc vào phòng cô ấy, cô ấy còn đang học bài, vừa nhìn thấy tôi, lập tức mỉm cười chào đón, dùng ánh mắt ngưỡng mộ cảm ơn nhìn tôi, rồi ngọt ngào cười hỏi, “Anh à, anh tìm em có việc gì sao?”.
Cô ấy mà là con chó nhỏ, tôi tin nhất định giờ phút này sẽ liền mạng kết thúc cái đuôi đang ngoe nguẩy ấy ngay lập tức.
Mỗi lần như thế này, từ sau khi tôi và mẹ trước của cô ấy giao đấu rồi đưa cô ấy về nhà, cô ấy liền coi tôi là ân nhân cứu mạng, không lúc nào quên biểu đạt tình cảm cảm kích cô ấy dành cho tôi, luôn ngoan ngoãn nghe lời tôi. Sau đó lại có mấy lần thấy người khác bắt nạt cô ấy, tôi đều ra mặt ngăn cản, phóng một câu, ai dám làm khó dễ cô ấy chính là làm khó dễ ta. Nói đùa à, em gái của đại ca xã hội đen lại có thể để người khác bắt nạt sao? Việc này liên quan đến danh dự người đàn ông.
Nhưng lại không nghĩ đến, cô ấy ngượng mộ tôi đến mức mù quáng, nếu tôi nói gió to thổi cái giếng bay đến tận hàng rào bên kia, thì cứ chờ coi, cô ấy sẽ lập tức lấy cái hàng rào kia chuyển sang cái giếng bên này.
Tục ngữ nói tay không đánh khuôn mặt người đang cười, mà tôi đặt ra kế hoạch làm người xấu của chính mình không bao gồm đánh phụ nữ. Vì thế mỗi lần đều hại tôi không thể xả hết tức giận ra.
Lần này cũng không ngoại lệ, tôi há to mồm, lời nói khởi binh hỏi tội cũng không thể nào nói nên lời, đành phải cố làm ra vẻ làm mặt nghiên túc hừ một tiếng từ lỗ mũi.
Cô ấy nghiền ngẫm sắc mặt của tôi, lấy lòng hỏi, “Anh à, em lấy cốc siro dâu để lạnh cho anh nhé, bây giờ anh có muốn uống không?”.
Tôi nói “Ừ” một tiếng rồi ngồi xuống ghế của cô, cô ấy chạy nhanh ra lấy đồ uống cho tôi. Chỉ một lát đã bưng đến, cung kính đưa cho tôi, nhìn tôi uống một ngụm, lộ ra vẻ mặt làm chuyện tốt chờ được khích lệ.
Thật khủng khiếp, sao cô ấy lại nghiền ngẫm khẩu vị của tôi? Cái màu đỏ không đậm không nhạt này làm ảnh hưởng đến tâm trí tôi, tôi không uống nổi cái vị này. Nhưng cũng không nói thêm gì, mặt giãn ra, gật đầu nói: “Ừm, uống ngon lắm”.
Cô ấy lập tức cong mày, hiện lên dáng vẻ rất hạnh phúc. Phải, cho dù làm người xấu cũng có người khăng khăng hết mực làm tùy tùng, được cô ấy sùng bái như vậy làm cho tôi rất thỏa mãn. Vì thế tôi đứng lên uống hết cốc siro, làm ra vẻ anh trai vuốt tóc em gái, “Rửa sạch cốc đi nhé”.