Mạnh Hùng vừa nhìn thấy màn này, trong lòng tức giận vô cùng.
Tay dùng sức bóp chặt chiếc ly thủy tin trong tay, tiếng thủy tin vỡ nát, những mảnh vụn thủy tin gấm sau vào lòng bàn tay anh.
Cũng như nó gấm sau vào trái tim lạnh lẽo của anh.
Máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhà.
Cô gái ngồi bên cạnh Tràn Hao thét lên vì hoảng sợ.
Lôi Lạc Thiên cùng Nam liệt trầm mặt không nói gì cả.
Tràn Hao còn chưa kiệp phản ứng đã bị Mạnh Hùng một tay đẩy mạnh kiếng anh ngã xuống ghế Salon ở phía sau.
Tay còn lại anh kéo Kiều Nhi vào lòng.
Giọng nói lạnh lùng hơi rung rung của mạnh Hùng van lên, vì kiềm chế sự tức giận trong lòng.
“Cô ta là vợ chưa cưới của tôi.”
Sắc mặt Tràn Hao liền biến sắc.
Nhìn về phía hai người đang cười ngồi xem kịch vui bên cạnh.
“Hai người điều biết?”
“Lam lam của tôi nhìn một cái thì đã biết, cầu thong minh như vậy mà không biết sao?”
Lôi Lạc Thiên nói xong hôn một cái lên gò má Trình Lam.
Cô nhìn Tràn Hao cười. Dùng ánh mắt
vui khi người gập nạn. Nhìn anh.
Tràn Hao muốn giải thích, nhưng Mạnh Hùng đã ôm Kiều Nhi ra khỏi cửa.
Họ ở lại uống thêm vài ly, một lúc sau Nam Liệt cùng Tràn Hao và cô gái kia điều ra về.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam vào lòng, đôi môi lạnh lẽo của anh phủ lên đôi môi mềm mại của cô.
Muồi rượu hoà cùng muồi hương của anh xong vào mũi cô làm đầu óc cô choáng váng, nụ hôn từ dịu dàng sang qua mảnh liệt, tay anh không tự chủ mà sờ soạn trên người cô, rồi cuối cùng dừng ở ngực cô mà xoa bớp. hai người bất đầu thở gấp.
không khí trong phòng bắt đầu trở nên mập mờ.
Người cô lúc này vì nụ hôn nóng bổng của anh mà mềm nhủng.
“Đừng ở đây.”
Giọng nói nhỏ nhẹ quyến rũ của cô làm tim anh tang chảy.
Cuối cùng anh cũng rời khỏi đôi môi cô.
Anh ôm cô vào lòng đè nén dục vọng, cùng cô về nhà.
Khi về đến nhà Lôi Lạc Thiên không kiềm chế được nữa hành hạ cô suốt cả đêm.
Tại vân phòng làm việc của Lôi Lạc Thiên không khí vô cùng căng thẳng.
Lôi Lạc Thiên ngồi sau bàn làm việc nhìn màn hình máy vi tín, những con số không ngừng lên xuống.
Anh dùng tay dây dây huyệt thái dương.
Rất tức giận mắng.
“Các người làm việc như thế nào, tại sao hạng mục Thành Phố Hoàng Mỹ đã tới tay rồi mà còn bị người khác đoạt lấy.”
Giám đốc bộ phận kế hoạch là một người đàn ông mập mạp chừng 45 tuổi.
Trán đầy muồi hôi khơm người trước bàn làm việc của Lôi Lạc Thiên giải thích.
“Chủ... Chủ Tịch bộ phận kế hoạch của chúng tôi, cùng bộ phận thị trường điều đã hoàn tất tốt kế hoạch nầy rồi.
Nhưng... Nhưng không biết tại sao họ lại hủy bỏ việc hợp tác.”
Vừa nói ông vừa cầm một cái khăn tay màu trắng lâu muồi hôi trên trán.
Giám đốc bộ phận Thị Trường đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, giọng rung rung.
“Đúng, đúng.”
Kiều Nhi đứng một bên dùng giọng điệu rất chuyên nghiệp nói.
“Chuyện nầy em thấy có gì đó không bình thường.
Em có liên lạc với bên cong ty kia để nó chuyện. Nếu họ hủy bỏ hợp đồng thì họ phải bồi thường một số tiền khủng lồ.
Nhưng họ rất kiên quyết. Họ nói sẽ chuyễn số tiền đó cho chúng ta trong vòng một tuần.”
“Tại sao một cong ty có thể bỏ qua một vụ làm ăn tốt như vậy, mà còn phải tự mình móc tiền túi ra để trả một khoãn tiền bồi thường lớn như vậy.”
Tề Phú không hiểu lắm.
“Chắc có người cố tình, rồi tung tin tức ra ngoài làm cổ phiếu của Lôi Thị bị hạ xuống.”
Lôi Lạc Thiên nói mà trong mắt anh hiện lên sự nóng giận cùng tàn nhẩn.
Hai vị giám đốc thấy mà lạnh cả sống lưng.
“Hai người ra ngoài trước đi.”
Giọng nói lạnh lùng của Lôi Lạc Thiên van lên.
Hai vị giám đốc nghe được, như được ân xá liền khơm người chào một cái, rồi bỏ chạy ra ngoài nay.
Lôi Lạc Thiên bấm điện thoại, trong chóc lác một giọng nam âm trầm từ đầu dây bên kia van lên.
“Liệt cậu hẩy điều tra ai đã nhúng tay vào kế hoạch Thành Phố Hoàng Mỹ của Lôi Thị.”
“Được cho tôi 5 phút.”
5 phút sau điện thoại đổ chuông.
Lôi Lạc Thiên ấn nút loa ngoài.
“Tôi đã tra ra được có một công ty nước ngoài trả giá cao hơn Lôi Thị còn đồng ý bỏ tiền ra bồi thường cho Lôi Thị giùm họ.”
“Cậu có tra ra được cong ty đó không?”
“Đương nhiên là có.”
“Là cong ty Tân Thị mới thành lập được khoãng chừng 4 năm, nhưng lúc trước họ kinh doanh ở nước ngoài, họ mới đánh vào Thị trường trong nước khoãng 1 năm.
nhưng thế lực đằng sau của bọn họ không hề đơn giảng.”
“Được cảm ơn cậu.”
Lôi Lạc Thiên cúp máy.