Tràn Hao cầm cây cơ bida lên, vừa xoay vừa nhìn, tỏ vẽ không biết nên đánh bi nào.
“Không sao đâu Tràn tổng, cứ từ từ tôi sẽ nhường anh một bi.”
Bùi Anh Tuấn kiêu căng lên tiếng, nhìn gián vẽ của Tràn Hao, một người phong lưu bay bướm nho nhã như vậy, ngoài phụ nữ ra chắc cũng chẳng biết gì khác.
Lôi Lạc Thiên cùng hai người bạn kia đi đến xem kịch vui.!
Từ phía sau anh ôm Trình Lam vào lòng. Cô quay đầu nói nhỏ vào tai anh.
“Anh ấy có thể thắng không?
không có gì làm khó được cậu ta.”
Nói xong Lôi Lạc Thiên cũng không quên cắn nhẹ vào tai cô một cái.
Tràn Hao cầm cây cơ khơm người với một Tư thế rất chuyên nghiệp và vô cùng đẹp mắt, đánh vào viên bi trắng
Những tiếng Cạch cạch vang lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng viên bi được chính xác rơi vào lổ.
Đường Tam nhẩy lên cười vui vẻ vổ tay.
“Hay quá. Tràn Tổng anh thật lợi hại.”
Cô quay sang Tề Phong cầm tay áo anh lay lay.
“Tề Phong anh có thấy không, Tràn Tổng thật lợi hại. Chỉ một cơ thôi là có thể đánh hết bi vào lổ.”
Tề Phong trong lòng buồn bực, anh dùng sức vẩy khỏi tay cô, tỏ ra thái độ hết sức bực mình.
Đường Tam hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lúc sáng còn tốt sao bay giờ anh ta lại như vậy.
“Một cơ thôi, sao có thể? “
Tư nhất Giang nói trong sự kinh ngạc.
Bùi Anh Tuấn bực bội nhìn anh ta.
“Oh, các người không biết sao?
Tràn Hao là nhà vô địch bida trong nước liên tiếp 5 năm liền?
Anh ta còn có biệt danh là chiến thần bida.”
Nam Liệt nói làm tất cả mội người kinh ngạc.
“Chiến thần bida, “
Bùi Anh Tuấn lập đi lập lại 3 chữ nầy trong đầu.
Trong mắt anh vang lên tia sáng, khó có thể tin được người nầy lại là huyền thoại của giới bida.
“Đúng là có mắt như mù.
Anh không biết người xưa có câu nối.
Cao nhân tất hữu cao nhân trị. “
“Ý là người giỏi ắt có người giỏi hơn.”
Đường Tam nói với giọng mỉa mai.
Bùi Anh Tuấn nhìn sung quanh trong lòng sấu hổ.
“Tràn tổng đúng là chân nhân bất lộ tướng. Bùi Anh Tuấn tôi thật bái phục người. “
Dừng một chút anh ta nói.
“Xin hẹn gặp lại sau.”
Vừa nói xong câu cuối cùng, anh ta cùng Tư Nhất Giang quay đầu muống rời khỏi.
2 tên vệ sỉ mặc au phục mầu đen đứng chặn trước mặt Bùi Anh Tuấn cùng Tư Nhất Giang.
“Vậy là muốn đi sao?
Bùi công tử thật là mau quên.
Cậu còn chưa thực hành điều mình hứa.”
Giọng nói lành lùng từ phía sau vang lên. Lúc nầy sắc mặt của Tràn Hao không còn cà rỡn nữa mà thây vào đó là vẽ mặt vô cùng tàn ác.
“Thật là vô dụng.”
Mạc Gia Yến lên tiếng, cô còn tưởng có thể làm cho Tràn Hao thua, sau đó cô sẽ vì Lôi Lạc Thiên mà đứng ra nói giúp, nhưng không ngờ chuyện lại phát xinh không như cô dự định.
Nét mặt của Bùi Anh Tuấn khó côi vô cùng.
Dù sao anh cũng là con trai của Bùi cục trưởng, sao có thể làm ra chuyện sấu hổ như vậy.
Bay giờ đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
“Tràn tổng, hay là tôi đưa cho anh chiếc xe Ferrari màu đỏ của tôi.”
“Xe và tiền tôi điều hơn Bùi công tử.”
Giọng nói bá đạo của Tràn Hao vang lên.
“Cởi....”
Bùi Anh Tuấn bất đắt dĩ nhìn qua 4 người đàn ông trước mặt. Anh biết họ điều là những nhân vật lớn không thể đụng vào.
Bùi Anh Tuấn miễn cưỡng cở quần áo. Trong lòng nghỉ.
Cởi thì cởi có sao đau dù sao thân hình mình hoàng hảo như vậy.
Trong giây lác đã Có khoãn hai mươi mấy người xoay quanh xem kịch vui.
Tiếng bàn tán xôn xao.
“Đây không phải là con trai của cục trưởng sao.”
“Đúng rồi chính là cậu ta.”
“Sao lại đắt tội đến Tràn Tổng.”
“Đúng là coi trời bằng vung.”
Nhiều người còn bạo gan lấy di động ra chụp ảnh làm kỷ niệm.
Bùi Anh Tuấn dùng cập mắt đầy sát khí nhìn về phía bọn họ. Họ bất giác im miệng không nói gì nữa.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam quay về ghế sopha uống rượu.
Anh không muốn cô nhìn bất cứ người Đan ông nào ngoài anh.
Bùi Anh Tuấn Cở đến chỉ còn lại quần lót.
“Dừng lại, tôi nể tình Bùi cục trưởng.
cậu có thể đi rồi.”
Tràn Hao cười vui vẽ xoay người đi.
Tư Nhất Giang giúp Bùi Anh Tuấn nhạt quần áo trên mật đất lên.
Bùi Anh Tuấn tức giận lấy quần áo trong tay Tư Nhất Giang rồi sải bước đến nhà vệ sinh.
Trong lòng thề, nổi nhục ngầy hôm nay,anh sẽ trả lại cho Tràn Hao cấp 10 lần.
Tràn Hao cầm cây cơ bida lên, vừa xoay vừa nhìn, tỏ vẽ không biết nên đánh bi nào.
“Không sao đâu Tràn tổng, cứ từ từ tôi sẽ nhường anh một bi.”
Bùi Anh Tuấn kiêu căng lên tiếng, nhìn gián vẽ của Tràn Hao, một người phong lưu bay bướm nho nhã như vậy, ngoài phụ nữ ra chắc cũng chẳng biết gì khác.
Lôi Lạc Thiên cùng hai người bạn kia đi đến xem kịch vui.!
Từ phía sau anh ôm Trình Lam vào lòng. Cô quay đầu nói nhỏ vào tai anh.
“Anh ấy có thể thắng không?
không có gì làm khó được cậu ta.”
Nói xong Lôi Lạc Thiên cũng không quên cắn nhẹ vào tai cô một cái.
Tràn Hao cầm cây cơ khơm người với một Tư thế rất chuyên nghiệp và vô cùng đẹp mắt, đánh vào viên bi trắng
Những tiếng Cạch cạch vang lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng viên bi được chính xác rơi vào lổ.
Đường Tam nhẩy lên cười vui vẻ vổ tay.
“Hay quá. Tràn Tổng anh thật lợi hại.”
Cô quay sang Tề Phong cầm tay áo anh lay lay.
“Tề Phong anh có thấy không, Tràn Tổng thật lợi hại. Chỉ một cơ thôi là có thể đánh hết bi vào lổ.”
Tề Phong trong lòng buồn bực, anh dùng sức vẩy khỏi tay cô, tỏ ra thái độ hết sức bực mình.
Đường Tam hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lúc sáng còn tốt sao bay giờ anh ta lại như vậy.
“Một cơ thôi, sao có thể? “
Tư nhất Giang nói trong sự kinh ngạc.
Bùi Anh Tuấn bực bội nhìn anh ta.
“Oh, các người không biết sao?
Tràn Hao là nhà vô địch bida trong nước liên tiếp năm liền?
Anh ta còn có biệt danh là chiến thần bida.”
Nam Liệt nói làm tất cả mội người kinh ngạc.
“Chiến thần bida, “
Bùi Anh Tuấn lập đi lập lại chữ nầy trong đầu.
Trong mắt anh vang lên tia sáng, khó có thể tin được người nầy lại là huyền thoại của giới bida.
“Đúng là có mắt như mù.
Anh không biết người xưa có câu nối.
Cao nhân tất hữu cao nhân trị. “
“Ý là người giỏi ắt có người giỏi hơn.”
Đường Tam nói với giọng mỉa mai.
Bùi Anh Tuấn nhìn sung quanh trong lòng sấu hổ.
“Tràn tổng đúng là chân nhân bất lộ tướng. Bùi Anh Tuấn tôi thật bái phục người. “
Dừng một chút anh ta nói.
“Xin hẹn gặp lại sau.”
Vừa nói xong câu cuối cùng, anh ta cùng Tư Nhất Giang quay đầu muống rời khỏi.
tên vệ sỉ mặc au phục mầu đen đứng chặn trước mặt Bùi Anh Tuấn cùng Tư Nhất Giang.
“Vậy là muốn đi sao?
Bùi công tử thật là mau quên.
Cậu còn chưa thực hành điều mình hứa.”
Giọng nói lành lùng từ phía sau vang lên. Lúc nầy sắc mặt của Tràn Hao không còn cà rỡn nữa mà thây vào đó là vẽ mặt vô cùng tàn ác.
“Thật là vô dụng.”
Mạc Gia Yến lên tiếng, cô còn tưởng có thể làm cho Tràn Hao thua, sau đó cô sẽ vì Lôi Lạc Thiên mà đứng ra nói giúp, nhưng không ngờ chuyện lại phát xinh không như cô dự định.
Nét mặt của Bùi Anh Tuấn khó côi vô cùng.
Dù sao anh cũng là con trai của Bùi cục trưởng, sao có thể làm ra chuyện sấu hổ như vậy.
Bay giờ đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
“Tràn tổng, hay là tôi đưa cho anh chiếc xe Ferrari màu đỏ của tôi.”
“Xe và tiền tôi điều hơn Bùi công tử.”
Giọng nói bá đạo của Tràn Hao vang lên.
“Cởi....”
Bùi Anh Tuấn bất đắt dĩ nhìn qua người đàn ông trước mặt. Anh biết họ điều là những nhân vật lớn không thể đụng vào.
Bùi Anh Tuấn miễn cưỡng cở quần áo. Trong lòng nghỉ.
Cởi thì cởi có sao đau dù sao thân hình mình hoàng hảo như vậy.
Trong giây lác đã Có khoãn hai mươi mấy người xoay quanh xem kịch vui.
Tiếng bàn tán xôn xao.
“Đây không phải là con trai của cục trưởng sao.”
“Đúng rồi chính là cậu ta.”
“Sao lại đắt tội đến Tràn Tổng.”
“Đúng là coi trời bằng vung.”
Nhiều người còn bạo gan lấy di động ra chụp ảnh làm kỷ niệm.
Bùi Anh Tuấn dùng cập mắt đầy sát khí nhìn về phía bọn họ. Họ bất giác im miệng không nói gì nữa.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam quay về ghế sopha uống rượu.
Anh không muốn cô nhìn bất cứ người Đan ông nào ngoài anh.
Bùi Anh Tuấn Cở đến chỉ còn lại quần lót.
“Dừng lại, tôi nể tình Bùi cục trưởng.
cậu có thể đi rồi.”
Tràn Hao cười vui vẽ xoay người đi.
Tư Nhất Giang giúp Bùi Anh Tuấn nhạt quần áo trên mật đất lên.
Bùi Anh Tuấn tức giận lấy quần áo trong tay Tư Nhất Giang rồi sải bước đến nhà vệ sinh.
Trong lòng thề, nổi nhục ngầy hôm nay,anh sẽ trả lại cho Tràn Hao cấp lần.