Lạc Thiên theo em thấy Chắc Tề Phong có cảm tình với Đường Tam rồi. Mà hình như anh ta vẫn chưa nhận ra.”
Lôi Lạc Thiên trầm mặt không nói gì. Anh chỉ ngồi lặng lẽ suy nghĩ.
Anh đã tìm được người mình yêu, thì anh cũng nên để Tề Phong và Tề Phú có được hạnh phúc gióng như anh.
Trong lòng anh họ không chỉ là thuộc hạ mà còn là anh em tốt của anh.
“Để anh tìm cơ hội nói với cậu ấy.
Chúng ta về thôi..... Anh muốn em.”
Lôi Lạc Thiên dùng giọng nói mê hoặc thì thầm vào tai cô.
Chưa kịp phản ứng với lời nói của anh, Trình Lam đã bị Lôi Lạc Thiên ôm ra khỏi cửa.
Anh quay đầu nói với Tề phong Đi theo phía sau.
“Cậu không cần theo tôi, cậu ở lại châm sóc cho Đường Tam.”
“Vân lão đại.”
Tề Phong bắt đắt dĩ nghe theo.
Lôi Lạc Thiên cùng Trình Lam ra đến cửa câu Lạc bộ Nhật Thành, tài xế đã đậu xe sẵn,cung kính đứng trước mặt Lôi Lạc Thiên.
“Cậu về trước,tự tôi lái xe.”
“Vân thừa thiếu gia.”
Nói xong cầm chìa khoá đưa tới tay Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên mở cửa lái phụ cho Trình Lam vào trong xe rồi tự mình ngồi vào ghế lái.
Anh quay qua nhìn Trình Lam, lúc nầy ngoài trời tối đen, ánh sáng từ ánh trăng và những ngọn đèn neon ở ngoài chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ quyến rũ của cô.
Bộ váy ngắn bó sát phần ngực và để lộ ra cập đùi thon dài.
Anh khơm người hôn cô thật sâu.
Một tay đặt sau gấy cô,tay còn lại vuốt ve đùi cô.
Nụ hôn ngọt ngào đắm đuối làm Trình Lam say đắm.
Cô bất giác đáp lại nụ hôn của anh, cô dùng lưỡi thâm dò bên trong miệng anh, môi lưỡi quấn lấy lẩn nhau.
Muồi hương ngọt ngào của cô làm Thân thể Lôi Lạc Thiên căn cứng.
Con ngươi đen tối được bao phủ với những tia dục vọng.
Nơi nào đó đã phản ứng mãnh liệt với sự chủ động của Trình Lam.
Anh buôn Cô ra cố đèn nén sự Khát vọng của bản thân.
“Anh phải làm gì với em bay giờ...”
Giọng nói trầm ổn của anh vì bao phủ bở dục vọng.
Mổi khi ở cạnh cô, anh không thể kềm chế được sự ham muốn cùng chiếm hữu.
Trình Lam bị nụ hôn của anh làm hôn vía lên may.
Cô tựa đầu vào ngực anh thì thầm.
“Lạc Thiên, Em Yêu Anh.”
Giọng nói của cô, nhỏ nhẹ dịu dàng trong không khí tĩnh mịch ban đêm, đã chạm vào trái tim băng giá của anh. Như một dòng nước ám chảy vào tận xương tủy.
Lôi Lạc Thiên nghe cô nói 3 từ nầy trong lòng vui xướng vô cùng.
Bay giờ anh mới biết, được người mình yêu, đáp lại cảm giác thật là hạnh phúc.
Anh qúy trọng ôm cô vào lòng.
Vào giờ phút này,chỉ cần hai người yêu nhau, được ở cạnh nhau dù chỉ là một cái ôm đơn giảng cũng vô cùng hạnh phúc.
Ngày hôm sau tại văn phòng làm việc của Lôi Lạc Thiên có thêm một con thỏ trắng.
Trình Lam bị anh bất đến công ty vào sáng sớm.
Cô mặc bộ váy màu trắng lười biến nằm trên ghế sopha, trong gióng một con thỏ nhỏ. Cô buồn bực nói.
“Anh thật là biến thái, sáng sớm lại bắt người ta đến đây.”
Sáng hôm nay công ty có chuyện gắp cần Lôi Lạc Thiên đích thân sử lý,
anh phải đến công ty lúc 7 giờ sáng.
Anh biết cô chưa đến 11 giờ thì không rời khỏi giường.
Nhưng biết phải làm sao đây, anh rất nhớ cô.
Đêm hôm qua sau khi nghe cô nói 3 từ đó thì anh chỉ muốn ở cạnh cô.
Không phải công ty có chuyện, anh sẽ không đi làm ở nhà cùng cô.
Lôi Lạc Thiên để sấp văn kiện trong tay xuống, bước đến ngồi xuống ghế sopha, để đầu cô tựa lên đùi mình anh dịu dàng vuốt ve những sợ tóc dài của cô, nói vào tai cô.
“Anh nhớ em..”
Chỉ đơn giảng 3 từ như vậy, đã làm trái tim cô tan chảy.
Cô dang hai tay choàng qua cổ anh, đặc lên môi anh một nụ hôn say đắm.
Kiều Nhi bước vào nhìn thấy hai người đang hôn nhau, cô ho lên 2 tiếng phá vở bầu không khí lãng mạng nầy.
Hah hah....
“Xin lổi đã làm phiền, em có gõ cửa chắc hai người bận quá nên không nghe.”
Trình Lam sấu hổ quay mặt vào ngực Lôi Lạc Thiên. Anh yêu thương ôm cô, không có ý định buôn ra.
“Có chuyện gì cần tìm anh?”
“Em cần hai người ký tên vào thủ tục kết hôn. “
Trình Lam lập tức ngồi bặc dậy.
“Sao nhanh như vây?”
“Hiệu xuất làm việc của em rất tốt.”
Kiều Nhi vừa nói vừa đưa phần văn kiện đến trước mặt họ.
Lôi Lạc Thiên cầm bút ký tên.
Anh đưa qua cho Trình Lam,
“Đến phiên em ký.”
“Có thể suy nghĩ một chút không?”
Lôi Lạc Thiên chau mày, nét mặt tức giận.
“Không được....”
Trình Lam bỉu môi, ký tên lên giấy, trong lòng thầm mắng.
“Lôi Lạc Thiên chết tiệt. cái đồ Lôi Lạc Thiên bá đạo.”
“Anh Thiên, anh phải mời em ăn một bữa, vì anh chị mà suốt đêm qua em không ngũ làm cho xong.”
Kiều Nhi nói với giọng nhõng nhẽo.
“Được em muốn ăn gì cứ nói anh chị sẽ mời em.”
Lôi Lạc Thiên vui vẽ nói.
Ngoài Trình Lam ra,anh chỉ đối tốt với Kiều Nhi. Họ xem nhau như anh em ruột, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Anh chiều chuộng cô như em gái. Trước mặt người ngoài Kiều Nhi luôn tỏ vẽ cao ngạo, nghiêm khắc, mạnh mẽ, nhưng Thực tế cô là ngưói rất yếu đuối, ngoài cứng trong mềm.
trước mặt Lôi Lạc Thiên cô như một cô em gái cần anh trai che chở.
“Tối nay em và Kiều Nhi cùng anh tham gia buổi đấu thầu đất tại khách sạn the Palm.”
Trình Lam gạt đầu đồng ý.
“Được vậy em đi ra trước.
Chút nữa em sẽ chuyễn giấy hôn thú cho anh.”
Kiều Nhi cầm sấp văn kiện đi ra ngoài.