Đường Tam khoe khoang.
“Các người đừng nói lung tung.”
“Mạc tổng anh có thể nói cho tôi biết được không?”
Mạc Gia Thành hai tay luồn vào tóc ôm đầu, sắc mặt phiền não, bất đầu thành thật kể lại.
“Đay là chuyện của 4 năm trước, lúc tôi mới tiếp nhận tập đoàn Mạc thị, khi đó tôi còn trẻ, tính tình bồng bột, háo thắng nghe lời người ta chơi cổ phiếu,
Thua hết tiền túi đã đành, còn thua luôn cả tiền vốn của Mạc Thị.
Trong lúc tôi đường cùng không biết phải làm sao, có người đến muốn tôi gia nhập tổ chức của họ, họ nói sẽ giúp tôi qua khỏi nguy cơ lần nầy. Lúc đó tôi lâm vào tình thế thân bất vô kỷ, nên đành đồng ý.
Tôi có nói, ghết người phóng hỏa mấy chuyện đó tôi sẽ không làm.
Họ nói tôi chỉ cần giúp họ rửa tiền đen là được.
Nhưng không ngờ sau một thời gian dài, tôi thấy càng lúng càng sâu, tôi không muốn tiếp tục nữa.
Bọn họ uy hiếp tôi, nói trong tay họ, có bằng chứng Mạc thị ăn hối lộ và rửa tiền đen.
Nếu tôi không làm theo lời họ, họ sẽ giao toàn bộ chứng cớ cho phía cảnh sát.
Tôi thì không sao, nhưng tôi không muốn Mạc thị do ông tôi đích thân thành lập lại bị hủy trong tay tôi.
Mạc Gia Thành nói xong sắc mặt đâu khổ tự trách.”
Mạc Gia Yến nghe những lời nầy của anh mình, trong lòng cô đau sót.
Từ nhỏ tới lớn anh hai là người yêu thương cô nhất, nhưng trong thời gian anh hai đau khổ gặp khó khăn, cô không giúp được gì thì thôi, vậy mà còn thường xuyên ra vẽ ta đây hống hách, đi khấp nơi gây sự, khi có chuyện lại bất anh hai ra mặt giải quyết.
Nghĩ đến đây từ giọt nước mắt rơi xuống.
Tề Phú đứng bên cạnh thấy vậy, cầm khăn tay của mình đưa cho cô.
Nhìn thấy chiếc khăn tay trước mặt, cô ngước đầu nhìn lên.
Nhìn thấy Tề Phú, khuôn mặt đẹp trai, tướng người cao lớn vạm vỡ, mặt bộ Âu phục màu đen làm tôn thêm vẽ nam tín.
Mạc Gia Yến sửng sốt vài giây, từ trước tới giờ anh luôn theo bên cạnh Lôi Lạc Thiên, nhưng cô chưa từng để ý đến anh.
“Mạc tiểu thư.”
Tiếng gọi của anh làm cô bình tỉnh lại.
Cô nhận lấy khăn tay rồi gật đầu cảm ơn.
Mạc Gia Thành lấy lại tinh thần nhìn Trình Lam,
“Sao cô biết về việc 5 con số đó.”
Tất cả mọi người điều châm chú lắng nghe.
Trình Lam nói một cách nghiêm túc.
“Thật ra thì, tôi là con gái nuôi của Long Kiệt, thủ lảnh tổ chức Thần Long.”
Sắc mặt của mọi người điều tỏa ra vẽ kinh ngạc.
Họ không thể nao tưởng tượng được, cô lại có một thân phận thần bí như vậy.
Lôi Lạc Thiên trầm mặt không nói gì.
Trình Lam nhìn thấy biểu hiện nầy của anh, cô biết chắc anh đã biết được trước.
“Ở ngoài có lời đồn rằng Long Kiệt thủ lảnh của tổ chức sát thủ Thần Long là một người máu lạnh, tánh tình táo bạo, tàn nhẩn, giết người không nháy mắt.
Ông có một cô con gái nuôi.
Không hiểu vì sao ông lại yêu thương cô ấy như bảo vật.
Nuông chiều một cách vô lý.
Chỉ cần những gì cô ấy thích thì ông sẽ làm.”
Tràn Hao nói một tràn, khó tin nhìn Trình Lam với cập mắt đầy nghi ngờ.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy.”
Trình Lam bực bội hỏi Tràn Hao.
“Những gì cô vừa nói có thật không?”
Đường Tam đưa tay lên nói,
“Đương nhiên là thật, thủ lảnh đúng là cha nuôi của chị Lam.”
Tề Phong hoảng hốt cầm lấy tay của Đường Tam kéo về phía mình nói.
“Vậy em cũng là người của tổ chức?”
“Đúng, vậy thị sao.”
Đường Tam trả lời một các thẳng thắng.
Trong lòng Tề Phong lo sợ, nếu cô cũng là người của tổ chức sát thủ, vậy không phải lúc nào cô cũng sẽ đối đầu với sự nguy hiễm trong lúc chắp hành nhiệm vụ sao.
Đường Tam không hiểu tâm tư của anh, còn tươi cười nói.
“Bay giờ, biết em lợi hại chưa.”
Mạc Gia Thành ngồi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói,
“Cô nói tiếp đi.”
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên, sắc mặt anh lảnh đạm, tay để ở càm, ngón trỏ làm động tác gỏ gỏ lên bờ môi mỏng của mình.
Đây là thối quen của anh, mỏi lần anh cần suy nghĩ chuyện gì nghiêm túc,
thì bất giác sẽ làm ra động tác nầy.
Chắc có lẽ anh cũng không biết, nhưng Trình Lam lại biết.
cô biết anh sẽ lo lắng khi biết được cô đang muốn làm gì, nhưng cô không muốn giấu anh nữa.
“Lúc trước, khi tôi còn nhỏ thì quả thật, tổ chức Thần Long là một tổ chức, ghết người không thấy máu, nó đứng đầu tổ chức sát thủ thế giới vì sự tàn nhẩn không lưư tình.
khi nhận nhiệm vụ chỉ nhìn tiền, không quan tâm tới lai lịch của đối phương và mục tiêu.
Nên người ngoài dành cho cha nuôi tôi cái tên Long Kiệt máu lạnh“.
Khi nói ra những lời nầy, trong đầu Trình Lam nhớ tới cái đêm 6 năm trước.
“Nhưng khi tôi lớn lên hiểu chuyện, có một đêm tôi đến xin với cha nuôi.
Sau nầy nếu mục tiêu là người lương thiện không đáng chết, đừng nhận được không cha.
Chúng ta đã có rất nhiều tiền, không cần làm hại đến kẻ vô tội.”
Long Kiệt yêu thương, vuốt ve mái tóc dài của cô.
Ông nhìn thấy trong mắt cô có những tia sáng của sự lương thiện và thuần kiết.
Trong lòng ông vốn không muốn cô tham gia vào việc của tổ chức.
Nhưng nếu cô muốn thì ông cũng sẽ chiều cô.
“Được, Lam Lam muốn như thế nào, thì quyết định như thế đó.”
Cô vui mừng lao đến ôm ông.
“Cảm ơn cha nuôi.”
Mạnh Hùng nghe cô nói vậy,trong lòng nghi ngờ hỏi.
“Thật sự sao ngầy đó, các người không nhận bất cứ nhiệm vụ nào trái với lương tâm.”
Trình Lam nhìn Mạnh Hùng nghiêm túc nói.
“Phải, cha nuôi chưa từng thất hứa với tôi.
Sau nầy những người bị chúng tôi ghết, điều là người đáng chết,
có những quan chức chính phủ ăn hối lộ tiền của dân chúng, có tội phạm ghết người cướp của, có thành phần khủng bố.
3 năm trước khi cha nuôi tôi biết được, có một tổ chức sát thủ được gọi là “ Tổ chức Kim Xà” chuyên nhận nhiệm vụ mà tổ chức Thần Long chúng tôi từ chối.
Họ còn tàn ác vô tình hơn cả chúng tôi, khi chấp hành nhiệm vụ họ sẽ ghết luôn những người có liên quan, cha nuôi tôi lo lắng, bất đầu âm thầm điều tra.
Cho tới 4 tháng trước, chúng tôi biết được có một người đàn ông tên là Kevin Lam, chuyên làm trung gian bất mối cho tổ chức Kim Xà.
Hắn sẽ xuất hiện tại quán bar Night Angel ở Las Vegas, nên tôi mới tới đó để ghết hắn.”
Mạc Gia Yến nghe Trình Lam nói vậy trong lòng hết kinh hải rồi đến sùng bái.
“Thì ra cô ta là sát thủ.
Ghết người không nháy mắt.
Hèn chi cô ta lại mạnh mẽ như vậy.
Mình phải theo cô ấy học hỏi mới có thể giúp được cho anh hai.”
Trong lòng Mạc Gia Yến đã quyết tâm, theo Trình Lam học hỏi.