Ăn song Lôi lạc Thiên lái chiếc xe Ferrari màu đỏ đưa Trình lam về biệt thự của anh trên đỉnh núi.
Khi đến biệt thự Lôi Viên, cô không thể tin nổi.
Một toà biệt thự đồ sộ, với kiếng trúc Chau Au màu trắng.
Hai bên có vệ sĩ canh gác cẩn thận. Nhìn thấy xe của Lôi Lạc Thiên tiến vào, liền mở cổng khơm người chào.
Trong lòng cô nghỉ.
Không biết người đàn ông bên cạnh mình có thân phận gì!
Xe chạy thẳng vào cổng dừng lại trước cửa biệt thự.
Có 10 người hầu đứng sẵn trước cửa khơm người. Chào đoán.
“Thiếu Gia mới về.”
Anh ôm cô vào lòng đi thẳng vào trong biệt thự.
Trước sự kinh ngạc của mội người.
Thiếu Gia chưa bao giờ gần nữ sắc, chỉ cần ai không cẩn thận đụng vào người cậu ta, thì sẽ bị sử phạt nặng nề, vậy mà cậu lại ôm người con gái kia đi vào nhà.
Các người hầu đi sau lưng len lén quan sát người con gái bên cạnh thiếu gia.
Cô co sắc đẹp Khuynh quốc khuynh thành.
nhưng lại rất lạnh lùng ích khi cười.
Làn da trắng mịn tóc dài, cập mắt to long mi dài, dáng người cao, nhưng so với thiếu gia thì vẩn thấp hơn 1 cái đầu.
“Đây là thiếu phu nhân, sau nầy các người phải hầu hạ tốt cho Thiếu phu nhân. “
Lôi lạc Thiên lên tiến.
Một người phụ nữ khoãn 50t đi lên.
“Chào Thiếu phu nhân, tôi là Trần má là quản gia của Lôi Viên.
Sau nầy có cần gì xin Thiếu Phu nhân cứ căn dặn.”
Trình Lam nhìn bà nói
Tôi không phải là Thiếu phu nhân,
“Dì cứ gọi con là Trình Lam.”
Nói xong quay người đi, Lôi Lạc Thiên tiếng tới ôm cô từ phía sau rồi dẫn cô lên lầu 2.
Trên lầu 2 có tổng cộng 5 phòng.
1 phòng lớn nhất là của Lôi Lạc Thiên, 1 phòng sách cũng là phòng làm việc của anh.
3 Phòng còn lại thì để giành cho khách.
Anh dẫn cô đến phòng cuối hành lang.
“Từ nây về sau, đây là phòng của em cũng là phòng của anh.”
Trình Lam bước vào phòng.
Phòng được trang trí 2 màu trắng đen.
Có một chiếc giường lớn, ra trải giường màu trắng.
Bên phải có một bar rượu, chín giữa là một cái sopha và một cái bàn nhỏ.
Kế bên giường là một bàn son phấn màu trắng mới tin.
“
Em tắm trước đi, rồi chuẩn bị tham gia tiệc tối nây.”
Cô nhìn sung quanh rồi nói với anh.
“Tôi không có quần áo.”
Anh ôm cô, đi xuyên qua phòng ngủ vào một căn phòng khác là phòng thay quần áo được Ngăn bở một cái cửa kiếng.
Trong phòng, bên phải là đồ đàn ông được treo chỉnh tề, tủ để càvat đủ màu đủ kiểu, đồng hồ đeo tay, giầy da được sắp xếp ngây ngắn trên kệ tủ.
Bên trái là quần áo phụ nữ.
Đủ màu, đủ kiểu có đồ ra ngoài, áo đầm, váy, áo sơ mi,đồ ngũ gợi cảm,túi xách, giầy cao giót và trang sức, toàn là hàng hiệu.
Trong lòng Trình Lam có một cảm giác vô cùng buồn bực.
Trên mặt cô hiện lên sự tức giận. Giọng nói băng lạnh vang lên.
“Tôi không bao giờ dùng chung đồ với người phụ nữ khác. Thật bẩn.”
Sau khi nói xong thì quay người bước ra ngoài.
Lôi Lạc Thiên biết cô đang nghĩ gì.
Anh cười nói.
“Đời này Lôi Lạc Thiên anh trước kia, bây giờ và sau này, chỉ có duy nhất một người phụ nữ, đó chính là Trình Lam em.”
Nói xong anh ôm cô từ phía sau.
Cô đưa tay chỉ về phía quần áo kia hỏi.
“Vậy những thứ nầy là của ai?”
Anh yêu thương hôn một cái vào má cô, rồi để đầu mình tựa trên vai cô nói với giọng hết sức dịu dàng.
“Những thứ nầy là do anh sai người chuẩn bị cho em. Em thích không?”
Cô không nói gì, nhìn những đồ đó chỉ gặt đầu một cái rồi nở một nụ cười rực rở.
Trong lòng Trình Lam vâng lên một cẩm giác ngọt ngào.
Nhìn sắc mặt cô, anh biết cô đã thầm chấp nhận anh, chỉ là cô không nói ra thôi.
Ăn song Lôi lạc Thiên lái chiếc xe Ferrari màu đỏ đưa Trình lam về biệt thự của anh trên đỉnh núi.
Khi đến biệt thự Lôi Viên, cô không thể tin nổi.
Một toà biệt thự đồ sộ, với kiếng trúc Chau Au màu trắng.
Hai bên có vệ sĩ canh gác cẩn thận. Nhìn thấy xe của Lôi Lạc Thiên tiến vào, liền mở cổng khơm người chào.
Trong lòng cô nghỉ.
Không biết người đàn ông bên cạnh mình có thân phận gì!
Xe chạy thẳng vào cổng dừng lại trước cửa biệt thự.
Có người hầu đứng sẵn trước cửa khơm người. Chào đoán.
“Thiếu Gia mới về.”
Anh ôm cô vào lòng đi thẳng vào trong biệt thự.
Trước sự kinh ngạc của mội người.
Thiếu Gia chưa bao giờ gần nữ sắc, chỉ cần ai không cẩn thận đụng vào người cậu ta, thì sẽ bị sử phạt nặng nề, vậy mà cậu lại ôm người con gái kia đi vào nhà.
Các người hầu đi sau lưng len lén quan sát người con gái bên cạnh thiếu gia.
Cô co sắc đẹp Khuynh quốc khuynh thành.
nhưng lại rất lạnh lùng ích khi cười.
Làn da trắng mịn tóc dài, cập mắt to long mi dài, dáng người cao, nhưng so với thiếu gia thì vẩn thấp hơn cái đầu.
“Đây là thiếu phu nhân, sau nầy các người phải hầu hạ tốt cho Thiếu phu nhân. “
Lôi lạc Thiên lên tiến.
Một người phụ nữ khoãn t đi lên.
“Chào Thiếu phu nhân, tôi là Trần má là quản gia của Lôi Viên.
Sau nầy có cần gì xin Thiếu Phu nhân cứ căn dặn.”
Trình Lam nhìn bà nói
Tôi không phải là Thiếu phu nhân,
“Dì cứ gọi con là Trình Lam.”
Nói xong quay người đi, Lôi Lạc Thiên tiếng tới ôm cô từ phía sau rồi dẫn cô lên lầu .
Trên lầu có tổng cộng phòng.
phòng lớn nhất là của Lôi Lạc Thiên, phòng sách cũng là phòng làm việc của anh.
Phòng còn lại thì để giành cho khách.
Anh dẫn cô đến phòng cuối hành lang.
“Từ nây về sau, đây là phòng của em cũng là phòng của anh.”
Trình Lam bước vào phòng.
Phòng được trang trí màu trắng đen.
Có một chiếc giường lớn, ra trải giường màu trắng.
Bên phải có một bar rượu, chín giữa là một cái sopha và một cái bàn nhỏ.
Kế bên giường là một bàn son phấn màu trắng mới tin.
“
Em tắm trước đi, rồi chuẩn bị tham gia tiệc tối nây.”
Cô nhìn sung quanh rồi nói với anh.
“Tôi không có quần áo.”
Anh ôm cô, đi xuyên qua phòng ngủ vào một căn phòng khác là phòng thay quần áo được Ngăn bở một cái cửa kiếng.
Trong phòng, bên phải là đồ đàn ông được treo chỉnh tề, tủ để càvat đủ màu đủ kiểu, đồng hồ đeo tay, giầy da được sắp xếp ngây ngắn trên kệ tủ.
Bên trái là quần áo phụ nữ.
Đủ màu, đủ kiểu có đồ ra ngoài, áo đầm, váy, áo sơ mi,đồ ngũ gợi cảm,túi xách, giầy cao giót và trang sức, toàn là hàng hiệu.
Trong lòng Trình Lam có một cảm giác vô cùng buồn bực.
Trên mặt cô hiện lên sự tức giận. Giọng nói băng lạnh vang lên.
“Tôi không bao giờ dùng chung đồ với người phụ nữ khác. Thật bẩn.”
Sau khi nói xong thì quay người bước ra ngoài.
Lôi Lạc Thiên biết cô đang nghĩ gì.
Anh cười nói.
“Đời này Lôi Lạc Thiên anh trước kia, bây giờ và sau này, chỉ có duy nhất một người phụ nữ, đó chính là Trình Lam em.”
Nói xong anh ôm cô từ phía sau.
Cô đưa tay chỉ về phía quần áo kia hỏi.
“Vậy những thứ nầy là của ai?”
Anh yêu thương hôn một cái vào má cô, rồi để đầu mình tựa trên vai cô nói với giọng hết sức dịu dàng.
“Những thứ nầy là do anh sai người chuẩn bị cho em. Em thích không?”
Cô không nói gì, nhìn những đồ đó chỉ gặt đầu một cái rồi nở một nụ cười rực rở.
Trong lòng Trình Lam vâng lên một cẩm giác ngọt ngào.
Nhìn sắc mặt cô, anh biết cô đã thầm chấp nhận anh, chỉ là cô không nói ra thôi.