Khi mở mắt ra, bên ngoài đã là nữa đêm.
Bóng tối bao phủ cả bầu trời lạnh lẽo, những ngôi sao láp lánh và vầng trăng tỏa ra ánh sáng lờ mờ chiếu thẳng vào cửa sổ phòng bênh.
Cô nhìn xung quanh căn phòng,
Căn phòng nhìn gióng như khách sạn 5 sao.
Trong phòng là một không gian mở, phòng khách và nhà bếp được nối liền với nhau,
Trình Lam nằm trên giường bênh rọng lớn,
được đặt ngay ở giữa, để tiện châm sóc.
Trước mặt cô là một bộ sopha màu trắng và một cái TV led 60 inch treo trên tường,
Được Lôi Lạc Thiên bật lên kênh gia đình.
Cô nhìn thấy thiết bị y học trên đầu giường, mới biết đay là bệnh viện.
Lôi Lạc Thiên từ nhà vệ sinh đi ra,
lúc nầy anh đã thay một bộ đồ khác,
Sắc mặt mệt mỏi, cập mắt thâm đen, râu mọc ra lưa thưa dưới cằm.
Tay anh cầm một thau nước ấm, và một cái khăn trắng.
Khói bốc lên từ thau nước,
làm không khí sung quanh ấm áp hơn.
“Em tĩnh rồi, có mệt không em?”
Lôi Lạc Thiên vui mình nhìn cô.
Anh bước nhanh qua để thau nước lên bàn bên cạnh đầu giường.
Lúc nầy Trình Lam còn gày hơn lúc trước,
Dùng một tay Lôi Lạc Thiên có thể ôm cô trọn vào lòng.
Anh yêu thương hôn lên mái tóc dài của cô nói.
“Anh rất sợ, sẽ mất em và con vĩnh viễn.”
Giọng nói chậm rãi rung rung của anh,
làm trái tim Trình Lam đau đớn.
Cô ôm anh thật chặt, từng giọt nước mắt rơi xuống bờ vai anh.
“Em cũng vậy, em sợ em và con sẽ không còn gặp được anh nữa.”
Trình Lam khóc nức nỡ,
ôm chặt bờ vai anh.
Đay là lần đầu tiên, cô tỏa ra yếu đuối như vậy.
Thân thể Lôi Lạc Thiên cứng lại,
bàn tay Trình Lam đặt trên vai anh,
cảm giác được thứ gì đó, như nước mà lại âm ấm thấm vào tay cô.
Cô buôn anh ra kiểm tra xem đó là gì.
Lôi Lạc Thiên không nói gì,
chỉ dịu dàng sờ lên khuôn mặt trắng bợt của cô.
“Máu..”
Trình Lam lính quýnh kêu lên.
Cô nhìn anh hỏi.
“Anh bị thương sao?”
“Không có gì chỉ là chuyện nhỏ.”
Lôi Lạc Thiên nói như đó là chuyện, không liên quan gì đến mình. Om.
Lúc này Du Tấn và Tề Phú từ bên ngoài bước vào,
“Lão đại, chị dâu.”
Tề Phú cung kính chào.
Trên tay Du Tấn cầm bệnh án của Trình Lam nói.
“Không sao?
Sém chết mà còn nói là không sao,
Như vậy tôi không biết,
lúc nào mới gọi là có sao.
Cậu ấy bị trúng đạn ở phía sau vai, mất máu rất nhiều mà không chịu làm phẩu thuật.
Kiên quyết đợi sao khi em phẫu thuật xong mới chịu làm.”
Du Tấn lắc đầu nói với Trình Lam.
Cô nhìn anh tức giận.
“Lần sao không cho phép.”
Lôi Lạc Thiên yêu thương cười gật đầu.
Du Tấn và Tề Phú không ngờ Trình Lam còn bá đạo hơn cả Lôi Lạc Thiên.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Lôi Lạc Thiên lại nghe lời như vậy.
Du tấn nhìn khuôn mặt tươi cười của Trình Lam rồi nói.
“Anh kiểm tra cho em rồi,
không có gì nguy hiểm cả.
Chỉ bi động thai mà thôi.
Sau này em đi đứng phải cẩn thận một chút,
vì em đang mang thai đứa con so.”
Anh nhìn sang Lôi Lạc Thiên nói với giọng giễu cợt.
3 tháng đầu tuyệt đối không được vận động mạnh.
Anh nhấn mạnh 2 chữ tuyệt đối.
Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam với nét mặt bắt đắc dĩ.
Cô cười hôn lên mặt anh nói.
“3 tháng qua lẹ lắm.”
Trong lúc nầy cửa phòng bệnh được mở ra.
Hai tên thuộc hạ mở cửa mờ Long Kiệt vào.
“Con gái, có nhớ cha không?”
Giọng nói dịu dàng của ông,
làm Lôi Lạc Thiên và Du Tấn kinh ngạc.
Họ điều biết thân thế và tánh tình của Long Kiệt, không ngờ ở trước mặt Trình Lam, ông lại là một người hoàng toàn khác.
Trình Lam làm nủng, vương hai tay ra chờ Long Kiệt đến gần ôm cô.
Ông bước tới ôm cô vào lòng.
“Tai sao cha không tới sớm hơn,
làm con sợ muốn chết.”
Tề Phú không ngờ chị dâu lại có thái độ trẻ con như vậy.
Theo như anh thấy,
thì đám người Việt Vũ sợ mới đúng.
Chị dau còn bình tĩnh hơn cả anh.
“Là cha không tốt,
là cha không chu đáo,
phải nên phái người theo bảo vệ con.
Con đừng giận cha.”
Mọi người điều sửng sốt.
Không ngờ Trình Lam lại có thể khiến,
một thủ lãnh tổ chức sát thủ,
đứng đầu thế giới với danh hiệu là máu lạnh,
giờ lại xuống nước năn nỉ như vậy.
Trình Lam bật cười gật đầu.
Lúc nầy Long Kiệt mới buôn Trình Lam ra, nhìn Lôi Lạc Thiên nói.
“Từ nay về sau tôi sẽ giao đứa con gái bảo bối của mình cho cậu.
Cậu phải châm sóc cho nó thật tốt.”
“Được.”
Lôi Lạc Thiên nghiêm túc trả lời.