Trình Lam nằm trên giường, mệt mỏi đến xương cốt muốn rã rời.
Thân thể tuyệt mỹ, không mảnh vải che thân của cô, nữa ẩn nữa hiện dưới chiếc chăn mỏng.
Làm cho cả căn phòng, giống như một bức tranh sống động.
Lôi Lạc Thiên qua một đêm ân ái,
tin thần sảng khoái, thức dậy từ sớm.
Anh có việc nên đi cùng Tề Phong, xuống vân phòng phía dưới bàn bạc.
Thấy cô còn ngủ, anh không muốn làm phiền cô.
Trình Lam bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, làm chối mắt nên tỉnh dậy.
Thân thể mệt mỏi, cô nằm trên giường không muốn dậy.
Nằm một lúc, cô chợt nhớ đến việc Đường Tam đặt mấy nghe lén trên xe Việt Vũ.
Trình Lam ngồi dậy, mở điện thoại di động lên, đăng nhập vào ứng dụng theo dõi.
Cô nghe được tiếng Việt Vũ từ phía bên kia.
“Tối nay hẹn gặp ở chổ cũ, thủ Lãnh có việc cần tôi nói với cậu.”
“Được 7 giờ tối nay.”
Trình Lam nghe được đối thoại của hai người, trong lòng tò mò.
Sao giọng nói nầy, lại nghe quen như vậy.
Nghĩ mãi cũng không ra.
Cô quyết định, tối nay phải đến điểm hẹn của bọn họ xem sao.
Lôi Lạc Thiên bàn xong công việc,
thì đã là giữa trưa.
Khi quay về phòng, nhìn thấy Trình Lam đã dậy, ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn trang điểm.
Cô mặc váy xanh do anh chuẩn bị sẵn cho cô.
Thân hình tuyệt đẹp, mái tóc dài xoã xuống, cặp mắt to tròn chớp chớp nhìn anh đứng ở cửa.
Khuôn mặt hồng hào, làm Lôi Lạc Thiên khí huyết xôi trào.
Anh bước nhanh qua, ôm cô từ phía sau, đặt lên má cô một nụ hôn.
“Đối không? chúng ta đi ăn.”
Trình Lam gật đầu.
Sau khi có thai, cô thường hay thèm này thèm nọ, nhưng mỗi lần ăn vào điều nôn ra hết.
Bây giờ dạ dày của cô, đang kêu lên ầm ỷ.
“Em muốn ăn bò béteak, tại nhà hàng ở khách sạn The Palm,“
Lần trước cô và anh ăn ở đó ngon vô cùng.
“Được tuỳ em”
Ăn xong buổi trưa, Lôi Lạc Thiên đưa Trình Lam về biệt thự.
Tối nay anh cần đàm phán với đám
người bên Trung Đông, anh không muốn cô có mặt.
Trình Lam đang ngồi trên giường chơi laptop.
Lôi Lạc Thiên tấm rửa xong, ăn mặt chỉnh tề, đứng trước gương thắt cà vạt nhìn Trình Lam nói.
“Anh có buổi xã giao tối nay, em ở nhà ngủ trước, không cần chờ anh.”
Trình Lam đặt laptop xuống giường,
đi tới bên cạnh Lôi Lạc Thiên, giúp anh thắt cà vạt.
Cô nhìn anh, khuôn mặt nầy, tại sao lại có sức mê hoặc như vậy.
Dù anh luôn tỏa ra lạnh lùng, không cười đi chăn nữa, chỉ cần là phụ nữ, khi nhìn vào, thì không thể nào rời tầm mắt được.
Trình Lam lắc đầu thở dài.
“Hazzz. Trình Lam ơi là Trình Lam, mầy đã bị trúng độc quá nặng rồi. “
Lôi Lạc Thiên nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh bật cười, vương tay lên sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Em làm gì mà thở dài như vậy?”
“Tại sao anh luôn làm người ta không yên.
Sống cùng một người xuất sắc như anh, em không có cảm giác an toàn.”
Trình Lam nghiêm túc nói.
Lôi Lạc Thiên khơm người đặt lên môi cô một nụ hôn đấm đuối.
“Đồ ngốc, Lôi Lạc Thiên anh,
dùng danh dự của cả gia tộc,
tuyên bố với Trình Lam em.
Cả đời nầy, em là người phụ nữ đầu tiên, cũng là người phụ nữ cuối cùng của Lôi Lạc Thiên anh.”
Trình Lam nghe anh nói,trong lòng cảm động vô cùng.
Cô có gì tốt, mà anh lại dành cho cô một tình yêu sâu đậm như vậy.
Dáng vẻ hạnh phúc của cô,
làm Lôi Lạc Thiên cũng hạnh phúc theo.
Thắt xong cà vạt cho anh.
Lôi Lạc Thiên hôn lên trán cô rồi nói.
“Anh sẽ tranh thủ về sớm,“
“Anh đi cẩn thận”
Cô biết hôm nay anh đi đàm phán với đám người Trung Đông, trong giới hắc đạo.
Họ là những kẻ vì tiền bất chấp tính mạng, Chuyên buôn bán vũ khí và ma tuý.
Trình Lam đã cho Đường Tam điều tra đám người đó.
Họ tới là vì địa bàn bên Trong Đông của anh.
Lôi Lạc Thiên không muốn cô lo lắng, Cô cũng tin vào khả năng của anh.
Nhất định anh sẽ giả quyết được.
“Được, em ngủ sớm đi.”
Lôi Lạc Thiên nói xong cùng Tề Phong và Tề Phú đi ra ngoài.
2 phút sâu Trình Lam nghe được tiếng xe ở dưới lầu, càng lúc càng xa.
Trình Lam đi đến mở ứng dụng theo dõi trên điện thoại di động lên.
Cô thay một bộ đồ bó sát vào thân thể, để tiện hành động hơn.
Trình Lam không đi ra bằng cửa chính, mà đi ra từ cửa sổ.
Cô biết Lôi Lạc Thiên đã phái người, đứng ở ngoài cửa bảo vệ cô.
Cô không dám hành động lỗ mãng,
vì sợ ảnh hưởng đến bảo bối.
Nên cô từ từ leo xuống, bên ngòai cửa sổ biệt thự, thay vì phóng ra.
Trình Lam chạy xe theo máy định vị,
mà Đường Tam gắn trên xe Việt vũ.
Đến một chung cư nằm ở phía Nam thành phố S.
Căn hộ nằm ở tầng 2, cho nên Trình Lam phải leo lên từ bên ngoài cửa sổ.
Mượn ống dẫn nước làm đà.
Nhìn từ ngoài vào trong, căn phòng chỉ giống như một căn hộ bình thường.
Trình Lam nhìn thấy Việt Vũ ngồi trên ghế sopha, nói chuyện cùng một người đàng ông, ngồi quay lưng về cô.
Trình Lam dùng điện thoại di động, mở ra ứng dụng nghe lén, có thể nghe được thất cả đối thoại, ở bên trong căn phòng bằng hệ thống Bluetooth.
“Lão đại rất tức giận, vì nghiệm vụ lần trước không thành công.”
“ Tôi đã đưa hết thong tin cho cậu.
Kế hoạch thất bại, hết lần nầy tới lần khác, là do người của cậu quá vô dụng,đừng đổ lỗi cho tôi.”
“Sao cậu không nói cho chúng tôi biết, Trình Lam là con gái nuôi của Long Kiệt.”
“Tôi cũng mới vừa biết mà thôi.”
“Vậy kế tiếp Lôi Lạc Thiên có kế hoạch gì?”
“Lôi Lạc Thiên sẽ cử hành hôn lễ, tại thánh đường Đức Mẹ Maria, ở ngây trung tâm thành phố S, 1 tuần sau vào ngày 14/2.
Lúc đó là thời cơ tốt nhất, để các người ra tay, lấy mạng của Lôi Lạc Thiên.”
“Lúc đó anh và tôi, nội ứng ngoại hợp, chắc chắn sẽ thành công.”
Việt Vũ nói bằng giọng đắc ý.
“Sau khi xong chuyện, các người cứ tự nhiên mà lấy Lôi Thị, còn tôi chỉ cần bang Lôi Ưng mà thôi.”
Việt Vũ uống một ngụm rượu rồi nói.
“Được, không thành vấn đề.”
Người đàn ông ngồi quay lưng lại Trình Lam, cầm ly rượu lên cạn ly với Việt Vũ.
“Cạn ly cho lần hợp tác này của chúng ta.”
Cạch......
Uống xong ly rượu, người đàng ông quay lưng lại Trình Lam nói.
“Vậy tôi đi trước, đừng liên lạc với tôi nữa, để tránh có người nghi ngờ.”