Lôi Lạc Thiên vẫn bình tĩnh ung dung ngồi đó nhìn Hasan nói với giọng tự tin.
“Hasan lão đại quá khách khí rồi,
Lôi Lạc Thiên tôi, so với người còn thua xa.”
Ý nói về sự tàn nhẫn của hắn,
Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, vậy mà hắn lại nhẫn tâm, cả cha ruột cũng giết.
Lời nói mỉa mai của Lôi Lạc Thiên thốt ra, làm một người Trung Đông như Hasan, không thể nào hiểu được hết ý.
Hasan cười đắc ý, nhận lời nói của Lôi Lạc Thiên là khen ngợi.
Đứng lên đích thân rót cho Lôi Lạc Thiên thêm một ly.
Hasan nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén mà mang theo vào phần nguy hiểm của Lôi Lạc Thiên nói.
“ Lôi lão đại, không sợ tôi cho người hạ độc trong rượu sao?”
Lôi Lạc Thiên uống thêm một ngụm rượu đặt ly xuống bàn, ngước mặt lên nhìn Hasan nói.
“ Thách ngươi cũng không dám.”
Một lời nói bá đạo của Lôi Lạc Thiên làm sắc mặt của tất cả mọi người trầm xuống.
Thuộc hạ của Hasan đánh giá Lôi Lạc Thiên từ trên xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên, hắn thấy một người có khí thế và thần sắc mạnh bạo và oai nghiêm như vậy.
So với lão đại của hắn, một người mạnh dạn, dũng mãnh và tàn ác,
thì Lôi Lạc Thiên lại mang khí chất oai phong, sang trọng, pha lẫn vài phần nộ khí.
Trên người anh tỏa ra sự nguy hiểm và khí thế bức người,
chỉ cần nhìn vào thì sẽ làm đối phương có cảm giác sợ hãi và bất giác phải rùng mình.
Hasan nghe được lời nói ngông cuồng tự đại của Lôi Lạc Thiên liền tức giận,
Bỏ một bên những lời nói khách sáo. Hắn định nói thẳng vào vấn đề.
Nhưng tên thủ hạ thân cận của Hasan nghĩ mình thông minh liền lên tiếng.
“Lão đại của chúng tôi, muốn...”
Lôi Lạc Thiên đang cầm ly rượu trong tay, nghe hắn lên tiếng, liền đặt mạnh ly rượu lệnh bàn, dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt tên thủ hạ, Tên thủ hạ bị cặp mắt sắc bén mà tà ác của Lôi Lạc Thiên nhìn, hắn cảm giác trong người lạnh thấu xương.
Hắn liền im miệng, không dám nói thêm một câu gì.
Hasan nhìn thấy hành động nầy của Lôi Lạc Thiên, liền biết tên thủ hạ đã chọc giận đến Lôi Lạc Thiên.
Hắn ra hiệu cho tên thủ hạ lui xuống.
“Lôi lão đại, hôm nay tôi tới đây là muốn bàn về việc hợp tác, địa bàn bên Trung Đông với ngài.”
Lôi Lạc Thiên muốn xem hắn muốn giở trò gì, nên bình thản nói.
“Hợp tác như thế nào?”
Thật ra thì dù hắn có ra điều kiện tốt như thế nào, thì Lôi Lạc Thiên cũng sẽ từ chói.
Anh không đụng vào áp phiện.
Anh chỉ kinh doanh một mặt vũ khí.
Chỉ trong sự vô tình, anh đã chiếm được địa bàn bên Trung Đông,
Anh đã ra lệnh, không cho phép bất cứ ai trong bang Lôi ưng đụng vào áp phiện.
Đối với anh mà nói, địa bàn bên đó chỉ là bù nhìn.
Như đối với những ông trùm thuốc phiện, thì đó quả thật là một miếng thịt béo. Người nào cũng muốn một miếng.
“Chúng tôi muốn dùng địa bàn của ngài, khai thác thị trường thuốc phiện. Thu hoạch được sẽ chia 6/4.
Tôi 6, ngài 4.”
Lôi Lạc Thiên nghe Hasan nói vậy liền cười ra tiếng.
Ha ha ha.
“ Hasan lão đại, ngài thật biết cách nói đùa. Dù ngài có chia 1/9 thì tôi cũng không thèm, huống hồ gì là 6/4.”
Một tên đối tác của Hasan ngồi bên cạnh, liền đập bàn đứng lên nói.
Bang....
Thủ hạ của hắn liền cầm súng,
chỉa vào đám người Lôi Lạc Thiên.
“Ngươi đừng ép người quá đáng,
Hasan lão đại nể mặt ngươi, nhưng chúng tôi thì không.”
Tề Phong và Tề Phú cũng đồng thời rút súng ra làm tư thế phòng thủ.
Để bảo vệ cho Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên kêu ngạo nâng mặt lên nhìn hắn.
Thấy ánh mắt của Lôi Lạc Thiên nhìn mình, trong lòng hắn hơi hoảng hốt.
Tề Phú liền lên tiếng.
“Ngươi không có tư cách nói chuyện với lão đại của chúng tôi.”
Hasan vương tay bảo thủ hạ để súng xuống, đứng lên nói với Lôi Lạc Thiên bằng giọng phẫn nộ.
“ Không tới phiên Lôi Lão đại từ chối.
Bây giờ chúng ta không còn nằm, trong phạm vi quyền kiểm sóat của ngài nữa.
Đây là địa phận biển đông, không phải là đất liền, nên tôi khuyên Lôi lão đại một câu.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Lôi lão đại là người thông minh,
chắc không cần ta phải nói, ngài cũng đã hiểu tình thế bay giờ, Hasan tôi chiếm phần thắng.”
Lôi Lạc Thiên không nóng không lạnh, cứ bình thản ngồi đó, đợi Hasan nói xong rồi mới dùng giọng đầy uy nghiêm nói.
“Hasan lão đại, ngài quá xem trọng bản thân mình rồi. Ngài nghĩ Lôi Lạc Thiên tôi là người dễ để người khác xỏ mũi như vậy sao?”
Nghe được lời nói tự tin nầy của Lôi Lạc Thiên, Hasan hơi lo sợ trong lòng. Không lẽ kế hoạch hoàn hảo nầy của mình lại có chổ nào sơ sóat.
“Lôi lão đại, ngài đừng có mạnh miệng, bay giờ phía bên tôi người đông thế mạnh, chỉ cần ngài chiệu nhường địa bàn bên Trung Đông cho tôi, mỏi năm tôi sẽ chia cho ngài 2% lợi nhuận. Cả hai điều có lợi.”
“CMN, muốn chiếm địa bàn của chúng tôi, mà còn nói một cách dễ nghe như vậy.”
Tề Phong tức giận nói.
Tên đối tác của Hasan liền lên tiếng.
“Không nhường thị đừng hồng, có mạng ra khỏi đây.”
Hắn vừa nói xong thì tất cả thủ hạ của hắn, liền chỉa súng thẳng vào người của Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên vẫn bình tĩnh ung dung ngồi đó nhìn Hasan nói với giọng tự tin.
“Hasan lão đại quá khách khí rồi,
Lôi Lạc Thiên tôi, so với người còn thua xa.”
Ý nói về sự tàn nhẫn của hắn,
Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, vậy mà hắn lại nhẫn tâm, cả cha ruột cũng giết.
Lời nói mỉa mai của Lôi Lạc Thiên thốt ra, làm một người Trung Đông như Hasan, không thể nào hiểu được hết ý.
Hasan cười đắc ý, nhận lời nói của Lôi Lạc Thiên là khen ngợi.
Đứng lên đích thân rót cho Lôi Lạc Thiên thêm một ly.
Hasan nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén mà mang theo vào phần nguy hiểm của Lôi Lạc Thiên nói.
“ Lôi lão đại, không sợ tôi cho người hạ độc trong rượu sao?”
Lôi Lạc Thiên uống thêm một ngụm rượu đặt ly xuống bàn, ngước mặt lên nhìn Hasan nói.
“ Thách ngươi cũng không dám.”
Một lời nói bá đạo của Lôi Lạc Thiên làm sắc mặt của tất cả mọi người trầm xuống.
Thuộc hạ của Hasan đánh giá Lôi Lạc Thiên từ trên xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên, hắn thấy một người có khí thế và thần sắc mạnh bạo và oai nghiêm như vậy.
So với lão đại của hắn, một người mạnh dạn, dũng mãnh và tàn ác,
thì Lôi Lạc Thiên lại mang khí chất oai phong, sang trọng, pha lẫn vài phần nộ khí.
Trên người anh tỏa ra sự nguy hiểm và khí thế bức người,
chỉ cần nhìn vào thì sẽ làm đối phương có cảm giác sợ hãi và bất giác phải rùng mình.
Hasan nghe được lời nói ngông cuồng tự đại của Lôi Lạc Thiên liền tức giận,
Bỏ một bên những lời nói khách sáo. Hắn định nói thẳng vào vấn đề.
Nhưng tên thủ hạ thân cận của Hasan nghĩ mình thông minh liền lên tiếng.
“Lão đại của chúng tôi, muốn...”
Lôi Lạc Thiên đang cầm ly rượu trong tay, nghe hắn lên tiếng, liền đặt mạnh ly rượu lệnh bàn, dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt tên thủ hạ, Tên thủ hạ bị cặp mắt sắc bén mà tà ác của Lôi Lạc Thiên nhìn, hắn cảm giác trong người lạnh thấu xương.
Hắn liền im miệng, không dám nói thêm một câu gì.
Hasan nhìn thấy hành động nầy của Lôi Lạc Thiên, liền biết tên thủ hạ đã chọc giận đến Lôi Lạc Thiên.
Hắn ra hiệu cho tên thủ hạ lui xuống.
“Lôi lão đại, hôm nay tôi tới đây là muốn bàn về việc hợp tác, địa bàn bên Trung Đông với ngài.”
Lôi Lạc Thiên muốn xem hắn muốn giở trò gì, nên bình thản nói.
“Hợp tác như thế nào?”
Thật ra thì dù hắn có ra điều kiện tốt như thế nào, thì Lôi Lạc Thiên cũng sẽ từ chói.
Anh không đụng vào áp phiện.
Anh chỉ kinh doanh một mặt vũ khí.
Chỉ trong sự vô tình, anh đã chiếm được địa bàn bên Trung Đông,
Anh đã ra lệnh, không cho phép bất cứ ai trong bang Lôi ưng đụng vào áp phiện.
Đối với anh mà nói, địa bàn bên đó chỉ là bù nhìn.
Như đối với những ông trùm thuốc phiện, thì đó quả thật là một miếng thịt béo. Người nào cũng muốn một miếng.
“Chúng tôi muốn dùng địa bàn của ngài, khai thác thị trường thuốc phiện. Thu hoạch được sẽ chia /.
Tôi , ngài .”
Lôi Lạc Thiên nghe Hasan nói vậy liền cười ra tiếng.
Ha ha ha.
“ Hasan lão đại, ngài thật biết cách nói đùa. Dù ngài có chia / thì tôi cũng không thèm, huống hồ gì là /.”
Một tên đối tác của Hasan ngồi bên cạnh, liền đập bàn đứng lên nói.
Bang....
Thủ hạ của hắn liền cầm súng,
chỉa vào đám người Lôi Lạc Thiên.
“Ngươi đừng ép người quá đáng,
Hasan lão đại nể mặt ngươi, nhưng chúng tôi thì không.”
Tề Phong và Tề Phú cũng đồng thời rút súng ra làm tư thế phòng thủ.
Để bảo vệ cho Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên kêu ngạo nâng mặt lên nhìn hắn.
Thấy ánh mắt của Lôi Lạc Thiên nhìn mình, trong lòng hắn hơi hoảng hốt.
Tề Phú liền lên tiếng.
“Ngươi không có tư cách nói chuyện với lão đại của chúng tôi.”
Hasan vương tay bảo thủ hạ để súng xuống, đứng lên nói với Lôi Lạc Thiên bằng giọng phẫn nộ.
“ Không tới phiên Lôi Lão đại từ chối.
Bây giờ chúng ta không còn nằm, trong phạm vi quyền kiểm sóat của ngài nữa.
Đây là địa phận biển đông, không phải là đất liền, nên tôi khuyên Lôi lão đại một câu.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Lôi lão đại là người thông minh,
chắc không cần ta phải nói, ngài cũng đã hiểu tình thế bay giờ, Hasan tôi chiếm phần thắng.”
Lôi Lạc Thiên không nóng không lạnh, cứ bình thản ngồi đó, đợi Hasan nói xong rồi mới dùng giọng đầy uy nghiêm nói.
“Hasan lão đại, ngài quá xem trọng bản thân mình rồi. Ngài nghĩ Lôi Lạc Thiên tôi là người dễ để người khác xỏ mũi như vậy sao?”
Nghe được lời nói tự tin nầy của Lôi Lạc Thiên, Hasan hơi lo sợ trong lòng. Không lẽ kế hoạch hoàn hảo nầy của mình lại có chổ nào sơ sóat.
“Lôi lão đại, ngài đừng có mạnh miệng, bay giờ phía bên tôi người đông thế mạnh, chỉ cần ngài chiệu nhường địa bàn bên Trung Đông cho tôi, mỏi năm tôi sẽ chia cho ngài % lợi nhuận. Cả hai điều có lợi.”
“CMN, muốn chiếm địa bàn của chúng tôi, mà còn nói một cách dễ nghe như vậy.”
Tề Phong tức giận nói.
Tên đối tác của Hasan liền lên tiếng.
“Không nhường thị đừng hồng, có mạng ra khỏi đây.”
Hắn vừa nói xong thì tất cả thủ hạ của hắn, liền chỉa súng thẳng vào người của Lôi Lạc Thiên.