Tề Phú trên đường lái xe tới đã gọi điện cho anh.
Rút được kinh nghiệm kỳ rồi, mấy cô y tá chỉ mở cửa xe giúp Lôi Lạc Thiên,
chứ không đụng vào người của Trình Lam.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam gấp gáp theo Du Tấn vào phòng phẫu thuật.
Tay và áo sơ mi của anh, điều là máu của Trình Lam.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam, lúc nầy đang hôn mê bất tĩnh, đặt cô lên giường, tay anh sờ len khuôn mặt trắng bợt của cô.
Lưu luyến không mới rời đi.
Vì tình hình kỳ nầy khẩn cấp hơn lần trước, Du Tấn không cho phép Lôi Lạc Thiên ở lại trong phòng phẫu thuật.
“Thiên cậu ra ngoài chờ đi.”
“Không tôi sẽ không đi đâu, tôi phải ở lại bên cạnh cô ấy.”
Lôi Lạc Thiên kiên quyết nói.
Mấy cô y tá biết, tính tình ngang ngược của anh, thầm nghĩ trong lòng.
Không ai có thể thây đổi được quyết định của Lôi Lạc Thiên.
Lần nầy Du Tấn không hề khuất phục.
“Cậu không ra ngoài, tôi sẽ không tiến hành phẫu thuật, tới chừng đó,
không thể cứu đuợc Trình Lam,
cậu đừng trách tôi.”
Du Tấn nói một cách nghiêm túc,
Có mặt của Lôi Lạc Thiên, sẽ ảnh hưởng đến tin thần của anh.
Anh sẽ không thể nào, phát huy được hết tài năng của mình.
Lôi Lạc Thiên tức giận, bước tới dùng tay túm lấy cổ áo của Du Tấn.
Lúc nầy thần sắc của Lôi Lạc Thiên khủng khiếp vô cùng, cặp mắt vị phẩn nộ, giờ chỉ còn thấy những tia máu đỏ.
Thân thể anh dính đầy máu tươi, nhìn y như một ác quỷ.
“Cậu dám.”
Hai chữ thốt ra từ miệng anh, làm các cô y tá phải rùng mình.
“Không dám cũng phải dám.”
Du Tấn nói một các mạnh mẽ, lần nầy anh không thể khuất phục.
“Cậu đừng quên ở Thành Phố S nầy, Du Tấn tôi là bác sĩ duy nhất, có khả năng cứu đuợc cô ấy.”
Tề Phú nhìn thấy tình hình căn thẳng, không ai chiệu nhường ai, đành lên tiếng.
“Lôi Tổng, ngài ra ngoài đợi đi, có mặt của ngài, sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu xuất làm việc của bác sĩ và y tá.
Ngài cũng không muốn, phu nhân và đứa bé có chuyện không may.”
Nghe Tề Phú nhắc đến sự an toàn của Trình Lam và em bé, trong lòng Lôi Lạc Thiên nguôi giận phần nào.
“Được tôi sẽ ra ngoài, nhưng nếu Lam Lam và con tôi, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tất cả người có mặt, đừng hồng mà còn mạng,
bước ra khỏi đây.”
Lời nói bá đạo của Lôi Lạc Thiên làm tất cả người trong phòng phẫu thuật phải lạnh cả sống lưng.
Du Tấn vẫn bình tĩnh. Anh quá rõ tính tình của Lôi Lạc Thiên.
Anh biết Lôi Lạc Thiên nói được thì sẽ làm được.
Nhưng anh tin vào tài năng của mình, anh sẽ không để Trình Lam có chuyện không may.
“ Du Tấn tôi lấy đầu mình, bảo đảm với Lôi Lạc Thiên cậu, Trình Lam và con cậu sẽ bình an vô sự.”
Nghe đước lời cam kết đầy quả quyết của Du Tấn. Lôi Lạc Thiên mới yên tâm ra ngoài.
Đèn màu đỏ ngòai phòng hiện lên, Du Tấn bất đầu cuộc phẫu thuật.
Đứng ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng Lôi Lạc Thiên cứ không yên.
Anh đi qua đi lại làm tất cả thuộc hạ,
phải phập phồng lo sợ.
Trong lúc chờ đợi, tiếng bước chân gấp gáp từ cuối hành lang vang lên.
Long Kiệt,Mạnh Hùng, Tràn Hao,Nam Liệt, Kiều Nhi và Đường Tam điều gấp gáp đi đến.
Đường Tam đi bên cạnh Long Kiệt và Tề Phong.
Vừa nhìn thấy Lôi Lạc Thiên liền chạy tới, nước mắt cứ tuôn ra.
Khi cô hay tin Trình Lam bị thương, thì không ngừng tự trách bản thân mình.
Nếu cô không đi hẹn hò cùng với Tề Phong, thì sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy Tề Phong, liền tức giận xông tới, đấm một cú vào mặt của Tề Phong.
Tất cả mọi người có mặt điều kinh ngạc, nhìn thấy thần sắc muốn giết người của Lôi Lạc Thiên, không ai dám lên tiếng.
Máu từ miệng Tề Phong tuôn ra.
Đường Tam hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Tề Phong.
Tề Phong không dám lên tiếng, hắt tay của Đường Tam ra.
Anh quỳ trên mặt đất, cung kính nhận tội.
“Lão đại, tôi không làm tròn trách nhiệm ngài giao cho tôi, xin ngài sử phạt”
Trước khi ra ngoài Lôi Lạc Thiên có dặn anh phải ở lại Lôi Viên, bảo vệ cho Trình Lam.
Nhưng vì Đường Tam cứ theo nan nhỉ, đồi đi ra ngoài hẹn hò.
Do dự một lúc cuối cùng anh cũng đồng ý.
Anh nghĩ chỉ đi một chút chắc không sao.
Vả lại anh đã an bài vài tên thủ hạ, xuất sắc nhất canh chừng cẩn thận.
Lôi Lạc Thiên nghe được lời nói của Tề Phong, máu xông lên đến tận não.
Anh rút súng ra chỉa thẳng vào đầu Tề Phong không chút do dự.
Tề Phong biết mình đã phạm vào cấm kỵ của Lôi Lạc Thiên, anh không trách Lôi Lạc Thiên, chỉ im lặng chờ Lôi Lạc Thiên trừng phạt.
Tất cả mọi người điều biết,
Lôi Lạc Thiên côi trọng nhất là Tề Phú và Tề Phong.
Nhưng bay giờ, anh lại có hành động như vậy. Có thể chứng tỏa Trình Lam trong lòng anh, quan trọng cỡ nào.
Mạnh Hùng nhìn thấy tình hình không ổn, liền bước tới chụp lấy cây súng trên tay Lôi Lạc Thiên nói.
“Thiên tôi biết cậu đang tức giận, nhưng giờ cậu có giết chết Tề Phong đi chăn nữa, thì cũng sẽ không thể giản hồi lại việc đã xảy ra.”
Lôi Lạc Thiên tức giận quăng cây súng qua một bên.
Anh dùng tay đấm mạnh vào tường.
Máu tuôn ra, nhiểu xuống sàn nhà màu trắng.
Tràn Hao bước tới,
“Thiên cậu phải bình tĩnh, Trình Lam và con cậu, đang chờ cậu châm sóc.”
Lúc nầy Đường Tam nhìn thấy Lôi Lạc Thiên lo lắng như vậy, cô biết chắc vết thương của Trình Lam không nhẹ.
“Anh Thiên, chị Lam bị thương có nặng không?”
Lôi Lạc Thiên không trả lời, chỉ đứng nhìn châm châm vào đèn phẫu thuật màu đỏ.”
Tề Phú thấy vậy liền len tiếng.
“Phu nhân bị đâm một nhát rất sâu vào vai, còn bị trúng một cú đấm, làm cho nội tạng bị thương.”
Kiều Nhi nghe đuợc lời nói của Tề Phú, liền dùng tay bụm miệng, nước mắt như mưa cứ tuôn ra.
Cô không thể tưởng tượng được, lòng quyết tâm của Trình Lam, khi muốn bảo vệ giọt máu trong bụng mình.
Có thể vì đứa nhỏ mà bất chấp hy sinh cả tính mạng.
Mạnh Hùng thấy Kiều Nhi đâu lòng, trong lòng anh cũng sót xa.
Anh vương tay ra ôm cô vào lòng. Dùng tay dịu dàng sờ lên tóc cô.
“Em yên tâm, Du Tấn là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thế giới, sẽ không sao đâu.”
Long Kiệt nhìn thấy, dáng vẽ tiều tuỵ nầy của Lôi Lạc Thiên, ông cũng đau lòng thay.
Không biết họ đã điều tra ra được gì, tại sao lại phải đuổi cùng giết tận Trình Lam như vậy.
Sắc mặt Long Kiệt hiện lên vẽ hung bạo, như muốn giết người.
Ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua,
cho ai dám đụng đến con gái của ông.