“Cậu là ai mà hống hách như vậy.”
Tề Phú nhìn vào mặt của Tư Nhất Giang nói một cách bá đạo.
“Tề Phú tôi muốn ai, thì người đó là của tôi.”
Ở đây ai mà không biết đến Tề Phú.
Anh là người có quyền lực, chỉ dưới Lôi Lạc Thiên mà thôi.
Tất cả mọi người điều nể mặt Tề Phú.
Anh ít khi nói chuyện, nhưng ra tay thật tàn nhẫn và vô tình.
Bạn của Tư Nhất Giang thường xuyên đến đây, nên biết đến cái tên Tề Phú này.
Cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ cần nghe đến tên Tề Phú, thì cũng phải rùng mình.
“Giang, cậu đừng gây chuyện nữa, côi chừng mắt luôn cả cái mạng này của mình.”
Tư Nhất Giang nghe bạn mình nói vậy, liền lo sợ không dám nói gì thêm.
Tề Phú ôm eo Mạc Gia Yến đi lên lầu,
Lúc này cô không còn ý thức nữa.
Mạc Gia Yến đi đảo qua đảo lại, đụng vào cạnh bàn làm chân cô bầm tím.
Tề Phú thấy vậy trong lòng chua sót, anh liền bế cô lên.
Đi đến hành lang Mạc Gia Yến đột nhiên cự quậy.
“Buông tôi ra, anh là ai mà lại ôm tôi.”
Mạc Gia Yến đánh đập loạn xạ trên người anh.
Tề Phú bực bội lên tiếng.
“Đừng lộn xộn.”
Anh bế cô về phòng của mình, bước vào cửa Tề Phú để Mạc Gia Yến xuống.
Mạc Gia Yến nhìn anh rồi đột nhiên khóc òa lên.
Cô đứng trước mặt Tề Phú, tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cường nghị của anh nói.
“Anh thật là xấu xa, em đã cố tình tránh né anh, sao anh lại xuất hiện trước mặt em.”
Tề Phú không hiểu vì sao cô phải trốn tránh anh, không lẽ cô ghét anh.
Tề Phú không nói gì, chỉ lặng lẽ cau mày quan sát Mạc Gia Yến.
Cô vừa khóc vừa nói.
“Em sợ, em sợ lắm, em không muốn phải như vậy đâu.
Em rất khó chịu, trong lòng em rất đau.
Tại sao em lại yêu anh.”
Từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tề Phú nghe cô nói vậy, liền vui trong lòng.
Thì ra cô ngóc này, vì yêu anh mà trốn tránh.
Tề Phú bước tới gần Mạc Gia Yến, tay anh sờ lên khuôn mặt ước đẩm nước mắt của cô.
Anh yêu thương lau đi những giọt nước mắt làm anh đau lòng.
Mạc Gia Yến đứng thẳng người dậy, cô gạt tay Tề Phú ra.
“Anh đừng đụng vào em, em không xứng với anh.”
Mạc Gia Yến nói xong cô lảo đảo quay người muốn rời khỏi.
Tề Phú cầm chật tay cô, anh áp người Mạc Gia Yến vào tường.
Tay anh giữ chật tay Mạc Gia Yến trên đỉnh đầu.
Anh bá đạo hôn lên đôi môi cô,
Tề Phú nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình vào khoan miệng của cô.
Mùi thơm ngọt ngào pha lẫn mùi rượu, làm Tề Phú không thể kèm chế được bản thân mình.
Mạc Gia Yến sửng sốt vài giây, rồi cô bất đầu đáp trả lại nụ hôn nồng nhiệt của Tề Phú.
Hai người vì nụ hôn say đấm, làm mất đi lý trí.
Lần đầu tiên Tề Phú cùng phụ nữ, tiếp xúc thân mật như vậy.
Tề Phú vì sự đáp lại nhiệt tình của cô, mà trở nên khao khát nhiều hơn.
Một cảm giác ham muốn dân trào trong anh.
Tề Phú buông tay Mạc Gia Yến ra, anh bất đầu sờ sọang khắp nơi trên thân thể cô.
Mạc Gia Yến vì sự đụng chạm này của anh, mà toàn thân nống bỏng.
Tiếng thở nặng nề cùng âm thanh kiều mị, thoát ra từ miềng cô làm Tề Phú chiều không nổi.
Anh vén áo của Mạc Gia Yến lên cao, để lộ ra hai bầu ngự trắng nõn của cô.
Tề Phú khom người hôn lên ngực Mạc Gia Yến, cô bất giác kêu lên những tiếng kêu động lòng người.
Tề Phú không muốn cùng cô làm chuyện đó lúc này, anh cố kiềm chế bản thân.
Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Tề Phú đẩy Mạc Gia Yến ra, kéo áo cô xuống.
Mạc Gia Yến lúc này, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên làm như vậy.
Cô nghĩ anh không muốn có quan hệ với cô.
Chắc có lẽ anh chê bai cô, Mạc Gia Yến tủi thân, cô không nói gì chỉ lặng lẽ chỉnh lại quần áo trên người mình.
Không nói với Tề Phú lời nào, cô quay mặt định bước ra ngoài.
Tề Phú vương tay cầm lấy tay cô,
Anh biết anh đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô.
Tề Phú ôm Mạc Gia Yến từ phía sau.
Anh đặt cầm mình trên vai cô, anh hôn lên má của Mạc Gia Yến, thì thầm vào tai cô.
“Gia Yến, em đừng đi.”
Mạc Gia Yến không nói gì, cô không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
Tề Phú biết cô đang bối rối, không biết phải làm sao.
“Gia Yến, anh muốn, em nhưng không phải bây giờ.
Em đang say anh không muốn bất nạt em.”
Lúc này Mạc Gia Yến mới hiểu, anh thật sự là một người quang minh chính đại.
Không phải vì anh chê bai cô, anh chỉ sợ sau khi cô tĩnh rượu, sẽ hối hận về việc mình đã làm.
Mạc Gia Yến xoay người lại, cô nhìn vào mắt Tề Phú, cô có thể thấy được anh đang kèm nén dục vọng đang vâng trào trong người mình.
Mạc Gia Yến vương tay, cởi từng cái nút áo sơ mi của anh ra.
Tề Phú chụp lấy bàn tay của cô, anh nhìn vào mắt của Mạc Gia Yến nói.
“Em không hối hận.”
Cô nở nụ cười rực rỡ, gật đầu nói.
“Không hối hận.”
Vừa nói dứt lời, Tề Phú đã ôm Mạc Gia Yến lên đặt cô lên giường.
Tề Phú cởi bỏ quần áo trên nguời Mạc Gia Yến ra, anh gấp gáp cởi áo khoác và áo sơ mi của mình, quăng xuống mặt đất.
Hai thân thể trần truồng quấn lấy lẫn nhau.
Trong lòng hai người bọn họ, vì tình cảm bị đẹ nén bấy lâu, mà trở nên nồng nhiệt và mãnh liệt hơn.
Sáng sớm hôm sau, khi Mạc Gia Yến tĩnh lại không thấy Tề Phú đâu.
Trong lòng cô hơi thất vộng, không lẽ hôm qua, anh chỉ vì dục vọng nên mới có quan hệ với cô.
Mạc Gia Yến buồn bã ngồi trên giường, ụp mặt xuống đầu gối mình.
Tề Phú từ phòng tắm đi ra nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh lo lắng.
Tề Phú liền đi tới ôm cô vào lòng nói.
“Còn đau không?”
Cô nhìn anh, vui mừng lát đầu.
Anh yêu thương hôn lên tóc cô.
Giọng nói thâm tình của anh vang lên.
“Lần đầu tiên, sao không nói cho anh biết.”
Mạc Gia Yến mắc cỡ, khuôn mặt ửng hồng không dám nhìn vào mặt Tề Phú.
Tề Phú thấy cử chỉ thẹn thùng của cô,
anh tươi cười nói.
“Bây giờ em đã là người phụ nữ, của Tề Phú anh.”