Diệp Chiêu “Vâng” một tiếng, cô gãi gãi cổ nói: “Cho cháu tiền mua nhang muỗi đi.
”“Trong phòng bác còn một ít đấy, ở dưới tủ, tự đi lấy đi.
” Bên ngoài có tiếng chén vỡ, trước khi đi Trịnh Thu Hà nhắc Diệp Chiêu một câu: “Dỗ cha cháu cùng mẹ kế trước đi, nhớ kĩ đấy!” Nói xong bà ta liền vội vàng đi ra ngoài.
Có câu kia của bà ta, Diệp Chiêu liền công khai bước vào phòng của vợ chồng bác hai.
Cô lấy nhang muỗi từ trong tủ ra, liếc nhìn ra cửa thì nghe thấy tiếng động, người lớn lại bắt đầu nâng ly, hình như em trai làm rơi chén, thím hai đang mắng Tiểu Cầm.
Diệp Chiêu lấy chìa khóa dự phòng đã chuẩn bị từ lâu, nhanh chóng mở ngăn kéo ra, cô đã quan sát nhiều lần và biết sổ tiết kiệm được cất ở đâu.
Có hai cuốn sổ tiết kiệm, một cuốn màu đỏ là của nhà bác hai, cuốn màu xanh lá cây còn lại viết tên của Diệp Chiêu, đây cũng là phí sinh hoạt của cô, cho nên cô liền cầm lấy cuốn sổ của mình.
Hệ thống vẫn luôn ngủ gật lại đột nhiên nhảy ra cảnh cáo: “Này này này, không thể trộm đồ! Không được làm chuyện phạm pháp.
”Trái lại Diệp Chiêu nghi ngơ hỏi: “Đồ của nguyên chủ không phải cũng là của tôi à?”Hệ thống: “Là của cô, nhưng mà…”“Của tôi là được rồi.
” Diệp Chiêu trực tiếp cắt ngang: “Sổ tiết kiệm này viết tên tôi, không phải trộm mà là lấy đồ của mình.
”Hệ thống: “Không phải trộm vậy sao cô lại lén lút…”“Im đi!” Lúc này đến phiên Diệp Chiêu cảnh cáo: “Đừng cản trở tôi vào lúc quan trọng.
”Khuôn mặt hệ thống vặn vẹo: “…”Đang chuẩn bị khép ngăn kéo lại, Diệp Chiêu lại nghe thấy tiếng bác hai mắng Tiểu Cầm ở ban công, cũng tại hôm nay có khách nên bà ta đã kiềm chế phần nào.
Nhìn Tiểu Cầm cô lại nhớ đến hoàn cảnh trong quá khứ của mình.
Cô nhìn vết sẹo trên tay mình, đây là do khi còn nhỏ bị bác hai làm bỏng, ký ức của nguyên chủ như thức tỉnh từ trong máu, cô lấy cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ ra rồi xé tan, vò nát xong liền ném vào tủ.
Hệ thống bất đắc dĩ kêu to: “Cô không thể làm như vậy!”Được hay không là do cô quyết định.
Lấy sổ tiết kiệm chỉ là chuyện nhỏ thôi, Bạch Vận Liên kia muốn làm mẹ kế của cô ư, bà ta đã hỏi cô chưa?…Sau bữa tối, những người đàn ông ngồi trong phòng khách trò chuyện, tiếng TV được mở rất lớn, nhưng tiếng người nói chuyện còn lớn hơn.
Diệp Chiêu tiện tay cầm một quyển sách ngồi vào bàn đọc, thật ra cô cũng không đọc được chữ nào, chỉ làm bộ vậy thôi.
Nếu mọi việc suôn sẻ thì vào giờ này ngày mai cô đã lên xe lửa rồi.
Hệ thống không ngừng lảm nhảm với cô, Diệp Chiêu đã sớm hiểu được tính tình của nó, chỉ được cái miệng chứ không có ác ý gì, dỗ chút xíu là bình thường lại thôi.
Ngoài cửa có động tĩnh, Diệp Chiêu quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Vận Liên bưng một dĩa dưa hấu đi vào.
“Tiểu Chiêu, sao có một mình cháu ở trong phòng vậy?”Bạch Vận Liên có mái tóc dài được uốn xoăn, trên người thoang thoảng mùi nước hoa, bà ta tiến lên đưa dưa hấu cho Diệp Chiêu: “Ăn dưa hấu đi này, ngọt lắm đấy.
”Diệp Chiêu biết đây là một viên đạn bọc đường, trong truyện Bạch Vận Liên này vốn là một trà xanh chính hiệu, thủ đoạn cũng ghê gớm hơn bác gái hai nhiều.
Bà ta không bao giờ chỉ ra lỗi sai của Diệp Chiêu trước mặt Diệp Định Quốc, nhưng lại âm thầm thêm dầu vào lửa để ông ta tự nghĩ xấu cho con gái mình.
Nguyên chủ vốn sinh non nên không đủ thông minh, EQ lại thấp nên dễ bị kích động, sau khi Diệp Định Quốc để lại phần lớn tài sản cho cô con gái riêng không cùng quan hệ huyết thống là Bạch Lộ thì nguyên chủ hoàn toàn hắc hóa và đi lên con đường không thể quay đầu lại…Diệp Chiêu khép sách, lễ phép đáp lại bà ta.
Đối với viên đạn bọc đường này, tốt hơn là cô nên ăn vỏ đường bên ngoài trước, cô nhận lấy miếng dưa hấu, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn dì Bạch.
”Thấy Diệp Chiêu nhận ý tốt của mình, Bạch Vận Liên liền vui vẻ mỉm cười: “Mau ăn đi.
Lần này trở về dì thấy con cao hơn không ít, Bạch Lộ thấp hơn con một chút.
”“Con cao m.
”.