Hác Mãnh không hỏi Thiết Ngưu trước kia từng làm gì, bởi hắn cảm thấy không cần thiết. Nếu đối phương chịu theo bên cạnh mình thì sao phải để ý nhiều như vậy. Trước kia y không có bất cứ quan hệ gì với mình, hảo huynh đệ không hỏi quá khứ, chỉ nói tương lai, chuyện ngày trước bất quá cũng chỉ là hồi ức.
"Ngươi lái xe về trước đi, dù sao ở đây cũng không còn chuyện gì cần đến ngươi!" Hác Mãnh đuổi khéo Thiết Ngưu, để hắn một mình ở lại.
Có một số việc không thể làm trước mặt người khác, không phải tự thân mình thì không xong.
Sau khi xác định xung quanh không ai, Hác Mãnh nhanh chóng đem toàn bộ máy móc chất đống bên trong nhà xưởng thu vào hệ thống, sau đó rời đi rất nhanh. Về phần ngày mai liệu có người phát hiện ra nơi này có điều gì không được bình thường hay không, thì đã không còn liên quan gì tới hắn. Cứ việc suy đoán, dù sao lãng phí tế bào não cũng không phải là hắn.
Thời gian còn sớm, Thiết Ngưu cũng đã lái xe đi, bản thân lại không muốn tới công ty, suy nghĩ một chút Hác Mãnh liền chạy xe đến shop điện tử Bạch Lam ở phố Liên Hoa Trì. Đã lâu không qua, cũng không biết gần đây lượng tiêu thụ như thế nào.
Hác Mãnh đã từng nghĩ, sau khi Khoa kỹ Lam Mị bên này có thể tự sản xuất thương hiệu điện thoại di động của chính mình, thì có cần thiết tiếp tục mở rộng nghiệp vụ đổi điện thoại cũ lấy điện thoại mới hay không. Kết quả là vẫn phải làm, hơn nữa đến cả nghiệp vụ thu mua đồng nát cũng không thể bỏ sót.
Hệ thống thu mua thăng cấp cần một lượng vật phẩm nhất định để tiến hành duy trì, muốn đạt được kim tệ từ hệ thống, thì nơi phát sinh duy nhất chính là bán đồ vật cho hệ thống, bất kể là mới hay cũ, càng cũ càng có lãi. Cho dù thật sự không có đồ cũ thì đồ mới cũng được.
Có đầy đủ kim tệ mới có thể mua sắm vật phẩm trong hệ thống, đây chính là một vòng tuần hoàn.
Hác Mãnh thậm chí còn đang nghĩ, vật phẩm hắn mua trong hệ thống liệu có phải là của người khác, sau khi bán đi bị hắn thông qua hệ thống mua lại hay không nữa? Nếu quả thật là vậy thì hệ thống thu mua này có mạng lưới rất rộng lớn và hắn chẳng qua là mới dính vào một góc lưới nhỏ thôi.
Kiếm được một lượng tiền bạc nhất định thì sẽ có địa vị xã hội tương ứng, đồng dạng, đạt đến địa vị xã hội nhất định thì tác dụng của đồng tiền liền lớn hơn.
Nếu có người biết bí mật về Hệ thống thu mua trên người Hác Mãnh, vậy cho dù hắn có nhiều tiền hơn nữa thì người nào có thể bảo vệ hắn đây?
Khi đó e rằng phải dựa vào chính thực lực bản thân, cùng với sự trợ giúp từ Hệ thống thu mua. Cho nên nói, tiền ở ngoài đủ xài là được, cứ ra vẻ đắc ý ngược lại sẽ không tốt, và kim tệ từ Hệ thống thu mua chính là một loại tiền có thể cứu mạng bất cứ lúc nào, bởi vì nó có thể tìm mua được rất nhiều vật phẩm không tưởng từ Hệ thống thu mua.
Hác Mãnh lắc đầu, nghĩ nhiều cũng không tác dụng gì, hiện tại hắn bất quá chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, không có mấy ai chú ý nhiều đến sự hiện hữu của hắn, cho nên giờ phút này hắn vẫn còn an toàn. Hiện thời mục tiêu chính là cố gắng kiếm tiền, cố gắng tiến hành tích lũy tư bản, giữ vốn đổi thành kim tệ, sau đó tăng cường bản thân.
Về phần sau này có thể phát triển tới trình độ nào thì quá xa vời, hiện tại nghĩ cũng vô ích.
Do ven đường chỗ đỗ xe đã đầy nên Hác Mãnh liền dừng xe ở ngay trước cửa shop điện tử Bạch Lam, dù sao thì xe cũng chưa có biển số, không sợ cảnh sát giao thông chụp hình.
"Này, mời đem xe dời đi chỗ khác, nơi này không thể đỗ xe!" Hác Mãnh vừa xuống xe thì một tiếng quát lanh lảnh vang lên.
Hác Mãnh quay đầu sang nhìn Phi Ngữ một thân đồng phục an ninh, cười nói: "Xe bình dân đúng là không thể đỗ, nhưng đây là siêu xe, trị giá hơn 2 triệu, so ra còn trên cả shop điện tử này của các ngươi đấy!"
Phi Ngữ nhận ra là Hác Mãnh, liền vui mừng chạy tới, cười đùa: "Là Hác Mãnh ca à, hì hì, người khác không thể đỗ xe, nhưng riêng anh thì được. Hi hi, Audi R8 nha, quả nhiên là siêu xe, anh mua à?"
Hác Mãnh cười cười, lắc đầu: "Không phải, đi mượn được đó!"
Phi Ngữ lè lưỡi, hàng lông mi chớp động, cười nói: "Lát nữa anh lái xe chở mọi người đi hóng gió một vòng nhé!"
"Được!" Hác Mãnh cười gật đầu, nhìn đồng phục trên người nàng, không nhịn được hỏi: "Sao đây, lại làm sai chuyện gì để bị Bạch tỷ đày đi vậy?"
Phi Ngữ cười duyên, tiến lên ôm lấy cánh tay Hác Mãnh, vừa đi vừa nói chuyện: "Không phải đâu, An đại ca được shop thuê làm bảo vệ xin nghỉ phép hai ngày này do vợ sắp sinh, không có ai đảm nhiệm cho nên em mới tạm thế chỗ. Hì hì, phải biết rằng hiện giờ em chính là quản lý của shop nha, trừ Bạch Lam tỷ ra thì chức vụ của em là lớn nhất, ngay cả quản lý tiêu thụ và trưởng ban của mấy tầng cũng đều phải nghe em đấy!"
Hác Mãnh nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, không nhịn được nhéo múi nàng, cười nói: "Xem ngươi kiêu ngạo kìa! Ha ha, gần đây có phải lại vừa đổi bạn trai hay không?"
Đối với tính cách của Bạch Lam, Hác Mãnh đương nhiên là biết rõ, không những có dáng điệu đại tỷ đứng đầu từ trong xương, hơn nữa còn rất có nghĩa khí, Phi Ngữ chính người đi theo nàng tới đây, hiện tại shop điện tử nằm trong tay nàng, có thể bạc đãi được Phi Ngữ thì mới là lạ. Mà cô nàng Phi Ngữ này cũng rất hiểu biết, từ đồng phục trên thân cô nàng là có thể nhận ra an ninh của khách hàng qua cửa. Hai nữ nhân này đúng là không tồi!
Phi Ngữ bĩu môi ra vẻ không vui, nói: "Người ta không có vậy đâu nha, không thấy tóc của em cũng cắt rồi sao? Hiện tại em muốn cố gắng phát triển sự nghiệp của mình, không muốn lãng phí thời gian trên phương diện tư tình nhi nữ chút nào." Sau đó khẽ lè lưỡi, nhỏ giọng nói: "Bạch Lam tỷ bảo, nếu em còn yêu đương lung tung thì sẽ cách chức quản lý của em, tiền thưởng mỗi tháng 2000 tệ cũng sẽ khấu trừ sạch. Cho nên không thể làm!" Phi Ngữ nói xong liền trừng mắt với Hác Mãnh, bộ dạng kiểu như thế ngươi đã hiểu chưa.
Hác Mãnh từng nghe Bạch Lam kể qua, nha đầu này chính là chơi đùa linh tinh một chút, yêu đương trong mắt cô nàng liền là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ca hát, tìm một cu li phiếu cơm miễn phí. Về phần ‘chuyện ấy’ thì tiểu nha đầu vẫn rất giữ gìn.
"Đúng vậy, nữ nhân được quyền có sự nghiệp của riêng mình! Chăm chỉ làm việc, đợi thời gian nữa chúng ta mở thêm chi nhánh, liền để ngươi qua chủ trì đại cục, nắm quyền trong tay!" Hác Mãnh cười cười, gật đầu nói.
"Chúng ta còn muốn mở thêm chi nhánh sao?" Phi Ngữ đầy ngạc nhiên, vui mừng hỏi.
Hác Mãnh cười nói: "Tại sao không! Chỉ cần kiếm tiền thì đừng nói là một cái chi nhánh. Mười cái, một trăm cái, một ngàn cái cũng đều có thể!" Bất quá ở trong lòng hắn thầm bổ sung thêm: nhưng không nhất thiết phải là dạng shop điện tử đâu nha. Sau đó hắn liền chuyển hướng chủ đề, hỏi: "Bạch tỷ có ở đây không?"
"Có, Bạch Lam tỷ đang họp bàn về chuyện khai trương shop điện tử trong phòng làm việc. Đi, em dẫn anh đi!" Phi Ngữ ôm cánh tay Hác Mãnh, đi vào trong shop.
Xung quanh có không ít nhân viên cửa hàng tò mò nhìn Hác Mãnh, có người nhận ra hắn, cũng có người không biết hắn là ai. Người nhận ra thì biết Hác Mãnh hắn chính là ông chủ lớn nhất của nơi này, còn người không biết thì lại tưởng rằng hắn là bạn trai Phi Ngữ.
"Ôm chặt như vậy mà em không nóng à?" Hác Mãnh cười khổ, hỏi.
Phi Ngữ không thèm quan tâm, nhẹ nhàng cười nói: "Ông chủ ngốc của em, đây là người ta để anh chiếm tiện nghi công khai đấy, thế mà cũng không hiểu, hảo đần nha! Hì hì, thấy ‘chỗ này’ của người ta ‘to’ không?"
Hác Mãnh dở khóc dở cười, thật không biết đầu óc cô nàng chứa nước, hay là thủy ngân đây.
Hác Mãnh không hỏi Thiết Ngưu trước kia từng làm gì, bởi hắn cảm thấy không cần thiết. Nếu đối phương chịu theo bên cạnh mình thì sao phải để ý nhiều như vậy. Trước kia y không có bất cứ quan hệ gì với mình, hảo huynh đệ không hỏi quá khứ, chỉ nói tương lai, chuyện ngày trước bất quá cũng chỉ là hồi ức.
"Ngươi lái xe về trước đi, dù sao ở đây cũng không còn chuyện gì cần đến ngươi!" Hác Mãnh đuổi khéo Thiết Ngưu, để hắn một mình ở lại.
Có một số việc không thể làm trước mặt người khác, không phải tự thân mình thì không xong.
Sau khi xác định xung quanh không ai, Hác Mãnh nhanh chóng đem toàn bộ máy móc chất đống bên trong nhà xưởng thu vào hệ thống, sau đó rời đi rất nhanh. Về phần ngày mai liệu có người phát hiện ra nơi này có điều gì không được bình thường hay không, thì đã không còn liên quan gì tới hắn. Cứ việc suy đoán, dù sao lãng phí tế bào não cũng không phải là hắn.
Thời gian còn sớm, Thiết Ngưu cũng đã lái xe đi, bản thân lại không muốn tới công ty, suy nghĩ một chút Hác Mãnh liền chạy xe đến shop điện tử Bạch Lam ở phố Liên Hoa Trì. Đã lâu không qua, cũng không biết gần đây lượng tiêu thụ như thế nào.
Hác Mãnh đã từng nghĩ, sau khi Khoa kỹ Lam Mị bên này có thể tự sản xuất thương hiệu điện thoại di động của chính mình, thì có cần thiết tiếp tục mở rộng nghiệp vụ đổi điện thoại cũ lấy điện thoại mới hay không. Kết quả là vẫn phải làm, hơn nữa đến cả nghiệp vụ thu mua đồng nát cũng không thể bỏ sót.
Hệ thống thu mua thăng cấp cần một lượng vật phẩm nhất định để tiến hành duy trì, muốn đạt được kim tệ từ hệ thống, thì nơi phát sinh duy nhất chính là bán đồ vật cho hệ thống, bất kể là mới hay cũ, càng cũ càng có lãi. Cho dù thật sự không có đồ cũ thì đồ mới cũng được.
Có đầy đủ kim tệ mới có thể mua sắm vật phẩm trong hệ thống, đây chính là một vòng tuần hoàn.
Hác Mãnh thậm chí còn đang nghĩ, vật phẩm hắn mua trong hệ thống liệu có phải là của người khác, sau khi bán đi bị hắn thông qua hệ thống mua lại hay không nữa? Nếu quả thật là vậy thì hệ thống thu mua này có mạng lưới rất rộng lớn và hắn chẳng qua là mới dính vào một góc lưới nhỏ thôi.
Kiếm được một lượng tiền bạc nhất định thì sẽ có địa vị xã hội tương ứng, đồng dạng, đạt đến địa vị xã hội nhất định thì tác dụng của đồng tiền liền lớn hơn.
Nếu có người biết bí mật về Hệ thống thu mua trên người Hác Mãnh, vậy cho dù hắn có nhiều tiền hơn nữa thì người nào có thể bảo vệ hắn đây?
Khi đó e rằng phải dựa vào chính thực lực bản thân, cùng với sự trợ giúp từ Hệ thống thu mua. Cho nên nói, tiền ở ngoài đủ xài là được, cứ ra vẻ đắc ý ngược lại sẽ không tốt, và kim tệ từ Hệ thống thu mua chính là một loại tiền có thể cứu mạng bất cứ lúc nào, bởi vì nó có thể tìm mua được rất nhiều vật phẩm không tưởng từ Hệ thống thu mua.
Hác Mãnh lắc đầu, nghĩ nhiều cũng không tác dụng gì, hiện tại hắn bất quá chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, không có mấy ai chú ý nhiều đến sự hiện hữu của hắn, cho nên giờ phút này hắn vẫn còn an toàn. Hiện thời mục tiêu chính là cố gắng kiếm tiền, cố gắng tiến hành tích lũy tư bản, giữ vốn đổi thành kim tệ, sau đó tăng cường bản thân.
Về phần sau này có thể phát triển tới trình độ nào thì quá xa vời, hiện tại nghĩ cũng vô ích.
Do ven đường chỗ đỗ xe đã đầy nên Hác Mãnh liền dừng xe ở ngay trước cửa shop điện tử Bạch Lam, dù sao thì xe cũng chưa có biển số, không sợ cảnh sát giao thông chụp hình.
"Này, mời đem xe dời đi chỗ khác, nơi này không thể đỗ xe!" Hác Mãnh vừa xuống xe thì một tiếng quát lanh lảnh vang lên.
Hác Mãnh quay đầu sang nhìn Phi Ngữ một thân đồng phục an ninh, cười nói: "Xe bình dân đúng là không thể đỗ, nhưng đây là siêu xe, trị giá hơn triệu, so ra còn trên cả shop điện tử này của các ngươi đấy!"
Phi Ngữ nhận ra là Hác Mãnh, liền vui mừng chạy tới, cười đùa: "Là Hác Mãnh ca à, hì hì, người khác không thể đỗ xe, nhưng riêng anh thì được. Hi hi, Audi R nha, quả nhiên là siêu xe, anh mua à?"
Hác Mãnh cười cười, lắc đầu: "Không phải, đi mượn được đó!"
Phi Ngữ lè lưỡi, hàng lông mi chớp động, cười nói: "Lát nữa anh lái xe chở mọi người đi hóng gió một vòng nhé!"
"Được!" Hác Mãnh cười gật đầu, nhìn đồng phục trên người nàng, không nhịn được hỏi: "Sao đây, lại làm sai chuyện gì để bị Bạch tỷ đày đi vậy?"
Phi Ngữ cười duyên, tiến lên ôm lấy cánh tay Hác Mãnh, vừa đi vừa nói chuyện: "Không phải đâu, An đại ca được shop thuê làm bảo vệ xin nghỉ phép hai ngày này do vợ sắp sinh, không có ai đảm nhiệm cho nên em mới tạm thế chỗ. Hì hì, phải biết rằng hiện giờ em chính là quản lý của shop nha, trừ Bạch Lam tỷ ra thì chức vụ của em là lớn nhất, ngay cả quản lý tiêu thụ và trưởng ban của mấy tầng cũng đều phải nghe em đấy!"
Hác Mãnh nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, không nhịn được nhéo múi nàng, cười nói: "Xem ngươi kiêu ngạo kìa! Ha ha, gần đây có phải lại vừa đổi bạn trai hay không?"
Đối với tính cách của Bạch Lam, Hác Mãnh đương nhiên là biết rõ, không những có dáng điệu đại tỷ đứng đầu từ trong xương, hơn nữa còn rất có nghĩa khí, Phi Ngữ chính người đi theo nàng tới đây, hiện tại shop điện tử nằm trong tay nàng, có thể bạc đãi được Phi Ngữ thì mới là lạ. Mà cô nàng Phi Ngữ này cũng rất hiểu biết, từ đồng phục trên thân cô nàng là có thể nhận ra an ninh của khách hàng qua cửa. Hai nữ nhân này đúng là không tồi!
Phi Ngữ bĩu môi ra vẻ không vui, nói: "Người ta không có vậy đâu nha, không thấy tóc của em cũng cắt rồi sao? Hiện tại em muốn cố gắng phát triển sự nghiệp của mình, không muốn lãng phí thời gian trên phương diện tư tình nhi nữ chút nào." Sau đó khẽ lè lưỡi, nhỏ giọng nói: "Bạch Lam tỷ bảo, nếu em còn yêu đương lung tung thì sẽ cách chức quản lý của em, tiền thưởng mỗi tháng tệ cũng sẽ khấu trừ sạch. Cho nên không thể làm!" Phi Ngữ nói xong liền trừng mắt với Hác Mãnh, bộ dạng kiểu như thế ngươi đã hiểu chưa.
Hác Mãnh từng nghe Bạch Lam kể qua, nha đầu này chính là chơi đùa linh tinh một chút, yêu đương trong mắt cô nàng liền là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ca hát, tìm một cu li phiếu cơm miễn phí. Về phần ‘chuyện ấy’ thì tiểu nha đầu vẫn rất giữ gìn.
"Đúng vậy, nữ nhân được quyền có sự nghiệp của riêng mình! Chăm chỉ làm việc, đợi thời gian nữa chúng ta mở thêm chi nhánh, liền để ngươi qua chủ trì đại cục, nắm quyền trong tay!" Hác Mãnh cười cười, gật đầu nói.
"Chúng ta còn muốn mở thêm chi nhánh sao?" Phi Ngữ đầy ngạc nhiên, vui mừng hỏi.
Hác Mãnh cười nói: "Tại sao không! Chỉ cần kiếm tiền thì đừng nói là một cái chi nhánh. Mười cái, một trăm cái, một ngàn cái cũng đều có thể!" Bất quá ở trong lòng hắn thầm bổ sung thêm: nhưng không nhất thiết phải là dạng shop điện tử đâu nha. Sau đó hắn liền chuyển hướng chủ đề, hỏi: "Bạch tỷ có ở đây không?"
"Có, Bạch Lam tỷ đang họp bàn về chuyện khai trương shop điện tử trong phòng làm việc. Đi, em dẫn anh đi!" Phi Ngữ ôm cánh tay Hác Mãnh, đi vào trong shop.
Xung quanh có không ít nhân viên cửa hàng tò mò nhìn Hác Mãnh, có người nhận ra hắn, cũng có người không biết hắn là ai. Người nhận ra thì biết Hác Mãnh hắn chính là ông chủ lớn nhất của nơi này, còn người không biết thì lại tưởng rằng hắn là bạn trai Phi Ngữ.
"Ôm chặt như vậy mà em không nóng à?" Hác Mãnh cười khổ, hỏi.
Phi Ngữ không thèm quan tâm, nhẹ nhàng cười nói: "Ông chủ ngốc của em, đây là người ta để anh chiếm tiện nghi công khai đấy, thế mà cũng không hiểu, hảo đần nha! Hì hì, thấy ‘chỗ này’ của người ta ‘to’ không?"
Hác Mãnh dở khóc dở cười, thật không biết đầu óc cô nàng chứa nước, hay là thủy ngân đây.