"Ngọc Vân, buổi tối ta lái xe chở ngươi đi" Tôn Lập Minh cười híp mắt đi tới trước bàn làm việc của Tiếu Ngọc Vân, nhẹ nhàng nói. Sự cuốn hút của hắn đối với Tiếu Ngọc Vân mà nói, đó là đê tiện, quả thực đúng là đê tiện từ tận xương tủy, làm cho trong lòng nàng cũng cảm thấy nổi da gà.
Bữa cơm hôm nay, cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, trước đây vị quản lý Tôn đã từng mời riêng nàng, nhưng đều bị Tiếu Ngọc Vân từ chối, vì thế lần này đối phương chọn chiến thuật đường vòng, hắn mời các đồng nghiệp cùng ăn cơm, hơn nữa có người giúp đỡ kéo cả Tiếu Ngọc Vân đi, khiến nàng không thể từ chối.
"Không cần, lát nữa nghỉ làm ta tự lái xe qua" Tiếu Ngọc Vân vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc trả lời, tiếp tục làm việc của mình không để ý tới hắn.
Tôn Lập Minh tuổi cũng không lớn, chỉ tầm 32-33 tuổi, độ tuổi trai tráng sung mãn, khi tự nhận mình có mị lực thì tác phong luôn khá tốt. Nhưng sau khi nhiều lần bị Tiếu Ngọc Vân cho ăn quả đắng, trong lòng hắn rất khó chịu, nam nhân hay nữ nhân đều vậy, khi không nắm được đồ trong tay thì cảm giác không vui.
Khi mới vào công ty, Tiếu Ngọc Vân đối với vị quản lý Tôn này cũng không ghét lắm, có phong độ, có khí chất, bề ngoài thì ôn hòa nho nhã, lại có địa vị khá cao trong công ty, cũng không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, sói cũng khoác áo da dê, ngụy trang tỉ mỉ thì ai có thể nghĩ đó là một trái tim sói đây.
Theo đuổi cô gái cũng không phải không được, nhưng trắng trợn quá người ta sẽ chán ghét, còn phải tự xem lại mình xem, đã có gia đình rồi lại còn trắng trợn tán tỉnh con gái, còn muốn người ta làm tiểu Tam của ngươi à.
"Lái xe làm gì, thật lãng phí, quyết định thế đi, tối nay ta chở ngươi đi" Tôn Lập Minh không đợi Tiếu Ngọc Vân trả lời, quay đầu đi luôn, trong lòng thầm mắng, gái điếm thối, giả vờ cái gì chứ, xem lão tử tối nay hầu hạ ngươi ra sao. Đây chính là một cái bẫy hoàn toàn nhằm vào Tiếu Ngọc Vân.
Sau khi Tôn Lập Minh đi ra, Tiếu Ngọc Vân nhíu mày, với độ dày của da mặt vị quản lý Tôn này, lúc tan tầm lại bị dây dưa rồi.
Suy nghĩ chút, lấy điện thoại ra gọi cho Hác mãnh!
Trong phòng làm việc của Bạch Lam, Hác Mãnh đang chờ điện thoại của nàng, shop điện tử thời gian này doanh thu cũng không tệ lắm, 'Khu đào bảo vật' đang trở lên có tiếng, cùng với tuyên truyền trên tieba, qq,... đã có độ nổi tiếng nhất định, mỗi ngày đều có không ít người tới đây vui chơi.
"Kiếm tiền trước hết cứ từ từ, đầu tiên phải nâng cao đổi nổi tiếng của Shop điện tử Bạch Lam, ít nhất khi người ta nhắc tới phố Liên Hoa Trì, thì liền có thể nhớ tới shop Bạch Lam, như thế thì các ngươi đã thành công rồi!" Hác Mãnh cười nói.
Bạch Lam gật đầu, nói: "Điều đó không sai, nhưng trên phố này đâu phải chỉ có một shop như chúng ta, có không ít cửa hàng quy mô so với chúng ta lớn hơn, có thương hiệu lâu năm nữa. Chúng ta dù sao cũng vào nghề muộn hơn so với người ta, muốn mọi người đều biết, không thực tế lắm."
Hác Mãnh suy nghĩ, cười nói: "Chỉ cần chịu dùng tiền, không cái gì là không thể, chúng ta không cần so danh tiếng với họ, chỉ cần mọi người có thể nhớ kỹ shop Bạch Lam là được rồi". Dừng lại một chút lại nói: "Lúc khai trương, có thể tuyên truyền thêm, cùng với các hoạt động khuyến mãi làm lớn một chút, như là mua một tặng một, mua điện thoại giá 5 tệ, bố thăm trúng thưởng, ..."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã vang lên.
"Ta nghe điện thoại chút" Hác mãnh lấy điện thoại ra nói với Bạch lam, cũng không tránh mặt nàng mà nghe trước mặt.
Tiếu Ngọc Vân mở miệng nói: "Lát nữa nghỉ làm, ngươi lái xe tới đón ta nhé."
"Được, mấy giờ ngươi tan tầm?" Hác mãnh cười hỏi.
"6h, đừng tới chậm" Tiếu Ngọc Vân nói xong liền cúp máy. Nàng biết Hác mãnh không dám đến muộn, nếu không nàng nhất định sẽ không để yên cho hắn.
Hác Mãnh cầm điện thoại, giơ giơ trước mặt Bạch Lam, cười nói: "Mỹ nữ hẹn, chuyện shop điện tử khai trương lại làm phiền Bạch tỷ tốn tâm tư hơn rồi."
Bạch Lam đứng dậy lườm Hác Mãnh, nói: "Ngươi đợi một chút, có một việc. Còn nhớ thời gian trước chúng ta thu mua đám điện thoại bỏ đi không, ông chủ đó hôm qua liên lạc với ta, nói trong tay hắn có một nhóm linh kiện điện tử bỏ đi, như là điện thoại, máy tính, MP4... số lượng nhiều, hơn 1000 tấn, ngươi thấy sao?"
Hác mãnh ngồi lại ghế, sau khi suy tính nói: "Giá cả ép xuống một chút, sau này nếu có liên quan đến sản phẩm điện tử cũ, chỉ cần giá được thì mua đi. Làm mới không được, ta còn có thể thu được kim loại mà, chỉ cần giá cả thích hợp, chúng ta sẽ không lỗ"
Bạch Lam nhíu mày, nói: "Ta thấy, chuyện này có chút phiền phức, tinh luyện kim loại rất gây ô nhiễm, nếu như cơ quan chức năng kiểm tra, rất khó mà không xảy ra chuyện"
"Chúng ta không cần làm, chúng ta bán qua tay" Hác Mãnh cười nói.
"1 tấn 15,000 tệ, được không?" Bạch Lam nghe Hác mãnh nói thế, cũng không hỏi thêm gì.
Hác mãnh nghĩ một hồi, linh kiện điện tử cũ, sản phẩm bỏ đi, Trạm Thu Mua đưa ra giá cả khoảng 100 kim tệ, 1 kim tệ giá trị thực là 250 tệ, quy đổi ra, 1 tấn linh kiện bỏ đi có thể kiếm lời 10,000 tệ. Cười nói: "1000 tấn là 15 triệu, người liên hệ với ngươi e rằng cũng không phải nhân vật đơn giản, vậy đi, mỗi tấn ép giá xuống thêm 1000, phí chuyên chở bọn họ phụ trách. Đến Thạch Thành thì chúng ta thanh toán"
Bạch Lam suy nghĩ một chút, có lần hợp tác trước làm cơ sở, mỗi tấn ép xuống 1000, đối phương cũng có thể tiếp thu được. Gật đầu nói: "Được, ta sẽ liên lạc một chút, có kết quả thì sẽ gọi điện thoại cho ngươi"
"Ngươi tự quyết định đi" Hác mãnh cười nói rồi đứng lên đi ra ngoài. 1000 tấn linh kiện điện tử bỏ đi, dùng Trạm Thu Mua chữa trị một chút cũng có thể kiếm được không ít sản phẩm hoàn hảo, còn lại thì bán phế liệu cho Trạm Thu Mua, dù sao hắn cũng không mất mát gì.
Đi tới cửa shop Bạch Lam, Phi Ngữ chạy tới ôm chặt cánh tay Hác mãnh, cười cợt đá lông nheo, thấp giọng hỏi: "Mãnh ca, ngươi muốn đi đâu? Mang ta đi hóng mát nhé?"
"Hóng mát không thành vấn đề, nhưng hôm nay không được rồi, có cuộc hẹn cần phải đi ngay, chờ ngày mai nhé" Hác mãnh sờ mũi, cười nói. Đúng là rất mềm à.
"Vậy à" Phi Ngữ miệng nhỏ cong lên, có chút không tình nguyện buông cánh tay Hác mãnh ra, không cao hứng.
Hác Mãnh cười xoa xoa gáy nàng, nói: "Mặt mày ủ rũ làm gì, không phải chỉ là chiếc xe sao, ngươi thích? Cố làm tốt, chờ shop điện tử kiếm được tiền, ca tặng ngươi một chiếc."
"Thật à?" Phi Ngữ hai mắt trừng lớn, gào lên hỏi.
"Ta đã lừa ngươi bao giờ đâu, làm cho tốt nhé, theo ca ca lăn lộn không tệ đâu. Hai ngày nữa shop điện tử sẽ khai trương chính thức, ngươi cũng phải giúp đỡ thật nhiều đó, biết không?" Hác mãnh cười nói/
"Ừ, hiểu, hiểu" Phi Ngữ như gà mổ thóc vậy, Hác Mãnh nói muốn thưởng cho nàng xe, nàng cả người đều sướng đến phát rồ.
Nhưng mà lúc nào thưởng thì nàng cũng không để tâm, không nghĩ nhiều, chỉ cần Hác mãnh nói như vậy là được,
"Vậy ta đi đây" Hác Mãnh cười đi ra ngoài xe.
"Mãnh ca, ngươi lái xe chậm chút nhé." Phi Ngữ tiễn Hác mãnh ra ngoài, đứng trông Hác mãnh lái xe đi xa. Miệng nhỏ lại cong lên, nàng thật khờ sao? Con mắt đảo qua đảo lại hai lần, không biết trong chuyện này có mưu mô gì không đây.
"Ngọc Vân, buổi tối ta lái xe chở ngươi đi" Tôn Lập Minh cười híp mắt đi tới trước bàn làm việc của Tiếu Ngọc Vân, nhẹ nhàng nói. Sự cuốn hút của hắn đối với Tiếu Ngọc Vân mà nói, đó là đê tiện, quả thực đúng là đê tiện từ tận xương tủy, làm cho trong lòng nàng cũng cảm thấy nổi da gà.
Bữa cơm hôm nay, cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, trước đây vị quản lý Tôn đã từng mời riêng nàng, nhưng đều bị Tiếu Ngọc Vân từ chối, vì thế lần này đối phương chọn chiến thuật đường vòng, hắn mời các đồng nghiệp cùng ăn cơm, hơn nữa có người giúp đỡ kéo cả Tiếu Ngọc Vân đi, khiến nàng không thể từ chối.
"Không cần, lát nữa nghỉ làm ta tự lái xe qua" Tiếu Ngọc Vân vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc trả lời, tiếp tục làm việc của mình không để ý tới hắn.
Tôn Lập Minh tuổi cũng không lớn, chỉ tầm - tuổi, độ tuổi trai tráng sung mãn, khi tự nhận mình có mị lực thì tác phong luôn khá tốt. Nhưng sau khi nhiều lần bị Tiếu Ngọc Vân cho ăn quả đắng, trong lòng hắn rất khó chịu, nam nhân hay nữ nhân đều vậy, khi không nắm được đồ trong tay thì cảm giác không vui.
Khi mới vào công ty, Tiếu Ngọc Vân đối với vị quản lý Tôn này cũng không ghét lắm, có phong độ, có khí chất, bề ngoài thì ôn hòa nho nhã, lại có địa vị khá cao trong công ty, cũng không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, sói cũng khoác áo da dê, ngụy trang tỉ mỉ thì ai có thể nghĩ đó là một trái tim sói đây.
Theo đuổi cô gái cũng không phải không được, nhưng trắng trợn quá người ta sẽ chán ghét, còn phải tự xem lại mình xem, đã có gia đình rồi lại còn trắng trợn tán tỉnh con gái, còn muốn người ta làm tiểu Tam của ngươi à.
"Lái xe làm gì, thật lãng phí, quyết định thế đi, tối nay ta chở ngươi đi" Tôn Lập Minh không đợi Tiếu Ngọc Vân trả lời, quay đầu đi luôn, trong lòng thầm mắng, gái điếm thối, giả vờ cái gì chứ, xem lão tử tối nay hầu hạ ngươi ra sao. Đây chính là một cái bẫy hoàn toàn nhằm vào Tiếu Ngọc Vân.
Sau khi Tôn Lập Minh đi ra, Tiếu Ngọc Vân nhíu mày, với độ dày của da mặt vị quản lý Tôn này, lúc tan tầm lại bị dây dưa rồi.
Suy nghĩ chút, lấy điện thoại ra gọi cho Hác mãnh!
Trong phòng làm việc của Bạch Lam, Hác Mãnh đang chờ điện thoại của nàng, shop điện tử thời gian này doanh thu cũng không tệ lắm, 'Khu đào bảo vật' đang trở lên có tiếng, cùng với tuyên truyền trên tieba, qq,... đã có độ nổi tiếng nhất định, mỗi ngày đều có không ít người tới đây vui chơi.
"Kiếm tiền trước hết cứ từ từ, đầu tiên phải nâng cao đổi nổi tiếng của Shop điện tử Bạch Lam, ít nhất khi người ta nhắc tới phố Liên Hoa Trì, thì liền có thể nhớ tới shop Bạch Lam, như thế thì các ngươi đã thành công rồi!" Hác Mãnh cười nói.
Bạch Lam gật đầu, nói: "Điều đó không sai, nhưng trên phố này đâu phải chỉ có một shop như chúng ta, có không ít cửa hàng quy mô so với chúng ta lớn hơn, có thương hiệu lâu năm nữa. Chúng ta dù sao cũng vào nghề muộn hơn so với người ta, muốn mọi người đều biết, không thực tế lắm."
Hác Mãnh suy nghĩ, cười nói: "Chỉ cần chịu dùng tiền, không cái gì là không thể, chúng ta không cần so danh tiếng với họ, chỉ cần mọi người có thể nhớ kỹ shop Bạch Lam là được rồi". Dừng lại một chút lại nói: "Lúc khai trương, có thể tuyên truyền thêm, cùng với các hoạt động khuyến mãi làm lớn một chút, như là mua một tặng một, mua điện thoại giá tệ, bố thăm trúng thưởng, ..."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã vang lên.
"Ta nghe điện thoại chút" Hác mãnh lấy điện thoại ra nói với Bạch lam, cũng không tránh mặt nàng mà nghe trước mặt.
Tiếu Ngọc Vân mở miệng nói: "Lát nữa nghỉ làm, ngươi lái xe tới đón ta nhé."
"Được, mấy giờ ngươi tan tầm?" Hác mãnh cười hỏi.
"h, đừng tới chậm" Tiếu Ngọc Vân nói xong liền cúp máy. Nàng biết Hác mãnh không dám đến muộn, nếu không nàng nhất định sẽ không để yên cho hắn.
Hác Mãnh cầm điện thoại, giơ giơ trước mặt Bạch Lam, cười nói: "Mỹ nữ hẹn, chuyện shop điện tử khai trương lại làm phiền Bạch tỷ tốn tâm tư hơn rồi."
Bạch Lam đứng dậy lườm Hác Mãnh, nói: "Ngươi đợi một chút, có một việc. Còn nhớ thời gian trước chúng ta thu mua đám điện thoại bỏ đi không, ông chủ đó hôm qua liên lạc với ta, nói trong tay hắn có một nhóm linh kiện điện tử bỏ đi, như là điện thoại, máy tính, MP... số lượng nhiều, hơn tấn, ngươi thấy sao?"
Hác mãnh ngồi lại ghế, sau khi suy tính nói: "Giá cả ép xuống một chút, sau này nếu có liên quan đến sản phẩm điện tử cũ, chỉ cần giá được thì mua đi. Làm mới không được, ta còn có thể thu được kim loại mà, chỉ cần giá cả thích hợp, chúng ta sẽ không lỗ"
Bạch Lam nhíu mày, nói: "Ta thấy, chuyện này có chút phiền phức, tinh luyện kim loại rất gây ô nhiễm, nếu như cơ quan chức năng kiểm tra, rất khó mà không xảy ra chuyện"
"Chúng ta không cần làm, chúng ta bán qua tay" Hác Mãnh cười nói.
" tấn , tệ, được không?" Bạch Lam nghe Hác mãnh nói thế, cũng không hỏi thêm gì.
Hác mãnh nghĩ một hồi, linh kiện điện tử cũ, sản phẩm bỏ đi, Trạm Thu Mua đưa ra giá cả khoảng kim tệ, kim tệ giá trị thực là tệ, quy đổi ra, tấn linh kiện bỏ đi có thể kiếm lời , tệ. Cười nói: " tấn là triệu, người liên hệ với ngươi e rằng cũng không phải nhân vật đơn giản, vậy đi, mỗi tấn ép giá xuống thêm , phí chuyên chở bọn họ phụ trách. Đến Thạch Thành thì chúng ta thanh toán"
Bạch Lam suy nghĩ một chút, có lần hợp tác trước làm cơ sở, mỗi tấn ép xuống , đối phương cũng có thể tiếp thu được. Gật đầu nói: "Được, ta sẽ liên lạc một chút, có kết quả thì sẽ gọi điện thoại cho ngươi"
"Ngươi tự quyết định đi" Hác mãnh cười nói rồi đứng lên đi ra ngoài. tấn linh kiện điện tử bỏ đi, dùng Trạm Thu Mua chữa trị một chút cũng có thể kiếm được không ít sản phẩm hoàn hảo, còn lại thì bán phế liệu cho Trạm Thu Mua, dù sao hắn cũng không mất mát gì.
Đi tới cửa shop Bạch Lam, Phi Ngữ chạy tới ôm chặt cánh tay Hác mãnh, cười cợt đá lông nheo, thấp giọng hỏi: "Mãnh ca, ngươi muốn đi đâu? Mang ta đi hóng mát nhé?"
"Hóng mát không thành vấn đề, nhưng hôm nay không được rồi, có cuộc hẹn cần phải đi ngay, chờ ngày mai nhé" Hác mãnh sờ mũi, cười nói. Đúng là rất mềm à.
"Vậy à" Phi Ngữ miệng nhỏ cong lên, có chút không tình nguyện buông cánh tay Hác mãnh ra, không cao hứng.
Hác Mãnh cười xoa xoa gáy nàng, nói: "Mặt mày ủ rũ làm gì, không phải chỉ là chiếc xe sao, ngươi thích? Cố làm tốt, chờ shop điện tử kiếm được tiền, ca tặng ngươi một chiếc."
"Thật à?" Phi Ngữ hai mắt trừng lớn, gào lên hỏi.
"Ta đã lừa ngươi bao giờ đâu, làm cho tốt nhé, theo ca ca lăn lộn không tệ đâu. Hai ngày nữa shop điện tử sẽ khai trương chính thức, ngươi cũng phải giúp đỡ thật nhiều đó, biết không?" Hác mãnh cười nói/
"Ừ, hiểu, hiểu" Phi Ngữ như gà mổ thóc vậy, Hác Mãnh nói muốn thưởng cho nàng xe, nàng cả người đều sướng đến phát rồ.
Nhưng mà lúc nào thưởng thì nàng cũng không để tâm, không nghĩ nhiều, chỉ cần Hác mãnh nói như vậy là được,
"Vậy ta đi đây" Hác Mãnh cười đi ra ngoài xe.
"Mãnh ca, ngươi lái xe chậm chút nhé." Phi Ngữ tiễn Hác mãnh ra ngoài, đứng trông Hác mãnh lái xe đi xa. Miệng nhỏ lại cong lên, nàng thật khờ sao? Con mắt đảo qua đảo lại hai lần, không biết trong chuyện này có mưu mô gì không đây.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Ngọc Vân, buổi tối ta lái xe chở ngươi đi" Tôn Lập Minh cười híp mắt đi tới trước bàn làm việc của Tiếu Ngọc Vân, nhẹ nhàng nói. Sự cuốn hút của hắn đối với Tiếu Ngọc Vân mà nói, đó là đê tiện, quả thực đúng là đê tiện từ tận xương tủy, làm cho trong lòng nàng cũng cảm thấy nổi da gà.
Bữa cơm hôm nay, cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, trước đây vị quản lý Tôn đã từng mời riêng nàng, nhưng đều bị Tiếu Ngọc Vân từ chối, vì thế lần này đối phương chọn chiến thuật đường vòng, hắn mời các đồng nghiệp cùng ăn cơm, hơn nữa có người giúp đỡ kéo cả Tiếu Ngọc Vân đi, khiến nàng không thể từ chối.
"Không cần, lát nữa nghỉ làm ta tự lái xe qua" Tiếu Ngọc Vân vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc trả lời, tiếp tục làm việc của mình không để ý tới hắn.
Tôn Lập Minh tuổi cũng không lớn, chỉ tầm 32-33 tuổi, độ tuổi trai tráng sung mãn, khi tự nhận mình có mị lực thì tác phong luôn khá tốt. Nhưng sau khi nhiều lần bị Tiếu Ngọc Vân cho ăn quả đắng, trong lòng hắn rất khó chịu, nam nhân hay nữ nhân đều vậy, khi không nắm được đồ trong tay thì cảm giác không vui.
Khi mới vào công ty, Tiếu Ngọc Vân đối với vị quản lý Tôn này cũng không ghét lắm, có phong độ, có khí chất, bề ngoài thì ôn hòa nho nhã, lại có địa vị khá cao trong công ty, cũng không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, sói cũng khoác áo da dê, ngụy trang tỉ mỉ thì ai có thể nghĩ đó là một trái tim sói đây.
Theo đuổi cô gái cũng không phải không được, nhưng trắng trợn quá người ta sẽ chán ghét, còn phải tự xem lại mình xem, đã có gia đình rồi lại còn trắng trợn tán tỉnh con gái, còn muốn người ta làm tiểu Tam của ngươi à.
"Lái xe làm gì, thật lãng phí, quyết định thế đi, tối nay ta chở ngươi đi" Tôn Lập Minh không đợi Tiếu Ngọc Vân trả lời, quay đầu đi luôn, trong lòng thầm mắng, gái điếm thối, giả vờ cái gì chứ, xem lão tử tối nay hầu hạ ngươi ra sao. Đây chính là một cái bẫy hoàn toàn nhằm vào Tiếu Ngọc Vân.
Sau khi Tôn Lập Minh đi ra, Tiếu Ngọc Vân nhíu mày, với độ dày của da mặt vị quản lý Tôn này, lúc tan tầm lại bị dây dưa rồi.
Suy nghĩ chút, lấy điện thoại ra gọi cho Hác mãnh!
Trong phòng làm việc của Bạch Lam, Hác Mãnh đang chờ điện thoại của nàng, shop điện tử thời gian này doanh thu cũng không tệ lắm, 'Khu đào bảo vật' đang trở lên có tiếng, cùng với tuyên truyền trên tieba, qq,... đã có độ nổi tiếng nhất định, mỗi ngày đều có không ít người tới đây vui chơi.
"Kiếm tiền trước hết cứ từ từ, đầu tiên phải nâng cao đổi nổi tiếng của Shop điện tử Bạch Lam, ít nhất khi người ta nhắc tới phố Liên Hoa Trì, thì liền có thể nhớ tới shop Bạch Lam, như thế thì các ngươi đã thành công rồi!" Hác Mãnh cười nói.
Bạch Lam gật đầu, nói: "Điều đó không sai, nhưng trên phố này đâu phải chỉ có một shop như chúng ta, có không ít cửa hàng quy mô so với chúng ta lớn hơn, có thương hiệu lâu năm nữa. Chúng ta dù sao cũng vào nghề muộn hơn so với người ta, muốn mọi người đều biết, không thực tế lắm."
Hác Mãnh suy nghĩ, cười nói: "Chỉ cần chịu dùng tiền, không cái gì là không thể, chúng ta không cần so danh tiếng với họ, chỉ cần mọi người có thể nhớ kỹ shop Bạch Lam là được rồi". Dừng lại một chút lại nói: "Lúc khai trương, có thể tuyên truyền thêm, cùng với các hoạt động khuyến mãi làm lớn một chút, như là mua một tặng một, mua điện thoại giá 5 tệ, bố thăm trúng thưởng, ..."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã vang lên.
"Ta nghe điện thoại chút" Hác mãnh lấy điện thoại ra nói với Bạch lam, cũng không tránh mặt nàng mà nghe trước mặt.
Tiếu Ngọc Vân mở miệng nói: "Lát nữa nghỉ làm, ngươi lái xe tới đón ta nhé."
"Được, mấy giờ ngươi tan tầm?" Hác mãnh cười hỏi.
"6h, đừng tới chậm" Tiếu Ngọc Vân nói xong liền cúp máy. Nàng biết Hác mãnh không dám đến muộn, nếu không nàng nhất định sẽ không để yên cho hắn.
Hác Mãnh cầm điện thoại, giơ giơ trước mặt Bạch Lam, cười nói: "Mỹ nữ hẹn, chuyện shop điện tử khai trương lại làm phiền Bạch tỷ tốn tâm tư hơn rồi."
Bạch Lam đứng dậy lườm Hác Mãnh, nói: "Ngươi đợi một chút, có một việc. Còn nhớ thời gian trước chúng ta thu mua đám điện thoại bỏ đi không, ông chủ đó hôm qua liên lạc với ta, nói trong tay hắn có một nhóm linh kiện điện tử bỏ đi, như là điện thoại, máy tính, MP4... số lượng nhiều, hơn 1000 tấn, ngươi thấy sao?"
Hác mãnh ngồi lại ghế, sau khi suy tính nói: "Giá cả ép xuống một chút, sau này nếu có liên quan đến sản phẩm điện tử cũ, chỉ cần giá được thì mua đi. Làm mới không được, ta còn có thể thu được kim loại mà, chỉ cần giá cả thích hợp, chúng ta sẽ không lỗ"
Bạch Lam nhíu mày, nói: "Ta thấy, chuyện này có chút phiền phức, tinh luyện kim loại rất gây ô nhiễm, nếu như cơ quan chức năng kiểm tra, rất khó mà không xảy ra chuyện"
"Chúng ta không cần làm, chúng ta bán qua tay" Hác Mãnh cười nói.
"1 tấn 15,000 tệ, được không?" Bạch Lam nghe Hác mãnh nói thế, cũng không hỏi thêm gì.
Hác mãnh nghĩ một hồi, linh kiện điện tử cũ, sản phẩm bỏ đi, Trạm Thu Mua đưa ra giá cả khoảng 100 kim tệ, 1 kim tệ giá trị thực là 250 tệ, quy đổi ra, 1 tấn linh kiện bỏ đi có thể kiếm lời 10,000 tệ. Cười nói: "1000 tấn là 15 triệu, người liên hệ với ngươi e rằng cũng không phải nhân vật đơn giản, vậy đi, mỗi tấn ép giá xuống thêm 1000, phí chuyên chở bọn họ phụ trách. Đến Thạch Thành thì chúng ta thanh toán"
Bạch Lam suy nghĩ một chút, có lần hợp tác trước làm cơ sở, mỗi tấn ép xuống 1000, đối phương cũng có thể tiếp thu được. Gật đầu nói: "Được, ta sẽ liên lạc một chút, có kết quả thì sẽ gọi điện thoại cho ngươi"
"Ngươi tự quyết định đi" Hác mãnh cười nói rồi đứng lên đi ra ngoài. 1000 tấn linh kiện điện tử bỏ đi, dùng Trạm Thu Mua chữa trị một chút cũng có thể kiếm được không ít sản phẩm hoàn hảo, còn lại thì bán phế liệu cho Trạm Thu Mua, dù sao hắn cũng không mất mát gì.
Đi tới cửa shop Bạch Lam, Phi Ngữ chạy tới ôm chặt cánh tay Hác mãnh, cười cợt đá lông nheo, thấp giọng hỏi: "Mãnh ca, ngươi muốn đi đâu? Mang ta đi hóng mát nhé?"
"Hóng mát không thành vấn đề, nhưng hôm nay không được rồi, có cuộc hẹn cần phải đi ngay, chờ ngày mai nhé" Hác mãnh sờ mũi, cười nói. Đúng là rất mềm à.
"Vậy à" Phi Ngữ miệng nhỏ cong lên, có chút không tình nguyện buông cánh tay Hác mãnh ra, không cao hứng.
Hác Mãnh cười xoa xoa gáy nàng, nói: "Mặt mày ủ rũ làm gì, không phải chỉ là chiếc xe sao, ngươi thích? Cố làm tốt, chờ shop điện tử kiếm được tiền, ca tặng ngươi một chiếc."
"Thật à?" Phi Ngữ hai mắt trừng lớn, gào lên hỏi.
"Ta đã lừa ngươi bao giờ đâu, làm cho tốt nhé, theo ca ca lăn lộn không tệ đâu. Hai ngày nữa shop điện tử sẽ khai trương chính thức, ngươi cũng phải giúp đỡ thật nhiều đó, biết không?" Hác mãnh cười nói/
"Ừ, hiểu, hiểu" Phi Ngữ như gà mổ thóc vậy, Hác Mãnh nói muốn thưởng cho nàng xe, nàng cả người đều sướng đến phát rồ.
Nhưng mà lúc nào thưởng thì nàng cũng không để tâm, không nghĩ nhiều, chỉ cần Hác mãnh nói như vậy là được,
"Vậy ta đi đây" Hác Mãnh cười đi ra ngoài xe.
"Mãnh ca, ngươi lái xe chậm chút nhé." Phi Ngữ tiễn Hác mãnh ra ngoài, đứng trông Hác mãnh lái xe đi xa. Miệng nhỏ lại cong lên, nàng thật khờ sao? Con mắt đảo qua đảo lại hai lần, không biết trong chuyện này có mưu mô gì không đây.