Tiếu Ngọc Vân bước ra khỏi công ty, nàng nhíu mày vì không nhìn thấy bóng của Hác mãnh. Đám người Tôn Lập Minh cũng đang bước ra khỏi công ty, nhìn Tiếu Ngọc Vân nói: "Ngọc Vân à, xe của ta ở gần đây thôi, ta chở ngươi cùng tiểu Lý." Tiểu Lý là một nữ đồng sự tuổi tương đương Tiếu Ngọc Vân, nhưng trên mặt có một ít tàn nhang, hơi mập, cũng có hai phần sắc nhưng không chói mắt, là người bình thường.
Rất nhiều người nói nàng cùng quản lý Tôn có quan hệ mập mờ, còn có người nhìn thấy khi họ tăng ca vào buổi tối, còn làm chuyện kia ở cầu thang, đương nhiên Tiếu Ngọc Vân chưa từng nhìn thấy, vì thế không dám đoán bừa.
"Không cần, hôm nay có đệ đệ đi cùng ta, ta với hắn đi một xe" Tiếu Ngọc Vân lắc đầu.
"Đệ đệ ngươi?" Tôn Lập Minh nhíu mày. Hôm nay bài binh bố trận thật nhiều, không muốn có người phá hủy đi. Vì ván cờ ngày hôm nay, hắn đã dùng không ít tiền rồi.
Tiếu Ngọc Vân quay lại nhìn hắn, hỏi: "Đúng vậy, sao thế, ta mang theo đệ đị đi không được sao? Nếu vậy, ta cũng không đi nữa, đúng lúc hôm nay có chút không khỏe!"
Nàng đang ước hiện tại liền về ngay nhà đây.
Tôn Lập Minh cười nói: "Không phải, nhưng đều là đồng sự trong công ty, ta sợ đệ đệ ngươi không quen lại ngại" Hắn lén lút ra hiệu cho tiểu Lý đứng kế bên.
Tiểu Lý tiếp lời nói: "Đúng rồi, nhân viên công ty chúng ta tham gia tụ họp, sao ngươi lại mang theo người nhà, hay là để đệ đệ ngươi về đi, khi nào về ta đưa ngươi về."
Tiếu Ngọc Vân lắc đầu: "Không cần, đệ đệ ta tuổi còn nhỏ, cả ngày chỉ biết ăn thôi, có cơ hội được ăn miễn phí như thế mà không mang hắn theo, về nhà khẳng định bị hắn làm ầm lên."
Tuổi còn nhỏ?
Tôn Lập Minh ánh mắt chớp động, việc này còn có thể thao tác được. Những đồng sự hôm nay tham gia tiệc đều đã nhận lợi lộc từ hắn, một số là thân tín của hắn, vì thế đối với quản lý Tôn, chỉ cần Tiếu Ngọc Vân chịu đi thì đã thành con vịt bị luộc, bay không được nữa rồi.
"Vậy thì đi thôi, dù sao cũng chỉ thêm bát thêm đũa, đệ đệ của ngươi đâu?" Tôn Lập Minh cười hỏi. Liên quan tới chuyện nhà Tiếu Ngọc Vân, hắn đã điều tra qua, gia đình bình thường, cũng không có chỗ dựa nào lớn, đến lúc xong chuyện thì nàng có làm ầm lên cũng không khó giải quyết.
Tiếu Ngọc Vân chưa kịp trả lời, hác mãnh đã hạ cửa xe xuống, Hác mãnh nhìn Tiếu Ngọc Vân đứng cách đó không xa hỏi: "Đại tỷ, ở đây này, lúc nào đi ăn cơm, sắp chết đói rồi nè"
Tiếu Ngọc Vân thấy Hác Mãnh ngồi trên R8, trên mặt cũng không tỏ ra kinh ngạc, quay đầu nói với quản lý Tôn: "Kia rồi, chúng ta đi trước, gặp nhau ở khách sạn"
Nhìn Tiếu Ngọc Vân ngồi vào xe thể thao, Tôn Lập Minh suýt nữa rớt ra ngoài. Đây mà là tuổi nhỏ? Nhỏ, nhỏ cái bím, đồ gái điếm này không phải đang làm mất mặt mình đấy chứ!
"Tôn tổng, ngài xem hôm nay chúng ta còn đi nữa không?" Tiểu Lý đến bên cạnh quản lý Tôn, nhẹ giọng hỏi.
Tôn Lập Minh tuy rằng cảm thấy khó coi, nhưng bên cạnh không ít thuộc hạ đang nhìn, trầm giọng nói: "Đi, tại sao không đi, cưỡi ngựa trắng không nhất định là Đường Tăng, lái xe sang không nhất định là con nhà giàu" Theo hắn nghĩ, đệ đệ của Tiếu Ngọc Vân khẳng định là đang đóng kịch, thời đại này không thiếu người trả 8000-10000 để thuê một chiếc xe sang, nhưng lái một chiếc xe sang không nhất định chiếc xe đó là của ngươi.
Hác Mãnh không biết vị quản lý kia đang nghĩ gì, tối này hắn muốn ăn chùa, chỉ cần lãnh đạo của Tiếu ngọc Vân không quá phận, hắn sẽ không ra tay. Cũng không phải hắn không quan tâm Tiếu Ngọc Vân, mà biết tính khí của nàng, nàng không thích làm chuyện vô bổ.
"Xe không tệ, của ai vậy?" Tiếu Ngọc Vân ngồi trong xe, mặt cũng không tỏ vẻ gì.
Đối với khuôn mặt lạnh của nàng, Hác Mãnh đã quen rồi, nếu như nàng cười đó mới là chuyện lạ, nghiêm mặt không có nghĩa là tức giận, tươi cười cũng chưa chắc là chuyện tốt.
"Một người bạn, ngươi không quen!" Hác mãnh cười nói.
Tiếu Ngọc Vân đánh giá nội thất của xem nói: "Mới đó, chắc vừa mới mua, có lẽ chưa quá nửa tháng chứ? Màu sắc này, hẳn thích hợp với nữ nhân lái, là bạn gái ngươi à?"
Hác Mãnh dở khóc dở cười, há mồm không kịp nói gì, Tiếu Ngọc Vân lại lên tiếng ngắt lời hắn, hỏi: "Gần đây thế nào, đang bận kiếm tiền?"
"Kiếm được chút tiền" Hác mãnh gật đầu, đối với 'Đại tỷ' này hắn có chút hơi sợ.
"Kiếm được bao nhiêu? Nếu như ta nghỉ việc không đi làm, có đủ nuôi ta không?" Tiếu ngọc vân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh hỏi.
Hác mãnh sửng sốt một chút, nhìn nàng cười nói: "Nhất định có thể" Dừng lại một chút lại hỏi: "Ở trong công ty, công việc không thuận lợi à?"
"Ừm" Tiếu Ngọc Vân hừ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Hác mãnh nghĩ một chút rồi nói: "Hay là tỷ nghỉ việc đi, ta gần đây muốn mở một công ty thời trang, ngươi tới giúp ta đi!"
"Công ty thời trang?" Tiếu Ngọc Vân nhíu mày, xoay đầu lại nhìn hắn hỏi: "Đầu tư bao nhiêu?"
"Tầm vài triệu" Hác Mãnh cười nói, hắn sợ nói nhiều lại khiến Tiếu Ngọc Vân sợ, mặt khác hắn cũng không nghĩ sẽ đầu tư quá nhiều tiền vào công ty thời trang. Sau khi chữa trị đám máy móc thiết bị xưởng may bên trong Trạm Thu Mua, ở ngoại thành mua một khối đất, dựng lên xưởng may, cũng không cần đầu tư nhiều tiền. Hắn tính toán, khoảng 1-2 triệu cũng được rồi!
"Vài triệu là bao nhiêu?" Tiếu Ngọc Vân hỏi.
Hác Mãnh cười nói: "1-2 triệu"
"Tiền là của ngươi hay hợp tác với người khác?" Tiếu Ngọc Vân cau mày nói.
"Của ta"
Tiếu Ngọc Vân gật đầu, nếu như hắn hợp tác với người khác mở công ty, nàng chắc chắn sẽ không đi. Nếu như Hác Mãnh muốn tự gây dựng sự nghiệp, thì đó là chuyện khác.
"Ta gia nhập, ngươi để ta làm gì? Sẽ không phải bảo ta làm thư ký cho ngươi chứ, có việc thì bảo ta làm, không có việc thì làm ta chứ?"
Hác Mãnh suýt chút nữa thì cắn đứt đầu lưỡi, trong lòng gào thét, tỷ tỷ tốt của ta, lời gì ngươi cũng nói ra được, may mà trong xe không có người khác, nếu không nghe lời này sẽ kinh ngạc chết mất,
"Đại tỷ, dù cho ta có hai lá gian cũng không dám như vậy mà" Hác mãnh cười khổ.
Tiếu Ngọc Vân môi cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói: "Không dám làm? Ngươi nói thật sao! Làm thì đã làm rồi, còn không dám thừa nhận, muốn làm thì nói, cũng không phải lần đầu, không có gì, ta không để ý!"
Phục!
Trong lòng Hác mãnh triệt để phục rồi.
Không có dám tiếp tục đề tài này với nàng, hắn nói: "Nếu như mở công ty, ngươi làm tổng giám đốc, ta làm phó, trong công ty ngươi định đoạt, cho ngươi một nửa cổ phần. Ngươi là lão đại, ta là lão nhị, người xem thế có được không!"
"Ta là sao thấy ý của ngươi là muốn lấy tiền nuôi ta vậy?" Tiếu Ngọc Vân nghiêng đầu cười mà như không nhìn hắn, nói.
Hác Mãnh cười khà khà, không nói lời nào. Ai biết trong lòng nàng muốn cái gì, suy nghĩ của ta với nàng không cùng một kênh, có tính chất dao động quá lớn.
Tiếu Ngọc Vân bước ra khỏi công ty, nàng nhíu mày vì không nhìn thấy bóng của Hác mãnh. Đám người Tôn Lập Minh cũng đang bước ra khỏi công ty, nhìn Tiếu Ngọc Vân nói: "Ngọc Vân à, xe của ta ở gần đây thôi, ta chở ngươi cùng tiểu Lý." Tiểu Lý là một nữ đồng sự tuổi tương đương Tiếu Ngọc Vân, nhưng trên mặt có một ít tàn nhang, hơi mập, cũng có hai phần sắc nhưng không chói mắt, là người bình thường.
Rất nhiều người nói nàng cùng quản lý Tôn có quan hệ mập mờ, còn có người nhìn thấy khi họ tăng ca vào buổi tối, còn làm chuyện kia ở cầu thang, đương nhiên Tiếu Ngọc Vân chưa từng nhìn thấy, vì thế không dám đoán bừa.
"Không cần, hôm nay có đệ đệ đi cùng ta, ta với hắn đi một xe" Tiếu Ngọc Vân lắc đầu.
"Đệ đệ ngươi?" Tôn Lập Minh nhíu mày. Hôm nay bài binh bố trận thật nhiều, không muốn có người phá hủy đi. Vì ván cờ ngày hôm nay, hắn đã dùng không ít tiền rồi.
Tiếu Ngọc Vân quay lại nhìn hắn, hỏi: "Đúng vậy, sao thế, ta mang theo đệ đị đi không được sao? Nếu vậy, ta cũng không đi nữa, đúng lúc hôm nay có chút không khỏe!"
Nàng đang ước hiện tại liền về ngay nhà đây.
Tôn Lập Minh cười nói: "Không phải, nhưng đều là đồng sự trong công ty, ta sợ đệ đệ ngươi không quen lại ngại" Hắn lén lút ra hiệu cho tiểu Lý đứng kế bên.
Tiểu Lý tiếp lời nói: "Đúng rồi, nhân viên công ty chúng ta tham gia tụ họp, sao ngươi lại mang theo người nhà, hay là để đệ đệ ngươi về đi, khi nào về ta đưa ngươi về."
Tiếu Ngọc Vân lắc đầu: "Không cần, đệ đệ ta tuổi còn nhỏ, cả ngày chỉ biết ăn thôi, có cơ hội được ăn miễn phí như thế mà không mang hắn theo, về nhà khẳng định bị hắn làm ầm lên."
Tuổi còn nhỏ?
Tôn Lập Minh ánh mắt chớp động, việc này còn có thể thao tác được. Những đồng sự hôm nay tham gia tiệc đều đã nhận lợi lộc từ hắn, một số là thân tín của hắn, vì thế đối với quản lý Tôn, chỉ cần Tiếu Ngọc Vân chịu đi thì đã thành con vịt bị luộc, bay không được nữa rồi.
"Vậy thì đi thôi, dù sao cũng chỉ thêm bát thêm đũa, đệ đệ của ngươi đâu?" Tôn Lập Minh cười hỏi. Liên quan tới chuyện nhà Tiếu Ngọc Vân, hắn đã điều tra qua, gia đình bình thường, cũng không có chỗ dựa nào lớn, đến lúc xong chuyện thì nàng có làm ầm lên cũng không khó giải quyết.
Tiếu Ngọc Vân chưa kịp trả lời, hác mãnh đã hạ cửa xe xuống, Hác mãnh nhìn Tiếu Ngọc Vân đứng cách đó không xa hỏi: "Đại tỷ, ở đây này, lúc nào đi ăn cơm, sắp chết đói rồi nè"
Tiếu Ngọc Vân thấy Hác Mãnh ngồi trên R, trên mặt cũng không tỏ ra kinh ngạc, quay đầu nói với quản lý Tôn: "Kia rồi, chúng ta đi trước, gặp nhau ở khách sạn"
Nhìn Tiếu Ngọc Vân ngồi vào xe thể thao, Tôn Lập Minh suýt nữa rớt ra ngoài. Đây mà là tuổi nhỏ? Nhỏ, nhỏ cái bím, đồ gái điếm này không phải đang làm mất mặt mình đấy chứ!
"Tôn tổng, ngài xem hôm nay chúng ta còn đi nữa không?" Tiểu Lý đến bên cạnh quản lý Tôn, nhẹ giọng hỏi.
Tôn Lập Minh tuy rằng cảm thấy khó coi, nhưng bên cạnh không ít thuộc hạ đang nhìn, trầm giọng nói: "Đi, tại sao không đi, cưỡi ngựa trắng không nhất định là Đường Tăng, lái xe sang không nhất định là con nhà giàu" Theo hắn nghĩ, đệ đệ của Tiếu Ngọc Vân khẳng định là đang đóng kịch, thời đại này không thiếu người trả - để thuê một chiếc xe sang, nhưng lái một chiếc xe sang không nhất định chiếc xe đó là của ngươi.
Hác Mãnh không biết vị quản lý kia đang nghĩ gì, tối này hắn muốn ăn chùa, chỉ cần lãnh đạo của Tiếu ngọc Vân không quá phận, hắn sẽ không ra tay. Cũng không phải hắn không quan tâm Tiếu Ngọc Vân, mà biết tính khí của nàng, nàng không thích làm chuyện vô bổ.
"Xe không tệ, của ai vậy?" Tiếu Ngọc Vân ngồi trong xe, mặt cũng không tỏ vẻ gì.
Đối với khuôn mặt lạnh của nàng, Hác Mãnh đã quen rồi, nếu như nàng cười đó mới là chuyện lạ, nghiêm mặt không có nghĩa là tức giận, tươi cười cũng chưa chắc là chuyện tốt.
"Một người bạn, ngươi không quen!" Hác mãnh cười nói.
Tiếu Ngọc Vân đánh giá nội thất của xem nói: "Mới đó, chắc vừa mới mua, có lẽ chưa quá nửa tháng chứ? Màu sắc này, hẳn thích hợp với nữ nhân lái, là bạn gái ngươi à?"
Hác Mãnh dở khóc dở cười, há mồm không kịp nói gì, Tiếu Ngọc Vân lại lên tiếng ngắt lời hắn, hỏi: "Gần đây thế nào, đang bận kiếm tiền?"
"Kiếm được chút tiền" Hác mãnh gật đầu, đối với 'Đại tỷ' này hắn có chút hơi sợ.
"Kiếm được bao nhiêu? Nếu như ta nghỉ việc không đi làm, có đủ nuôi ta không?" Tiếu ngọc vân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh hỏi.
Hác mãnh sửng sốt một chút, nhìn nàng cười nói: "Nhất định có thể" Dừng lại một chút lại hỏi: "Ở trong công ty, công việc không thuận lợi à?"
"Ừm" Tiếu Ngọc Vân hừ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Hác mãnh nghĩ một chút rồi nói: "Hay là tỷ nghỉ việc đi, ta gần đây muốn mở một công ty thời trang, ngươi tới giúp ta đi!"
"Công ty thời trang?" Tiếu Ngọc Vân nhíu mày, xoay đầu lại nhìn hắn hỏi: "Đầu tư bao nhiêu?"
"Tầm vài triệu" Hác Mãnh cười nói, hắn sợ nói nhiều lại khiến Tiếu Ngọc Vân sợ, mặt khác hắn cũng không nghĩ sẽ đầu tư quá nhiều tiền vào công ty thời trang. Sau khi chữa trị đám máy móc thiết bị xưởng may bên trong Trạm Thu Mua, ở ngoại thành mua một khối đất, dựng lên xưởng may, cũng không cần đầu tư nhiều tiền. Hắn tính toán, khoảng - triệu cũng được rồi!
"Vài triệu là bao nhiêu?" Tiếu Ngọc Vân hỏi.
Hác Mãnh cười nói: "- triệu"
"Tiền là của ngươi hay hợp tác với người khác?" Tiếu Ngọc Vân cau mày nói.
"Của ta"
Tiếu Ngọc Vân gật đầu, nếu như hắn hợp tác với người khác mở công ty, nàng chắc chắn sẽ không đi. Nếu như Hác Mãnh muốn tự gây dựng sự nghiệp, thì đó là chuyện khác.
"Ta gia nhập, ngươi để ta làm gì? Sẽ không phải bảo ta làm thư ký cho ngươi chứ, có việc thì bảo ta làm, không có việc thì làm ta chứ?"
Hác Mãnh suýt chút nữa thì cắn đứt đầu lưỡi, trong lòng gào thét, tỷ tỷ tốt của ta, lời gì ngươi cũng nói ra được, may mà trong xe không có người khác, nếu không nghe lời này sẽ kinh ngạc chết mất,
"Đại tỷ, dù cho ta có hai lá gian cũng không dám như vậy mà" Hác mãnh cười khổ.
Tiếu Ngọc Vân môi cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói: "Không dám làm? Ngươi nói thật sao! Làm thì đã làm rồi, còn không dám thừa nhận, muốn làm thì nói, cũng không phải lần đầu, không có gì, ta không để ý!"
Phục!
Trong lòng Hác mãnh triệt để phục rồi.
Không có dám tiếp tục đề tài này với nàng, hắn nói: "Nếu như mở công ty, ngươi làm tổng giám đốc, ta làm phó, trong công ty ngươi định đoạt, cho ngươi một nửa cổ phần. Ngươi là lão đại, ta là lão nhị, người xem thế có được không!"
"Ta là sao thấy ý của ngươi là muốn lấy tiền nuôi ta vậy?" Tiếu Ngọc Vân nghiêng đầu cười mà như không nhìn hắn, nói.
Hác Mãnh cười khà khà, không nói lời nào. Ai biết trong lòng nàng muốn cái gì, suy nghĩ của ta với nàng không cùng một kênh, có tính chất dao động quá lớn.