[Park Chanyeol, tôi chú ý cậu đã lâu rồi. Hẹn hò với tôi đi.]
Quả nhiên thứ hai mà đến công ty sớm sẽ nhận được phúc lợi, ví dụ như —— thư tình =v=?
Mảnh giấy nho nhỏ bên trên ghi không được mấy chữ, nhưng mà những chữ trên đó Park Chanyeol xem xong vẫn hiểu được rõ ràng. Hẹn hò? Hẹn hò với mình? Ngẩng đầu nhìn quanh tòa soạn trống trơn, từ xưa đến nay toàn dùng cơ bắp nên não của tên Park nào đó không đủ dung lượng để dùng… Ai muốn hẹn với mình chứ? Cũng không có ký tên… Chẳng lẽ là như DoDo, gặp phải ông chú kỳ quái sao?!
QAQ Thật đáng sợ…
Tên kia đang suy nghĩ không đâu còn cắn miếng bánh nướng trong tay một cái, mặc dù cũng có khả năng mình bị ông chú kỳ quái theo dõi, nhưng mà có bánh nướng nóng hổi làm bữa sáng, tâm tình cũng sẽ không hỏng bét như vậy~ (Xin hỏi quan hệ giữa hai thứ này là…)
Ăn lấy ăn để, sau lưng Park Chanyeol đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Sớm như vậy sẽ là ai nhỉ~ Nhìn sang hướng phát ra tiếng động, lại thấy một người đàn ông cả người mặc đồ đen còn đội mũ và mang kính râm đi về phía mình, khí thế vô cùng mạnh mẽ làm cho Park Chanyeol thấy cực kỳ có cảm giác áp bách ——Vì vậy trong nội tâm có một ý nghĩ lập tức thành hình: Có! Ăn! Trộm!
Thiếu niên họ Park dũng cảm đưa nửa cái bánh nướng của mình lên đập vào mặt tên “ăn trộm” kia.
“Ông làm gì vậy? Ông không được qua đây! Tôi sẽ báo động đó!”
Mặc dù gắn mác chiến sĩ dũng mãnh nhưng mà trên mặt lại viết rõ ràng “Ông dám đánh tôi thì tôi sẽ khóc cho ông xem” …
Wu Yifan cảm giác mình quả thật là ăn no rỗi việc.
Hắn rảnh rỗi không có gì làm nên giúp Kim Jongin nối dây gì vậy nè? Nối nhầm dây rồi thì thôi, hắn cần gì sáng sớm chạy đến toàn soạn tiêu hủy chứng cứ? Dù sao Kim Jongin cũng đâu có thích người này, để cho cậu ấy hiểu lầm là mình thích cậu ấy cũng đâu có sao, đâu mất miếng thịt nào?
Giờ thì hay rồi, rượt theo phụ tá của mình về tận quê để mượn chìa khóa của tòa soạn, chỉ vì sáng thứ hai phải vào sớm làm một việc: đợi chú bảo vệ mở rồi sẽ vọt tới văn phòng lấy mảnh giấy mình đặt ở trên bàn cùa Park Chanyeol xé nát —— Quả thật là người tính không bằng trời tính! Thằng nhóc này rõ ràng cũng uống nhầm thuốc, sớm như vậy mà đã đi làm!
Lại còn dám ịn bánh nướng lên mặt ông!!
Mẹ nó!!!!
Chậm rãi tháo mắt kính xuống, dù trong lòng mắng chửi Park Chanyeol ngàn vạn lần, Wu Yifan vẫn nhịn được mà không có gào thét với cậu ấy —— Dù sao cũng muốn giữ hình tượng trước mặt nhân viên…
“A!!! Tổng tổng tổng biên tập! Sao lại là anh!” Sau khi nhìn người tới rõ ràng, Park Chanyeol hít một hơi khí lạnh, chọn cho mình một cây nến. (biết mình chết chắc rồi)
Lần này coi như xong đời, trong sổ tay nhân viên có ghi dùng bánh nướng ịn lên mắt ông chủ của mình sẽ chịu trừng phạt thế nào không…
“Sớm như vậy mà cậu đã tới toàn soạn làm gì?”
Park Chanyeol gãi gãi đầu, vừa nói vừa giấu thư tình trên tay ra sau lưng: “A… Bởi vì bây giờ tuyến tàu điện ngầm số 3 đang sửa đường, phải chọn tuyến khác xa hơn để đi làm, em sợ muộn nên đi sớm hơn một chút, không có tính toán thời gian chuẩn, đến hơi sớm~~”
Tổng biên tập, anh không được hất đổ chén cơm của em, phía dưới em còn đứa con trai bốn tuổi chờ em nuôi sống đó 〒▽〒… Từ nay về sau em không bao giờ… ăn bánh nướng nữa là được…
Wu Yifan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Park Chanyeol, cũng biết trong lòng cậu ấy đang suy nghĩ cái gì. Hắn đương nhiên sẽ không trách phạt Park Chanyeol, dù sao trong chuyện này hắn cũng có chút chột dạ… Ho nhẹ một tiếng, tổng biên tập đại nhân nhìn từ trên xuống dưới thầm đánh giá Park Chanyeol, nhàn nhạt mà mở miệng nói một câu không thèm suy nghĩ: “Cầm cái gì trong tay?”
… Mình nhất định là bị bánh nướng đánh choáng váng. Xem xét hoàn tất!
“À? A ha ha… Không có gì… Có thể là người nào đó nhàm chán nên bày trò đùa dai, thời này mà còn người biết dùng cách thức lỗi thời như vậy để hẹn hò với người ta~~ Chữ viết khó coi quá nên em cảm giác nhất định là một ông chú kỳ quái~”
Những lời của Park Chanyeol nói có thể tổng kết trong bốn cụm từ, nhàm chán, lỗi thời, viết chữ xấu, ông chú kỳ quái.
Cái thứ vụn vỡ trong gió kia, là lòng tự trọng của tổng biên tập Wu đó…
Wu Yifan là người đặc biệt cố chấp, người khác càng không cho hắn làm cái gì thì hắn càng muốn làm, càng bị người khác phủ định thì hắn càng phải làm ra thành tích sáng chói để đâm mù mắt những người thích ngồi châm chọc người khác, là điển hình của loại người càng bị áp chế thì càng bùng nổ mạnh mẽ.
Vì vậy, tiết mục kế tiếp có thể đoán được phần nào rồi, Wu Yifan mặt đen thui trừng mắt nhìn Park Chanyeol, ngoài miệng lại nói: “Mảnh giấy này là do tôi viết đấy. Hẹn hò với tôi, đêm nay.”
Cái, cái gì??!
Thật sự muốn hẹn hò sao… Nhưng mà cảm thấy trong lời nói của tổng biên tập rõ ràng mang theo cảm giác “Hẹn hò với thì tôi sẽ cho cậu được toàn thây”!
〒▽〒 Tiểu Bạch Cửu, baba yêu con, kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục làm ba con…
Tục ngữ có câu: Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không vào chỗ làm sao bắt được DoDo.
Kim Jongin thích thú với cảm giác mình đang diễn những tình tiết trong phim thần tượng, hiện nay cậu đang ngồi trên bàn làm việc cạnh bàn của Do Kyungsoo, hào hứng bừng bừng mà chơi đánh bài.
Thật sự muốn phát huy kế hoạch của mình đến một trăm hai mươi phần trăm a~~~ Vốn là dùng các món quà nhỏ cho DoDo đắp nặn ra một thế giới thần kỳ, lúc cậu ta tìm kiếm khắp thế giới xem ai là người thầm thích cậu ta, mình, Kim Jongin, sẽ lấy thân phận nhân viên mới rớt xuống bên cạnh~~ Sau đó cậu ta sẽ từ từ thích mình, sau đó lại tìm một cơ hội nói với cậu ta những món quà trước khi thích nhau đều là do mình tặng cho cậu ta, rằng mình thích cậu ta đã lâu rồi. Cậu ta nhất định sẽ phát khóc và đồng ý cùng một chỗ với mình!
↑ Câu chuyện này cho chúng ta biết cái gì gọi là cách dùng dây thừng số mệnh của YY—— mời các bạn nhỏ cùng thưởng thức với người lớn.
“Jongin, cậu đã làm xong báo cáo chưa? Tôi chuẩn bị in ra~”
“A tôi sẽ làm ngay. Ặc! Không phải, tôi sẽ xong ngay!”
Vội vàng tắt trang web chơi đánh bài, Kim Jongin luống cuống tay chân đi lục lọi tài liệu mà Do Kyungsoo vừa mới đưa cho cậu, mới đọc hai hàng, Do Kyungsoo liền thò đầu ra nhìn cậu: “Hôm nay cậu mới tới, nhất định là chưa quen với nghiệp vụ, nếu cần giúp đỡ thì đừng ngại nha~”
Chỉ là một nụ cười lễ phép, cũng có thể làm một mảnh hồng phấn bay qua gương mặt màu lúa mì của Kim Jongin.
〒▽〒 Cảm giác có thể cùng làm việc với DoDo quá tuyệt vời!
Thế giới này vốn có thể không công bằng, nhưng mà không thể không nói, thế giới đối với Kim Jongin, vẫn khá hơn một chút. Cùng hai mươi ba tuổi, Do Kyungsoo giờ mới bắt đầu đi làm, mà Kim Jongin đã là chủ của công ty này rồi. Lúc này người khác chỉ sợ là cả xe cũng mua không nổi, vẫn còn do dự có cần vay tiền mua nhà hay không, Kim Jongin đã có thể sử dụng tiền trong tay để làm chuyện mình muốn, theo đuổi người mình thích.
Kim Jongin thích Do Kyungsoo, là vừa thấy đã yêu.
Tựa như là trong biển người đông đúc, liếc mắt nhìn thấy Do Kyungsoo thì từ nay về sau anh Kim không thể quên mất dung nhan của cậu ta =v=. Ngoan ngoãn mà đứng ở sau lưng chủ nhiệm, hai mắt thật to nhìn trái nhìn phải đáng yêu miễn bàn luôn.
Ngày đó Do Kyungsoo ở công ty suốt đêm, Kim Jongin nhìn thấy. Vốn cho là cậu ta tăng ca nên sẽ sớm ra về, không nghĩ tới ngày hôm sau cậu cần họp online với một ông khách Châu Âu nên phải đến công ty sớm, phát điện tên nhóc làm tim mình rung động vẫn còn ở đó! Cũng sắp ụp mặt lên bàn rồi mà tay vẫn còn gõ bàn phím, lâu lâu lại ngáp một cái, Kim Jongin đứng nhìn đau lòng phải biết.
Vì vậy, tổng giám đốc Kim gọi chủ nhiệm của Do Kyungsoo vào phòng làm việc của mình, thằng thắn khiển trách chủ nhiệm một trận, sau đó biến chủ nhiệm thành chó săn của mình —— Chuyên môn phụ trách báo cáo với Kim Jongin một ngày ba bữa, mỗi tiếng nói mỗi cử động của Do Kyungsoo, từ chuyện lớn như hôm nay cậu ta thân thiết với đồng nghiệp nào, đến chuyện nhỏ như hôm nay mỗi lần cậu ta vào WC thì mất bao nhiêu thời gian.
Chuyện sau đó, mọi người đều biết rồi.
Thật ra, Kim Jongin thích ai cũng là vừa thấy đã yêu.
Yêu đương là chuyện tùy thuộc vào tâm tình, tôi thích cậu thì tôi tốt với cậu, tôi không thích cậu rồi vậy thôi giải tán, cũng không cần so đo được mất thua thiệt gì đấy với tôi, không đáng.
Như là đạo lý đến trường phải đóng học phí, nấu cơm phải mua thức ăn. Tình yêu cũng cần đầu tư, không thể đi đến cuối cùng, thì cũng coi như là đánh cược sai chỗ.
“DoDo, tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm được không?”
Thật vất vả chịu đựng được đến tan ca, Kim Jongin chơi đánh bài cũng thăng tới cấp master rồi.
“Hả? Ăn cơm?” Do Kyungsoo chớp chớp con mắt nhìn Kim Jongin, còn chưa kịp phản ứng khi người này trước đó vẫn luôn giống như ngủ đến bất tỉnh, sao mà thoáng cái lại đột nhiên như sống lại từ trong vũng máu.
Bộ dạng Kim Jongin rất khôn khéo: “Bởi vì mới tới công ty nên còn có rất nhiều chỗ không rõ, muốn cùng DoDo ăn cơm, sau đó chỉ giáo nhiều hơn~~”
“A, có thể a ~ Trên con đường phía trước có quán mì…” Nói đến một nửa, Do Kyungsoo đột nhiên ngậm miệng lại, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn khắp mọi nơi, sau đó kéo Kim Jongin qua, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Trên con đường phía trước có quán mì ngon lắm, tôi dẫn cậu đi!”
… Nói nhỏ như vậy có lẽ ông chú kỳ quái núp ở đâu đó không nghe thấy được…
Bộ dạng Do Kyungsoo như một chú thỏ con, lúc đột nhiên sáp vào khiến Kim Jongin thiếu chút nữa là thân nhiệt nóng lên rồi, nhưng bởi vì quanh năm chứng kiến ánh mắt chính trực của anh Do mới cố nhịn được.
Vì che giấu hoảng hốt nên liền trưng ra một nụ cười rộng đến mang tai: “Được, DoDo dẫn đường!”
“Ừ ừ, đi thôi~~” Do Kyungsoo cũng cười cười, cầm túi xách cùng Kim Jongin vai sóng vai đi ra công ty.
“DoDo, cậu thật tốt!!”
“Phư… Chỉ cùng ăn một bữa cơm thôi mà. Ai~ Jongin, cậu ăn từ từ…”
Nhìn khăn tay do Do Kyungsoo chu đáo đưa tới, Kim Jongin rất nghiêm túc mà suy tư trong đầu một chút, chỉ cần vài giây đồng hồ liền hạ quyết tâm —— Lần này ông đây muốn chơi một ván lớn!
=v= Ưm… Chân thành mong ước kiếp diễn viên của tổng giám đốc Kim của chúng ta sẽ càng diễn càng huy hoàng.
Wu Yifan dẫn Park Chanyeol đến ăn ở quán đồ nướng cao cấp.
Cái gì! Con tôm lớn như vậy, lớn như vậy mà! Chú đều bếp kia cầm cái xẻng nhỏ gõ gõ mấy cái rồi bỏ vào trong chén mình thì chỉ còn lại có chút xíu?
… Khoan đã, chú ấy có chiên chín hồi nào đâu mà cứ làm quá…
Vì sao lúc ăn trứng chiên thì bên cạnh phải có người kéo đàn vi-ô-lông? Cậu chỉ muốn ăn trứng chiên!
〒▽〒… Có phải ăn hết món ngọt nữa là bữa cơm này xong rồi… Mình còn xa lắm mới tới mức no mà!
Đâm vào miếng bánh kem sữa tươi trong đĩa, Park Chanyeol cụp đầu xuống, tâm sức lao lực quá độ hiện rõ không thể nghi ngờ.
Có thể không mệt mỏi sao, con mắt đều sắp mọc trên người đầu bếp, biểu cảm cũng lúc lên lúc xuống như cái xẻng nhỏ trong tay người ta, Wu Yifan cả bữa cơm đều không nói lời nào, nhưng chỉ cần xem biểu cảm phong phú trên mặt Park Chanyeol thì hắn cũng không thấy nhàm chán.
“Không thích ăn?”
Tính tiền xong đi ra ngoài, Park Chanyeol len lén liếc nhìn giấy tờ, trông thấy bữa trứng chiên có kéo đàn vi-ô-lông kia tốn hết 1998 đồng, cậu cảm giác tâm hồn của mình nhận được một đả kích cực lớn.
“À? A không có… Chỉ là cảm thấy quá mắc… Kẻ có tiền thật sự là ăn no rỗi việc… A, không đúng, không đúng, tổng biên tập, em không phải có ý đó…”
“Hừ, cậu quá quắt thật đấy!” Giọng nói của Wu Yifan vẫn nhàn nhạt, nghe không hiểu là cao hứng hay là mất hứng.
Ra khỏi cửa quán đồ nướng, Park Chanyeol cúi đầu vừa định nói lời cảm ơn xong sẽ đi về, lại bị Wu Yifan nắm chặt cổ áo.
〒▽〒 Lại muốn làm gì vậy hả tổng biên tập, đừng nói là anh thích em thật đấy nhé? Đầu óc em bị úng nước đó!
“Ăn chưa no sao? Tôi nhớ gần đây một quán ven đường ăn rất ngon đấy.”
“… À?”
“Mau cùng đi, bằng không thì tôi có thể về nhà.”
Đồ nướng lề đường là số 1! Yo Yo Check it out ~~ Đây mới là đồ ăn của con người!
Park Chanyeol cuối cùng vẫn tìm về đồ ăn cho cậu cảm giác ngon miệng, đều muốn hát lên một điệu hát dân gian để diễn tả tâm trạng thoáng cái liền vui vẻ của cậu, rung đùi đắc ý mà lại phất phất tay với ông chủ quán: “Chú ơi, ở đây thêm một đĩa thịt dê nướng!”
“Tổng biên tập, anh không ăn sao? Thật sự rất ngon đó! So với món vừa rồi dùng xẻng nhỏ đâm đâm đâm ăn ngon hơn nhiều! … Ặc, nói như vậy cũng không đúng lắm, mà dù sao cũng là món ngon nhất!”
Kết quả là Wu Yifan nhìn suốt từ đầu đến cuối, như có điều suy nghĩ mà mở miệng: “Cậu biết tại sao tôi lại biết cái quán ven đường này không? Có một lần tôi dẫn người yêu của tôi đến quán ăn Nhật kia dùng cơm, cậu ấy ăn được một nửa thì chết sống đều muốn lôi tôi ra ngoài, nói mấy món đó lừa dối khách hàng còn được, người bình thường vẫn là muốn ăn món nào no bụng. Vì vậy, hai người chúng tôi đi tìm ở xung quanh, rốt cuộc tìm được nơi này.”
Người yêu cũ… Miệng của Park Chanyeol đang ở tiền tuyến anh dũng đấu tranh với thịt dê nướng đột nhiên ngừng lại.
“Đừng nhìn tôi như vậy, cậu không phải đồ ăn của tôi. Tôi nghĩ lầm một người bạn của tôi thích cậu, tốt bụng giúp hai người làm Hồng Nương, nào biết được thì ra cậu ta thích người khác —— chỉ có vậy thôi.”
“Vậy thì tốt quá!”
“==+…” Người này thật sự là lúc nào cũng đâm mình thành than tổ ong a…
“À, đợi một chút, tổng biên tập, vì sao anh còn muốn mời em ăn cơm? Nói với em một tiếng chẳng phải là được rồi sao?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho người nói tôi lỗi thời, nhàm chám, viết chữ xấu, là một ông chú kỳ quái sao?”
Park Chanyeol mỉm cười xấu hổ: “Cũng… cũng không có…”
Mặt Wu Yifan co quắp ném một cuộn giấy vệ sinh qua: “Cậu mau ăn đi.”
“Tổng biên tập, muộn như vậy mà anh chưa về nhà, người yêu của anh không lo lắng sao?”
“Sẽ không, tháng trước tôi và cậu ấy chia tay rồi.”
“A… Thật xin lỗi…”
“Không có gì, chúng tôi chia tay trong hòa bình, sau này vẫn là anh em.”
“… Anh em… Tổng biên tập, anh…”
Sao mà tự nhiên cảm thấy người xung quanh bắt đầu thích đồng tính rồi…
Wu Yifan gật gật đầu, cũng không cảm thấy vấn đề này khó mở miệng: “Ừ, tôi thích con trai. Cậu có thành kiến với chuyện này?”
“Không có thành kiến gì hết… Chỉ là cảm thấy loại chuyện này sẽ không xảy ra quanh mình… Quen với con trai… Chuyện này…”
“Chuyện này không phải là có nên không hay, mà là có thích hay không, có muốn hay không.”
“Cũng không phải em cảm thấy chuyện này có gì không đúng, chỉ là không tự chủ được nên cứ lo lắng. Nếu như bạn bè bên cạnh thích con trai, nếu như em đối xử tốt với người đó, cậu ấy có thể… muốn cùng em có quan hệ khác thường hay không… Bình thường em tùy tiện lắm nên không nhìn ra được tâm tư của người khác, em nhất định sẽ làm tổn thương trái tim của bọn họ… Như vậy không tốt…”
Wu Yifan đột nhiên bật cười: “Cậu có biết không, cậu nói như vậy, đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.”
“Ơ?”
“Cậu sợ bạn bè của mình thích mình, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nhưng lại sợ tổn thương bạn bè.”
“Ừm, như vậy là…”
“Cho nên, cậu cũng sắp rồi.”
“Cái gì!!! Em mới không phải!!!”
Em phải tìm mama cho Tiểu Bạch Cửu đấy!!
Điện thoại của Park Chanyeol đột nhiên kịp thời mà vang lên, trước khi cậu giương nanh múa vuốt chuẩn bị giải thích. Nhìn thoáng qua màn hình báo cuộc gọi, là Byun Baekhyun.
“Baekhyun~~ Tớ sẽ về nhà ngay, không được hối tớ~~ Tiểu Bạch Cửu đã ngủ chưa?”
“… Park Chanyeol…”
“Baekhyun, sao bên kia ồn ào vậy, cậu không ở nhà sao?”
“… Chanyeol, tớ cho cậu biết một bí mật, tớ đã nói với cậu…”
“Bí mật gì… Cậu nói lớn tiếng một chút đi, tớ nghe không rõ!”
“Tớ, tớ là, tớ là…”
Sau đó nghe thấy “Rầm” một tiếng, bất kể là Park Chanyeol ở đầu này gọi to thế nào, đều không có người đáp trả. Đã qua một hồi lâu mới có tiếng người truyền tới lần nữa, lại không phải là giọng của Byun Baekhyun: “Alô, xin hỏi anh là bạn của người này sao?”
“Vâng! Baekhyun đang ở đâu? Cậu ấy làm sao vậy?”
“À, bạn anh uống say rồi, nơi này là quán bar EXO…”
“Được rồi, làm phiền anh tạm thời coi chừng cậu ấy giùm tôi một chút, tôi lập tức đến ngay!”
Nhìn thấy bộ dạng của Park Chanyeol đột nhiên trở nên nghiêm túc, Wu Yifan đoán hẳn là đã có chuyện xảy ra.
“Là quán bar nào? Tôi chở cậu đi.”
“Battender nói là EXO.”
“EXO…?”
Wu Yifan cười khẽ một tiếng, cảm giác hôm nay mình tuy làm Hồng Nương giả ăn no rỗi việc lại cố sức không đâu, nhưng cũng không phải là không có trò hay để xem.
“Tổng biên tập, làm sao vậy?”
“Không có gì. Chỉ là cái quán bar kia, là gay bar.”
Quả nhiên thứ hai mà đến công ty sớm sẽ nhận được phúc lợi, ví dụ như —— thư tình =v=?
Mảnh giấy nho nhỏ bên trên ghi không được mấy chữ, nhưng mà những chữ trên đó Park Chanyeol xem xong vẫn hiểu được rõ ràng. Hẹn hò? Hẹn hò với mình? Ngẩng đầu nhìn quanh tòa soạn trống trơn, từ xưa đến nay toàn dùng cơ bắp nên não của tên Park nào đó không đủ dung lượng để dùng… Ai muốn hẹn với mình chứ? Cũng không có ký tên… Chẳng lẽ là như DoDo, gặp phải ông chú kỳ quái sao?!
QAQ Thật đáng sợ…
Tên kia đang suy nghĩ không đâu còn cắn miếng bánh nướng trong tay một cái, mặc dù cũng có khả năng mình bị ông chú kỳ quái theo dõi, nhưng mà có bánh nướng nóng hổi làm bữa sáng, tâm tình cũng sẽ không hỏng bét như vậy~ (Xin hỏi quan hệ giữa hai thứ này là…)
Ăn lấy ăn để, sau lưng Park Chanyeol đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Sớm như vậy sẽ là ai nhỉ~ Nhìn sang hướng phát ra tiếng động, lại thấy một người đàn ông cả người mặc đồ đen còn đội mũ và mang kính râm đi về phía mình, khí thế vô cùng mạnh mẽ làm cho Park Chanyeol thấy cực kỳ có cảm giác áp bách ——Vì vậy trong nội tâm có một ý nghĩ lập tức thành hình: Có! Ăn! Trộm!
Thiếu niên họ Park dũng cảm đưa nửa cái bánh nướng của mình lên đập vào mặt tên “ăn trộm” kia.
“Ông làm gì vậy? Ông không được qua đây! Tôi sẽ báo động đó!”
Mặc dù gắn mác chiến sĩ dũng mãnh nhưng mà trên mặt lại viết rõ ràng “Ông dám đánh tôi thì tôi sẽ khóc cho ông xem” …
Wu Yifan cảm giác mình quả thật là ăn no rỗi việc.
Hắn rảnh rỗi không có gì làm nên giúp Kim Jongin nối dây gì vậy nè? Nối nhầm dây rồi thì thôi, hắn cần gì sáng sớm chạy đến toàn soạn tiêu hủy chứng cứ? Dù sao Kim Jongin cũng đâu có thích người này, để cho cậu ấy hiểu lầm là mình thích cậu ấy cũng đâu có sao, đâu mất miếng thịt nào?
Giờ thì hay rồi, rượt theo phụ tá của mình về tận quê để mượn chìa khóa của tòa soạn, chỉ vì sáng thứ hai phải vào sớm làm một việc: đợi chú bảo vệ mở rồi sẽ vọt tới văn phòng lấy mảnh giấy mình đặt ở trên bàn cùa Park Chanyeol xé nát —— Quả thật là người tính không bằng trời tính! Thằng nhóc này rõ ràng cũng uống nhầm thuốc, sớm như vậy mà đã đi làm!
Lại còn dám ịn bánh nướng lên mặt ông!!
Mẹ nó!!!!
Chậm rãi tháo mắt kính xuống, dù trong lòng mắng chửi Park Chanyeol ngàn vạn lần, Wu Yifan vẫn nhịn được mà không có gào thét với cậu ấy —— Dù sao cũng muốn giữ hình tượng trước mặt nhân viên…
“A!!! Tổng tổng tổng biên tập! Sao lại là anh!” Sau khi nhìn người tới rõ ràng, Park Chanyeol hít một hơi khí lạnh, chọn cho mình một cây nến. (biết mình chết chắc rồi)
Lần này coi như xong đời, trong sổ tay nhân viên có ghi dùng bánh nướng ịn lên mắt ông chủ của mình sẽ chịu trừng phạt thế nào không…
“Sớm như vậy mà cậu đã tới toàn soạn làm gì?”
Park Chanyeol gãi gãi đầu, vừa nói vừa giấu thư tình trên tay ra sau lưng: “A… Bởi vì bây giờ tuyến tàu điện ngầm số 3 đang sửa đường, phải chọn tuyến khác xa hơn để đi làm, em sợ muộn nên đi sớm hơn một chút, không có tính toán thời gian chuẩn, đến hơi sớm~~”
Tổng biên tập, anh không được hất đổ chén cơm của em, phía dưới em còn đứa con trai bốn tuổi chờ em nuôi sống đó 〒▽〒… Từ nay về sau em không bao giờ… ăn bánh nướng nữa là được…
Wu Yifan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Park Chanyeol, cũng biết trong lòng cậu ấy đang suy nghĩ cái gì. Hắn đương nhiên sẽ không trách phạt Park Chanyeol, dù sao trong chuyện này hắn cũng có chút chột dạ… Ho nhẹ một tiếng, tổng biên tập đại nhân nhìn từ trên xuống dưới thầm đánh giá Park Chanyeol, nhàn nhạt mà mở miệng nói một câu không thèm suy nghĩ: “Cầm cái gì trong tay?”
… Mình nhất định là bị bánh nướng đánh choáng váng. Xem xét hoàn tất!
“À? A ha ha… Không có gì… Có thể là người nào đó nhàm chán nên bày trò đùa dai, thời này mà còn người biết dùng cách thức lỗi thời như vậy để hẹn hò với người ta~~ Chữ viết khó coi quá nên em cảm giác nhất định là một ông chú kỳ quái~”
Những lời của Park Chanyeol nói có thể tổng kết trong bốn cụm từ, nhàm chán, lỗi thời, viết chữ xấu, ông chú kỳ quái.
Cái thứ vụn vỡ trong gió kia, là lòng tự trọng của tổng biên tập Wu đó…
Wu Yifan là người đặc biệt cố chấp, người khác càng không cho hắn làm cái gì thì hắn càng muốn làm, càng bị người khác phủ định thì hắn càng phải làm ra thành tích sáng chói để đâm mù mắt những người thích ngồi châm chọc người khác, là điển hình của loại người càng bị áp chế thì càng bùng nổ mạnh mẽ.
Vì vậy, tiết mục kế tiếp có thể đoán được phần nào rồi, Wu Yifan mặt đen thui trừng mắt nhìn Park Chanyeol, ngoài miệng lại nói: “Mảnh giấy này là do tôi viết đấy. Hẹn hò với tôi, đêm nay.”
Cái, cái gì??!
Thật sự muốn hẹn hò sao… Nhưng mà cảm thấy trong lời nói của tổng biên tập rõ ràng mang theo cảm giác “Hẹn hò với thì tôi sẽ cho cậu được toàn thây”!
〒▽〒 Tiểu Bạch Cửu, baba yêu con, kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục làm ba con…
Tục ngữ có câu: Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không vào chỗ làm sao bắt được DoDo.
Kim Jongin thích thú với cảm giác mình đang diễn những tình tiết trong phim thần tượng, hiện nay cậu đang ngồi trên bàn làm việc cạnh bàn của Do Kyungsoo, hào hứng bừng bừng mà chơi đánh bài.
Thật sự muốn phát huy kế hoạch của mình đến một trăm hai mươi phần trăm a~~~ Vốn là dùng các món quà nhỏ cho DoDo đắp nặn ra một thế giới thần kỳ, lúc cậu ta tìm kiếm khắp thế giới xem ai là người thầm thích cậu ta, mình, Kim Jongin, sẽ lấy thân phận nhân viên mới rớt xuống bên cạnh~~ Sau đó cậu ta sẽ từ từ thích mình, sau đó lại tìm một cơ hội nói với cậu ta những món quà trước khi thích nhau đều là do mình tặng cho cậu ta, rằng mình thích cậu ta đã lâu rồi. Cậu ta nhất định sẽ phát khóc và đồng ý cùng một chỗ với mình!
↑ Câu chuyện này cho chúng ta biết cái gì gọi là cách dùng dây thừng số mệnh của YY—— mời các bạn nhỏ cùng thưởng thức với người lớn.
“Jongin, cậu đã làm xong báo cáo chưa? Tôi chuẩn bị in ra~”
“A tôi sẽ làm ngay. Ặc! Không phải, tôi sẽ xong ngay!”
Vội vàng tắt trang web chơi đánh bài, Kim Jongin luống cuống tay chân đi lục lọi tài liệu mà Do Kyungsoo vừa mới đưa cho cậu, mới đọc hai hàng, Do Kyungsoo liền thò đầu ra nhìn cậu: “Hôm nay cậu mới tới, nhất định là chưa quen với nghiệp vụ, nếu cần giúp đỡ thì đừng ngại nha~”
Chỉ là một nụ cười lễ phép, cũng có thể làm một mảnh hồng phấn bay qua gương mặt màu lúa mì của Kim Jongin.
〒▽〒 Cảm giác có thể cùng làm việc với DoDo quá tuyệt vời!
Thế giới này vốn có thể không công bằng, nhưng mà không thể không nói, thế giới đối với Kim Jongin, vẫn khá hơn một chút. Cùng hai mươi ba tuổi, Do Kyungsoo giờ mới bắt đầu đi làm, mà Kim Jongin đã là chủ của công ty này rồi. Lúc này người khác chỉ sợ là cả xe cũng mua không nổi, vẫn còn do dự có cần vay tiền mua nhà hay không, Kim Jongin đã có thể sử dụng tiền trong tay để làm chuyện mình muốn, theo đuổi người mình thích.
Kim Jongin thích Do Kyungsoo, là vừa thấy đã yêu.
Tựa như là trong biển người đông đúc, liếc mắt nhìn thấy Do Kyungsoo thì từ nay về sau anh Kim không thể quên mất dung nhan của cậu ta =v=. Ngoan ngoãn mà đứng ở sau lưng chủ nhiệm, hai mắt thật to nhìn trái nhìn phải đáng yêu miễn bàn luôn.
Ngày đó Do Kyungsoo ở công ty suốt đêm, Kim Jongin nhìn thấy. Vốn cho là cậu ta tăng ca nên sẽ sớm ra về, không nghĩ tới ngày hôm sau cậu cần họp online với một ông khách Châu Âu nên phải đến công ty sớm, phát điện tên nhóc làm tim mình rung động vẫn còn ở đó! Cũng sắp ụp mặt lên bàn rồi mà tay vẫn còn gõ bàn phím, lâu lâu lại ngáp một cái, Kim Jongin đứng nhìn đau lòng phải biết.
Vì vậy, tổng giám đốc Kim gọi chủ nhiệm của Do Kyungsoo vào phòng làm việc của mình, thằng thắn khiển trách chủ nhiệm một trận, sau đó biến chủ nhiệm thành chó săn của mình —— Chuyên môn phụ trách báo cáo với Kim Jongin một ngày ba bữa, mỗi tiếng nói mỗi cử động của Do Kyungsoo, từ chuyện lớn như hôm nay cậu ta thân thiết với đồng nghiệp nào, đến chuyện nhỏ như hôm nay mỗi lần cậu ta vào WC thì mất bao nhiêu thời gian.
Chuyện sau đó, mọi người đều biết rồi.
Thật ra, Kim Jongin thích ai cũng là vừa thấy đã yêu.
Yêu đương là chuyện tùy thuộc vào tâm tình, tôi thích cậu thì tôi tốt với cậu, tôi không thích cậu rồi vậy thôi giải tán, cũng không cần so đo được mất thua thiệt gì đấy với tôi, không đáng.
Như là đạo lý đến trường phải đóng học phí, nấu cơm phải mua thức ăn. Tình yêu cũng cần đầu tư, không thể đi đến cuối cùng, thì cũng coi như là đánh cược sai chỗ.
“DoDo, tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm được không?”
Thật vất vả chịu đựng được đến tan ca, Kim Jongin chơi đánh bài cũng thăng tới cấp master rồi.
“Hả? Ăn cơm?” Do Kyungsoo chớp chớp con mắt nhìn Kim Jongin, còn chưa kịp phản ứng khi người này trước đó vẫn luôn giống như ngủ đến bất tỉnh, sao mà thoáng cái lại đột nhiên như sống lại từ trong vũng máu.
Bộ dạng Kim Jongin rất khôn khéo: “Bởi vì mới tới công ty nên còn có rất nhiều chỗ không rõ, muốn cùng DoDo ăn cơm, sau đó chỉ giáo nhiều hơn~~”
“A, có thể a ~ Trên con đường phía trước có quán mì…” Nói đến một nửa, Do Kyungsoo đột nhiên ngậm miệng lại, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn khắp mọi nơi, sau đó kéo Kim Jongin qua, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Trên con đường phía trước có quán mì ngon lắm, tôi dẫn cậu đi!”
… Nói nhỏ như vậy có lẽ ông chú kỳ quái núp ở đâu đó không nghe thấy được…
Bộ dạng Do Kyungsoo như một chú thỏ con, lúc đột nhiên sáp vào khiến Kim Jongin thiếu chút nữa là thân nhiệt nóng lên rồi, nhưng bởi vì quanh năm chứng kiến ánh mắt chính trực của anh Do mới cố nhịn được.
Vì che giấu hoảng hốt nên liền trưng ra một nụ cười rộng đến mang tai: “Được, DoDo dẫn đường!”
“Ừ ừ, đi thôi~~” Do Kyungsoo cũng cười cười, cầm túi xách cùng Kim Jongin vai sóng vai đi ra công ty.
“DoDo, cậu thật tốt!!”
“Phư… Chỉ cùng ăn một bữa cơm thôi mà. Ai~ Jongin, cậu ăn từ từ…”
Nhìn khăn tay do Do Kyungsoo chu đáo đưa tới, Kim Jongin rất nghiêm túc mà suy tư trong đầu một chút, chỉ cần vài giây đồng hồ liền hạ quyết tâm —— Lần này ông đây muốn chơi một ván lớn!
=v= Ưm… Chân thành mong ước kiếp diễn viên của tổng giám đốc Kim của chúng ta sẽ càng diễn càng huy hoàng.
Wu Yifan dẫn Park Chanyeol đến ăn ở quán đồ nướng cao cấp.
Cái gì! Con tôm lớn như vậy, lớn như vậy mà! Chú đều bếp kia cầm cái xẻng nhỏ gõ gõ mấy cái rồi bỏ vào trong chén mình thì chỉ còn lại có chút xíu?
… Khoan đã, chú ấy có chiên chín hồi nào đâu mà cứ làm quá…
Vì sao lúc ăn trứng chiên thì bên cạnh phải có người kéo đàn vi-ô-lông? Cậu chỉ muốn ăn trứng chiên!
〒▽〒… Có phải ăn hết món ngọt nữa là bữa cơm này xong rồi… Mình còn xa lắm mới tới mức no mà!
Đâm vào miếng bánh kem sữa tươi trong đĩa, Park Chanyeol cụp đầu xuống, tâm sức lao lực quá độ hiện rõ không thể nghi ngờ.
Có thể không mệt mỏi sao, con mắt đều sắp mọc trên người đầu bếp, biểu cảm cũng lúc lên lúc xuống như cái xẻng nhỏ trong tay người ta, Wu Yifan cả bữa cơm đều không nói lời nào, nhưng chỉ cần xem biểu cảm phong phú trên mặt Park Chanyeol thì hắn cũng không thấy nhàm chán.
“Không thích ăn?”
Tính tiền xong đi ra ngoài, Park Chanyeol len lén liếc nhìn giấy tờ, trông thấy bữa trứng chiên có kéo đàn vi-ô-lông kia tốn hết 1998 đồng, cậu cảm giác tâm hồn của mình nhận được một đả kích cực lớn.
“À? A không có… Chỉ là cảm thấy quá mắc… Kẻ có tiền thật sự là ăn no rỗi việc… A, không đúng, không đúng, tổng biên tập, em không phải có ý đó…”
“Hừ, cậu quá quắt thật đấy!” Giọng nói của Wu Yifan vẫn nhàn nhạt, nghe không hiểu là cao hứng hay là mất hứng.
Ra khỏi cửa quán đồ nướng, Park Chanyeol cúi đầu vừa định nói lời cảm ơn xong sẽ đi về, lại bị Wu Yifan nắm chặt cổ áo.
〒▽〒 Lại muốn làm gì vậy hả tổng biên tập, đừng nói là anh thích em thật đấy nhé? Đầu óc em bị úng nước đó!
“Ăn chưa no sao? Tôi nhớ gần đây một quán ven đường ăn rất ngon đấy.”
“… À?”
“Mau cùng đi, bằng không thì tôi có thể về nhà.”
Đồ nướng lề đường là số 1! Yo Yo Check it out ~~ Đây mới là đồ ăn của con người!
Park Chanyeol cuối cùng vẫn tìm về đồ ăn cho cậu cảm giác ngon miệng, đều muốn hát lên một điệu hát dân gian để diễn tả tâm trạng thoáng cái liền vui vẻ của cậu, rung đùi đắc ý mà lại phất phất tay với ông chủ quán: “Chú ơi, ở đây thêm một đĩa thịt dê nướng!”
“Tổng biên tập, anh không ăn sao? Thật sự rất ngon đó! So với món vừa rồi dùng xẻng nhỏ đâm đâm đâm ăn ngon hơn nhiều! … Ặc, nói như vậy cũng không đúng lắm, mà dù sao cũng là món ngon nhất!”
Kết quả là Wu Yifan nhìn suốt từ đầu đến cuối, như có điều suy nghĩ mà mở miệng: “Cậu biết tại sao tôi lại biết cái quán ven đường này không? Có một lần tôi dẫn người yêu của tôi đến quán ăn Nhật kia dùng cơm, cậu ấy ăn được một nửa thì chết sống đều muốn lôi tôi ra ngoài, nói mấy món đó lừa dối khách hàng còn được, người bình thường vẫn là muốn ăn món nào no bụng. Vì vậy, hai người chúng tôi đi tìm ở xung quanh, rốt cuộc tìm được nơi này.”
Người yêu cũ… Miệng của Park Chanyeol đang ở tiền tuyến anh dũng đấu tranh với thịt dê nướng đột nhiên ngừng lại.
“Đừng nhìn tôi như vậy, cậu không phải đồ ăn của tôi. Tôi nghĩ lầm một người bạn của tôi thích cậu, tốt bụng giúp hai người làm Hồng Nương, nào biết được thì ra cậu ta thích người khác —— chỉ có vậy thôi.”
“Vậy thì tốt quá!”
“==+…” Người này thật sự là lúc nào cũng đâm mình thành than tổ ong a…
“À, đợi một chút, tổng biên tập, vì sao anh còn muốn mời em ăn cơm? Nói với em một tiếng chẳng phải là được rồi sao?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho người nói tôi lỗi thời, nhàm chám, viết chữ xấu, là một ông chú kỳ quái sao?”
Park Chanyeol mỉm cười xấu hổ: “Cũng… cũng không có…”
Mặt Wu Yifan co quắp ném một cuộn giấy vệ sinh qua: “Cậu mau ăn đi.”
“Tổng biên tập, muộn như vậy mà anh chưa về nhà, người yêu của anh không lo lắng sao?”
“Sẽ không, tháng trước tôi và cậu ấy chia tay rồi.”
“A… Thật xin lỗi…”
“Không có gì, chúng tôi chia tay trong hòa bình, sau này vẫn là anh em.”
“… Anh em… Tổng biên tập, anh…”
Sao mà tự nhiên cảm thấy người xung quanh bắt đầu thích đồng tính rồi…
Wu Yifan gật gật đầu, cũng không cảm thấy vấn đề này khó mở miệng: “Ừ, tôi thích con trai. Cậu có thành kiến với chuyện này?”
“Không có thành kiến gì hết… Chỉ là cảm thấy loại chuyện này sẽ không xảy ra quanh mình… Quen với con trai… Chuyện này…”
“Chuyện này không phải là có nên không hay, mà là có thích hay không, có muốn hay không.”
“Cũng không phải em cảm thấy chuyện này có gì không đúng, chỉ là không tự chủ được nên cứ lo lắng. Nếu như bạn bè bên cạnh thích con trai, nếu như em đối xử tốt với người đó, cậu ấy có thể… muốn cùng em có quan hệ khác thường hay không… Bình thường em tùy tiện lắm nên không nhìn ra được tâm tư của người khác, em nhất định sẽ làm tổn thương trái tim của bọn họ… Như vậy không tốt…”
Wu Yifan đột nhiên bật cười: “Cậu có biết không, cậu nói như vậy, đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.”
“Ơ?”
“Cậu sợ bạn bè của mình thích mình, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nhưng lại sợ tổn thương bạn bè.”
“Ừm, như vậy là…”
“Cho nên, cậu cũng sắp rồi.”
“Cái gì!!! Em mới không phải!!!”
Em phải tìm mama cho Tiểu Bạch Cửu đấy!!
Điện thoại của Park Chanyeol đột nhiên kịp thời mà vang lên, trước khi cậu giương nanh múa vuốt chuẩn bị giải thích. Nhìn thoáng qua màn hình báo cuộc gọi, là Byun Baekhyun.
“Baekhyun~~ Tớ sẽ về nhà ngay, không được hối tớ~~ Tiểu Bạch Cửu đã ngủ chưa?”
“… Park Chanyeol…”
“Baekhyun, sao bên kia ồn ào vậy, cậu không ở nhà sao?”
“… Chanyeol, tớ cho cậu biết một bí mật, tớ đã nói với cậu…”
“Bí mật gì… Cậu nói lớn tiếng một chút đi, tớ nghe không rõ!”
“Tớ, tớ là, tớ là…”
Sau đó nghe thấy “Rầm” một tiếng, bất kể là Park Chanyeol ở đầu này gọi to thế nào, đều không có người đáp trả. Đã qua một hồi lâu mới có tiếng người truyền tới lần nữa, lại không phải là giọng của Byun Baekhyun: “Alô, xin hỏi anh là bạn của người này sao?”
“Vâng! Baekhyun đang ở đâu? Cậu ấy làm sao vậy?”
“À, bạn anh uống say rồi, nơi này là quán bar EXO…”
“Được rồi, làm phiền anh tạm thời coi chừng cậu ấy giùm tôi một chút, tôi lập tức đến ngay!”
Nhìn thấy bộ dạng của Park Chanyeol đột nhiên trở nên nghiêm túc, Wu Yifan đoán hẳn là đã có chuyện xảy ra.
“Là quán bar nào? Tôi chở cậu đi.”
“Battender nói là EXO.”
“EXO…?”
Wu Yifan cười khẽ một tiếng, cảm giác hôm nay mình tuy làm Hồng Nương giả ăn no rỗi việc lại cố sức không đâu, nhưng cũng không phải là không có trò hay để xem.
“Tổng biên tập, làm sao vậy?”
“Không có gì. Chỉ là cái quán bar kia, là gay bar.”