Cuối tháng tám, mùa hè ở thành phố K cuối cùng cũng sắp qua đi.
Những cơn gió mát thoảng qua, ánh mặt trời dịu nhẹ, đúng là thời tiết thích hợp để đi ra ngoài chơi —— Cho dù một nhà ba người ngồi trên sàn nhà chơi ghép card trông thú vị hơn nhiều =V=.
“Ưm… Ba ra… ba con sói xám dẫn trước hai con cừu lười! Ha ha ha, Tiểu Bạch Cửu, có phải baba rất lợi hại không~~~”
Hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của baba nhà mình, Oh Sehun dẩu môi mất hứng phải biết: “Sói xám và cừu lười không phải một phe nên không thể chơi vậy được~ Hơn nữa, mỗi lần chỉ có thể ra một card sói thôi a, lần nào baba cũng ra card bậy làm tất cả rối tung lên hết. Hing…”
Trong tay Byun Baekhyun cầm một đống card, thật ra cậu cũng không quá rành trò này, ngay cả con cừu nào là cừu nào cậu cũng không phân biệt được… Nhưng mà cậu vẫn còn thông minh hơn Park Chanyeol rất nhiều, không biết thì thôi, không thể làm xằng làm bậy.
“Chan Chan, cậu xem đây là chơi đánh bài hả~ Còn ba dẫn trước hai~”
Park Chanyeol cười khúc khích gãi gãi đầu: “Tại tớ gấp quá ấy mà, trò chơi này thật là cho trẻ em 5 tuổi chơi sao? Tiểu Bạch Cửu, sao con có thể hiểu được?”
“Hing hing… không vui, không vui gì hết. Bạch Cửu không muốn ở nhà nữa~~~ Con muốn đi ra ngoài chơi! Đi ra ngoài chơi!!” Mất hứng quăng card trong tay ra đầy sàn nhà, Oh Sehun nằm vật ra đó quơ tay múa chân, dùng động tác thân thể để biểu đạt sự bất mãn của mình. Thằng bé đương nhiên không phải vì Park Chanyeol và Byun Baekhyun không biết chơi trò này mà giận dỗi, nguyên nhân thật sự là… hai baba không đồng ý dẫn nó đi vườn bách thảo mới mở.
“Sao không cho con đi vườn bách thảo!! Con đã đồng ý với Đào Đào rồi! Sao lại không cho con đi!”
“Tiểu Bạch Cửu, con đừng lù bu lù loa nữa… Ai ai, con xem, thiếu chút nữa đã đá bay cái ly của baba…” Park Chanyeol vừa nói vừa che cái ly thủy tinh trong tay.
Oh Sehun lăn lăn tới bên chân Byun Baekhyun: “Hết tuần sau là Đào Đào lên lớp 1 rồi… Bạch Cửu mỗi ngày không thể ở bên Đào Đào… Muốn đi vườn bách thảo nhìn Đào Đào một lần cuối mà!”
“Phư, cái gì mà một lần cuối~~ Yên tâm đi con trai, Đào Đào sống lâu trăm tuổi, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội~”
“Mặc kệ mặc kệ!! Con muốn đi vườn bách thảo! Muốn đi vườn bách thảo mà!”
Chó nhỏ lại mau chóng lết đến bên người Park Chanyeol, còn tội nghiệp mà dùng cái đầu nhỏ húc vào đầu gối chó bự: “Baba~~ dẫn con đi đi~~ Ở nhà mãi Bạch Cửu sẽ thành cây nấm đó~~ Baba baba~~~ Xin baba mà~~”
“… Tiểu Bạch Cửu, nghe lời, làm con ngoan của baba có được không? Hôm nay ở nhà đi, hôm nào khác baba dẫn con đi~”
“Daddy, daddy, xin mà ><…”
“Hôm nay không được, Sehun nghe lời nhất, đúng không?”
Một đôi mắt tràn ngập oán khí hết quét qua Park Chanyeol lại quét qua Byun Baekhyun, cái miệng nhỏ của Oh Sehun đã sắp dẩu tới bầu trời rồi.
Park Chanyeol bế con trai lên muốn khuyên thêm hai câu, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mở ra, là Lu Han đã trở về.
“Sehun~~~ Mau tới mau tới, chú mua cho con xoài khô nè~~”
Thằng bé tức giận nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhựa trong tay Lu Han một hồi, giãy ra khỏi vòng tay Park Chanyeol, sau đó hai tay chống hông bắt đầu gào to: “Hức! Con không ăn! Các người đều đáng ghét, đáng ghét!!” Nói xong liền tức giận chạy vào phòng ngủ, còn dùng sức đóng cửa lại.
Chú Lu của nó rất là oan ức: “… Tại anh?”
Byun Baekhyun bất đắc dĩ lắc đầu: “Không dẫn nó đi vườn bách thảo nên nổi cáu… Ai, hình như là giận thật rồi.”
“Dù nó làm ầm ĩ thế nào thì hai cậu cũng phải nhịn, đến những nơi như vườn bách thảo, mặc dù anh không biết Oh Imhang có dị năng xuất hiện ở mọi nơi hay không, nhưng mà lỡ như không nhìn tới lại để hắn đạt được mục đích, cậu nói thử xem… mặc dù bị Sehun dỗi rất đáng thương…” Lu Han khẽ thở dài một hơi, vừa đổi giày vừa vô cùng đau lòng mà nói.
“Đừng lo lắng…, Tiểu Bạch Cửu rất biết điều, lát nữa sẽ ổn thôi… Anh Lu Han, e có thể ăn xoài khô không?” Này này, có người lại sai trọng điểm nữa rồi...
Lu Han không chút do dự vứt cho Park baba một ánh nhìn sắt lẻm: “Không được, đó là cho con của cậu ăn.”
“〒▽〒 Anh Lu Han, em cũng muốn ăn nữa!!”
“=V= Chỉ có hạt dưa.” Nói xong, Lu Han cũng đặt mông ngồi ở chính giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun, lục lục chiếc túi bên cạnh móc ra một túi hạt dưa lớn.
Có một con chó bự nào đó cười toe toét đưa tay ra ngoài: “Có hạt dưa ăn cũng tốt lắm rồi!”
“Này, cho cậu.”
“… Ha ha ha.” Byun Baekhyun ở bên cạnh không nể mặt mà bật cười —— Lu Han chỉ cho Park Chanyeol một hạt dưa thôi.
“Ăn ngay đi, mà hôm nay Oh Imhang có gọi điện cho cậu không?”
“Không có, đoán chừng là ngày hôm qua thiếu chút nữa đã bị chúng ta túm cổ nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ…” Trong lúc nói chuyệm, Chan tham ăn nhất quyết giành lấy hạt dưa trong tay Lu Han, còn bỏ một nhúm lớn vào trong tay Byun Baekhyun, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Baek Baek, cậu xem tớ có giỏi không~~~”
“Phư, không nói với cậu nữa, tớ đi xem con trai.”
“Được rồi~~~ Anh Lu Han, cho em xoài khô đi~”
“=V= Không cho, anh đi với cậu.”
Byun Baekhyun nén cười rất vất vả —— Chỉ là một túi xoài khô thôi mà Chan Chan, có cần chấp nhất như vậy không~
Lại nói tiếp, chuyện hai baba không dẫn Tiểu Bạch Cửu đi vườn bách thảo thật ra là có nguyên nhân.
Từ sau khi Lu Han cứu khổ cứu nạn xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, Park Chanyeol đương nhiên không thể trả con lại cho bọn người Oh Miri nữa, hôm nay nói thằng bé đau chỗ này, ngày mai nói thằng bé ngứa chỗ kia, không được mấy ngày liền bị Oh Imhang lần mò ra được: Căn bản chính là trở quẻ, không muốn trả con lại cho chúng tôi, đúng không?
Dùng mềm không được thì chỉ có thể dùng cứng, Oh Imhang nhiều lần gọi điện thoại tới lên án Park Chanyeol cướp đoạt quyền đoàn tụ của hai ba con bọn họ, nói Park Chanyeol là người ích kỷ, cho dù Oh Sehun trưởng thành cũng sẽ không cảm ơn cậu, bla bla… Nói chung là khó nghe miễn bàn. Nhiều lần đều là Byun Baekhyun thật sự nghe không vô, mạnh dạn cúp điện thoại mới có thể kết thúc màn đối thoại làm người ta cực kỳ không vui này.
Lập trường của Park Chanyeol vốn không phải rất kiên định, trong lòng cậu ba mẹ vĩnh viễn là những người vĩ đại đến không thể nào rung chuyển được, mặc dù Oh Imhang có lẽ không phải là một người ba tốt nhưng cậu cũng cảm thấy mình không có lý do gì để không trả Oh Sehun lại cho hắn. Mà hai người kia cứ ầm ĩ mãi như thế làm thái độ của Park Chanyeol cũng dần thay đổi.
Tôi không thể vì cảm thấy có lỗi với các người mà dung túng cho các người tổn hại đến người tôi yêu thương, hơn nữa, xét cho cùng, người làm tôi cảm thấy có lỗi là Tiểu Bạch Cửu chứ không phải các người.
Oh Imhang đương nhiên sẽ không khinh địch mà dễ dàng buông tay, nhưng điều mà Park Chanyeol và Byun Baekhyun không nghĩ tới chính là, bọn họ lại còn có ý định len lén đưa Oh Sehun đi.
Ngày hôm qua thành phố K có một trận mưa to, Byun Baekhyun trực ca đêm, Park Chanyeol ngồi xe buýt được nửa đường thì xe bị chặn lại, mới vừa gọi điện cho Lu Han nói sẽ tới trễ, Oh Miri và Oh Imhang đã che dù đến nhà trẻ nói mình là người nhà của thằng bé muốn đón nó đi. Vừa lúc Lu Han có chuyện nên không ở đó, chỉ có thầy trực ban và Sehun, hai người kia chưa nói được mấy lời liền bế thằng bé lên muốn đi khỏi, cũng may là Oh Sehun giãy ra chạy về bên thầy giáo. Thầy trực ban cũng cảm thấy không bình thường, một mực yêu cầu Oh Miri và Oh Imhang gọi điện thoại cho Park Chanyeol, phải xác định là được sự đồng ý của phụ hyunh nếu không thì không được dẫn thằng bé đi. Giằng co không bao lâu thì Park Chanyeol đã tới, Oh Miri vừa thấy bóng dáng của Park Chanyeol liền kéo Oh Imhang chạy đi.
Mặc dù không để cho Oh Imhang thực hiện được mục địch, chuyện này lại làm tất cả đều sợ hãi đến kêu lên một tiếng. Tốt hôm đó may là Park Chanyeol kịp thời đuổi tới, nếu chậm một chút thì không chừng bọn họ sẽ dùng bạo lực bắt con đi mất, đến lúc đó có thể làm gì được nữa, có khi Tiểu Bạch Cửu không thể gặp lại baba…
Cũng chính bởi vì như vậy, hôm nay chuyến đi đến vườn bách thảo đành phải tạm thời hủy bỏ, ở đó nhiều người như vậy, hai thằng bé lại thích làm ầm ĩ, không chú ý một chút thì rất dễ tìm không thấy, thật sự quá nguy hiểm.
“Kịch.” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Ba người lớn rón rén đi vào, nhất là Park Chanyeol, một tay ôm eo Byun Baekhyun, đôi mắt to nhìn quanh, không biết trong đầu lại biến nhiệm vụ “dỗ con” thành chuyện mạo hiểm kích thích gì đây.
“Khoai Lang Khoai Lang, em là Khoai Tây! Xin hỏi tình hình chiến đấu ở tiền tuyến thế nào!”
Lu Han cầm túi xoài khô vỗ vào mặt Park Chanyeol: “Khoai Tây tử trận, mau chóng tìm chỗ tự chôn mình đi.”
Park Chanyeol uất ức xoa mặt, gác cằm lên vai của Baekhyun, tội nghiệp mà nói: “〒▽〒 Tớ chỉ muốn bầu không khí ngột ngạt này sôi nổi hơn thôi mà!”
Byun Baekhyun ôn nhu vuốt vuốt mái tóc người trên vai mình: “Cậu đàng hoàng một chút đi, Khoai Tây.”
Trên chiếc giường đôi có một cục nhô lên, không cần nhìn cũng biết nhất định là thằng quỷ nhỏ Oh Sehun trốn ở dưới, thằng bé vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã biết hẳn là các baba đi vào, thế là như hơn như dỗi mà càng trùm kín hơn. Lu Han muốn vén chăn lên, nhưng làm mấy lần cũng không thành công, lại còn bị đạp vào chân.
“Sehun, Sehun a~~ Chú Xiao Lu đặc biệt xuống lầu mua xoài khô cho con, thật sự không ăn sao?”
“Tiểu Bạch Cửu, vùi đầu vào chăn không lên tiếng là không lễ phép đó.” Vỗ vỗ cái cục nhô lên trên giường để dỗ dành, Byun Baekhyun cho rằng đó là đầu của Oh Sehun, nhưng mà thoạt nhìn hẳn là vỗ lên mông.
Đã qua một hồi lâu, mới nghe thấy một giọng nói buồn buồn lanh lảnh từ trong chăn truyền ra: “Không để ý đến các người nữa! Baba đáng ghét, daddy đáng ghét, chú Lu cũng đáng ghét!” Nói xong, lại dùng sức kéo chăn vào trong lòng mình.
“Mua ha ha ha, Bạch Cửu ngốc, che hết cả cái đầu nhưng mông lòi ra rồi kìa~~” Bị tư thế nằm lỳ ở trên giường dùng chăn che kín đầu lại lộ ra ngửa người dưới hoàn toàn của Oh Sehun chọc cười, Park Chanyeol hí ha hí hửng đi tới vỗ nhẹ lên đùi thằng bé một cái.
Oh Sehun thẳng chân ra đạp nhưng vẫn cố chấp duy trì tư thế đáng yêu kia: “Đã nói đi vườn bách thảo mà! Sao lại đột nhiên thay đổi, các người không giữ lời hứa!! Thầy giáo nói không được chơi với những người không xem trọng lời hứa!”
“Sehun a, đúng là chú đã dạy con như vậy…”
“Vậy chú còn không giữ lời hứa! Ghét chú Xiao Lu nhất!”
〒▽〒 Lời này vừa nói ra, tim của chú Lu hoàn toàn tan nát.
“Không phải, Sehun, là có nguyên nhân mới không cho con đi vườn bách thảo, sau này chúng ta đi được không? Chú Lu hứa với con, chỉ cần con muốn đi, tuần nào chú cũng dẫn con đi! Còn dẫn cả Đào Đào!… QAQ Đừng ngó lơ chú mà…”
Park Chanyeol đứng nhìn một lớn một nhỏ diễn màn kịch bi đát sắp cười đến liệt mặt —— Cho dù là với Chaesim cũng chưa từng thấy Lu Han trưng ra vẻ mặt hơn cả đáng thương để cầu xin tha thứ, tiểu ác ma nhà chúng ta quả nhiên là chung cực boss a ha ha~~ Tiểu Lộc Tử, đến đây~~ Cười cho ba của chung cực boss xem đi~ (Mau tỉnh lại)
“Tiểu Bạch Cửu, không được cáu kỉnh, là đàn ông con trai không thể bốc đồng, chú Lu đã dỗ dành như vậy rồi mà con còn không nể tình, vậy là con không đúng rồi~” Byun Baekhyun tiếp tục khuyên, thuận tiện giật giật tấm chăn trên đầu Oh Sehun —— Không tệ, rốt cuộc cũng kéo ra được rồi.
Bởi vì cứ vùi đầu vào chăn, tóc thằng bé có hơi rối, bị Byun Baekhyun kéo đến bên giường ngồi, môi vẫn dẩu lên, trong mắt không còn tức giận nữa nhưng vẫn rất uất ức.
“Bạch Cửu không muốn ở nhà… Đã nói ra ngoài chơi rồi mà, ở nhà chám lắm… Baba ngu ngốc không biết chơi card…”
Lu Han vừa nghe xong những lời này lại vui lên, vỗ đùi nói rất hào phóng: “Ai nói trong nhà nhàm chán! Chẳng phải là chơi card sao? Chú Lu chơi với con! Chú chơi hay lắm, lần trước nói với con rồi đó!”
Oh Sehun cắn môi nửa tin nửa ngờ: “… Thật không?”
“Thật đấy! Bảo bối, con nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của chú kìa!”
“Vậy… được rồi, chú Lu với daddy chơi card với con đi, không cho baba chơi~”
“Không phải chứ… lại chơi…” Byun Baekhyun âm thầm thở dài một hơi.
Ôm thằng bé mềm mềm yêu yêu kia vào lòng, tâm trạng của Lu Han mau chóng hào hứng trở lại: “Tới đây tới đây~~ Sehun không giận chú nữa à~”
Oh Sehun rốt cuộc cũng không chơi trò giẫn dỗi nữa, ngoan ngoãn ôm cổ của Lu Han khẽ gật đầu: “Ừm, không giận…”
Đã nói với các người phân đội chuyên dàn xếp các đôi gay cũng có tình hữu nghị cách mạng mà, Oh le le! Oh la la!
Park Khoai Tây một mực đứng nhìn giật lấy túi xoài khô trong tay Lu Khoai Lang.
“Vậy túi xoài khô này em ăn nha~ ĐM! Tiểu Bạch Cửu, con đạp ba đủ chưa!… Anh Lu Han, anh đừng trừng em như vậy mà… Được rồi được rồi, em chia cho mọi người là được…”
Byun Baekhyun bất đắc dĩ lắc đầu: “Mau đến đây, tớ giúp cậu tự chôn, mùa thu năm sau lại là một củ khoai tây tươi ngon~”
Giành không được xoài khô nhưng muốn ăn thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là tay làm hàm nhai —— tự mình đi xuống lầu mua.
“Thôi xong, sao mà cậu cũng dẩu môi luôn~~ Quả thật y như lúc Sehun cáu kỉnh ấy~” Byun Baekhyun bật cười vỗ Park Chanyeol một phát.
Lại không nghĩ người nọ thuận thế dính sát người mình: “Baek Baek, đi siêu thị với tớ đi~~”
“=口= Cậu đừng quậy nữa, tớ còn phải chơi với con tớ đấy.”
“Không chịu không chịu! Baek Baek đi cùng tớ!”...Cái anh khoai tây này, mau tỉnh lại đi...
“Được rồi được rồi, ai, không được cắn tớ... Á... Nhột mà~~ Này Park Chanyeol...”
Đến cùng, Byun Baekhyun không có cách nào ngăn Park Chanyeol thôi làm ồn, đành phải cho cậu ấy một nụ hôn dài, mãi đến lúc mặt hai người đều ửng đỏ mới chịu bỏ ra.
Liếm liếm bờ môi, trong đôi mắt Park Chanyeol lấp lánh ánh sáng: “Baek Baek, cậu muốn mua gì không?”
Byun Baekhyun sờ lên mặt mình, có chút ngượng ngùng: “Không có~~ Cậu mau đi đi~”
Lu Han ngồi trên ghế salon che mắt Oh Sehun đã muốn lên tiếng khinh bỉ hai người kia.
—— ĐM, từ siêu thị dưới lầu đến cửa nhà cũng chỉ có 100m! 100m thôi đó đại ca!
—— Có bạn trai rồi xa một chút cũng không được sao!
“Xoài khô ~~ Xài khô~~ A ha, hình như mơ khô này ăn cũng ngon, mua một túi luôn~~ Mua cho Tiểu Bạch Cửu một hộp bánh kem nhỏ, ưm~~ cũng mua cho anh Lu Han một hộp, mua cho mọi người xong rồi, mua cho Baek Baek hương dâu...”
Tính tiền xong, mới từ cửa hàng tiện lợi đi ra chưa được mấy bước, một dáng người nhỏ gầy lao đến trước mặt, dọa Park Chanyeol nhảy dựng.
Lại là... Oh Miri.
“A Chan...”
Park Chanyeol nắm chặt túi nhựa trong tay, có chút bối rối.
Hình như người phụ nữ này luôn mang đến cho cậu một tâm trạng tên là “bối rối”, lúc biết được cô ta bắt cá hai tay, lúc chia tay đổ hết tất cả tội danh lên người mình, lúc đột nhiên ném Oh Sehun cho mình, lúc xuất hiện không báo trước rồi nói muốn lấy thằng bé lại, còn có hiện tại, bỗng dưng hai mắt đẫm lệ đứng trước mặt mình. Hai người thậm chí còn không khách sáo nói tiếng “Hi”, Oh Miri lại đột nhiên khom người 90 độ trước Park Chanyeol.
“A Chan, thật xin lỗi...”
“Này là... cô muốn xin lỗi chuyện hôm qua?”
“Thật xin lỗi, A Chan, xin lỗi vì mọi chuyện từ trước đến giờ... Tôi thật sự thiếu cậu nhiều lắm...”
Tiếng nức nở của Oh Miri làm Park Chanyeol cảm thấy toàn thân mình cũng không phải rất thoải mái, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài: “Không phải tôi không nói lý với cô, nhưng mà các người lại muốn cướp Tiểu Bạch Cửu đi, sao có thể làm như vậy...”
“A Chan, tôi xin cậu... Cậu trả con lại cho tôi được không... Tôi không thể không có Sehun...”
“Các người cứ nói các người có khả năng chăm sóc tốt cho thằng bé, nhưng mà tôi vốn không tìm được công ty mà Oh Imhang mở ở đâu, địa chỉ cũng là giả, cô nói tôi phải tin thế nào đây? Từ đầu tới cuối chỉ là không ngừng đòi con, nhưng mà lại không làm được bất cứ hành động gì để tôi thấy đáng giao con cho các người.”
Đổi lại là Park Chanyeol của 10 ngày trước, những lời này cậu tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng.
Nhưng mà hôm nay khác rồi, cậu muốn thử bảo vệ gia đình của mình.
Oh Miri cũng kinh ngạc khi Park Chanyeol nói như vậy, nhất thời có chút nghẹn lời, chỉ phải dùng tiếng khóc áp đảo sự hỗn loạn nơi đáy mắt, ngoài miệng vẫn nói những lời đáng thương như hy vọng có thể trả Sehun lại cho cô ta.
“A Chan, tôi sẽ tốt với Sehun, tôi sẽ tốt với nó mà... Cậu tin tôi cũng được, không tin cũng được, tôi và Imhang sẽ chứng mính cho cậu xem...”
“Miri, cô đừng khóc... Tôi không muốn nghe lời cam đoan của cô, tôi muốn xem hành động thật sự của các người, để tôi cảm nhận được các người thật sự tốt với thằng bé.”
“Tôi...”
“Nếu như các người có thể làm tôi tin tưởng, tôi có thể nhịn đau, cũng có thể từ bỏ người mà tôi thương yêu, nhưng mà nếu như các người làm không được, tôi cũng không muốn mạo hiểm. Nếu như Tiểu Bạch Cửu sống không hạnh phúc, tôi và Baek Baek sẽ tự trách cả đời.”
“A Chan... Trước hết cậu cứ trả Sehun lại cho chúng tôi được không? Sau này cậu sẽ thấy, chúng tôi sẽ chứng minh cho cậu xem... Hu hu, A Chan...”
Ai...
Mỗi lần nói chuyện đều như thế này, nói tới nói lui đều theo kiểu gà nói với vịt. Vấn đề mà Park Chanyeol luôn quan tâm cho tới nay hai vợ chồng Oh Miri đều không cho cậu câu trả lời thẳng mặt, có mấy lần vì vậy mà cãi nhau với Oh Imhang, nhưng mà người kia hình như đặc biệt không có khí phách, luôn hùng hùng hổ hổ ân cần thăm hỏi cả nhà Park Chanyeol và Byun Baekhyun, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Cậu không muốn tin bọn họ có ý xấu, nhưng mà cậu cũng không thể tin bọn họ sẽ cho bảo bối Bạch Cửu của cậu một gia đình yên ổn.
Thế nên, tôi không thể buông tay.
Oh Miri lại đột nhiên cầm tay của Park Chanyeol: “Xin cậu đấy, A Chan, xin cậu... Trả con lại cho tôi đi... Sehun là con ruột của tôi, tôi thật sự không có cách nào dứt bỏ... Cả tôi và Imhang đều rất cần thằng bé, không có Sehun tôi và Imhang sẽ kết thúc thật đấy... A Chan... Tôi sẽ hai bàn tay trắng đấy...”
“Miri, cô... Tôi, tôi thật sự không thể...”
Cuối cùng, Park Chanyeol gạt tay Oh Miri ra chạy về nhà.
Tôi biết cảm giác hai bàn tay trắng rất đau khổ, tôi đã từng lĩnh hội rõ ràng.
... Cho nên t ôi không muốn tiếp xúc với nó lần nữa.
Thật xin lỗi, t ôi cũng là người ích kỷ.
“X, thằng nhóc kia cứng mềm đều không ăn! Chẳng phải cô nói nó rất thích cô sao!” Ném tàn thuốc trong tay xuống đất, Oh Imhang từ sau bụi cây gần đó bước ra, vẻ mặt lúc nhìn Oh Miri đầy bực tức.
Oh Miri lau nước mắt, khóc lớn một hồi mắt cũng sưng lên, nhưng mà cả người dường như không có đau lòng như vậy, lau nước mắt xong thì thôi nức nở rất nhanh.
“Cậu ấy có người thích rồi, đâu phải anh không thấy.”
“Vậy làm sao bây giờ, mẹ kiếp, không muốn trả thứ tạp chủng ấy lại đúng không?!” Oh Imhang tức giận nói xong câu kia lại móc túi lấy gói thuốc ra.
Oh Miri liếc nhìn Oh Imhang: “Anh hỏi tôi vậy tôi biết hỏi ai? Giờ rõ ràng là bọn họ không muốn trả con lại, anh mở miệng ra một tiếng tạp chủng, ngậm miệng lại một tiếng tạp chủng, có bản lĩnh thì đừng đi giành con với người ta!”
“Tôi khinh! Oh Miri, cô đừng ở đây châm chọc, nếu không lấy được con thì cô cũng không khá khẩm gì đâu!”
“Imhang...” Oh Miri thở dài, vẻ mặt rất phức tạp: “Imhang, suốt mấy ngày nay đều rình mò gần nhà Chanyeol, anh còn không nhìn ra sao? Một nhà ba người của bọn họ thật hạnh phúc, đó mới là sinh hoạt gia đình, là cuộc sống! Chanyeol hỏi đúng, chúng ta có thể cho Sehun cái gì? Chúng ta chẳng cho được gì cả, nên cần chi phải ném nó vào hố lửa...”
“Nó không vào hố lửa thì chính tôi vào hố lửa!”
“Nhưng mà anh vẫn chưa tới hạn mà, mọi thứ vẫn còn hy vọng khá hơn, Sehun mới 5 tuổi, làm thế này với nó cũng quá tàn nhẫn...”
“X! Nếu đến lúc đó tôi bị tàn phế thì tôi chỉ mong sao chết luôn cho rồi! Nhưng mà tôi là người của nhà họ Oh!”
“Imhang, sao anh vẫn không chịu hồi tỉnh, anh đã bị...”
“Trong người tôi chảy dòng máu của nhà họ Oh! Oh Sehun chảy dòng máu của tôi! Tôi không tin bọn họ thấy chết mà không cứu!”
Oh Imhang châm một điếu thuốc lên, vung tay về phía Oh Miri.
“Không cần khuyên tôi, mặc kệ dùng phương pháp gì, đứa nhỏ này, tôi nhất định phải giành lại.”
Nói cho tôi biết, điều làm anh cố chấp, rốt cuộc là cái gì?
“Hô~~~ về tới nhà rồi, về tới nhà rồi~~”
Sập cửa lại, Park Chanyeol dựa vào tường gấp rút thở hổn hển, trên chóp mũi cũng đã rịn đầy mồ hôi.
“Sao đi lâu vậy Chan Chan~” Thả xấp card trong tay xuống, Byun Baekhyun đứng dậy đi tới chỗ Park Chanyeol.
“Tớ gặp phải Oh Miri...”
“Cái gì?!”
“Cô ta khóc đến trông rất đau lòng, cứ nói với tớ là cần con...”
“Vậy cậu...”
“Tớ không đồng ý với cô ta, nhưng mà cô ta lại khóc lên, sau đó tớ vẫn không đồng ý, cô ta nắm lấy tay của tớ, sau đó... tớ bỏ chạy về nhà.”
...
“Phư~” Byun Baekhyun bị ánh mắt ngốc ngốc yêu yêu của người trước mặt chọc cho bật cười.
“Ra là thế~ Khoai tây nhỏ của tớ sợ hãi~~ Sờ đầu một cái nào, đừng sợ~~”
“Gì chứ...” Park Chanyeol có chút ngượng ngùng mà tránh né tay của Byun Baekhyun, lại còn vội vàng giải thích: “Này có gì phải sợ!! Chẳng qua tớ... không muốn đưa ra một quyết định làm cho mọi người đều khổ sở... Hơn nữa, chuyện còn chưa tra rõ đầu đuôi ngọn nguồn~”
Vẫn cảm thấy tình thân được tạo nên từ quan hệ máu mủ là rất thiêng liêng và không thể xâm phạm, là một trong những tình cảm mà đời này mình muốn có nhất, lại không có cơ hội nhận được.
Nhưng mà mình vẫn còn có một gia đình, có Byun Baekhyun và Oh Sehun.
Đây là chuyện mà đời này mình hy vọng có thể làm được nhất, không có một trong.
Và mình đã làm được.
“Chan Chan, cậu còn đứng đó làm gì?”
“Hả? Ha ha~~~ Không có gì… chỉ cảm thấy tớ thật sự là một củ khoai tây cơ trí.”
Byun Baekhyun khoa trương đưa thay sờ sờ trán Park Chanyeol.
... Đúng vậy a, thật sự là quá cơ trí =口=.
Lúc ngồi xuống ghế salon Park Chanyeol mới phát hiện, Oh Sehun đang dấu môi sắp khóc lên trông rất uất ức, thằng bé cứ nhìn chằm chằm làm Park Chanyeol chột dạ.
“Sao, sao vậy Tiểu Bạch Cửu~~ À, baba mua bánh kem cho con, có muốn ăn không?”
“Baba...”
“Hả hả?”
“Hay là baba chơi card với Tiểu Bạch Cửu đi... Chú Lu còn đần hơn cả baba...”
Lu Han vừa từ phòng vệ sinh đi ra, nghe xong câu này ba bước cũng làm thành hai bước mà vội vàng chạy tới: “Ai nói đấy! Rõ ràng là do trò chơi này quá phức tạp! Tới lượt chú ra phải không? Chú ra... để xem nào... chú ra ba con cừu sôi nổi ăn hai con sói xám!”
“Hing... Ông trời của con ơi...” Bạn nhỏ Oh Sehun lại kêu gào: “Cừu và sói không thể ra cùng một lúc mà chú Lu!!”
“Vậy phải ra như thế nào? Hai con cừu xinh đẹp?”
“Đó không phải cừu xinh đẹp, là cừu lười mà...”
“ĐM... Sehun, con chờ một chút, chú phải suy nghĩ thật kỹ...”
〒▽〒 Đào Đào... Đào Đào, mau tới cứu tớ đi Đào Đào...
Những cơn gió mát thoảng qua, ánh mặt trời dịu nhẹ, đúng là thời tiết thích hợp để đi ra ngoài chơi —— Cho dù một nhà ba người ngồi trên sàn nhà chơi ghép card trông thú vị hơn nhiều =V=.
“Ưm… Ba ra… ba con sói xám dẫn trước hai con cừu lười! Ha ha ha, Tiểu Bạch Cửu, có phải baba rất lợi hại không~~~”
Hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của baba nhà mình, Oh Sehun dẩu môi mất hứng phải biết: “Sói xám và cừu lười không phải một phe nên không thể chơi vậy được~ Hơn nữa, mỗi lần chỉ có thể ra một card sói thôi a, lần nào baba cũng ra card bậy làm tất cả rối tung lên hết. Hing…”
Trong tay Byun Baekhyun cầm một đống card, thật ra cậu cũng không quá rành trò này, ngay cả con cừu nào là cừu nào cậu cũng không phân biệt được… Nhưng mà cậu vẫn còn thông minh hơn Park Chanyeol rất nhiều, không biết thì thôi, không thể làm xằng làm bậy.
“Chan Chan, cậu xem đây là chơi đánh bài hả~ Còn ba dẫn trước hai~”
Park Chanyeol cười khúc khích gãi gãi đầu: “Tại tớ gấp quá ấy mà, trò chơi này thật là cho trẻ em 5 tuổi chơi sao? Tiểu Bạch Cửu, sao con có thể hiểu được?”
“Hing hing… không vui, không vui gì hết. Bạch Cửu không muốn ở nhà nữa~~~ Con muốn đi ra ngoài chơi! Đi ra ngoài chơi!!” Mất hứng quăng card trong tay ra đầy sàn nhà, Oh Sehun nằm vật ra đó quơ tay múa chân, dùng động tác thân thể để biểu đạt sự bất mãn của mình. Thằng bé đương nhiên không phải vì Park Chanyeol và Byun Baekhyun không biết chơi trò này mà giận dỗi, nguyên nhân thật sự là… hai baba không đồng ý dẫn nó đi vườn bách thảo mới mở.
“Sao không cho con đi vườn bách thảo!! Con đã đồng ý với Đào Đào rồi! Sao lại không cho con đi!”
“Tiểu Bạch Cửu, con đừng lù bu lù loa nữa… Ai ai, con xem, thiếu chút nữa đã đá bay cái ly của baba…” Park Chanyeol vừa nói vừa che cái ly thủy tinh trong tay.
Oh Sehun lăn lăn tới bên chân Byun Baekhyun: “Hết tuần sau là Đào Đào lên lớp 1 rồi… Bạch Cửu mỗi ngày không thể ở bên Đào Đào… Muốn đi vườn bách thảo nhìn Đào Đào một lần cuối mà!”
“Phư, cái gì mà một lần cuối~~ Yên tâm đi con trai, Đào Đào sống lâu trăm tuổi, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội~”
“Mặc kệ mặc kệ!! Con muốn đi vườn bách thảo! Muốn đi vườn bách thảo mà!”
Chó nhỏ lại mau chóng lết đến bên người Park Chanyeol, còn tội nghiệp mà dùng cái đầu nhỏ húc vào đầu gối chó bự: “Baba~~ dẫn con đi đi~~ Ở nhà mãi Bạch Cửu sẽ thành cây nấm đó~~ Baba baba~~~ Xin baba mà~~”
“… Tiểu Bạch Cửu, nghe lời, làm con ngoan của baba có được không? Hôm nay ở nhà đi, hôm nào khác baba dẫn con đi~”
“Daddy, daddy, xin mà ><…”
“Hôm nay không được, Sehun nghe lời nhất, đúng không?”
Một đôi mắt tràn ngập oán khí hết quét qua Park Chanyeol lại quét qua Byun Baekhyun, cái miệng nhỏ của Oh Sehun đã sắp dẩu tới bầu trời rồi.
Park Chanyeol bế con trai lên muốn khuyên thêm hai câu, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mở ra, là Lu Han đã trở về.
“Sehun~~~ Mau tới mau tới, chú mua cho con xoài khô nè~~”
Thằng bé tức giận nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhựa trong tay Lu Han một hồi, giãy ra khỏi vòng tay Park Chanyeol, sau đó hai tay chống hông bắt đầu gào to: “Hức! Con không ăn! Các người đều đáng ghét, đáng ghét!!” Nói xong liền tức giận chạy vào phòng ngủ, còn dùng sức đóng cửa lại.
Chú Lu của nó rất là oan ức: “… Tại anh?”
Byun Baekhyun bất đắc dĩ lắc đầu: “Không dẫn nó đi vườn bách thảo nên nổi cáu… Ai, hình như là giận thật rồi.”
“Dù nó làm ầm ĩ thế nào thì hai cậu cũng phải nhịn, đến những nơi như vườn bách thảo, mặc dù anh không biết Oh Imhang có dị năng xuất hiện ở mọi nơi hay không, nhưng mà lỡ như không nhìn tới lại để hắn đạt được mục đích, cậu nói thử xem… mặc dù bị Sehun dỗi rất đáng thương…” Lu Han khẽ thở dài một hơi, vừa đổi giày vừa vô cùng đau lòng mà nói.
“Đừng lo lắng…, Tiểu Bạch Cửu rất biết điều, lát nữa sẽ ổn thôi… Anh Lu Han, e có thể ăn xoài khô không?” Này này, có người lại sai trọng điểm nữa rồi...
Lu Han không chút do dự vứt cho Park baba một ánh nhìn sắt lẻm: “Không được, đó là cho con của cậu ăn.”
“〒▽〒 Anh Lu Han, em cũng muốn ăn nữa!!”
“=V= Chỉ có hạt dưa.” Nói xong, Lu Han cũng đặt mông ngồi ở chính giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun, lục lục chiếc túi bên cạnh móc ra một túi hạt dưa lớn.
Có một con chó bự nào đó cười toe toét đưa tay ra ngoài: “Có hạt dưa ăn cũng tốt lắm rồi!”
“Này, cho cậu.”
“… Ha ha ha.” Byun Baekhyun ở bên cạnh không nể mặt mà bật cười —— Lu Han chỉ cho Park Chanyeol một hạt dưa thôi.
“Ăn ngay đi, mà hôm nay Oh Imhang có gọi điện cho cậu không?”
“Không có, đoán chừng là ngày hôm qua thiếu chút nữa đã bị chúng ta túm cổ nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ…” Trong lúc nói chuyệm, Chan tham ăn nhất quyết giành lấy hạt dưa trong tay Lu Han, còn bỏ một nhúm lớn vào trong tay Byun Baekhyun, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Baek Baek, cậu xem tớ có giỏi không~~~”
“Phư, không nói với cậu nữa, tớ đi xem con trai.”
“Được rồi~~~ Anh Lu Han, cho em xoài khô đi~”
“=V= Không cho, anh đi với cậu.”
Byun Baekhyun nén cười rất vất vả —— Chỉ là một túi xoài khô thôi mà Chan Chan, có cần chấp nhất như vậy không~
Lại nói tiếp, chuyện hai baba không dẫn Tiểu Bạch Cửu đi vườn bách thảo thật ra là có nguyên nhân.
Từ sau khi Lu Han cứu khổ cứu nạn xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, Park Chanyeol đương nhiên không thể trả con lại cho bọn người Oh Miri nữa, hôm nay nói thằng bé đau chỗ này, ngày mai nói thằng bé ngứa chỗ kia, không được mấy ngày liền bị Oh Imhang lần mò ra được: Căn bản chính là trở quẻ, không muốn trả con lại cho chúng tôi, đúng không?
Dùng mềm không được thì chỉ có thể dùng cứng, Oh Imhang nhiều lần gọi điện thoại tới lên án Park Chanyeol cướp đoạt quyền đoàn tụ của hai ba con bọn họ, nói Park Chanyeol là người ích kỷ, cho dù Oh Sehun trưởng thành cũng sẽ không cảm ơn cậu, bla bla… Nói chung là khó nghe miễn bàn. Nhiều lần đều là Byun Baekhyun thật sự nghe không vô, mạnh dạn cúp điện thoại mới có thể kết thúc màn đối thoại làm người ta cực kỳ không vui này.
Lập trường của Park Chanyeol vốn không phải rất kiên định, trong lòng cậu ba mẹ vĩnh viễn là những người vĩ đại đến không thể nào rung chuyển được, mặc dù Oh Imhang có lẽ không phải là một người ba tốt nhưng cậu cũng cảm thấy mình không có lý do gì để không trả Oh Sehun lại cho hắn. Mà hai người kia cứ ầm ĩ mãi như thế làm thái độ của Park Chanyeol cũng dần thay đổi.
Tôi không thể vì cảm thấy có lỗi với các người mà dung túng cho các người tổn hại đến người tôi yêu thương, hơn nữa, xét cho cùng, người làm tôi cảm thấy có lỗi là Tiểu Bạch Cửu chứ không phải các người.
Oh Imhang đương nhiên sẽ không khinh địch mà dễ dàng buông tay, nhưng điều mà Park Chanyeol và Byun Baekhyun không nghĩ tới chính là, bọn họ lại còn có ý định len lén đưa Oh Sehun đi.
Ngày hôm qua thành phố K có một trận mưa to, Byun Baekhyun trực ca đêm, Park Chanyeol ngồi xe buýt được nửa đường thì xe bị chặn lại, mới vừa gọi điện cho Lu Han nói sẽ tới trễ, Oh Miri và Oh Imhang đã che dù đến nhà trẻ nói mình là người nhà của thằng bé muốn đón nó đi. Vừa lúc Lu Han có chuyện nên không ở đó, chỉ có thầy trực ban và Sehun, hai người kia chưa nói được mấy lời liền bế thằng bé lên muốn đi khỏi, cũng may là Oh Sehun giãy ra chạy về bên thầy giáo. Thầy trực ban cũng cảm thấy không bình thường, một mực yêu cầu Oh Miri và Oh Imhang gọi điện thoại cho Park Chanyeol, phải xác định là được sự đồng ý của phụ hyunh nếu không thì không được dẫn thằng bé đi. Giằng co không bao lâu thì Park Chanyeol đã tới, Oh Miri vừa thấy bóng dáng của Park Chanyeol liền kéo Oh Imhang chạy đi.
Mặc dù không để cho Oh Imhang thực hiện được mục địch, chuyện này lại làm tất cả đều sợ hãi đến kêu lên một tiếng. Tốt hôm đó may là Park Chanyeol kịp thời đuổi tới, nếu chậm một chút thì không chừng bọn họ sẽ dùng bạo lực bắt con đi mất, đến lúc đó có thể làm gì được nữa, có khi Tiểu Bạch Cửu không thể gặp lại baba…
Cũng chính bởi vì như vậy, hôm nay chuyến đi đến vườn bách thảo đành phải tạm thời hủy bỏ, ở đó nhiều người như vậy, hai thằng bé lại thích làm ầm ĩ, không chú ý một chút thì rất dễ tìm không thấy, thật sự quá nguy hiểm.
“Kịch.” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Ba người lớn rón rén đi vào, nhất là Park Chanyeol, một tay ôm eo Byun Baekhyun, đôi mắt to nhìn quanh, không biết trong đầu lại biến nhiệm vụ “dỗ con” thành chuyện mạo hiểm kích thích gì đây.
“Khoai Lang Khoai Lang, em là Khoai Tây! Xin hỏi tình hình chiến đấu ở tiền tuyến thế nào!”
Lu Han cầm túi xoài khô vỗ vào mặt Park Chanyeol: “Khoai Tây tử trận, mau chóng tìm chỗ tự chôn mình đi.”
Park Chanyeol uất ức xoa mặt, gác cằm lên vai của Baekhyun, tội nghiệp mà nói: “〒▽〒 Tớ chỉ muốn bầu không khí ngột ngạt này sôi nổi hơn thôi mà!”
Byun Baekhyun ôn nhu vuốt vuốt mái tóc người trên vai mình: “Cậu đàng hoàng một chút đi, Khoai Tây.”
Trên chiếc giường đôi có một cục nhô lên, không cần nhìn cũng biết nhất định là thằng quỷ nhỏ Oh Sehun trốn ở dưới, thằng bé vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã biết hẳn là các baba đi vào, thế là như hơn như dỗi mà càng trùm kín hơn. Lu Han muốn vén chăn lên, nhưng làm mấy lần cũng không thành công, lại còn bị đạp vào chân.
“Sehun, Sehun a~~ Chú Xiao Lu đặc biệt xuống lầu mua xoài khô cho con, thật sự không ăn sao?”
“Tiểu Bạch Cửu, vùi đầu vào chăn không lên tiếng là không lễ phép đó.” Vỗ vỗ cái cục nhô lên trên giường để dỗ dành, Byun Baekhyun cho rằng đó là đầu của Oh Sehun, nhưng mà thoạt nhìn hẳn là vỗ lên mông.
Đã qua một hồi lâu, mới nghe thấy một giọng nói buồn buồn lanh lảnh từ trong chăn truyền ra: “Không để ý đến các người nữa! Baba đáng ghét, daddy đáng ghét, chú Lu cũng đáng ghét!” Nói xong, lại dùng sức kéo chăn vào trong lòng mình.
“Mua ha ha ha, Bạch Cửu ngốc, che hết cả cái đầu nhưng mông lòi ra rồi kìa~~” Bị tư thế nằm lỳ ở trên giường dùng chăn che kín đầu lại lộ ra ngửa người dưới hoàn toàn của Oh Sehun chọc cười, Park Chanyeol hí ha hí hửng đi tới vỗ nhẹ lên đùi thằng bé một cái.
Oh Sehun thẳng chân ra đạp nhưng vẫn cố chấp duy trì tư thế đáng yêu kia: “Đã nói đi vườn bách thảo mà! Sao lại đột nhiên thay đổi, các người không giữ lời hứa!! Thầy giáo nói không được chơi với những người không xem trọng lời hứa!”
“Sehun a, đúng là chú đã dạy con như vậy…”
“Vậy chú còn không giữ lời hứa! Ghét chú Xiao Lu nhất!”
〒▽〒 Lời này vừa nói ra, tim của chú Lu hoàn toàn tan nát.
“Không phải, Sehun, là có nguyên nhân mới không cho con đi vườn bách thảo, sau này chúng ta đi được không? Chú Lu hứa với con, chỉ cần con muốn đi, tuần nào chú cũng dẫn con đi! Còn dẫn cả Đào Đào!… QAQ Đừng ngó lơ chú mà…”
Park Chanyeol đứng nhìn một lớn một nhỏ diễn màn kịch bi đát sắp cười đến liệt mặt —— Cho dù là với Chaesim cũng chưa từng thấy Lu Han trưng ra vẻ mặt hơn cả đáng thương để cầu xin tha thứ, tiểu ác ma nhà chúng ta quả nhiên là chung cực boss a ha ha~~ Tiểu Lộc Tử, đến đây~~ Cười cho ba của chung cực boss xem đi~ (Mau tỉnh lại)
“Tiểu Bạch Cửu, không được cáu kỉnh, là đàn ông con trai không thể bốc đồng, chú Lu đã dỗ dành như vậy rồi mà con còn không nể tình, vậy là con không đúng rồi~” Byun Baekhyun tiếp tục khuyên, thuận tiện giật giật tấm chăn trên đầu Oh Sehun —— Không tệ, rốt cuộc cũng kéo ra được rồi.
Bởi vì cứ vùi đầu vào chăn, tóc thằng bé có hơi rối, bị Byun Baekhyun kéo đến bên giường ngồi, môi vẫn dẩu lên, trong mắt không còn tức giận nữa nhưng vẫn rất uất ức.
“Bạch Cửu không muốn ở nhà… Đã nói ra ngoài chơi rồi mà, ở nhà chám lắm… Baba ngu ngốc không biết chơi card…”
Lu Han vừa nghe xong những lời này lại vui lên, vỗ đùi nói rất hào phóng: “Ai nói trong nhà nhàm chán! Chẳng phải là chơi card sao? Chú Lu chơi với con! Chú chơi hay lắm, lần trước nói với con rồi đó!”
Oh Sehun cắn môi nửa tin nửa ngờ: “… Thật không?”
“Thật đấy! Bảo bối, con nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của chú kìa!”
“Vậy… được rồi, chú Lu với daddy chơi card với con đi, không cho baba chơi~”
“Không phải chứ… lại chơi…” Byun Baekhyun âm thầm thở dài một hơi.
Ôm thằng bé mềm mềm yêu yêu kia vào lòng, tâm trạng của Lu Han mau chóng hào hứng trở lại: “Tới đây tới đây~~ Sehun không giận chú nữa à~”
Oh Sehun rốt cuộc cũng không chơi trò giẫn dỗi nữa, ngoan ngoãn ôm cổ của Lu Han khẽ gật đầu: “Ừm, không giận…”
Đã nói với các người phân đội chuyên dàn xếp các đôi gay cũng có tình hữu nghị cách mạng mà, Oh le le! Oh la la!
Park Khoai Tây một mực đứng nhìn giật lấy túi xoài khô trong tay Lu Khoai Lang.
“Vậy túi xoài khô này em ăn nha~ ĐM! Tiểu Bạch Cửu, con đạp ba đủ chưa!… Anh Lu Han, anh đừng trừng em như vậy mà… Được rồi được rồi, em chia cho mọi người là được…”
Byun Baekhyun bất đắc dĩ lắc đầu: “Mau đến đây, tớ giúp cậu tự chôn, mùa thu năm sau lại là một củ khoai tây tươi ngon~”
Giành không được xoài khô nhưng muốn ăn thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là tay làm hàm nhai —— tự mình đi xuống lầu mua.
“Thôi xong, sao mà cậu cũng dẩu môi luôn~~ Quả thật y như lúc Sehun cáu kỉnh ấy~” Byun Baekhyun bật cười vỗ Park Chanyeol một phát.
Lại không nghĩ người nọ thuận thế dính sát người mình: “Baek Baek, đi siêu thị với tớ đi~~”
“=口= Cậu đừng quậy nữa, tớ còn phải chơi với con tớ đấy.”
“Không chịu không chịu! Baek Baek đi cùng tớ!”...Cái anh khoai tây này, mau tỉnh lại đi...
“Được rồi được rồi, ai, không được cắn tớ... Á... Nhột mà~~ Này Park Chanyeol...”
Đến cùng, Byun Baekhyun không có cách nào ngăn Park Chanyeol thôi làm ồn, đành phải cho cậu ấy một nụ hôn dài, mãi đến lúc mặt hai người đều ửng đỏ mới chịu bỏ ra.
Liếm liếm bờ môi, trong đôi mắt Park Chanyeol lấp lánh ánh sáng: “Baek Baek, cậu muốn mua gì không?”
Byun Baekhyun sờ lên mặt mình, có chút ngượng ngùng: “Không có~~ Cậu mau đi đi~”
Lu Han ngồi trên ghế salon che mắt Oh Sehun đã muốn lên tiếng khinh bỉ hai người kia.
—— ĐM, từ siêu thị dưới lầu đến cửa nhà cũng chỉ có 100m! 100m thôi đó đại ca!
—— Có bạn trai rồi xa một chút cũng không được sao!
“Xoài khô ~~ Xài khô~~ A ha, hình như mơ khô này ăn cũng ngon, mua một túi luôn~~ Mua cho Tiểu Bạch Cửu một hộp bánh kem nhỏ, ưm~~ cũng mua cho anh Lu Han một hộp, mua cho mọi người xong rồi, mua cho Baek Baek hương dâu...”
Tính tiền xong, mới từ cửa hàng tiện lợi đi ra chưa được mấy bước, một dáng người nhỏ gầy lao đến trước mặt, dọa Park Chanyeol nhảy dựng.
Lại là... Oh Miri.
“A Chan...”
Park Chanyeol nắm chặt túi nhựa trong tay, có chút bối rối.
Hình như người phụ nữ này luôn mang đến cho cậu một tâm trạng tên là “bối rối”, lúc biết được cô ta bắt cá hai tay, lúc chia tay đổ hết tất cả tội danh lên người mình, lúc đột nhiên ném Oh Sehun cho mình, lúc xuất hiện không báo trước rồi nói muốn lấy thằng bé lại, còn có hiện tại, bỗng dưng hai mắt đẫm lệ đứng trước mặt mình. Hai người thậm chí còn không khách sáo nói tiếng “Hi”, Oh Miri lại đột nhiên khom người 90 độ trước Park Chanyeol.
“A Chan, thật xin lỗi...”
“Này là... cô muốn xin lỗi chuyện hôm qua?”
“Thật xin lỗi, A Chan, xin lỗi vì mọi chuyện từ trước đến giờ... Tôi thật sự thiếu cậu nhiều lắm...”
Tiếng nức nở của Oh Miri làm Park Chanyeol cảm thấy toàn thân mình cũng không phải rất thoải mái, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài: “Không phải tôi không nói lý với cô, nhưng mà các người lại muốn cướp Tiểu Bạch Cửu đi, sao có thể làm như vậy...”
“A Chan, tôi xin cậu... Cậu trả con lại cho tôi được không... Tôi không thể không có Sehun...”
“Các người cứ nói các người có khả năng chăm sóc tốt cho thằng bé, nhưng mà tôi vốn không tìm được công ty mà Oh Imhang mở ở đâu, địa chỉ cũng là giả, cô nói tôi phải tin thế nào đây? Từ đầu tới cuối chỉ là không ngừng đòi con, nhưng mà lại không làm được bất cứ hành động gì để tôi thấy đáng giao con cho các người.”
Đổi lại là Park Chanyeol của 10 ngày trước, những lời này cậu tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng.
Nhưng mà hôm nay khác rồi, cậu muốn thử bảo vệ gia đình của mình.
Oh Miri cũng kinh ngạc khi Park Chanyeol nói như vậy, nhất thời có chút nghẹn lời, chỉ phải dùng tiếng khóc áp đảo sự hỗn loạn nơi đáy mắt, ngoài miệng vẫn nói những lời đáng thương như hy vọng có thể trả Sehun lại cho cô ta.
“A Chan, tôi sẽ tốt với Sehun, tôi sẽ tốt với nó mà... Cậu tin tôi cũng được, không tin cũng được, tôi và Imhang sẽ chứng mính cho cậu xem...”
“Miri, cô đừng khóc... Tôi không muốn nghe lời cam đoan của cô, tôi muốn xem hành động thật sự của các người, để tôi cảm nhận được các người thật sự tốt với thằng bé.”
“Tôi...”
“Nếu như các người có thể làm tôi tin tưởng, tôi có thể nhịn đau, cũng có thể từ bỏ người mà tôi thương yêu, nhưng mà nếu như các người làm không được, tôi cũng không muốn mạo hiểm. Nếu như Tiểu Bạch Cửu sống không hạnh phúc, tôi và Baek Baek sẽ tự trách cả đời.”
“A Chan... Trước hết cậu cứ trả Sehun lại cho chúng tôi được không? Sau này cậu sẽ thấy, chúng tôi sẽ chứng minh cho cậu xem... Hu hu, A Chan...”
Ai...
Mỗi lần nói chuyện đều như thế này, nói tới nói lui đều theo kiểu gà nói với vịt. Vấn đề mà Park Chanyeol luôn quan tâm cho tới nay hai vợ chồng Oh Miri đều không cho cậu câu trả lời thẳng mặt, có mấy lần vì vậy mà cãi nhau với Oh Imhang, nhưng mà người kia hình như đặc biệt không có khí phách, luôn hùng hùng hổ hổ ân cần thăm hỏi cả nhà Park Chanyeol và Byun Baekhyun, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Cậu không muốn tin bọn họ có ý xấu, nhưng mà cậu cũng không thể tin bọn họ sẽ cho bảo bối Bạch Cửu của cậu một gia đình yên ổn.
Thế nên, tôi không thể buông tay.
Oh Miri lại đột nhiên cầm tay của Park Chanyeol: “Xin cậu đấy, A Chan, xin cậu... Trả con lại cho tôi đi... Sehun là con ruột của tôi, tôi thật sự không có cách nào dứt bỏ... Cả tôi và Imhang đều rất cần thằng bé, không có Sehun tôi và Imhang sẽ kết thúc thật đấy... A Chan... Tôi sẽ hai bàn tay trắng đấy...”
“Miri, cô... Tôi, tôi thật sự không thể...”
Cuối cùng, Park Chanyeol gạt tay Oh Miri ra chạy về nhà.
Tôi biết cảm giác hai bàn tay trắng rất đau khổ, tôi đã từng lĩnh hội rõ ràng.
... Cho nên t ôi không muốn tiếp xúc với nó lần nữa.
Thật xin lỗi, t ôi cũng là người ích kỷ.
“X, thằng nhóc kia cứng mềm đều không ăn! Chẳng phải cô nói nó rất thích cô sao!” Ném tàn thuốc trong tay xuống đất, Oh Imhang từ sau bụi cây gần đó bước ra, vẻ mặt lúc nhìn Oh Miri đầy bực tức.
Oh Miri lau nước mắt, khóc lớn một hồi mắt cũng sưng lên, nhưng mà cả người dường như không có đau lòng như vậy, lau nước mắt xong thì thôi nức nở rất nhanh.
“Cậu ấy có người thích rồi, đâu phải anh không thấy.”
“Vậy làm sao bây giờ, mẹ kiếp, không muốn trả thứ tạp chủng ấy lại đúng không?!” Oh Imhang tức giận nói xong câu kia lại móc túi lấy gói thuốc ra.
Oh Miri liếc nhìn Oh Imhang: “Anh hỏi tôi vậy tôi biết hỏi ai? Giờ rõ ràng là bọn họ không muốn trả con lại, anh mở miệng ra một tiếng tạp chủng, ngậm miệng lại một tiếng tạp chủng, có bản lĩnh thì đừng đi giành con với người ta!”
“Tôi khinh! Oh Miri, cô đừng ở đây châm chọc, nếu không lấy được con thì cô cũng không khá khẩm gì đâu!”
“Imhang...” Oh Miri thở dài, vẻ mặt rất phức tạp: “Imhang, suốt mấy ngày nay đều rình mò gần nhà Chanyeol, anh còn không nhìn ra sao? Một nhà ba người của bọn họ thật hạnh phúc, đó mới là sinh hoạt gia đình, là cuộc sống! Chanyeol hỏi đúng, chúng ta có thể cho Sehun cái gì? Chúng ta chẳng cho được gì cả, nên cần chi phải ném nó vào hố lửa...”
“Nó không vào hố lửa thì chính tôi vào hố lửa!”
“Nhưng mà anh vẫn chưa tới hạn mà, mọi thứ vẫn còn hy vọng khá hơn, Sehun mới 5 tuổi, làm thế này với nó cũng quá tàn nhẫn...”
“X! Nếu đến lúc đó tôi bị tàn phế thì tôi chỉ mong sao chết luôn cho rồi! Nhưng mà tôi là người của nhà họ Oh!”
“Imhang, sao anh vẫn không chịu hồi tỉnh, anh đã bị...”
“Trong người tôi chảy dòng máu của nhà họ Oh! Oh Sehun chảy dòng máu của tôi! Tôi không tin bọn họ thấy chết mà không cứu!”
Oh Imhang châm một điếu thuốc lên, vung tay về phía Oh Miri.
“Không cần khuyên tôi, mặc kệ dùng phương pháp gì, đứa nhỏ này, tôi nhất định phải giành lại.”
Nói cho tôi biết, điều làm anh cố chấp, rốt cuộc là cái gì?
“Hô~~~ về tới nhà rồi, về tới nhà rồi~~”
Sập cửa lại, Park Chanyeol dựa vào tường gấp rút thở hổn hển, trên chóp mũi cũng đã rịn đầy mồ hôi.
“Sao đi lâu vậy Chan Chan~” Thả xấp card trong tay xuống, Byun Baekhyun đứng dậy đi tới chỗ Park Chanyeol.
“Tớ gặp phải Oh Miri...”
“Cái gì?!”
“Cô ta khóc đến trông rất đau lòng, cứ nói với tớ là cần con...”
“Vậy cậu...”
“Tớ không đồng ý với cô ta, nhưng mà cô ta lại khóc lên, sau đó tớ vẫn không đồng ý, cô ta nắm lấy tay của tớ, sau đó... tớ bỏ chạy về nhà.”
...
“Phư~” Byun Baekhyun bị ánh mắt ngốc ngốc yêu yêu của người trước mặt chọc cho bật cười.
“Ra là thế~ Khoai tây nhỏ của tớ sợ hãi~~ Sờ đầu một cái nào, đừng sợ~~”
“Gì chứ...” Park Chanyeol có chút ngượng ngùng mà tránh né tay của Byun Baekhyun, lại còn vội vàng giải thích: “Này có gì phải sợ!! Chẳng qua tớ... không muốn đưa ra một quyết định làm cho mọi người đều khổ sở... Hơn nữa, chuyện còn chưa tra rõ đầu đuôi ngọn nguồn~”
Vẫn cảm thấy tình thân được tạo nên từ quan hệ máu mủ là rất thiêng liêng và không thể xâm phạm, là một trong những tình cảm mà đời này mình muốn có nhất, lại không có cơ hội nhận được.
Nhưng mà mình vẫn còn có một gia đình, có Byun Baekhyun và Oh Sehun.
Đây là chuyện mà đời này mình hy vọng có thể làm được nhất, không có một trong.
Và mình đã làm được.
“Chan Chan, cậu còn đứng đó làm gì?”
“Hả? Ha ha~~~ Không có gì… chỉ cảm thấy tớ thật sự là một củ khoai tây cơ trí.”
Byun Baekhyun khoa trương đưa thay sờ sờ trán Park Chanyeol.
... Đúng vậy a, thật sự là quá cơ trí =口=.
Lúc ngồi xuống ghế salon Park Chanyeol mới phát hiện, Oh Sehun đang dấu môi sắp khóc lên trông rất uất ức, thằng bé cứ nhìn chằm chằm làm Park Chanyeol chột dạ.
“Sao, sao vậy Tiểu Bạch Cửu~~ À, baba mua bánh kem cho con, có muốn ăn không?”
“Baba...”
“Hả hả?”
“Hay là baba chơi card với Tiểu Bạch Cửu đi... Chú Lu còn đần hơn cả baba...”
Lu Han vừa từ phòng vệ sinh đi ra, nghe xong câu này ba bước cũng làm thành hai bước mà vội vàng chạy tới: “Ai nói đấy! Rõ ràng là do trò chơi này quá phức tạp! Tới lượt chú ra phải không? Chú ra... để xem nào... chú ra ba con cừu sôi nổi ăn hai con sói xám!”
“Hing... Ông trời của con ơi...” Bạn nhỏ Oh Sehun lại kêu gào: “Cừu và sói không thể ra cùng một lúc mà chú Lu!!”
“Vậy phải ra như thế nào? Hai con cừu xinh đẹp?”
“Đó không phải cừu xinh đẹp, là cừu lười mà...”
“ĐM... Sehun, con chờ một chút, chú phải suy nghĩ thật kỹ...”
〒▽〒 Đào Đào... Đào Đào, mau tới cứu tớ đi Đào Đào...