“Nghe ba nói, con cũng là người thường mà, sao mỗi lần khóc là lại không dứt vậy chứ…”
“Được rồi, được rồi nha~ Người bị chửi là ba mà, ba không khóc sao con lại khóc đến phát rồ như thế…”
Ừ, chính là như vậy đấy, sau khi Oh Sehun anh dũng xông tới tấn công Do Kyungsoo với lực sát thương là số 0 tròn trĩnh, liền nhào vào trong lòng Park Chanyeol khóc không dứt, tình thế hiện tại sắp vượt qua cả Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành rồi —— tuy rằng Park Chanyeol không phải Trường Thành, cũng không có sắp sụp đổ!
“Aigoo~ Tổ tông, con gào đau hết cả tai ba rồi, đừng khóc nữa có được hay không ~~? Baba sẽ không cãi nhau với chú Đô Đô nữa…” Sau khi dùng hết phương pháp để dỗ thằng bé nhưng cũng không có hiệu quả, Park Chanyeol không thể làm gì khác hơn là đặt thằng bé lên giường, còn mình thì ngồi xổm ở bên cạnh, tội nghiệp mà nhìn thấy thằng bé khóc đến sắp thở không nổi, con mắt sưng như hạt óc chó, sáng sớm ngày mai xem như là không có cách nào nhìn thấy được rồi~
Thằng bé lau nước mắt nước mũi, cuối cùng, mất cả nửa ngày mới nói ra được một câu đầy đủ: “Huhuhu… Baba… Baba… Bạch Cửu không dừng được a. Huhuhu… Làm sao, làm sao bây giờ…”
Lý do là vì không dừng khóc được cho nên càng muốn khóc, sau đó càng thêm không dừng được sao? Park Chanyeol xì một tiếng bật cười, cưng chiều mà sờ sờ đầu Oh Sehun: “Bạch Cửu ngốc, nghĩ đến những chuyện vui thì sẽ không khóc nữa~ Nghĩ đến xích đu mà con thích nhất trong vườn hoa nhỏ dưới nhà chúng ta, nghĩ đến con chó to màu vàng của cô Jang ở sát vách nhà chúng ta, còn cậu bé bút chì Shin-chan mà con thích nhất nữa~~ Tiểu thư, cô thích ăn ớt xanh không =V=~~ Còn chưa đủ vui vẻ thì con cứ nghĩ tới baba đẹp trai của con! Chờ con trưởng thành cũng sẽ cao lớn như baba…”
Ôm thằng bé huơ tới huơ lui trong phòng, Park Chanyeol vừa cười vừa nói chuyện vui cho Oh Sehun nghe, hình ảnh kia thoạt nhìn vô cùng ấm áp và đầy yêu thương. Do Kyungsoo ở một bên yên lặng nhìn thấy, ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn phải quan tâm và thỏa hiệp.
Đột nhiên chạm phải ánh mắt của Park Chanyeol, chỉ thấy tên ngốc to xác kia toét miệng ra cho mình một nụ cười đặc trưng, ý bảo chính mình đi ra ngoài chờ, miệng còn nói thêm: “Đừng lo lắng, không có việc gì!”
… Còn nói con của cậu ngốc, cậu có thông minh hơn chút nào đâu.
Hai người đều vậy, ngốc đến làm đau lòng người.
Kim Joonmyeon ở phòng khách đợi một hồi, thấy vẻ mặt Do Kyungsoo chìm xuống mà đi ra, đưa một ly nước qua: “Có sao không?”
“Ừm, Chan Chan còn đang dỗ nó, phỏng chừng một lát nữa sẽ ngủ thôi.”
“Anh hỏi cậu có sao không, Đô Đô?”
“Anh Joonmyeon, em không sao đâu.” Lắc đầu, Do Kyungsoo thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không có một tia hờn giận: “Ai bảo cậu ấy là bạn thân nhất của em. Cảm thấy cậu ấy ngu ngốc, lại ước ao có được sự cố chấp của cậu ấy. Mỗi lần đều nói những lời như ‘ông đây không thèm để ý cậu nữa’, lại không có lấy một lần yên tâm.”
Kim Joonmyeon cũng cười: “Aigoo, người ngốc có phúc của người ngốc.”
“Hy vọng là vậy ~~~”
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa và tiếng bước chân khe khẽ, là Park Chanyeol, bộ dạng mặc chiếc áo ngủ không vừa người rón rén chạy tới phòng khách trông vô cùng buồn cười.
“Mẹ ơi, cũng may là ngủ rồi!! Cánh tay của tớ sắp rụng ra luôn!!” Quăng mình lên trên ghế sa lon, Kim Joonmyeon nhìn chằm chằm cái rốn “khêu gợi” lộ ra ngoài của Park Chanyeol một hồi, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Ahaha~ Anh Joonmyeon, anh đừng chê cười em! Là quần áo của Đô Đô quá nhỏ~~~” kéo kéo áo ngủ, Park Chanyeol dõng dạc nói to.
Vẻ mặt Do Kyungsoo tê liệt, rít vài tiếng qua kẽ răng: “Đừng có kéo… kéo giãn rồi sau này tớ——làm——sao——mặc——được——”
Park Chanyeol ngoan ngoãn thu tay lại, nhìn chằm chằm ngón tay của mình một hồi, tiếp đó lại ngẩng đầu nhìn Do Kyungsoo nói: “Xin lỗi Đô Đô, thái độ vừa rồi của tớ không tốt. Thật ra tớ biết những gì cậu nói đều đúng. Nhưng mà tớ… tớ không thể xa Tiểu Bạch Cửu. Nó còn nhỏ như vậy, căn bản là nó không xa tớ được…”
“Haizzz, cậu kiên quyết không chịu đưa thằng bé vào cô nhi viện thì tớ còn biết làm sao nữa. Quen biết cậu cũng không phải một hai ngày, tớ còn không biết tính cậu sao… Chan Chan, cậu không muốn thằng bé chịu khổ, chịu uất ức, tớ cũng không muốn cậu gánh phần tội này… Haizz, được rồi, mong có thể thuận theo tự nhiên, từ từ rồi sẽ thay đổi!”
Do Kyungsoo chớp đôi mắt to, nét mặt vô cùng chân thành, chắp tay thành hình thập tự giá ở trước ngực: “A di đà phật.”
Phụt… Kim Joonmyeon phun hớp nước trong miệng ra đầy đất.
“Cho nên vấn đề bây giờ là, Chanyeol, cậu không có chỗ ở thật phải không?” Kim Joonmyeon lau miệng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, ừm, vẫn không tính là muộn.
Park Chanyeol bất ngờ gật đầu: “Dạ, đúng vậy…”
“Như vậy đi,” Do Kyungsoo trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: “Cậu thuê căn phòng trọ 6000 kia đi. Tiền thuê nhà cuối năm tớ sẽ giúp cậu trả. Cậu lại đang đi làm kiếm tiền, chống đỡ nửa năm cũng không có vấn đề gì.”
“Như vậy sao được! Sao tớ có thể dùng tiền của cậu!” Park Chanyeol gần như phản ứng ngay lập tức.
“Tớ đi làm sớm hơn cậu, số tiền để dành tạm thời cũng không cần dùng tới —— Cậu yên tâm, chờ cậu có tiền thì mỗi ngày tớ sẽ nhất định đuổi theo sau mông cậu đòi nợ. Cậu không trả cho tớ thì tớ sẽ tung tấm ảnh cậu mặc đồ con gái hồi đại học lên mạng.”
“Tung hình mặc đồ con gái và mượn tiền đều không thể! Đô Đô, cậu đã giúp tớ nhiều lắm rồi, sao tớ còn có thể dùng tiền của cậu. Tuyệt đối không được!”
Do Kyungsoo lại bị ‘bộ dạng trừng đôi mắt to kinh khủng’ của Park Chanyeol chọc cười: “Cậu không lấy tiền của tớ cũng được, dù sao lúc nào đó thấy được hai ba con các người dưới gầm cầu vượt nào đó, tớ cũng sẽ móc tiền túi ra cứu tế.”
“Cái gì mà gầm cầu vượt! Tớ và Tiểu Bạch Cửu mới sẽ không nghèo túng như vậy! Có biết không~~~”
“Cho nên tiền thuê nhà ba tháng đầu cứ để tớ ứng trước. Quyết định như vậy đi!” Boss Đô uy vũ ~!
Park Chanyeol cố gắng chen ngang: “Không được! Tớ kiên quyết không cho!”
“Bác bỏ. Chuyện này và chuyện cậu không muốn đưa con cậu vào viện mồ côi là cùng một đạo lý. Tớ cũng không muốn thấy hai người các cậu chết đói trong phòng khách của nhà mới.”
“Nhưng mà tớ không phải con của cậu a!!”
… =口= Nói chuyện với một thằng chỉ số thông minh eo hẹp, cả đời cũng không tìm được trọng điểm mà nói, bản thân mình luôn nằm trong trạng thái đấu trí so với dũng khí a!
“Ưm… Thật ra, anh có thể giúp chút gì không?”
Kim Joonmyeon bị gạt sang một bên thật lâu đột nhiên lên tiếng, nhưng mà câu tiếp theo còn chưa kịp nói đã bị Park Chanyeol gào lên cướp lời.
“Không cần! Không cần! Không cần! Em càng không thể dùng tiền của anh Joonmyeon! Hôm qua chúng ta mới quen nhau, sao em có thể lấy tiền của anh chứ! Làm vậy áy náy lắm!”
Mồ hôi lạnh trên trán Kim Joonmyeon rơi đầy đất: “…Ặc… Anh không có nói muốn cho cậu mượn tiền nha.. Ý của anh là, anh có thể giúp cậu tìm phòng ở. Hai ngày trước, ở nhà trẻ có một thầy giáo đang tìm bạn cùng phòng, cũng tương tự như căn nhà mà anh và Đô Đô đang ở, vừa ra cửa là trạm xe điện ngầm số 3, cũng coi như giao thông nhanh và tiện. Quan trọng nhất là, cậu ta cũng sẽ không để ý cậu dẫn theo một đứa bé…”
“A, như vậy…” Park Chanyeol cúi đầu suy nghĩ một chút, ba giây sau thì lại như bị giật kinh phong mà cầm lấy bàn tay Kim Joonmyeon ra sức lắc lắc: “A a a~ Anh Joonmyeon, xin giúp em hỏi thăm nha nha nha~ Hạnh phúc cả đời của em và Tiểu Bạch Cửu trông cậy vào anh. Xin đại nhân hãy giúp thảo dân làm chủ!!”
Tôi không quen cậu ấy, tôi không quen cậu ấy, tôi không quen cậu ấy… Do Kyungsoo bụm mặt biểu thị thật sự mặc kệ con chim ngốc này…
Bởi vì thời gian hiện tại thật sự là quá muộn, Kim Joonmyeon nhận lời sáng mai sẽ gọi điện cho đồng nghiệp của mình. Ngày mai là thứ bảy, e rằng ngày mai sẽ có thể đi xem phòng ốc và gặp mặt chủ cho thuê nhà luôn. Lần này Park Chanyeol cũng coi như là sống lại từ trong vũng máu, miệng sắp toét đến sau gáy, mở miệng ra là kêu một tiếng anh Joonmyeon làm như thân thiết lắm. Cho dù bị Do Kyungsoo lôi trở về phòng ngủ, cũng vẫn nằm trên chăn đệm ở dưới đất mở to đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, phải trò chuyện với Do Kyungsoo một hồi mới chịu đi ngủ.
“Aigoo, đừng giỡn nữa… Lát lại làm Sehun thức dậy thì phiền lắm.”
“Sẽ không đâu~~ Nó ngủ như chết vậy~~~”
“Chan Chan, cậu quyết định sau này sẽ dẫn theo Sehun?” Do Kyungsoo suy nghĩ một chút, vẫn đem trọng tâm câu chuyện kéo tới một chuyện nghiêm chỉnh: “Cậu phải dạy nó rất nhiều thứ, giúp nó vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, tương lai nó có thể biến thành một thiếu niên chuyên gây rối, cũng có thể biến thành một con mọt sách trầm tĩnh ít nói. Bạch Cửu mà bây giờ cậu thấy được và Oh Sehun ở tương lai sẽ có khác biệt rất lớn. Cùng nó lớn lên, tuyệt đối không dễ.”
Park Chanyeol gật đầu, chậm rãi nói: “Tớ biết… Thật ra Đô Đô à, bộ dạng Tiểu Bạch Cửu luôn làm tớ nhớ đến mình khi còn bé. Khi còn bé tớ thích cười, gặp ai cũng cười. Có một dạo những đứa trẻ trong cô nhi viện bắt nạt tớ, nhốt tớ trong nhà vệ sinh cả đêm, tớ cứ như vậy mà khóc cả đêm, mãi đến hôm sau, khi dì lao công phát hiện tớ mới thả tớ ra ngoài. Trở lại lớp học thì tớ vẫn cười với mọi người, như là chưa từng khóc. Bởi vì trong cô nhi viện lúc nào cũng có quá nhiều bất hạnh, có lẽ câu chuyện của mỗi người đều thảm hơn tớ gấp trăm nghìn lần, tuy rằng bất kể là thế nào đều bị người chán ghét, người cười vẫn mạnh hơn kẻ khóc.”
“Vậy nên tớ… chính là không hy vọng Tiểu Bạch trưởng thành trong hoàn cảnh đó, không hy vọng nước mắt của nó chỉ có thể chảy vào tim —— Ahaha~ Đô Đô, cậu đừng nhìn tớ như vậy! Trong lòng tớ không có nhiều nước mắt vậy đâu, tớ thoát nước bằng đường khác rồi~~~ Tớ hy vọng Tiểu Bạch Cửu giống tất cả những đứa trẻ bình thường trên thế giới, bất kể là sau này nó lớn lên thành cái dạng gì, nó cũng đã có một tuổi thơ không khiếm khuyết.”
Sao cậu làm được hả?! Dùng nụ cười để tạo ra một màng bảo hộ thật mỏng, đem thằng bé thích khóc, nhát gan, sợ tới, sợ cô đơn như mình bảo vệ ở sau người, tự mình một đường kề vai chiến đấu để nó lớn lên.
Do Kyungsoo đại khái hiểu được, vì sao Park Chanyeol lại kiên trì như vậy, “không để Oh Sehun một mình” được.
Nuốt nước bọt một cái, nha ~~ bầu không khí hình như có chút đông lại.
“Năm phần khen ngợi, mau ngủ đi Park Chan Chim”
“Ừ, Đô Đô ngủ ngon ~~~~~~~ Ngày mai đi xem phòng ốc a a a a ~~”
“Anh hai, con của cậu vừa cau mày trở mình đó. Cho nên cậu hãy mau câm miệng đi =v=.”
Bất kể là làm baba của Oh Sehun hay là chỉ làm Park Chanyeol.
Thật giỏi.
Tuy rằng từ năm đầu cấp II thì cậu đã bắt đầu làm phiền tớ đủ thứ, nhưng mà Chan Chan, cậu thật giỏi.
Sáng sớm hôm sau.
Park Chanyeol còn buồn ngủ mà đánh răng rửa mặt, Kim Joonmyeon đã ăn sáng xong, giờ đang ngồi ở phòng khách chơi game.
“Chanyeol a, hẹn xong rồi, hai giờ chiều, anh dẫn các cậu qua đó.”
Cái tên đầu như tổ chim rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: “A? Đi đâu hả…”
“… Xem phòng đó~” chẳng phải tối hôm qua chính cậu bảo anh biểu dương chính nghĩa sao…
“A… A! Anh Joonmyeon nhanh quá! Em phải đi kêu Tiểu Bạch Cửu rời giường! Lúc nào thì xuất phát?”
“=口= Hai giờ chiều…” Không phải vừa nói rồi sao…
“Được! Được! Anh Joonmyeon có đi không?”
… 〒▽〒 Thằng đần này thuộc nhà nào vậy, mau dẫn về nhanh nhanh đi a!
“Được rồi, được rồi nha~ Người bị chửi là ba mà, ba không khóc sao con lại khóc đến phát rồ như thế…”
Ừ, chính là như vậy đấy, sau khi Oh Sehun anh dũng xông tới tấn công Do Kyungsoo với lực sát thương là số 0 tròn trĩnh, liền nhào vào trong lòng Park Chanyeol khóc không dứt, tình thế hiện tại sắp vượt qua cả Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành rồi —— tuy rằng Park Chanyeol không phải Trường Thành, cũng không có sắp sụp đổ!
“Aigoo~ Tổ tông, con gào đau hết cả tai ba rồi, đừng khóc nữa có được hay không ~~? Baba sẽ không cãi nhau với chú Đô Đô nữa…” Sau khi dùng hết phương pháp để dỗ thằng bé nhưng cũng không có hiệu quả, Park Chanyeol không thể làm gì khác hơn là đặt thằng bé lên giường, còn mình thì ngồi xổm ở bên cạnh, tội nghiệp mà nhìn thấy thằng bé khóc đến sắp thở không nổi, con mắt sưng như hạt óc chó, sáng sớm ngày mai xem như là không có cách nào nhìn thấy được rồi~
Thằng bé lau nước mắt nước mũi, cuối cùng, mất cả nửa ngày mới nói ra được một câu đầy đủ: “Huhuhu… Baba… Baba… Bạch Cửu không dừng được a. Huhuhu… Làm sao, làm sao bây giờ…”
Lý do là vì không dừng khóc được cho nên càng muốn khóc, sau đó càng thêm không dừng được sao? Park Chanyeol xì một tiếng bật cười, cưng chiều mà sờ sờ đầu Oh Sehun: “Bạch Cửu ngốc, nghĩ đến những chuyện vui thì sẽ không khóc nữa~ Nghĩ đến xích đu mà con thích nhất trong vườn hoa nhỏ dưới nhà chúng ta, nghĩ đến con chó to màu vàng của cô Jang ở sát vách nhà chúng ta, còn cậu bé bút chì Shin-chan mà con thích nhất nữa~~ Tiểu thư, cô thích ăn ớt xanh không =V=~~ Còn chưa đủ vui vẻ thì con cứ nghĩ tới baba đẹp trai của con! Chờ con trưởng thành cũng sẽ cao lớn như baba…”
Ôm thằng bé huơ tới huơ lui trong phòng, Park Chanyeol vừa cười vừa nói chuyện vui cho Oh Sehun nghe, hình ảnh kia thoạt nhìn vô cùng ấm áp và đầy yêu thương. Do Kyungsoo ở một bên yên lặng nhìn thấy, ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn phải quan tâm và thỏa hiệp.
Đột nhiên chạm phải ánh mắt của Park Chanyeol, chỉ thấy tên ngốc to xác kia toét miệng ra cho mình một nụ cười đặc trưng, ý bảo chính mình đi ra ngoài chờ, miệng còn nói thêm: “Đừng lo lắng, không có việc gì!”
… Còn nói con của cậu ngốc, cậu có thông minh hơn chút nào đâu.
Hai người đều vậy, ngốc đến làm đau lòng người.
Kim Joonmyeon ở phòng khách đợi một hồi, thấy vẻ mặt Do Kyungsoo chìm xuống mà đi ra, đưa một ly nước qua: “Có sao không?”
“Ừm, Chan Chan còn đang dỗ nó, phỏng chừng một lát nữa sẽ ngủ thôi.”
“Anh hỏi cậu có sao không, Đô Đô?”
“Anh Joonmyeon, em không sao đâu.” Lắc đầu, Do Kyungsoo thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không có một tia hờn giận: “Ai bảo cậu ấy là bạn thân nhất của em. Cảm thấy cậu ấy ngu ngốc, lại ước ao có được sự cố chấp của cậu ấy. Mỗi lần đều nói những lời như ‘ông đây không thèm để ý cậu nữa’, lại không có lấy một lần yên tâm.”
Kim Joonmyeon cũng cười: “Aigoo, người ngốc có phúc của người ngốc.”
“Hy vọng là vậy ~~~”
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa và tiếng bước chân khe khẽ, là Park Chanyeol, bộ dạng mặc chiếc áo ngủ không vừa người rón rén chạy tới phòng khách trông vô cùng buồn cười.
“Mẹ ơi, cũng may là ngủ rồi!! Cánh tay của tớ sắp rụng ra luôn!!” Quăng mình lên trên ghế sa lon, Kim Joonmyeon nhìn chằm chằm cái rốn “khêu gợi” lộ ra ngoài của Park Chanyeol một hồi, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Ahaha~ Anh Joonmyeon, anh đừng chê cười em! Là quần áo của Đô Đô quá nhỏ~~~” kéo kéo áo ngủ, Park Chanyeol dõng dạc nói to.
Vẻ mặt Do Kyungsoo tê liệt, rít vài tiếng qua kẽ răng: “Đừng có kéo… kéo giãn rồi sau này tớ——làm——sao——mặc——được——”
Park Chanyeol ngoan ngoãn thu tay lại, nhìn chằm chằm ngón tay của mình một hồi, tiếp đó lại ngẩng đầu nhìn Do Kyungsoo nói: “Xin lỗi Đô Đô, thái độ vừa rồi của tớ không tốt. Thật ra tớ biết những gì cậu nói đều đúng. Nhưng mà tớ… tớ không thể xa Tiểu Bạch Cửu. Nó còn nhỏ như vậy, căn bản là nó không xa tớ được…”
“Haizzz, cậu kiên quyết không chịu đưa thằng bé vào cô nhi viện thì tớ còn biết làm sao nữa. Quen biết cậu cũng không phải một hai ngày, tớ còn không biết tính cậu sao… Chan Chan, cậu không muốn thằng bé chịu khổ, chịu uất ức, tớ cũng không muốn cậu gánh phần tội này… Haizz, được rồi, mong có thể thuận theo tự nhiên, từ từ rồi sẽ thay đổi!”
Do Kyungsoo chớp đôi mắt to, nét mặt vô cùng chân thành, chắp tay thành hình thập tự giá ở trước ngực: “A di đà phật.”
Phụt… Kim Joonmyeon phun hớp nước trong miệng ra đầy đất.
“Cho nên vấn đề bây giờ là, Chanyeol, cậu không có chỗ ở thật phải không?” Kim Joonmyeon lau miệng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, ừm, vẫn không tính là muộn.
Park Chanyeol bất ngờ gật đầu: “Dạ, đúng vậy…”
“Như vậy đi,” Do Kyungsoo trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: “Cậu thuê căn phòng trọ 6000 kia đi. Tiền thuê nhà cuối năm tớ sẽ giúp cậu trả. Cậu lại đang đi làm kiếm tiền, chống đỡ nửa năm cũng không có vấn đề gì.”
“Như vậy sao được! Sao tớ có thể dùng tiền của cậu!” Park Chanyeol gần như phản ứng ngay lập tức.
“Tớ đi làm sớm hơn cậu, số tiền để dành tạm thời cũng không cần dùng tới —— Cậu yên tâm, chờ cậu có tiền thì mỗi ngày tớ sẽ nhất định đuổi theo sau mông cậu đòi nợ. Cậu không trả cho tớ thì tớ sẽ tung tấm ảnh cậu mặc đồ con gái hồi đại học lên mạng.”
“Tung hình mặc đồ con gái và mượn tiền đều không thể! Đô Đô, cậu đã giúp tớ nhiều lắm rồi, sao tớ còn có thể dùng tiền của cậu. Tuyệt đối không được!”
Do Kyungsoo lại bị ‘bộ dạng trừng đôi mắt to kinh khủng’ của Park Chanyeol chọc cười: “Cậu không lấy tiền của tớ cũng được, dù sao lúc nào đó thấy được hai ba con các người dưới gầm cầu vượt nào đó, tớ cũng sẽ móc tiền túi ra cứu tế.”
“Cái gì mà gầm cầu vượt! Tớ và Tiểu Bạch Cửu mới sẽ không nghèo túng như vậy! Có biết không~~~”
“Cho nên tiền thuê nhà ba tháng đầu cứ để tớ ứng trước. Quyết định như vậy đi!” Boss Đô uy vũ ~!
Park Chanyeol cố gắng chen ngang: “Không được! Tớ kiên quyết không cho!”
“Bác bỏ. Chuyện này và chuyện cậu không muốn đưa con cậu vào viện mồ côi là cùng một đạo lý. Tớ cũng không muốn thấy hai người các cậu chết đói trong phòng khách của nhà mới.”
“Nhưng mà tớ không phải con của cậu a!!”
… =口= Nói chuyện với một thằng chỉ số thông minh eo hẹp, cả đời cũng không tìm được trọng điểm mà nói, bản thân mình luôn nằm trong trạng thái đấu trí so với dũng khí a!
“Ưm… Thật ra, anh có thể giúp chút gì không?”
Kim Joonmyeon bị gạt sang một bên thật lâu đột nhiên lên tiếng, nhưng mà câu tiếp theo còn chưa kịp nói đã bị Park Chanyeol gào lên cướp lời.
“Không cần! Không cần! Không cần! Em càng không thể dùng tiền của anh Joonmyeon! Hôm qua chúng ta mới quen nhau, sao em có thể lấy tiền của anh chứ! Làm vậy áy náy lắm!”
Mồ hôi lạnh trên trán Kim Joonmyeon rơi đầy đất: “…Ặc… Anh không có nói muốn cho cậu mượn tiền nha.. Ý của anh là, anh có thể giúp cậu tìm phòng ở. Hai ngày trước, ở nhà trẻ có một thầy giáo đang tìm bạn cùng phòng, cũng tương tự như căn nhà mà anh và Đô Đô đang ở, vừa ra cửa là trạm xe điện ngầm số 3, cũng coi như giao thông nhanh và tiện. Quan trọng nhất là, cậu ta cũng sẽ không để ý cậu dẫn theo một đứa bé…”
“A, như vậy…” Park Chanyeol cúi đầu suy nghĩ một chút, ba giây sau thì lại như bị giật kinh phong mà cầm lấy bàn tay Kim Joonmyeon ra sức lắc lắc: “A a a~ Anh Joonmyeon, xin giúp em hỏi thăm nha nha nha~ Hạnh phúc cả đời của em và Tiểu Bạch Cửu trông cậy vào anh. Xin đại nhân hãy giúp thảo dân làm chủ!!”
Tôi không quen cậu ấy, tôi không quen cậu ấy, tôi không quen cậu ấy… Do Kyungsoo bụm mặt biểu thị thật sự mặc kệ con chim ngốc này…
Bởi vì thời gian hiện tại thật sự là quá muộn, Kim Joonmyeon nhận lời sáng mai sẽ gọi điện cho đồng nghiệp của mình. Ngày mai là thứ bảy, e rằng ngày mai sẽ có thể đi xem phòng ốc và gặp mặt chủ cho thuê nhà luôn. Lần này Park Chanyeol cũng coi như là sống lại từ trong vũng máu, miệng sắp toét đến sau gáy, mở miệng ra là kêu một tiếng anh Joonmyeon làm như thân thiết lắm. Cho dù bị Do Kyungsoo lôi trở về phòng ngủ, cũng vẫn nằm trên chăn đệm ở dưới đất mở to đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, phải trò chuyện với Do Kyungsoo một hồi mới chịu đi ngủ.
“Aigoo, đừng giỡn nữa… Lát lại làm Sehun thức dậy thì phiền lắm.”
“Sẽ không đâu~~ Nó ngủ như chết vậy~~~”
“Chan Chan, cậu quyết định sau này sẽ dẫn theo Sehun?” Do Kyungsoo suy nghĩ một chút, vẫn đem trọng tâm câu chuyện kéo tới một chuyện nghiêm chỉnh: “Cậu phải dạy nó rất nhiều thứ, giúp nó vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, tương lai nó có thể biến thành một thiếu niên chuyên gây rối, cũng có thể biến thành một con mọt sách trầm tĩnh ít nói. Bạch Cửu mà bây giờ cậu thấy được và Oh Sehun ở tương lai sẽ có khác biệt rất lớn. Cùng nó lớn lên, tuyệt đối không dễ.”
Park Chanyeol gật đầu, chậm rãi nói: “Tớ biết… Thật ra Đô Đô à, bộ dạng Tiểu Bạch Cửu luôn làm tớ nhớ đến mình khi còn bé. Khi còn bé tớ thích cười, gặp ai cũng cười. Có một dạo những đứa trẻ trong cô nhi viện bắt nạt tớ, nhốt tớ trong nhà vệ sinh cả đêm, tớ cứ như vậy mà khóc cả đêm, mãi đến hôm sau, khi dì lao công phát hiện tớ mới thả tớ ra ngoài. Trở lại lớp học thì tớ vẫn cười với mọi người, như là chưa từng khóc. Bởi vì trong cô nhi viện lúc nào cũng có quá nhiều bất hạnh, có lẽ câu chuyện của mỗi người đều thảm hơn tớ gấp trăm nghìn lần, tuy rằng bất kể là thế nào đều bị người chán ghét, người cười vẫn mạnh hơn kẻ khóc.”
“Vậy nên tớ… chính là không hy vọng Tiểu Bạch trưởng thành trong hoàn cảnh đó, không hy vọng nước mắt của nó chỉ có thể chảy vào tim —— Ahaha~ Đô Đô, cậu đừng nhìn tớ như vậy! Trong lòng tớ không có nhiều nước mắt vậy đâu, tớ thoát nước bằng đường khác rồi~~~ Tớ hy vọng Tiểu Bạch Cửu giống tất cả những đứa trẻ bình thường trên thế giới, bất kể là sau này nó lớn lên thành cái dạng gì, nó cũng đã có một tuổi thơ không khiếm khuyết.”
Sao cậu làm được hả?! Dùng nụ cười để tạo ra một màng bảo hộ thật mỏng, đem thằng bé thích khóc, nhát gan, sợ tới, sợ cô đơn như mình bảo vệ ở sau người, tự mình một đường kề vai chiến đấu để nó lớn lên.
Do Kyungsoo đại khái hiểu được, vì sao Park Chanyeol lại kiên trì như vậy, “không để Oh Sehun một mình” được.
Nuốt nước bọt một cái, nha ~~ bầu không khí hình như có chút đông lại.
“Năm phần khen ngợi, mau ngủ đi Park Chan Chim”
“Ừ, Đô Đô ngủ ngon ~~~~~~~ Ngày mai đi xem phòng ốc a a a a ~~”
“Anh hai, con của cậu vừa cau mày trở mình đó. Cho nên cậu hãy mau câm miệng đi =v=.”
Bất kể là làm baba của Oh Sehun hay là chỉ làm Park Chanyeol.
Thật giỏi.
Tuy rằng từ năm đầu cấp II thì cậu đã bắt đầu làm phiền tớ đủ thứ, nhưng mà Chan Chan, cậu thật giỏi.
Sáng sớm hôm sau.
Park Chanyeol còn buồn ngủ mà đánh răng rửa mặt, Kim Joonmyeon đã ăn sáng xong, giờ đang ngồi ở phòng khách chơi game.
“Chanyeol a, hẹn xong rồi, hai giờ chiều, anh dẫn các cậu qua đó.”
Cái tên đầu như tổ chim rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: “A? Đi đâu hả…”
“… Xem phòng đó~” chẳng phải tối hôm qua chính cậu bảo anh biểu dương chính nghĩa sao…
“A… A! Anh Joonmyeon nhanh quá! Em phải đi kêu Tiểu Bạch Cửu rời giường! Lúc nào thì xuất phát?”
“=口= Hai giờ chiều…” Không phải vừa nói rồi sao…
“Được! Được! Anh Joonmyeon có đi không?”
… 〒▽〒 Thằng đần này thuộc nhà nào vậy, mau dẫn về nhanh nhanh đi a!