Thanh phu nhân thu xếp cho chúng ta nghỉ lại phòng dành cho khách đằng sau thiên điện Kim Ba Cung, sau đó lại dẫn sư phụ đến trước cửa một gian phòng khác, nói: “Đây là do Cung chủ căn dặn, nếu có ngày Thạch Chưởng môn đến, thì để nghỉ ngơi ở đây.”
Sư phụ đặt một tay lên cửa phòng, chần chừ như muốn đẩy cửa lại thôi, lòng ta âm thầm kinh ngạc, phòng này chuẩn bị riêng cho sư phụ, bên trong sẽ có kỷ niệm gì? Sư phụ sợ khám phá ra kỉ niệm, hay sợ khơi lại hồi ức?
Sư phụ cứ do dự như thế một hồi, rốt cuộc chậm rãi buông tay, cúi đầu thở dài nói: “Ăn cơm trước đi.”
Thanh phu nhân an bài một mâm cơm thịnh soạn, bát đũa trên bàn đều làm từ bạc, Thanh phu nhân cũng tự mình ngồi xuống dùng cơm, dụng ý không cần nói cũng biết.
Vân Châu ngồi đối diện ta, mỗi lúc vô tình nhìn lên đều đối diện với ánh mắt của hắn, lòng ta bối rối không yên, không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh ăn cơm. Về phần Giang Thần, đã khỏe khoắn kể vanh vách chuyện ta và hắn trải qua trên đảo cho các sư thúc sư huynh nghe.
Hắn kể rất sinh động: “Các vị sư thúc, hôm nay con ở Kim Ba Cung được ăn sơn hào hải vị có thể nói là thế gian hiếm có, một món tên là ‘Thăng quan tiến chức’, món còn lại tên là ‘Mạnh nhất ba quân’. Chẹp chẹp, có thể nói là ngon đến chết!”
Ta vừa nghĩ tới hai món ăn kia, miếng bánh bao liền mắc nghẹn, không làm cách nào nuốt xuống được, bất đắc dĩ, ta gắng uống ba ngụm trà, cố để miếng bánh bao trôi xuống.
Mấy sư thúc chắc do vội vàng đi giải cứu hai ta, trên đường chỉ được uống nước suông ăn lương khô, vừa nghe đến mấy lời đó của Giang Thần đã thấy ứa nước miếng, liền hỏi: “Món ăn thế nào, chế biến kiểu gì?”
Giang Thần cười nham hiểm: “Sau này con sẽ mời mấy vị sư thúc. Bảo đảm các sư thúc chỉ ăn một lần là trọn đời không quên.”
Thanh phu nhân hổ thẹn, thấp giọng nói: “Đó là Chu Ích Thông hạ lệnh.”
Thất sư thúc nói: “Tốt. Giang Thần tiểu tử nhớ đừng quên!”
Giang Thần gật đầu cười trộm, nhướng mày cười với ta, nhân tiện nháy mắt đưa tình.
Các sư thúc vô cùng cao hứng, sư phụ tâm trạng nặng nề không vui, người dùng bữa qua loa, sau đó đứng dậy đầu tiên để về phòng.
Thất sư thúc quay đầu nhìn một chút, ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì vậy, tiểu Mạt và Giang Thần bình an trở về, sư huynh bực bội gì chứ, sao cơm chưa ăn xong đã định về phòng tự kỷ?”
Ta cũng rất lo lắng về sư phụ, chẳng lẽ người buồn vì ta tự động đến Kim Ba Cung? Vừa nghĩ tới chuyện khiến sư phụ lao tâm khổ tứ vất vả đường xa, lòng ta áy náy không thôi, nhìn mâm cơm mà ăn không vào, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng sư phụ, gõ gõ cửa, thấp giọng nói: “Sư phụ, là con.”
“Vào đi.”
Ta đẩy cửa phòng ra, sợ đến ngây người!
Trong gian phòng này chỉ có hai màu trắng xanh, sạch sẽ thanh khiết, như sắc màu của bầu trời và mặt biển. Phong cách bố cục giống hệt phòng của sư phụ ở Tiêu Dao Môn! Kỳ lạ nhất là, chính giữa phòng có một núi đá cao khoảng nửa người! Núi đá tú nhã thanh kỳ, rêu mọc xanh rì, nước chảy róc rách, gian phòng đột nhiên có sự tĩnh lặng như một chốn đào nguyên thoát tục.
Sư phụ chắp tay đứng trước núi đá, như thể đã hóa đá. Nửa tháng không thấy, người gầy hơn, bóng lưng tiều tụy.
Ta chậm chạp đi tới, thấp giọng nói: “Sư phụ, con xin lỗi, con nhất thời lỗ mãng, khiến sư phụ và các sư thúc lo lắng.”
“Ta không trách con. Con biết thân thế của mình muốn tìm gặp mẫu thân cũng không phải chuyện gì sai trái.” Người không quay đầu lại, âm thanh trầm thấp rời rạc, có phần lạnh nhạt uể oải.
Thì ra sư phụ cũng không trách ta, ta thở phào nói: “Sư phụ, mục đích của con rất đơn giản, con chỉ muốn được gặp mẫu thân một lần, kết quả, con lại gặp phải Mộ Dung Cung chủ giả mạo.”
Sư phụ quay phắt lại: “Con gặp ai?” Ta phát hiện rõ ràng, đôi mắt sư phụ hơi hoe đỏ.
“Bà ta tự xưng là Mộ Dung Cung chủ, nhưng Giang Thần lại nói bà ta là giả mạo.”
Sư phụ tiến lên một bước, vội vã hỏi: “Người đấy có ngoại hình thế nào?”
“Bà ta dùng lụa mỏng che mặt, vóc người rất cao.”
“Vóc người rất cao? Vậy… không phải” Sư phụ thấp giọng, thất vọng rõ ràng.
Ta thì thầm hỏi nhỏ: “Sư phụ, người từng gặp mẫu thân, mẫu thân có ngoại hình thế nào ạ?”
Sư phụ xoay người sang chỗ khác, ngón tay khẽ xoa lên rêu xanh trên núi đá, nhẹ nhàng như tình nhân mơn trớn. Một hồi lâu sau mới mờ mịt thốt ra: “Nàng … rất đẹp, ngoại hình của con tương đối giống, đặc biệt là cặp mắt.”
Ta lo sợ hỏi: “Mẫu thân là người như thế nào ạ, những lời đồn trên giang hồ liệu có phải thật không ạ?”
Sư phụ đưa lưng về phía ta, im lặng một lúc lâu mới nói: “Điểm duy nhất không tốt của nàng, chỉ có là con gái Mộ Dung Trù. Những lời đồn đại đều chỉ là vô căn cứ, không đáng tin cậy.”
“Ý sư phụ mẫu thân là người tốt?”
“Trong lòng ta nàng vô cùng tốt đẹp, cả thiên hạ nói nàng không tốt, ta cũng nói nàng tốt.” Sư phụ nói những lời này rất chậm rất khẽ, nhưng ta lại thoáng nghe thấy sự nghẹn ngào, chẳng lẽ là ta cảm giác nhầm?
Lòng ta tràn đầy sự hiếu kỳ nghi hoặc, đi tới thốt ra lời: “Sư phụ, người biết mẫu thân rõ lắm ạ?”
Sư phụ cúi đầu, nói từng chữ rời rạc: “Đúng, biết rất rõ.”
Ta phát hiện rõ ràng, mắt sư phụ ngấn lệ, là ta hoa mắt sao? Ta giật mình không biết làm sao, không dám hỏi nữa.
Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, gió khẽ thổi qua, làm chuông gió phát ra những tiếng rất êm tai.
“Tại sao nàng lại yêu cầu thế này. Nếu ta không đến, vĩnh viễn cũng không hay biết nàng từng căn dặn thế. Nếu nàng yêu cầu thế, tại sao không tới tìm ta?” Sư phụ nhìn nước chảy, vừa như lầm bầm vừa như nói nhảm khi say rượu, giọng điệu bi thương, khiến người nghe không thể đành lòng.
Ta không biết lý do người đau khổ nên không biết an ủi từ đâu. Tiếng nước tí tách từng giọt như tô đậm nỗi sầu. Ta mơ hồ cảm giác được, sư phụ và mẫu thân không chỉ là bằng hữu đơn giản, nhưng ta không dám phỏng đoán nhiều hơn, bởi vì trong lòng ta sư phụ thoát tục như thần tiên, dường như chưa từng dính dáng đến tư tình nhi nữ.
Một hồi lâu sau, ta mới ngượng ngùng nói nhỏ: “Chắc là mẫu thân rất tin tưởng người, vì thể mới gửi gắm con cho người đúng không ạ? Mẫu thân biết người nhận ra bút tích của bà, biết vì thế người sẽ nuôi dưỡng con thật tốt, đúng không ạ?”
“Đúng… Mười mấy năm qua, ta luôn tìm nàng, vào ngày sinh nhật con, ta từng đứng chờ ở cổng, nhưng nàng không lộ diện, hoặc là để người khác đưa đồ tới, hoặc là để đồ ở một chỗ khác, ta chưa từng gặp được nàng, sau này, ta nghĩ, nàng hận ta nên không muốn gặp ta.”
Sự đau đớn trong giọng nói của sư phụ càng lúc càng rõ ràng, ta chưa từng thấy người như vậy. Trước giờ người luôn lạnh nhạt ung dung, bình thản nhã nhặn. Chuyện lớn nhỏ của Tiêu Dao môn người xử lý rất nhẹ nhàng, hạ bút thành văn. Như thể chuyện có lớn đến đâu chỉ cần phất tay là hóa giải, ta rất ngưỡng mộ sự ung dung bình thản đấy của người, như dòng nước không thay đổi, tiêu dao chẳng màng thế sự.
Ta nghĩ, lúc đầu ta đem lòng thương mến Vân Châu, nhất định là chịu ảnh hưởng từ sư phụ, Giang Thần như một bức tranh mẫu đơn theo lối tỉ mỉ, nhưng sư phụ và Vân Châu thì như bức tranh hoa lan theo lối chấm phá, ý vị chốn nhân gian là niềm vui đơn thuần, ta cứ mê mê tỉnh tỉnh không hay biết bản thân muốn gì.
Sư phụ xoay người lại, chậm rãi ngồi xuống một cái ghế mây bên cạnh núi đá, ghế mây kẽo kẹt, sư phụ cười khổ: “Nàng luôn bắt ta phải đoán, đáng tiếc, ta đây ngốc nghếch, sao biết được tâm sự phức tạp của nàng.”
Ta cảm giác được dù sư phụ đang gắng cười nhưng như rất muốn ứa lệ, rốt cuộc lý do gì khiến người đau khổ? Lòng ta nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ người thích mẫu thân?
Thân là vãn bối, nếu lên tiếng hỏi thẳng về vấn đề đấy, đối với sư phụ hay mẫu thân đều là bất kính, rốt cuộc ta không dám phỏng đoán thêm nữa, cố gắng quên ý nghĩ đấy đi.
“Sư phụ, lần này con đến Quy Vân sơn trang, trong lúc vô tình phát hiện nhà họ Giang có một cửa hiệu bán trang phục, xiêm y của cửa hiệu đấy có dấu hiệu giống xiêm y của con. Con đi hỏi Thích phu nhân, bà lại nói bao quần áo kia là bà đưa đến, con cảm giác không phải thế, bởi vì nếu là bà đưa thì cái khóa vàng và kiếm phổ bên trong rất không hợp lý.”
Sư phụ nhướng mày: “Là dấu hiệu gì? Ở đâu?”
“Ở cổ áo trên mỗi bộ xiêm y đều có thêu một đóa tường vân, cửa hiệu đó là sản nghiệp của nhà họ Giang.”
Sư phụ đột nhiên kích động đứng dậy: “Thật sao?”
“Thật ạ.”
“Vậy là… nàng ẩn cư ở Quy Vân sơn trang!”
“Thật thế ạ?”
Trong nháy mắt sư phụ như có sức sống trở lại, thần thái rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời.
Ta cũng bị thần thái của người làm cho kích động, phấn chấn hẳn lên.
Sư phụ nói: “Nhất định là Thích phu nhân biết chuyện, vì thế khi con đi hỏi bà ấy mới che dấu, nhưng nhất định không biết trong bọc quần áo năm nay lại có thêm lễ vật cập kê, và bộ kiếm phổ thất lạc kia.”
Đúng là như thế, nhất định là mẫu thân và Thích phu nhân có liên lạc, nếu không Thích phu nhân sao lại vô cớ che dấu chuyện quà sinh nhật? Chắc là bà không muốn làm bại lộ tung tích của mẫu thân, cũng không muốn ta truy hỏi nữa , vì thế gạt ta cho qua chuyện.
Sư phụ xoa mi tâm: “Con đừng để lộ chuyện đấy vội, để ta nghĩ xem phải dùng cách gì mới tìm được nàng.”
Ta vội vàng gật đầu, hận không thể lập tức trở lại Quy Vân sơn trang, cùng sư phụ lục tung sơn trang tìm ra mẫu thân.
Sư phụ hai mắt sáng như sao, có lẽ là do quá kích động, xoa mi tâm đến phát đỏ cũng chưa nghĩ ra cách.
Trong lúc nôn nóng, ta chợt nghĩ ra mà hỏi: “Sư phụ, người thật sự cho rằng mẫu thân rất quan tâm đến con?”
“Tất nhiên là thế. Nếu không đưa con cho ai chẳng được, tại sao phải đưa đến trước mặt để ta nhìn thấy? Tại sao hàng năm tặng quà, Trọng Sơn kiếm phổ là bảo bối trong mơ bao người tha thiết, nàng không chút tiếc nuối mà đưa tặng con, lòng quan tâm đấy chẳng lẽ con không cảm nhận được?”
“Vậy con có chủ ý này. Nếu sư phụ cho rằng mẫu thân ẩn cư ở Quy Vân sơn trang, con sẽ theo Giang Thần trở về, về đến nhà họ Giang, người hãy tung tin con bị trúng kịch độc ở Kim Ba Cung, trong lúc cấp bách liên quan đến sống chết, nếu mẫu thân quan tâm con nhất định sẽ đến tìm đưa con thuốc giải, sư phụ trốn trong chỗ tối, ôm cây đợi thỏ.”
Sư phụ vui sướng ra mặt: “Chủ ý này rất tuyệt, tiểu Mạt, con đúng là thông minh hơn ta.”
Ta âm thầm xấu hổ, chỉ mong chủ ý này không thất bại.
Ta ra khỏi phòng của sư phụ, phát hiện các sư thúc đều đã về phòng nghỉ ngơi. Ta đi vòng đến hành lang gấp khúc, ngồi trên bậc thang, lòng thầm tưởng tượng về ngoại hình mẫu thân, suy đoán mối quan hệ giữa bà và sư phụ. Đột nhiên, ta nghĩ đến câu nói của Vân Tri Thị, ông ấy nói Vân Tri Phi và sư phụ cùng xông vào Kim Ba Cung và bị nhốt, sau đó được mẫu thân thả ra. Xem ra, mối quan hệ giữa mẫu thân và sư phụ chắc chắn có nhiều chuyện xưa cũ, mà chuyện xưa cũ ắt là chuyện buồn.
Ta khe khẽ thở dài, tình cảm là thứ khiến con người ta tổn thương nhất. Sư phụ ung dung bĩnh tĩnh như thế, vậy mà hôm nay nghe được lời căn dặn của mẫu thân, thấy căn phòng mẫu thân bố trí, lập tức rối loạn tinh thần.
“Tiểu Mạt.”
Tiếng gọi khẽ như từ một nơi rất xa xôi, thuần khiết như khe suối trong núi sâu, gió núi lúc ban mai. Trong nháy mắt như có làn gió thổi qua mặt hồ yên ả, ta không tự chủ được quay đầu lại, tim đập loạn nhịp.
Vân Châu đứng sau lưng ta, như thể đã đợi ta rất lâu, lại như thể chỉ vừa mới đến.
Mặt biển đêm phủ lớp sương mờ, gió biển thổi đèn lồng treo dưới mái hiên lảo đảo, ánh sáng chập chờn như mang theo hơi nước, chiếu lên gương mặt hắn, mờ mịt như trong một giấc mơ, xa xăm không thực.
Nhìn thấy hắn, lòng ta lại trào dâng chua xót, không thể xua đi.
Ta cố gắng giữ giọng cho thật bình tĩnh: “Sao huynh lại tới đây? Muội tưởng huynh cùng Vân đại nhân trở về Phúc Kiến.”
Hắn tiến thêm hai bước, đứng rất gần ta, chậm rãi nói: “Tiểu Mạt, tối hôm đó… là ta hẹn muội đến Khởi Nguyệt Lâu.”
Ta kinh ngạc: “Là huynh!"
Thanh phu nhân thu xếp cho chúng ta nghỉ lại phòng dành cho khách đằng sau thiên điện Kim Ba Cung, sau đó lại dẫn sư phụ đến trước cửa một gian phòng khác, nói: “Đây là do Cung chủ căn dặn, nếu có ngày Thạch Chưởng môn đến, thì để nghỉ ngơi ở đây.”
Sư phụ đặt một tay lên cửa phòng, chần chừ như muốn đẩy cửa lại thôi, lòng ta âm thầm kinh ngạc, phòng này chuẩn bị riêng cho sư phụ, bên trong sẽ có kỷ niệm gì? Sư phụ sợ khám phá ra kỉ niệm, hay sợ khơi lại hồi ức?
Sư phụ cứ do dự như thế một hồi, rốt cuộc chậm rãi buông tay, cúi đầu thở dài nói: “Ăn cơm trước đi.”
Thanh phu nhân an bài một mâm cơm thịnh soạn, bát đũa trên bàn đều làm từ bạc, Thanh phu nhân cũng tự mình ngồi xuống dùng cơm, dụng ý không cần nói cũng biết.
Vân Châu ngồi đối diện ta, mỗi lúc vô tình nhìn lên đều đối diện với ánh mắt của hắn, lòng ta bối rối không yên, không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh ăn cơm. Về phần Giang Thần, đã khỏe khoắn kể vanh vách chuyện ta và hắn trải qua trên đảo cho các sư thúc sư huynh nghe.
Hắn kể rất sinh động: “Các vị sư thúc, hôm nay con ở Kim Ba Cung được ăn sơn hào hải vị có thể nói là thế gian hiếm có, một món tên là ‘Thăng quan tiến chức’, món còn lại tên là ‘Mạnh nhất ba quân’. Chẹp chẹp, có thể nói là ngon đến chết!”
Ta vừa nghĩ tới hai món ăn kia, miếng bánh bao liền mắc nghẹn, không làm cách nào nuốt xuống được, bất đắc dĩ, ta gắng uống ba ngụm trà, cố để miếng bánh bao trôi xuống.
Mấy sư thúc chắc do vội vàng đi giải cứu hai ta, trên đường chỉ được uống nước suông ăn lương khô, vừa nghe đến mấy lời đó của Giang Thần đã thấy ứa nước miếng, liền hỏi: “Món ăn thế nào, chế biến kiểu gì?”
Giang Thần cười nham hiểm: “Sau này con sẽ mời mấy vị sư thúc. Bảo đảm các sư thúc chỉ ăn một lần là trọn đời không quên.”
Thanh phu nhân hổ thẹn, thấp giọng nói: “Đó là Chu Ích Thông hạ lệnh.”
Thất sư thúc nói: “Tốt. Giang Thần tiểu tử nhớ đừng quên!”
Giang Thần gật đầu cười trộm, nhướng mày cười với ta, nhân tiện nháy mắt đưa tình.
Các sư thúc vô cùng cao hứng, sư phụ tâm trạng nặng nề không vui, người dùng bữa qua loa, sau đó đứng dậy đầu tiên để về phòng.
Thất sư thúc quay đầu nhìn một chút, ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì vậy, tiểu Mạt và Giang Thần bình an trở về, sư huynh bực bội gì chứ, sao cơm chưa ăn xong đã định về phòng tự kỷ?”
Ta cũng rất lo lắng về sư phụ, chẳng lẽ người buồn vì ta tự động đến Kim Ba Cung? Vừa nghĩ tới chuyện khiến sư phụ lao tâm khổ tứ vất vả đường xa, lòng ta áy náy không thôi, nhìn mâm cơm mà ăn không vào, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng sư phụ, gõ gõ cửa, thấp giọng nói: “Sư phụ, là con.”
“Vào đi.”
Ta đẩy cửa phòng ra, sợ đến ngây người!
Trong gian phòng này chỉ có hai màu trắng xanh, sạch sẽ thanh khiết, như sắc màu của bầu trời và mặt biển. Phong cách bố cục giống hệt phòng của sư phụ ở Tiêu Dao Môn! Kỳ lạ nhất là, chính giữa phòng có một núi đá cao khoảng nửa người! Núi đá tú nhã thanh kỳ, rêu mọc xanh rì, nước chảy róc rách, gian phòng đột nhiên có sự tĩnh lặng như một chốn đào nguyên thoát tục.
Sư phụ chắp tay đứng trước núi đá, như thể đã hóa đá. Nửa tháng không thấy, người gầy hơn, bóng lưng tiều tụy.
Ta chậm chạp đi tới, thấp giọng nói: “Sư phụ, con xin lỗi, con nhất thời lỗ mãng, khiến sư phụ và các sư thúc lo lắng.”
“Ta không trách con. Con biết thân thế của mình muốn tìm gặp mẫu thân cũng không phải chuyện gì sai trái.” Người không quay đầu lại, âm thanh trầm thấp rời rạc, có phần lạnh nhạt uể oải.
Thì ra sư phụ cũng không trách ta, ta thở phào nói: “Sư phụ, mục đích của con rất đơn giản, con chỉ muốn được gặp mẫu thân một lần, kết quả, con lại gặp phải Mộ Dung Cung chủ giả mạo.”
Sư phụ quay phắt lại: “Con gặp ai?” Ta phát hiện rõ ràng, đôi mắt sư phụ hơi hoe đỏ.
“Bà ta tự xưng là Mộ Dung Cung chủ, nhưng Giang Thần lại nói bà ta là giả mạo.”
Sư phụ tiến lên một bước, vội vã hỏi: “Người đấy có ngoại hình thế nào?”
“Bà ta dùng lụa mỏng che mặt, vóc người rất cao.”
“Vóc người rất cao? Vậy… không phải” Sư phụ thấp giọng, thất vọng rõ ràng.
Ta thì thầm hỏi nhỏ: “Sư phụ, người từng gặp mẫu thân, mẫu thân có ngoại hình thế nào ạ?”
Sư phụ xoay người sang chỗ khác, ngón tay khẽ xoa lên rêu xanh trên núi đá, nhẹ nhàng như tình nhân mơn trớn. Một hồi lâu sau mới mờ mịt thốt ra: “Nàng … rất đẹp, ngoại hình của con tương đối giống, đặc biệt là cặp mắt.”
Ta lo sợ hỏi: “Mẫu thân là người như thế nào ạ, những lời đồn trên giang hồ liệu có phải thật không ạ?”
Sư phụ đưa lưng về phía ta, im lặng một lúc lâu mới nói: “Điểm duy nhất không tốt của nàng, chỉ có là con gái Mộ Dung Trù. Những lời đồn đại đều chỉ là vô căn cứ, không đáng tin cậy.”
“Ý sư phụ mẫu thân là người tốt?”
“Trong lòng ta nàng vô cùng tốt đẹp, cả thiên hạ nói nàng không tốt, ta cũng nói nàng tốt.” Sư phụ nói những lời này rất chậm rất khẽ, nhưng ta lại thoáng nghe thấy sự nghẹn ngào, chẳng lẽ là ta cảm giác nhầm?
Lòng ta tràn đầy sự hiếu kỳ nghi hoặc, đi tới thốt ra lời: “Sư phụ, người biết mẫu thân rõ lắm ạ?”
Sư phụ cúi đầu, nói từng chữ rời rạc: “Đúng, biết rất rõ.”
Ta phát hiện rõ ràng, mắt sư phụ ngấn lệ, là ta hoa mắt sao? Ta giật mình không biết làm sao, không dám hỏi nữa.
Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, gió khẽ thổi qua, làm chuông gió phát ra những tiếng rất êm tai.
“Tại sao nàng lại yêu cầu thế này. Nếu ta không đến, vĩnh viễn cũng không hay biết nàng từng căn dặn thế. Nếu nàng yêu cầu thế, tại sao không tới tìm ta?” Sư phụ nhìn nước chảy, vừa như lầm bầm vừa như nói nhảm khi say rượu, giọng điệu bi thương, khiến người nghe không thể đành lòng.
Ta không biết lý do người đau khổ nên không biết an ủi từ đâu. Tiếng nước tí tách từng giọt như tô đậm nỗi sầu. Ta mơ hồ cảm giác được, sư phụ và mẫu thân không chỉ là bằng hữu đơn giản, nhưng ta không dám phỏng đoán nhiều hơn, bởi vì trong lòng ta sư phụ thoát tục như thần tiên, dường như chưa từng dính dáng đến tư tình nhi nữ.
Một hồi lâu sau, ta mới ngượng ngùng nói nhỏ: “Chắc là mẫu thân rất tin tưởng người, vì thể mới gửi gắm con cho người đúng không ạ? Mẫu thân biết người nhận ra bút tích của bà, biết vì thế người sẽ nuôi dưỡng con thật tốt, đúng không ạ?”
“Đúng… Mười mấy năm qua, ta luôn tìm nàng, vào ngày sinh nhật con, ta từng đứng chờ ở cổng, nhưng nàng không lộ diện, hoặc là để người khác đưa đồ tới, hoặc là để đồ ở một chỗ khác, ta chưa từng gặp được nàng, sau này, ta nghĩ, nàng hận ta nên không muốn gặp ta.”
Sự đau đớn trong giọng nói của sư phụ càng lúc càng rõ ràng, ta chưa từng thấy người như vậy. Trước giờ người luôn lạnh nhạt ung dung, bình thản nhã nhặn. Chuyện lớn nhỏ của Tiêu Dao môn người xử lý rất nhẹ nhàng, hạ bút thành văn. Như thể chuyện có lớn đến đâu chỉ cần phất tay là hóa giải, ta rất ngưỡng mộ sự ung dung bình thản đấy của người, như dòng nước không thay đổi, tiêu dao chẳng màng thế sự.
Ta nghĩ, lúc đầu ta đem lòng thương mến Vân Châu, nhất định là chịu ảnh hưởng từ sư phụ, Giang Thần như một bức tranh mẫu đơn theo lối tỉ mỉ, nhưng sư phụ và Vân Châu thì như bức tranh hoa lan theo lối chấm phá, ý vị chốn nhân gian là niềm vui đơn thuần, ta cứ mê mê tỉnh tỉnh không hay biết bản thân muốn gì.
Sư phụ xoay người lại, chậm rãi ngồi xuống một cái ghế mây bên cạnh núi đá, ghế mây kẽo kẹt, sư phụ cười khổ: “Nàng luôn bắt ta phải đoán, đáng tiếc, ta đây ngốc nghếch, sao biết được tâm sự phức tạp của nàng.”
Ta cảm giác được dù sư phụ đang gắng cười nhưng như rất muốn ứa lệ, rốt cuộc lý do gì khiến người đau khổ? Lòng ta nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ người thích mẫu thân?
Thân là vãn bối, nếu lên tiếng hỏi thẳng về vấn đề đấy, đối với sư phụ hay mẫu thân đều là bất kính, rốt cuộc ta không dám phỏng đoán thêm nữa, cố gắng quên ý nghĩ đấy đi.
“Sư phụ, lần này con đến Quy Vân sơn trang, trong lúc vô tình phát hiện nhà họ Giang có một cửa hiệu bán trang phục, xiêm y của cửa hiệu đấy có dấu hiệu giống xiêm y của con. Con đi hỏi Thích phu nhân, bà lại nói bao quần áo kia là bà đưa đến, con cảm giác không phải thế, bởi vì nếu là bà đưa thì cái khóa vàng và kiếm phổ bên trong rất không hợp lý.”
Sư phụ nhướng mày: “Là dấu hiệu gì? Ở đâu?”
“Ở cổ áo trên mỗi bộ xiêm y đều có thêu một đóa tường vân, cửa hiệu đó là sản nghiệp của nhà họ Giang.”
Sư phụ đột nhiên kích động đứng dậy: “Thật sao?”
“Thật ạ.”
“Vậy là… nàng ẩn cư ở Quy Vân sơn trang!”
“Thật thế ạ?”
Trong nháy mắt sư phụ như có sức sống trở lại, thần thái rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời.
Ta cũng bị thần thái của người làm cho kích động, phấn chấn hẳn lên.
Sư phụ nói: “Nhất định là Thích phu nhân biết chuyện, vì thế khi con đi hỏi bà ấy mới che dấu, nhưng nhất định không biết trong bọc quần áo năm nay lại có thêm lễ vật cập kê, và bộ kiếm phổ thất lạc kia.”
Đúng là như thế, nhất định là mẫu thân và Thích phu nhân có liên lạc, nếu không Thích phu nhân sao lại vô cớ che dấu chuyện quà sinh nhật? Chắc là bà không muốn làm bại lộ tung tích của mẫu thân, cũng không muốn ta truy hỏi nữa , vì thế gạt ta cho qua chuyện.
Sư phụ xoa mi tâm: “Con đừng để lộ chuyện đấy vội, để ta nghĩ xem phải dùng cách gì mới tìm được nàng.”
Ta vội vàng gật đầu, hận không thể lập tức trở lại Quy Vân sơn trang, cùng sư phụ lục tung sơn trang tìm ra mẫu thân.
Sư phụ hai mắt sáng như sao, có lẽ là do quá kích động, xoa mi tâm đến phát đỏ cũng chưa nghĩ ra cách.
Trong lúc nôn nóng, ta chợt nghĩ ra mà hỏi: “Sư phụ, người thật sự cho rằng mẫu thân rất quan tâm đến con?”
“Tất nhiên là thế. Nếu không đưa con cho ai chẳng được, tại sao phải đưa đến trước mặt để ta nhìn thấy? Tại sao hàng năm tặng quà, Trọng Sơn kiếm phổ là bảo bối trong mơ bao người tha thiết, nàng không chút tiếc nuối mà đưa tặng con, lòng quan tâm đấy chẳng lẽ con không cảm nhận được?”
“Vậy con có chủ ý này. Nếu sư phụ cho rằng mẫu thân ẩn cư ở Quy Vân sơn trang, con sẽ theo Giang Thần trở về, về đến nhà họ Giang, người hãy tung tin con bị trúng kịch độc ở Kim Ba Cung, trong lúc cấp bách liên quan đến sống chết, nếu mẫu thân quan tâm con nhất định sẽ đến tìm đưa con thuốc giải, sư phụ trốn trong chỗ tối, ôm cây đợi thỏ.”
Sư phụ vui sướng ra mặt: “Chủ ý này rất tuyệt, tiểu Mạt, con đúng là thông minh hơn ta.”
Ta âm thầm xấu hổ, chỉ mong chủ ý này không thất bại.
Ta ra khỏi phòng của sư phụ, phát hiện các sư thúc đều đã về phòng nghỉ ngơi. Ta đi vòng đến hành lang gấp khúc, ngồi trên bậc thang, lòng thầm tưởng tượng về ngoại hình mẫu thân, suy đoán mối quan hệ giữa bà và sư phụ. Đột nhiên, ta nghĩ đến câu nói của Vân Tri Thị, ông ấy nói Vân Tri Phi và sư phụ cùng xông vào Kim Ba Cung và bị nhốt, sau đó được mẫu thân thả ra. Xem ra, mối quan hệ giữa mẫu thân và sư phụ chắc chắn có nhiều chuyện xưa cũ, mà chuyện xưa cũ ắt là chuyện buồn.
Ta khe khẽ thở dài, tình cảm là thứ khiến con người ta tổn thương nhất. Sư phụ ung dung bĩnh tĩnh như thế, vậy mà hôm nay nghe được lời căn dặn của mẫu thân, thấy căn phòng mẫu thân bố trí, lập tức rối loạn tinh thần.
“Tiểu Mạt.”
Tiếng gọi khẽ như từ một nơi rất xa xôi, thuần khiết như khe suối trong núi sâu, gió núi lúc ban mai. Trong nháy mắt như có làn gió thổi qua mặt hồ yên ả, ta không tự chủ được quay đầu lại, tim đập loạn nhịp.
Vân Châu đứng sau lưng ta, như thể đã đợi ta rất lâu, lại như thể chỉ vừa mới đến.
Mặt biển đêm phủ lớp sương mờ, gió biển thổi đèn lồng treo dưới mái hiên lảo đảo, ánh sáng chập chờn như mang theo hơi nước, chiếu lên gương mặt hắn, mờ mịt như trong một giấc mơ, xa xăm không thực.
Nhìn thấy hắn, lòng ta lại trào dâng chua xót, không thể xua đi.
Ta cố gắng giữ giọng cho thật bình tĩnh: “Sao huynh lại tới đây? Muội tưởng huynh cùng Vân đại nhân trở về Phúc Kiến.”
Hắn tiến thêm hai bước, đứng rất gần ta, chậm rãi nói: “Tiểu Mạt, tối hôm đó… là ta hẹn muội đến Khởi Nguyệt Lâu.”
Ta kinh ngạc: “Là huynh!"