Ngồi trên giường, tâm trạng ta rối như tơ vò. Mặc dù ta không phản đối hôn lễ này, nhưng lòng mơ hồ thấy bất an. Trong tình yêu không thể có rạn nứt, nhưng ta không xác định nổi những rạn nứt trong lòng ta đã được hàn gắn chưa.
Tân phòng ấm áp thoang thoảng một hương thơm làm say lòng người. Lòng ta hồi hộp như có con thỏ đang nhảy loạn.
Hỉ nương đọc hết lời khấn xong rời đi, tân phòng trở lại yên lặng. Ta nhìn xuống dưới thấy một đôi hài, ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, khí tức của Giang Thần quanh quẩn, dường như ta đã ngửi khí tức này từ lâu, đã rất quen thuộc.
Trước mắt sáng ngời, khăn che mặt được vén lên. Nến đỏ thiêu đốt, bốn bề đỏ thắm. Hắn mặc một bộ hồng bào, đứng trước mặt ta, diện mạo tuấn tú, đai lưng màu nhạt, nhìn ta mỉm cười không nói.
Ta cuống quít cúi đầu, vừa căng thẳng vừa đỏ mặt… Giờ phút này, lòng ta cũng lâng lâng vui sướng. Nhưng trong vui sướng lại có chút mất tự nhiên và xấu hổ, còn có một chút rối rắm không thể nói thành lời.
“Tiểu Mạt.”
Ta cúi đầu buồn bã lên tiếng.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ta, ta không tự chủ được nhích người sang bên cạnh. Với hiểu biết về hắn, ta cho là hắn nhất định sẽ nhích người về phía ta, không ngờ hắn lại ngồi yên không động tĩnh một lúc lâu.
“Muội vẫn giận ta sao?”
Ta nhất thời ấp úng im lặng, tự hỏi lòng: vẫn còn giận sao?
Hắn im lặng một hồi lâu, giọng nói có phần bi thương, “Ta thật sự tội không thể tha? Phải làm thế nào muội mới chịu tha thứ cho ta?”
“Mẫu thân đưa nửa bộ Uyên Ương kiếm phổ cho huynh rồi sao?” Hỏi dứt lời ta mới nhận ra lòng mình rối rắm chuyện gì. Chuyện giữa hắn và Ngư Mộ Khê có lẽ là hiểu lầm, có lẽ là Ngư Mộ Khê đơn phương tình nguyện. Nhưng rốt cuộc hắn có phải vì Trọng Sơn kiếm pháp mới thích ta? Những chuyện khác ta có thể không băn khoăn, chỉ riêng chuyện này là ta canh cánh trong lòng.
Giang Thần nắm tay thành quyền, xoay người ra khỏi phòng. Ta không ngờ hắn không trả lời vấn đề của ta liền xoay người rời đi. Là chột dạ không muốn trả lời, hay là tức giận không chịu trả lời? Ta giật mình ngẩn ngơ, lòng rất hụt hẫng.
Ta ngơ ngác ngồi trên giường, đêm động phòng hoa chúc này, chẳng lẽ ta phải một mình trong căn phòng trống?
Không ngờ, một lát sau, Giang Thần lại trở về, trong tay còn cầm hai quyển sách. Ta vừa nhìn liền rõ ràng, mẫu thân nói lời giữ lời, đã đem Uyên Ương kiếm phổ châu về hợp phố. Tâm nguyện của hắn coi như đã thành.
Hắn đứng trước mặt ta, đưa lưng về phía ngọn nến, một vòng hào quang ấm áp bao quanh khiến hắn như thần tiên. Hắn gần ta đến mức ta có thể ngửi thấy khí tức nhàn nhạt.
“Tiểu Mạt, ta biết lòng muội vẫn hoài nghi mục đích ta đến với muội. Lúc này hai bản kiếm phổ đều ở đây, muội hãy giữ lấy, mấy ngày nữa đưa cho cậu. Ngày đấy ta nói kiếm phổ quan trọng hơn tính mạng, thứ nhất, kiếm phổ là gia bảo của nhà họ Giang ta; thứ hai, kiếm phổ có tác dụng cho nghiệp lớn, sao có thể giao trứng cho ác? Giờ ta đưa cho cậu, muội cũng nên tin tưởng, ta không phải vì muốn chiếm hữu kiếm phổ mới đến với muội?”
Những lời này như xua mây thấy trăng, trời trong mây tạnh, chiếu sáng lòng ta. Sự bất an và không vui tràn đầy cõi lòng lặng yên tan rã, hóa thành cát bụi, bị niềm vui bao phủ.
Khi giữa ta và hắn không còn khúc mắc, ta đột nhiên có rất nhiều lời muốn thổ lộ, nhưng lại không thể nào nói lên, dường như không cần nói, hắn cũng hiểu được.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười rồi nói: “Trước giờ huynh thông minh, muội lại ngu dốt. Sau này hy vọng huynh thẳng thắn với muội, không bắt nạt muội nữa.”
Hắn nhíu mày, cười khổ than thở, “Tiểu Mạt, trước giờ đều là muội bắt nạt ta, chẳng lẽ muội không hề nhận ra?”
Ta mà bắt nạt hắn sao?
Hắn bắt đầu liệt kê.
“Mỗi năm đến ngày sinh nhật của muội, ta đều tặng muội quà. Vừa muốn thể hiện tâm ý, lại sợ đánh rắn động cỏ, không biết mất bao nhiêu tâm tư, gửi gắm bao nhiêu hy vọng, muội lại ngây thơ không biết. Muội không hiểu ý tứ ta gửi gắm cũng bỏ đi, còn coi những món quà kia không đáng một xu, liếc mắt một cái là quăng mất. Mỗi lần đều khiến lòng ta tổn thương sâu sắc.”
Ta suy nghĩ một chút, hình như cũng có chuyện như thế.
Có một năm, hắn tặng ta một mảnh lá cây, trên đó viết một bài thơ:
Nước nam sinh đậu đỏ
Xuân về nở cành xinh
Chàng ơi hái nhiều nhé
Nhớ nhau tha thiết tình
(Bài Tương Tư của Vương Duy, người dịch Hải Đà)
Ta giận hắn keo kiệt, hình như không nói chuyện với hắn suốt ba ngay.
Một năm khác, hắn tặng ta một đôi chim sẻ, còn dừng dây thừng đỏ buộc cánh hai con chim sẻ vào với nhau, ta hỏi hắn tại sao, hắn nói thế gọi là “Sát cánh bên nhau”.
Ta thấy hắn thật nhàm chán, vô vị, liền tháo dây thả đôi chim sẻ bay đi.
Giang Thần ngồi xuống, kề tai ta thì thầm: “Muội đã từng nhớ đến sinh nhật ta chưa? Đã từng tặng ta quà lần nào chưa?”
Ta chột dạ lắc đầu, đúng là chưa từng nhớ, đúng là chưa từng tặng quà, chỉ từng tặng duy nhất một cái khóa vàng, vậy mà còn năm lần bảy lượt đòi lại. Lúc này, cái khóa vàng kia còn đang đeo trên cổ ta…
“Mỗi lần ta nướng thịt thú rừng đều gọi muội đến ăn, muội đã từng chân thành nói cảm tạ lần nào chưa? Có từng nói với ta được một câu ngọt ngào? Ánh mắt của muội chỉ thấy thịt thú rừng, không hề nhìn ta. Càng quá đáng ở chỗ, có lần ăn xong còn cắt một phần mang cho Vân Châu. Ta thật sự là bị muội chọc giận đến hộc máu.”
Ta xấu hổ cúi đầu, nhớ mang máng hình như đúng là có việc đấy.
“Muội vô duyên vô cớ nhận định ta phong lưu thành tính, ‘hảo tâm’ giới thiệu cho ta Dạ Xoa, rộng lượng tặng ta cho biểu muội. Từng chuyện từng chuyện, đúng là tội lỗi chồng chất.”
Đúng là ta đã làm những chuyện đấy, ta thừa nhận.
“Muội nhìn tay ta.” Hắn vươn tay ra trước tầm mắt ta.
Ta nhìn qua liền chột dạ. Lòng bàn tay hắn dầy đặc vết chai, trước kia luyện kiếm cũng không chai nhiều như thế.
“Ta làm tôi tớ cho muội nhiều ngày như thế, muội có từng đau lòng cho ta?”
Từng chữ khiến ta đau lòng không thôi. Ta cúi đầu, cảm thấy mình đúng là tội ác tày trời.
“Vô lương tâm nhất là, muội đối với ta nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, dùng cũng đã dùng, chớp mắt liền vứt bỏ, không từ mà biệt, đúng là nhẫn tâm hết mức.”
Ta xấu hổ muốn bất tỉnh, sao có thể nói thế chứ!
“Huynh… huynh đừng vu khống.”
“Ta không hề quá lời. Đêm đó là muội cưỡng bức ta.”
Ta cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể luộc chín trứng, chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui vào.
“Huynh… huynh nói bậy.” Chuyện đêm đó ta rất mơ hồ, tình hình cụ thể thế nào ta không nhớ rõ. Những chuyện khác ta nhận, chuyện này, ta tuyệt đối không thể nhận bừa.
“Ta không nói bậy, Tiểu Hà Bao có thể làm chứng, muội ôm chặt lấy ta, không chịu buông tay. Ta đặt muội vào bồn tắm muội vẫn không chịu buông, còn kéo cả ta vào. Y phục của ta bị ướt, vừa mới cởi, muội liền giở trò, ta không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là…”
“Đừng nói nữa.” Ta che mặt… Haizzz, không ngờ so với mẫu thân năm xưa ta còn mạnh bạo hơn.
“Muội lấy ta làm giải dược, ta cũng không dám có câu oán hận. Nhưng muội dùng xong, sao lại qua sông đoạn cầu, bội tình bạc nghĩa như thế?”
Ta che mặt, tay cũng nóng bỏng.
“Muội nên tự kiểm điểm, sửa đổi thật tốt.”
Đối mặt với bài diễn văn tố cáo ai oán của hắn, ta cũng biết mình quá đáng, vì vậy, thấp giọng lí nhí: “Muội cam đoan sau này sẽ đối với huynh thật tốt.”
“Còn bây giờ?”
“Bây giờ…?”
Hắn nhấc tay áo, nến tắt.....
HẾT
Ngồi trên giường, tâm trạng ta rối như tơ vò. Mặc dù ta không phản đối hôn lễ này, nhưng lòng mơ hồ thấy bất an. Trong tình yêu không thể có rạn nứt, nhưng ta không xác định nổi những rạn nứt trong lòng ta đã được hàn gắn chưa.
Tân phòng ấm áp thoang thoảng một hương thơm làm say lòng người. Lòng ta hồi hộp như có con thỏ đang nhảy loạn.
Hỉ nương đọc hết lời khấn xong rời đi, tân phòng trở lại yên lặng. Ta nhìn xuống dưới thấy một đôi hài, ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, khí tức của Giang Thần quanh quẩn, dường như ta đã ngửi khí tức này từ lâu, đã rất quen thuộc.
Trước mắt sáng ngời, khăn che mặt được vén lên. Nến đỏ thiêu đốt, bốn bề đỏ thắm. Hắn mặc một bộ hồng bào, đứng trước mặt ta, diện mạo tuấn tú, đai lưng màu nhạt, nhìn ta mỉm cười không nói.
Ta cuống quít cúi đầu, vừa căng thẳng vừa đỏ mặt… Giờ phút này, lòng ta cũng lâng lâng vui sướng. Nhưng trong vui sướng lại có chút mất tự nhiên và xấu hổ, còn có một chút rối rắm không thể nói thành lời.
“Tiểu Mạt.”
Ta cúi đầu buồn bã lên tiếng.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ta, ta không tự chủ được nhích người sang bên cạnh. Với hiểu biết về hắn, ta cho là hắn nhất định sẽ nhích người về phía ta, không ngờ hắn lại ngồi yên không động tĩnh một lúc lâu.
“Muội vẫn giận ta sao?”
Ta nhất thời ấp úng im lặng, tự hỏi lòng: vẫn còn giận sao?
Hắn im lặng một hồi lâu, giọng nói có phần bi thương, “Ta thật sự tội không thể tha? Phải làm thế nào muội mới chịu tha thứ cho ta?”
“Mẫu thân đưa nửa bộ Uyên Ương kiếm phổ cho huynh rồi sao?” Hỏi dứt lời ta mới nhận ra lòng mình rối rắm chuyện gì. Chuyện giữa hắn và Ngư Mộ Khê có lẽ là hiểu lầm, có lẽ là Ngư Mộ Khê đơn phương tình nguyện. Nhưng rốt cuộc hắn có phải vì Trọng Sơn kiếm pháp mới thích ta? Những chuyện khác ta có thể không băn khoăn, chỉ riêng chuyện này là ta canh cánh trong lòng.
Giang Thần nắm tay thành quyền, xoay người ra khỏi phòng. Ta không ngờ hắn không trả lời vấn đề của ta liền xoay người rời đi. Là chột dạ không muốn trả lời, hay là tức giận không chịu trả lời? Ta giật mình ngẩn ngơ, lòng rất hụt hẫng.
Ta ngơ ngác ngồi trên giường, đêm động phòng hoa chúc này, chẳng lẽ ta phải một mình trong căn phòng trống?
Không ngờ, một lát sau, Giang Thần lại trở về, trong tay còn cầm hai quyển sách. Ta vừa nhìn liền rõ ràng, mẫu thân nói lời giữ lời, đã đem Uyên Ương kiếm phổ châu về hợp phố. Tâm nguyện của hắn coi như đã thành.
Hắn đứng trước mặt ta, đưa lưng về phía ngọn nến, một vòng hào quang ấm áp bao quanh khiến hắn như thần tiên. Hắn gần ta đến mức ta có thể ngửi thấy khí tức nhàn nhạt.
“Tiểu Mạt, ta biết lòng muội vẫn hoài nghi mục đích ta đến với muội. Lúc này hai bản kiếm phổ đều ở đây, muội hãy giữ lấy, mấy ngày nữa đưa cho cậu. Ngày đấy ta nói kiếm phổ quan trọng hơn tính mạng, thứ nhất, kiếm phổ là gia bảo của nhà họ Giang ta; thứ hai, kiếm phổ có tác dụng cho nghiệp lớn, sao có thể giao trứng cho ác? Giờ ta đưa cho cậu, muội cũng nên tin tưởng, ta không phải vì muốn chiếm hữu kiếm phổ mới đến với muội?”
Những lời này như xua mây thấy trăng, trời trong mây tạnh, chiếu sáng lòng ta. Sự bất an và không vui tràn đầy cõi lòng lặng yên tan rã, hóa thành cát bụi, bị niềm vui bao phủ.
Khi giữa ta và hắn không còn khúc mắc, ta đột nhiên có rất nhiều lời muốn thổ lộ, nhưng lại không thể nào nói lên, dường như không cần nói, hắn cũng hiểu được.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười rồi nói: “Trước giờ huynh thông minh, muội lại ngu dốt. Sau này hy vọng huynh thẳng thắn với muội, không bắt nạt muội nữa.”
Hắn nhíu mày, cười khổ than thở, “Tiểu Mạt, trước giờ đều là muội bắt nạt ta, chẳng lẽ muội không hề nhận ra?”
Ta mà bắt nạt hắn sao?
Hắn bắt đầu liệt kê.
“Mỗi năm đến ngày sinh nhật của muội, ta đều tặng muội quà. Vừa muốn thể hiện tâm ý, lại sợ đánh rắn động cỏ, không biết mất bao nhiêu tâm tư, gửi gắm bao nhiêu hy vọng, muội lại ngây thơ không biết. Muội không hiểu ý tứ ta gửi gắm cũng bỏ đi, còn coi những món quà kia không đáng một xu, liếc mắt một cái là quăng mất. Mỗi lần đều khiến lòng ta tổn thương sâu sắc.”
Ta suy nghĩ một chút, hình như cũng có chuyện như thế.
Có một năm, hắn tặng ta một mảnh lá cây, trên đó viết một bài thơ:
Nước nam sinh đậu đỏ
Xuân về nở cành xinh
Chàng ơi hái nhiều nhé
Nhớ nhau tha thiết tình
(Bài Tương Tư của Vương Duy, người dịch Hải Đà)
Ta giận hắn keo kiệt, hình như không nói chuyện với hắn suốt ba ngay.
Một năm khác, hắn tặng ta một đôi chim sẻ, còn dừng dây thừng đỏ buộc cánh hai con chim sẻ vào với nhau, ta hỏi hắn tại sao, hắn nói thế gọi là “Sát cánh bên nhau”.
Ta thấy hắn thật nhàm chán, vô vị, liền tháo dây thả đôi chim sẻ bay đi.
Giang Thần ngồi xuống, kề tai ta thì thầm: “Muội đã từng nhớ đến sinh nhật ta chưa? Đã từng tặng ta quà lần nào chưa?”
Ta chột dạ lắc đầu, đúng là chưa từng nhớ, đúng là chưa từng tặng quà, chỉ từng tặng duy nhất một cái khóa vàng, vậy mà còn năm lần bảy lượt đòi lại. Lúc này, cái khóa vàng kia còn đang đeo trên cổ ta…
“Mỗi lần ta nướng thịt thú rừng đều gọi muội đến ăn, muội đã từng chân thành nói cảm tạ lần nào chưa? Có từng nói với ta được một câu ngọt ngào? Ánh mắt của muội chỉ thấy thịt thú rừng, không hề nhìn ta. Càng quá đáng ở chỗ, có lần ăn xong còn cắt một phần mang cho Vân Châu. Ta thật sự là bị muội chọc giận đến hộc máu.”
Ta xấu hổ cúi đầu, nhớ mang máng hình như đúng là có việc đấy.
“Muội vô duyên vô cớ nhận định ta phong lưu thành tính, ‘hảo tâm’ giới thiệu cho ta Dạ Xoa, rộng lượng tặng ta cho biểu muội. Từng chuyện từng chuyện, đúng là tội lỗi chồng chất.”
Đúng là ta đã làm những chuyện đấy, ta thừa nhận.
“Muội nhìn tay ta.” Hắn vươn tay ra trước tầm mắt ta.
Ta nhìn qua liền chột dạ. Lòng bàn tay hắn dầy đặc vết chai, trước kia luyện kiếm cũng không chai nhiều như thế.
“Ta làm tôi tớ cho muội nhiều ngày như thế, muội có từng đau lòng cho ta?”
Từng chữ khiến ta đau lòng không thôi. Ta cúi đầu, cảm thấy mình đúng là tội ác tày trời.
“Vô lương tâm nhất là, muội đối với ta nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, dùng cũng đã dùng, chớp mắt liền vứt bỏ, không từ mà biệt, đúng là nhẫn tâm hết mức.”
Ta xấu hổ muốn bất tỉnh, sao có thể nói thế chứ!
“Huynh… huynh đừng vu khống.”
“Ta không hề quá lời. Đêm đó là muội cưỡng bức ta.”
Ta cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể luộc chín trứng, chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui vào.
“Huynh… huynh nói bậy.” Chuyện đêm đó ta rất mơ hồ, tình hình cụ thể thế nào ta không nhớ rõ. Những chuyện khác ta nhận, chuyện này, ta tuyệt đối không thể nhận bừa.
“Ta không nói bậy, Tiểu Hà Bao có thể làm chứng, muội ôm chặt lấy ta, không chịu buông tay. Ta đặt muội vào bồn tắm muội vẫn không chịu buông, còn kéo cả ta vào. Y phục của ta bị ướt, vừa mới cởi, muội liền giở trò, ta không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là…”
“Đừng nói nữa.” Ta che mặt… Haizzz, không ngờ so với mẫu thân năm xưa ta còn mạnh bạo hơn.
“Muội lấy ta làm giải dược, ta cũng không dám có câu oán hận. Nhưng muội dùng xong, sao lại qua sông đoạn cầu, bội tình bạc nghĩa như thế?”
Ta che mặt, tay cũng nóng bỏng.
“Muội nên tự kiểm điểm, sửa đổi thật tốt.”
Đối mặt với bài diễn văn tố cáo ai oán của hắn, ta cũng biết mình quá đáng, vì vậy, thấp giọng lí nhí: “Muội cam đoan sau này sẽ đối với huynh thật tốt.”
“Còn bây giờ?”
“Bây giờ…?”
Hắn nhấc tay áo, nến tắt.....
HẾT