Chớp mắt một cái đã hết tiết năm buổi chiều, cô mệt mỏi lê dài đôi chân, ngồi phịch xuống băng ghế chờ xe bus. Tử Nha lặng lẽ ngắm nhìn thành phố đang không ngừng chuyển động, trong lòng bỗng cảm thấy thật thư thái. Những đám mây chậm rãi thả mình trôi trên nền trời nhàn nhạt, ráng chiều nặng nề bao trùm lấy một khoảng trời rộng lớn. Những con người lạ lẫm cứ thế lướt qua, họ tấp nập, vội vã, mỗi người đi về một phía dành cho riêng mình, chỉ có mình cô vần vô tư nhàn hạ ngồi đợi xe bus. Khi một người không trở nên vội vã mỗi khi chiều tà, là lúc họ không có nơi nào để trở về. Khi một người vẫn còn vô tư rong ruổi khắp nơi, là lúc họ không có ai để bản thân sốt sắng lo lắng. Nhưng có khi như vậy lại tốt, một cuộc sống chỉ cho riêng mình, làm mọi việc vì mình. Cứ hưởng thụ những ngày nhàm chán thế này đi, bởi vì biết đâu, không lâu sau đó, trái tim mình sẽ đập chỉ vì người khác, sự sống của bản thân mình bị người khác chế ngự, khi đó, thật lòng rất ao ước được sống lại những ngày tẻ nhạt thế này.
Đang miên man trong những dòng suy tư của bản thân, Triệu Tử Nha giật này mình khi nhận ra sự xuất hiện bất thình lình của vị ân nhân bất đắc dĩ sáng nay trên chiếc xe hơi hào nhoáng xa xỉ. Hắn mặc chiếc áo màu lam nhạt, cúc áo không cài hết để lộ khoảng ngực trần quyết rũ, tay áo vén lên đến khủy tay, thần thái trông rất thoải mái.
"Tôi nghĩ đã đến lúc nhận được thù lao cho sự rộng lượng của mình."
Triệu Tử Nha mỉm cười ngây ngốc:"Đồ nhỏ nhen." Đúng là rất biết cách hành hạ người khác!
Trong lúc đầu óc vẫn còn đang quay cuồng giữa những dãy phản ứng hóa học khó nhằn, cô phải dẫn hắn đi vòng quanh thành phố, lục lọi hết mọi ngóc ngách kẽ hở. Họ vào một quán ăn Trung Quốc khá nổi tiếng, cách bài trí đẹp mắt, không gian lại ấm cúng gần gũi, tạo cảm giác rất yên bình, dễ chịu. Khách trong quán khá đông, đa số đều là một nam một nữ đi cùng nhau. Triệu Tử Nha gọi hai tô mì Quảng cỡ lớn, bốn cái bánh bao xá xíu, một chai rượu Mai quế lộ. Cô rót một chén đầy, đưa cho hắn.
"Xem như lời cảm ơn. Loại rượu này được ủ chung với đinh hương, quế chi, đại hồi, mùi vị không tệ, rất thơm."
Mạc Ngôn Thần uống cạn chén rượu, mùi hương đặc trưng còn vương vấn mãi trên đầu lưỡi, quả thực khiến người khác tê dại.
Tử Nha chậm rãi ăn mì, vừa tranh thủ hỏi người đối diện, "Anh tên gì? Có vẻ như không phải là người ở đây."
"Mạc Ngôn Thần, tôi vừa chuyển công tác đến thành phố này từ hôm qua."
"Tôi là Triệu Tử Nha, sinh viên năm thứ tư đại học N..."
Suốt cuộc trò chuyện chỉ có cô là người chủ động, hai người không nói nhiều, chủ yếu kể về thành phố náo nhiệt này. Cô kể cho anh nghe về những quán ăn nổi tiếng ở đây, cách tầm hai ba con đường sẽ gặp một quán ăn lớn. Ở đây rất chuộng những món Trung, Nhật và Hàn, chất lượng không tồi. Tiếng nhạc xập xình trong quán văng vẳng vang lên, kết thúc một bản nhạc jazz là một khúc tình ca mà cô đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Không gian trong quán như chùng xuống, lặng lẽ hơn, như tất cả mọi thứ đang lắng nghe giai điệu ấy một cách rất chân thành.
Hát rằng: Vốn nghĩ rằng sẽ là mãi mãi, nhưng không thấy bi thương đang cận kề. Thế gian vốn có quá nhiều chuyện anh lại chẳng thể che chở cho em. Giọng hát ấy như cất lên từ những u buồn đông đặc lại thành một khối, để đến lúc thốt ra nghe như vạn sự u hoài trên thế gian quyện chặt vào tâm can của mỗi người. Chỉ cần tiếng nhạc chạm nhẹ vào đáy lòng, giọt lệ nén chặt bấy lâu cũng có thể yên bình rỏ xuống.
Mạc Ngôn Thần chăm chú ngắm nhìn người con gái xa lạ trước mặt mình vẫn đang u mê chìm trong giai điệu buồn bã ấy, bất giác mỉm cười đầy thích thú. Nụ cười có chút ranh mãnh, có chút châm chọc làm Triệu Tử Nha bừng tỉnh, Cô đỏ bừng mặt, giọng có chút bối rối. "Bất lịch sự. Đừng nhìn tôi thế chứ."
"Luật Pháp cấm tôi không được ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp sao?" Hắn vẫn tiếp tục đùa cợt, nở nụ cười không thể đê tiện hơn.
"Tôi sẽ dẫn anh đến nơi có những cô gái sinh đẹp để đáp ứng nhu cầu sinh lí."
Mạc Ngôn Thần bật cười thành tiếng, mí mắt nheo lại, đôi vai rộng rung lên. Cô cau mày, thanh toán tiền xong liền kéo hắn đến hộp đêm. Trong không gian mờ mờ ảo ảo với những ánh đèn nhập nhoạng, cô trông thấy dáng người cao gầy trước mặt mình trở nên thật ma mị. Như thói quen, Mạc Ngôn Thần gọi ngay hai ly Champagne, ánh mắt như ám chỉ "tôi mời", vì thế cô không ngại ngùng mà nhận ngay.
Triệu Tử Nha nhấp một hớp, hương vị tê dại lan tỏa cả cơ thể. Nhấp một hớp nữa, ánh mắt trở nên mơ hồ có chút điên loạn. Những cô gái mặc đồ hở hang không ngừng đến tiếp chuyện với Mạc Ngôn Thần, cô chỉ im lặng ngắm nhìn từng cử chỉ của hắn. Cơ thể cao lớn tuyệt đẹp, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt quyến rũ còn hơn cả thứ rượu kia. Hắn rất đào hoa, rất có tài ăn nói với phụ nữ, tửu lượng cũng rất tốt, uống mãi mà vẫn tỉnh táo, trái ngược hoàn toàn với cô. Triệu Tử Nha chập choạng bước xuống chiếc ghế cao thì bị hắn nắm chặt lấy khủy tay khéo lại.
"Cô muốn đi đâu? "
"Ồ, anh không cần lo. Tôi xin phép về trước, tửu lượng của tôi không được tốt cho lắm."
"Để tôi đưa cô về."
Triệu Tử Nha đứng còn không vững, cả cơ thể dựa dẫm hoàn toàn vào người đàn ông bên cạnh. Hắn dìu cô vào trong xe, cài dây an toàn ngay ngắn. Xe đi được một đoạn thì dừng lại giữa cầu, Tử Nha nghĩ mãi nhưng vẫn không thể nhớ đây là đâu. Hắn dựa vào thành cầu, để cô tựa vào vai mình, từng cơn gió mát rượi của những ngày mùa xuân mang theo hương thơm cỏ cây làm dịu bớt đi chất cồn đang quấy phá trong cô. Có người đã cảnh báo rằng: Champagne rất dễ uống nhưng uống vào rất dễ say. Càng say sẽ càng muốn uống.
Đứng trên cầu có thể dễ dàng ngắm nhìn vẻ diễm lệ của thành phố. Xe cộ vẫn qua lại không ngớt, xung quanh cũng có vài ba cặp tình nhân đang đi bộ hóng gió, tình tứ bên nhau. Triệu Tử Nha bất giác đưa mắt ngắm nhìn Mạc Ngôn Thần, trái tim khẽ rung lên từng hồi mạnh mẽ. Ánh mắt sâu xa kia như chất chứa nỗi cô đơn cùng cực, một màu đen lấp lánh xinh đẹp như màu của bầu trời đêm được thu nhỏ, từng đường nét của gương mặt hiện rõ qua ánh trăng bàng bạc rất gợi tình. Không biết có phải do rượu hay không, nhưng cơ thể đột nhiên nóng bừng, Tử Nha chăm chú ghi nhớ từng chút một, trong lòng bỗng dâng trao lên ham muốn được chạm đến thứ đẹp đẽ ấy, được vuốt ve sống mũi cao thẳng tắp, và cả đôi môi nóng bỏng đến ma mị...
Trong cơn chếch choáng, lí trí trở nên rối ren, ánh mắt mờ đi chỉ còn hình bóng của hắn, Triệu Tử Nha xoay người, nhón chân lên, hay tay chạm vào làn da lạnh băng, bằng một động tác rất dịu dàng, cô đặt môi mình lên môi hắn, một cái hôn rất dịu dàng, như một cái chạm nhẹ vào mặt nước hồ mùa thu lãng mạng.
Đang miên man trong những dòng suy tư của bản thân, Triệu Tử Nha giật này mình khi nhận ra sự xuất hiện bất thình lình của vị ân nhân bất đắc dĩ sáng nay trên chiếc xe hơi hào nhoáng xa xỉ. Hắn mặc chiếc áo màu lam nhạt, cúc áo không cài hết để lộ khoảng ngực trần quyết rũ, tay áo vén lên đến khủy tay, thần thái trông rất thoải mái.
"Tôi nghĩ đã đến lúc nhận được thù lao cho sự rộng lượng của mình."
Triệu Tử Nha mỉm cười ngây ngốc:"Đồ nhỏ nhen." Đúng là rất biết cách hành hạ người khác!
Trong lúc đầu óc vẫn còn đang quay cuồng giữa những dãy phản ứng hóa học khó nhằn, cô phải dẫn hắn đi vòng quanh thành phố, lục lọi hết mọi ngóc ngách kẽ hở. Họ vào một quán ăn Trung Quốc khá nổi tiếng, cách bài trí đẹp mắt, không gian lại ấm cúng gần gũi, tạo cảm giác rất yên bình, dễ chịu. Khách trong quán khá đông, đa số đều là một nam một nữ đi cùng nhau. Triệu Tử Nha gọi hai tô mì Quảng cỡ lớn, bốn cái bánh bao xá xíu, một chai rượu Mai quế lộ. Cô rót một chén đầy, đưa cho hắn.
"Xem như lời cảm ơn. Loại rượu này được ủ chung với đinh hương, quế chi, đại hồi, mùi vị không tệ, rất thơm."
Mạc Ngôn Thần uống cạn chén rượu, mùi hương đặc trưng còn vương vấn mãi trên đầu lưỡi, quả thực khiến người khác tê dại.
Tử Nha chậm rãi ăn mì, vừa tranh thủ hỏi người đối diện, "Anh tên gì? Có vẻ như không phải là người ở đây."
"Mạc Ngôn Thần, tôi vừa chuyển công tác đến thành phố này từ hôm qua."
"Tôi là Triệu Tử Nha, sinh viên năm thứ tư đại học N..."
Suốt cuộc trò chuyện chỉ có cô là người chủ động, hai người không nói nhiều, chủ yếu kể về thành phố náo nhiệt này. Cô kể cho anh nghe về những quán ăn nổi tiếng ở đây, cách tầm hai ba con đường sẽ gặp một quán ăn lớn. Ở đây rất chuộng những món Trung, Nhật và Hàn, chất lượng không tồi. Tiếng nhạc xập xình trong quán văng vẳng vang lên, kết thúc một bản nhạc jazz là một khúc tình ca mà cô đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Không gian trong quán như chùng xuống, lặng lẽ hơn, như tất cả mọi thứ đang lắng nghe giai điệu ấy một cách rất chân thành.
Hát rằng: Vốn nghĩ rằng sẽ là mãi mãi, nhưng không thấy bi thương đang cận kề. Thế gian vốn có quá nhiều chuyện anh lại chẳng thể che chở cho em. Giọng hát ấy như cất lên từ những u buồn đông đặc lại thành một khối, để đến lúc thốt ra nghe như vạn sự u hoài trên thế gian quyện chặt vào tâm can của mỗi người. Chỉ cần tiếng nhạc chạm nhẹ vào đáy lòng, giọt lệ nén chặt bấy lâu cũng có thể yên bình rỏ xuống.
Mạc Ngôn Thần chăm chú ngắm nhìn người con gái xa lạ trước mặt mình vẫn đang u mê chìm trong giai điệu buồn bã ấy, bất giác mỉm cười đầy thích thú. Nụ cười có chút ranh mãnh, có chút châm chọc làm Triệu Tử Nha bừng tỉnh, Cô đỏ bừng mặt, giọng có chút bối rối. "Bất lịch sự. Đừng nhìn tôi thế chứ."
"Luật Pháp cấm tôi không được ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp sao?" Hắn vẫn tiếp tục đùa cợt, nở nụ cười không thể đê tiện hơn.
"Tôi sẽ dẫn anh đến nơi có những cô gái sinh đẹp để đáp ứng nhu cầu sinh lí."
Mạc Ngôn Thần bật cười thành tiếng, mí mắt nheo lại, đôi vai rộng rung lên. Cô cau mày, thanh toán tiền xong liền kéo hắn đến hộp đêm. Trong không gian mờ mờ ảo ảo với những ánh đèn nhập nhoạng, cô trông thấy dáng người cao gầy trước mặt mình trở nên thật ma mị. Như thói quen, Mạc Ngôn Thần gọi ngay hai ly Champagne, ánh mắt như ám chỉ "tôi mời", vì thế cô không ngại ngùng mà nhận ngay.
Triệu Tử Nha nhấp một hớp, hương vị tê dại lan tỏa cả cơ thể. Nhấp một hớp nữa, ánh mắt trở nên mơ hồ có chút điên loạn. Những cô gái mặc đồ hở hang không ngừng đến tiếp chuyện với Mạc Ngôn Thần, cô chỉ im lặng ngắm nhìn từng cử chỉ của hắn. Cơ thể cao lớn tuyệt đẹp, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt quyến rũ còn hơn cả thứ rượu kia. Hắn rất đào hoa, rất có tài ăn nói với phụ nữ, tửu lượng cũng rất tốt, uống mãi mà vẫn tỉnh táo, trái ngược hoàn toàn với cô. Triệu Tử Nha chập choạng bước xuống chiếc ghế cao thì bị hắn nắm chặt lấy khủy tay khéo lại.
"Cô muốn đi đâu? "
"Ồ, anh không cần lo. Tôi xin phép về trước, tửu lượng của tôi không được tốt cho lắm."
"Để tôi đưa cô về."
Triệu Tử Nha đứng còn không vững, cả cơ thể dựa dẫm hoàn toàn vào người đàn ông bên cạnh. Hắn dìu cô vào trong xe, cài dây an toàn ngay ngắn. Xe đi được một đoạn thì dừng lại giữa cầu, Tử Nha nghĩ mãi nhưng vẫn không thể nhớ đây là đâu. Hắn dựa vào thành cầu, để cô tựa vào vai mình, từng cơn gió mát rượi của những ngày mùa xuân mang theo hương thơm cỏ cây làm dịu bớt đi chất cồn đang quấy phá trong cô. Có người đã cảnh báo rằng: Champagne rất dễ uống nhưng uống vào rất dễ say. Càng say sẽ càng muốn uống.
Đứng trên cầu có thể dễ dàng ngắm nhìn vẻ diễm lệ của thành phố. Xe cộ vẫn qua lại không ngớt, xung quanh cũng có vài ba cặp tình nhân đang đi bộ hóng gió, tình tứ bên nhau. Triệu Tử Nha bất giác đưa mắt ngắm nhìn Mạc Ngôn Thần, trái tim khẽ rung lên từng hồi mạnh mẽ. Ánh mắt sâu xa kia như chất chứa nỗi cô đơn cùng cực, một màu đen lấp lánh xinh đẹp như màu của bầu trời đêm được thu nhỏ, từng đường nét của gương mặt hiện rõ qua ánh trăng bàng bạc rất gợi tình. Không biết có phải do rượu hay không, nhưng cơ thể đột nhiên nóng bừng, Tử Nha chăm chú ghi nhớ từng chút một, trong lòng bỗng dâng trao lên ham muốn được chạm đến thứ đẹp đẽ ấy, được vuốt ve sống mũi cao thẳng tắp, và cả đôi môi nóng bỏng đến ma mị...
Trong cơn chếch choáng, lí trí trở nên rối ren, ánh mắt mờ đi chỉ còn hình bóng của hắn, Triệu Tử Nha xoay người, nhón chân lên, hay tay chạm vào làn da lạnh băng, bằng một động tác rất dịu dàng, cô đặt môi mình lên môi hắn, một cái hôn rất dịu dàng, như một cái chạm nhẹ vào mặt nước hồ mùa thu lãng mạng.