Mạc Ngôn Thần hướng ánh nhìn khó hiểu về cô. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, vuốt ve gò má cao ửng hồng không biết vì rượu hay vì tình.
"Có biết mình đang làm gì không?"
Triệu Tử Nha nghe rõ câu hỏi, nhưng không biết trả lời ra sao cho thật thỏa đáng, cô ngượng ngùng cúi mặt suy nghĩ rất lâu, sau đó lại ngước mặt lên, vô tình chạm phải cái nhìn mãnh liệt của Mạc Ngôn Thần, đầu óc bỗng chốc lại trở nên điên dại. Khi cô nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cô cảm nhận được sự tồn tại trường cửu của một nỗi đau rất sâu sắc. Có cảm giác như bản thân rất dễ dàng bị cuốn vào đấy, hòa quyện tâm can. Cái nhìn của hắn như thiêu như đốt, xoáy sâu và làm bùng cháy lên ngọn lửa đang dần lụi tàn trong lòng cô.
Triệu Tử Nha trả lời rất kiên định, "Em không say."
Cô không say, ngược lại đang rất tỉnh táo. "Anh có hiểu thế nào là nhất kiến chung tình hay không? "
"Ấu trĩ." Mạc Ngôn Thần châm biếm.
Tử Nha bật cười, tựa người vào vai hắn, miệng nở nụ cười rạng rỡ, "Có lẽ, em đã rất ấu trĩ..."
Họ cứ im lặng như thế rất lâu, đến khi trên cầu không còn một bóng người nào, thành phố đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ nồng nàn. Ngay giây phút cô chạm vào ánh mắt ấy, Triệu Tử Nha đã biết được rằng, đối với người đàn ông này, mình đã không còn đường lui, chi bằng cứ dạn dĩ mà tiến về phía trước. Cô nghĩ rằng, mình có thể mở rộng trái tim thấu cảm hết những nỗi đau mà con người kia vẫn luôn che giấu, ao ước một lần được xoa dịu những bi ai cùng người ấy cho dù bản thân ít nhiều cũng sẽ tổn thương. Nhưng ai quan tâm bản thân mình ra sao cơ chứ, một khi trái tim mình đập vì người khác, cơ thể có đau đớn rã rời thì yêu vẫn cứ yêu thôi.
"Tôi cho em cơ hội để suy nghĩ thật kĩ. Tiểu nha đầu ngốc!"
Hắn đưa tay xoa đầu cô, miệng nở nụ cười rất tươi, từng đợt gió lại tràn vào lấp đầy những kẻ hở giữa hai người. Mạc Ngôn Thần đăm chiêu rất lâu, vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt. Biểu cảm thể hiện trên gương mặt rất hiếm hoi, hầu như là được mặc định sẵn chỉ một trạng thái, một con người cố gắng để khiến bản thân trở nên cô độc, một con người khép mình lại, tự xây một bước tường kiên cố để ngăn cách chính bản thân mình. Sau này, mỗi khi nhớ lại, Triệu Tử Nha vẫn không ngừng động lòng trước con người ấy, dù biết kết cục phải gánh chịu là vô cùng tàn khốc.
Trời trở lạnh, cơn gió mang theo cả hơi nước mát lạnh của dòng sông dưới kia phủ lên đôi vai lạnh giá của cô. Triệu Tử Nha nép mình vào chiếc áo khoác mỏng, hơi thở run run.
"Về thôi!" Mạc Ngôn Thần thở hắt một tiếng, kéo cô vào trong xe, hơi ấm trong khoang xe khiến không gian trở nên vô cùng ngột ngạt.
Triệu Tử Nha không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, lúc mở mắt ra đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn ấm áp. Cô đảo mắt xung quanh, một không gian rộng lớn đến trống trải, bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuyên qua chiếc rèm cửa màu xám tro, khiến cả căn phòng cũng được phủ đầy ánh trăng. Cô nhón chân bước xuống giường, lòng bàn chân bất giác run lên bởi hơi lạnh toát ra từ nền nhà, Tử Nha lấy tay vén rèm cửa, cột lên gọn gàng. Bầu trời là một màu đen tăm tối, phía dưới con đường kia cũng chỉ có ánh sáng xanh tẻ nhạt từ đèn điện.
Vạn vật như được phủ mình trong ánh sáng nhàn nhạt, không lộng lẫy nhưng lại rất xinh đẹp, rất lãng mạng, rất gợi tình.
Tử Nha cất giọng hát nhè nhẹ, trong trẻo, từng câu từng chữ phát ra như đang hòa mình khiêu vũ.
"Người đang tới Scarborough Fair? Mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương. Nhắc tôi nhớ về một người từng ở đây..."
Thứ âm thanh đẹp đẽ ấy ngân vang trong không gian rộng lớn, chạm đến mọi ngõ ngách, giai điệu rất đẹp nhưng cũng rất thê lương, gợi nhắc cô về một tình yêu đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cô không nhớ mình đã nghe ở đâu, đã thuộc từ khi nào, nó in dấu trong kí ức một cách rất tự nhiên, cứ mải ngân nga bài hát ấy, cho đến khi từng câu từng chữ thấm sâu vào tận đáy lòng.
"Tiểu nha đầu rất hay hát nhỉ? "
Giọng nói trầm mặc, ung dung của Mạc Ngôn Thần đột nhiên vang lên, Triệu Tử Nha quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn được tắm đẫm trong ánh trăng vô cùng nam tính và quyến rũ. Từng đường nét sống động hiện lên, thoát ẩn thoát hiện khiến tâm trí Tử Nha rối bời. Cô lúng túng, giọng ngập ngừng.
"X...xin lỗi. Cũng không hẳn, chỉ là thói quen thôi."
Triệu Tử Nha rất ít khi hát, hầu như là chưa có ai nghe thấy cô hát cả, với một người đàn ông xa lạ lại càng không, nhưng trong trường hợp này lại khác,cô muốn hát, rất muốn hát, giọng hát cất lên như phơi bày cả tâm hồn mình, để người nghe có thể chạm vào một cách rất tự nhiên. Khi cất tiếng hát, cơ thể không còn ngập ngừng e ngại nữa, cả tâm hồn và lí trí hòa vào từng lời ca,...
Mạc Ngôn Thần ngồi lên chiếc ghế gỗ, tay chống cằm, chân bắt chéo, nét mặt vô cùng nghiêm chỉnh.
"Tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe." Ánh mắt sâu hun hút ẩn hiện ý cười.
Triệu Tử Nha quay lưng về phía hắn, mắt nhắm nghiền, đôi môi anh đào khe khẽ mấp máy, vài giây sau mới phát ra thành tiếng.
Giai điệu bi thương mà đẹp đẽ lại một lần nữa được vẫy vùng trong ánh trăng nhàn nhạt, khiến người con gái đang cất tiếng hát cũng phải tan nát cả cõi lòng. Một giọt nước mắt nóng hổi rịn ra nơi khóe mắt, lăn dài trên đôi gò má ửng đỏ.
"Chàng từng là tình yêu đích thực của tôi. Hãy nói chàng may cho tôi một chiếc áo vải lanh, bằng mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương. Không có lấy một đường may hay đan vá. Khi ấy chàng sẽ là tình yêu đích thực của tôi..."
"Có biết mình đang làm gì không?"
Triệu Tử Nha nghe rõ câu hỏi, nhưng không biết trả lời ra sao cho thật thỏa đáng, cô ngượng ngùng cúi mặt suy nghĩ rất lâu, sau đó lại ngước mặt lên, vô tình chạm phải cái nhìn mãnh liệt của Mạc Ngôn Thần, đầu óc bỗng chốc lại trở nên điên dại. Khi cô nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cô cảm nhận được sự tồn tại trường cửu của một nỗi đau rất sâu sắc. Có cảm giác như bản thân rất dễ dàng bị cuốn vào đấy, hòa quyện tâm can. Cái nhìn của hắn như thiêu như đốt, xoáy sâu và làm bùng cháy lên ngọn lửa đang dần lụi tàn trong lòng cô.
Triệu Tử Nha trả lời rất kiên định, "Em không say."
Cô không say, ngược lại đang rất tỉnh táo. "Anh có hiểu thế nào là nhất kiến chung tình hay không? "
"Ấu trĩ." Mạc Ngôn Thần châm biếm.
Tử Nha bật cười, tựa người vào vai hắn, miệng nở nụ cười rạng rỡ, "Có lẽ, em đã rất ấu trĩ..."
Họ cứ im lặng như thế rất lâu, đến khi trên cầu không còn một bóng người nào, thành phố đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ nồng nàn. Ngay giây phút cô chạm vào ánh mắt ấy, Triệu Tử Nha đã biết được rằng, đối với người đàn ông này, mình đã không còn đường lui, chi bằng cứ dạn dĩ mà tiến về phía trước. Cô nghĩ rằng, mình có thể mở rộng trái tim thấu cảm hết những nỗi đau mà con người kia vẫn luôn che giấu, ao ước một lần được xoa dịu những bi ai cùng người ấy cho dù bản thân ít nhiều cũng sẽ tổn thương. Nhưng ai quan tâm bản thân mình ra sao cơ chứ, một khi trái tim mình đập vì người khác, cơ thể có đau đớn rã rời thì yêu vẫn cứ yêu thôi.
"Tôi cho em cơ hội để suy nghĩ thật kĩ. Tiểu nha đầu ngốc!"
Hắn đưa tay xoa đầu cô, miệng nở nụ cười rất tươi, từng đợt gió lại tràn vào lấp đầy những kẻ hở giữa hai người. Mạc Ngôn Thần đăm chiêu rất lâu, vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt. Biểu cảm thể hiện trên gương mặt rất hiếm hoi, hầu như là được mặc định sẵn chỉ một trạng thái, một con người cố gắng để khiến bản thân trở nên cô độc, một con người khép mình lại, tự xây một bước tường kiên cố để ngăn cách chính bản thân mình. Sau này, mỗi khi nhớ lại, Triệu Tử Nha vẫn không ngừng động lòng trước con người ấy, dù biết kết cục phải gánh chịu là vô cùng tàn khốc.
Trời trở lạnh, cơn gió mang theo cả hơi nước mát lạnh của dòng sông dưới kia phủ lên đôi vai lạnh giá của cô. Triệu Tử Nha nép mình vào chiếc áo khoác mỏng, hơi thở run run.
"Về thôi!" Mạc Ngôn Thần thở hắt một tiếng, kéo cô vào trong xe, hơi ấm trong khoang xe khiến không gian trở nên vô cùng ngột ngạt.
Triệu Tử Nha không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, lúc mở mắt ra đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn ấm áp. Cô đảo mắt xung quanh, một không gian rộng lớn đến trống trải, bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuyên qua chiếc rèm cửa màu xám tro, khiến cả căn phòng cũng được phủ đầy ánh trăng. Cô nhón chân bước xuống giường, lòng bàn chân bất giác run lên bởi hơi lạnh toát ra từ nền nhà, Tử Nha lấy tay vén rèm cửa, cột lên gọn gàng. Bầu trời là một màu đen tăm tối, phía dưới con đường kia cũng chỉ có ánh sáng xanh tẻ nhạt từ đèn điện.
Vạn vật như được phủ mình trong ánh sáng nhàn nhạt, không lộng lẫy nhưng lại rất xinh đẹp, rất lãng mạng, rất gợi tình.
Tử Nha cất giọng hát nhè nhẹ, trong trẻo, từng câu từng chữ phát ra như đang hòa mình khiêu vũ.
"Người đang tới Scarborough Fair? Mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương. Nhắc tôi nhớ về một người từng ở đây..."
Thứ âm thanh đẹp đẽ ấy ngân vang trong không gian rộng lớn, chạm đến mọi ngõ ngách, giai điệu rất đẹp nhưng cũng rất thê lương, gợi nhắc cô về một tình yêu đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cô không nhớ mình đã nghe ở đâu, đã thuộc từ khi nào, nó in dấu trong kí ức một cách rất tự nhiên, cứ mải ngân nga bài hát ấy, cho đến khi từng câu từng chữ thấm sâu vào tận đáy lòng.
"Tiểu nha đầu rất hay hát nhỉ? "
Giọng nói trầm mặc, ung dung của Mạc Ngôn Thần đột nhiên vang lên, Triệu Tử Nha quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn được tắm đẫm trong ánh trăng vô cùng nam tính và quyến rũ. Từng đường nét sống động hiện lên, thoát ẩn thoát hiện khiến tâm trí Tử Nha rối bời. Cô lúng túng, giọng ngập ngừng.
"X...xin lỗi. Cũng không hẳn, chỉ là thói quen thôi."
Triệu Tử Nha rất ít khi hát, hầu như là chưa có ai nghe thấy cô hát cả, với một người đàn ông xa lạ lại càng không, nhưng trong trường hợp này lại khác,cô muốn hát, rất muốn hát, giọng hát cất lên như phơi bày cả tâm hồn mình, để người nghe có thể chạm vào một cách rất tự nhiên. Khi cất tiếng hát, cơ thể không còn ngập ngừng e ngại nữa, cả tâm hồn và lí trí hòa vào từng lời ca,...
Mạc Ngôn Thần ngồi lên chiếc ghế gỗ, tay chống cằm, chân bắt chéo, nét mặt vô cùng nghiêm chỉnh.
"Tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe." Ánh mắt sâu hun hút ẩn hiện ý cười.
Triệu Tử Nha quay lưng về phía hắn, mắt nhắm nghiền, đôi môi anh đào khe khẽ mấp máy, vài giây sau mới phát ra thành tiếng.
Giai điệu bi thương mà đẹp đẽ lại một lần nữa được vẫy vùng trong ánh trăng nhàn nhạt, khiến người con gái đang cất tiếng hát cũng phải tan nát cả cõi lòng. Một giọt nước mắt nóng hổi rịn ra nơi khóe mắt, lăn dài trên đôi gò má ửng đỏ.
"Chàng từng là tình yêu đích thực của tôi. Hãy nói chàng may cho tôi một chiếc áo vải lanh, bằng mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương. Không có lấy một đường may hay đan vá. Khi ấy chàng sẽ là tình yêu đích thực của tôi..."