Kết thúc buổi học trên lớp, Triệu Tử Nha đi thẳng một mạch xuống cổng trường, vừa đến nơi đã thấy Lục Cẩm Viên đứng đợi từ khi nào. Anh ta mặc chiếc áo thun màu xanh nhạt, quần âu, tay cầm một tập tài liệu, dáng đứng thẳng, khuôn mặt điển trai tươi cười rạng rỡ. Vừa trông thấy cô, Lục Cẩm Viên vẫy tay niềm nở, "Tử Nha!"
Cô rảo bước nhanh, "Anh đợi em có lâu không? "
"Không lâu lắm, ta đi thôi, anh đói rồi."
"Ấy khoan, đợi một chút đã. Còn một người nữa. "
Nét mặt Lục Cẩm Viên chùng xuống, giọng ỉu xìu, "Anh còn nghĩ sẽ được đi riêng với em."
Triệu Tử Nha cười cười không đáp, mắt dán chặt vào dòng xe tấp nập qua lại. Chiếc xe con bóng loáng đỗ xịch lại ngay trước mặt cô, tấm kính trên cửa xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh vô cùng cuốn hút.
Triệu Tử Nha vội giới thiệu, "Lục Cẩm Viên đây là Ngôn Thần, bạn của em. Còn đây là Lục Cẩm Viên, đàn anh trên em một khóa."
Mạc Ngôn Thần liếc nhìn chàng trai kia với ánh mắt vô cùng khó hiểu. Tử Nha nuốt khan, kéo Lôi Cẩm Viên vào trong khoang xe, "Hôm nay em mời!"
Quán ăn Cao Sơn đã có "thâm niên" khá lâu ở đây. Nhìn sơ qua cũng chỉ là một quán bình dân tầm thường, bàn ghế đã cũ kĩ nhưng thức ăn thì tuyệt đối không thể đánh giá qua hình thức bên ngoài. Mùi thức ăn theo làn khói nghi ngút kích thích vị giác khiến ai đi ngang qua cũng thèm chảy nước miếng, dạ dày sôi ùng ục. Triệu Tử Nha nhanh nhảu chọn một vị trí gần cửa sổ, cô xem thực đơn rồi gọi món.
"Sườn xào chua ngọt, thịt xiên, ừm...canh xương hầm ngó sen..."
Trong khi chờ đợi thức ăn được dọn lên, Triệu Tử Nha thư thái tận hưởng vẻ đẹp của thành phố qua khung cửa sổ cũ kĩ. Ráng chiều mang một sắc đỏ ối phủ phục hoàn toàn mọi ngóc ngách, tô lên một vệt màu bi ai nhưng vô cùng diễm lệ. Cơn gió của tháng hai mang hương thơm nhè nhẹ của cỏ cây đem đến cảm giác thoải mái vô cùng.
Lục Cẩm Viên lên tiếng phá vỡ sự im lặng đang ngự trị, "Đây là tài liệu anh đã chuẩn bị sẵn cho em, có cả bản báo cáo của những tiền bối năm trước có cùng đề tài. Anh có đánh dấu sẵn những điểm cần lưu ý, phần nào chưa hiểu cứ hỏi lại anh, đừng ngại."
"Tử Nha vốn không hề biết ngại." Cô cười tươi, ánh mắt sáng lên đón lấy tập tài liệu từ tay Lục Cẩm Viên.
Triệu Tử Nha và Lục Cẩm Viên vô tư nói chuyện vui vẻ, trong khi đó Mạc Ngôn Thần vẫn kiên định giữ im lặng đến đáng sợ, sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Hắn không hé môi nửa lời, đôi mắt dài với ánh nhìn sâu hun hút dán chặt vào người con gái bên cạnh như muốn ăn tươi nuốt sống. Suốt từ đầu đến cuối, việc hắn chú tâm chỉ là gắp thức ăn cho vào bát của Triệu Tử Nha. Biết cô không ăn được đậu bắp, hắn càng cho vào nhiều hơn, cô lắc đầu không ăn, hắn lườm nguýt đến khi chịu ăn mới thôi. Cô rất thích ăn thịt xiên que, cứ mỗi lần định gắp một miếng lại bị hắn chặn đũa. Triệu Tử Nha tức muốn hộc máu, đá vào chân hắn một cái, nói khẽ.
"Anh đang giở trò gì đấy."
Mạc Ngôn Thần hắng giọng, cánh môi cong lên. "Thịt nướng chứa rất nhiều cholesterol, có hại cho sức khỏe."
Triệu Tử Nha nhếch môi, giằng lấy xiên thịt ăn ngon lành.
Đã thế, tôi cho em biết tay!!!
Cô cứ ăn một miếng, hắn lại gắp một miếng. Chiếc bát sứ trắng muốt cũng vì thế mà luôn đầy ụ thức ăn. Cô no đến mức thở không ra hơi, mặt đỏ phừng phừng, thấy vậy, hắn mới đắc ý dừng lại. Lục Cẩm Viên không ăn nhiều, chăm chú nhìn cô nàng ngồi trước mắt, không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Em đói đến thế sao? "
"Ơ...sao ạ... à cũng không đói lắm." Triệu Tử Nha ngượng chín mặt, nếu sàn nhà có cái lỗ, cô nhất định sẽ chui xuống đấy. Cô nhéo mạnh vào đùi hắn, lẩm bẩm chỉ mình mình nghe thấy.
Ngôn Thần chết dẫm, Ngôn Thần là đồ đầu heo, đồ xấu tính, đồ y học bó tay.
"Chút nữa anh có việc muốn gặp riêng em, được chứ? " Lục Cẩm Viên nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt liếc qua người đàn ông khó tính kia.
Triệu Tử Nha vội nuốt miếng thịt đang nằm ngon lành trong miệng, chưa kịp trả lời đã bị hắn cướp lời. "Xin lỗi cậu, cô ấy có việc bận rồi." Nói xong, hắn đứng bật dậy, lấy tiền đặt lên bàn rồi kéo cô đi thẳng một mạch ra khỏi quán. Lục Cẩm Viên chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Đi được một đoạn, Triệu Tử Nha vùng vằng rút tay ra khỏi bàn tay rộng lớn của hắn, tỏ vẻ tiếc nuối vì thức ăn còn khá nhiều "Em còn chưa ăn xong, đồ thô lỗ."
Mạc Ngôn Thần hạ thấp giọng, ghé sát vào tai cô, thứ âm thanh trầm ấm nhưng mang sức sát thương cực kì lớn, "Nếu em muốn ăn nữa, anh sẽ đưa em đi ăn. Ăn đến mức không thể ăn nổi."
Triệu Tử Nha khẽ rùng mình đẩy hắn ra xa, vành tai cô bất chợt đỏ ửng. Ngồi trong khoang xe ấm áp, cô không ngừng càu nhàu trách móc. Cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia không ngờ lại phát ra âm thanh đinh tai nhức óc đến mức người ngồi kế bên không thể làm ngơ im lặng. Mạc Ngôn Thần nhếch miệng cười, ánh mắt sâu thẳm nổi rõ sự tức giận, hàng lông mày thanh tú nheo lại.
"Em nói ít thôi."
"Tại anh tại anh, tất cả là tại anh. Đồ hết thuốc chữa, đồ y học bó tay, đồ đầu heo, đồ đáng ghét. Anh có biết là khó khăn lắm mới có cơ hội đi ăn cùng anh chàng đẹp trai kia không hả."
"Em còn vương vấn hắn ta? "
"Tất nhiên."
Mạc Ngôn Thần trầm ngâm một hồi, thái độ vô cùng bình thản, "Tôi có thể tạm thời làm thế thân cho hắn để em ngắm thỏa thích."
"A...anh...Tại anh mà anh ấy hiểu lầm em thành một con heo ham ăn, đáng ghét!"
Đúng là không thể chịu nổi mà! Cô phụng phịu quay mặt đi, không thèm nếm xỉa tới hắn. Bên ngoài kia, đường phố đã ngập tràn ánh đèn lung linh. Thành phố về đêm ẩn mình lớp áo choàng rực rỡ diễm lệ. Vô cùng xinh đẹp, vô cùng lộng lẫy. Chiếc xe con lướt đi nhanh như gió, dạo chơi dưới ánh sáng huy hoàng. Mạc Ngôn Thần không nói gì, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Tử Nha hơi bất ngờ, giữ yên lặng để hắn tha hồ nghịch tóc mình, trong lòng bỗng cảm thấy hạnh phúc.
Không ngờ, thành phố quá thân thuộc này lại xinh đẹp và đáng yêu đến thế!
Có lẽ ngay từ đầu, đây là nơi vốn dĩ rất xinh đẹp, rất đáng yêu, không phải là không nhận ra, mà là không để tâm tới. Có lẽ, Mạc Ngôn Thần là điểm dừng để cô tựa vào mà yên bình ngắm nhìn vẻ đẹp kia. Có lẽ, hắn là lí do đủ thuyết phục để cô tạm thời dừng chân trước nhịp sống vội vã này.
Triệu Tử Nha tủm tỉm cười, cô khe khẽ cất cao giọng hát: "Người đang tới Scarborough Fair? Chàng từng là tình yêu đích thực của tôi. Hãy nói chàng may cho tôi một chiếc áo vải lanh, bằng mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương..."
Cô rảo bước nhanh, "Anh đợi em có lâu không? "
"Không lâu lắm, ta đi thôi, anh đói rồi."
"Ấy khoan, đợi một chút đã. Còn một người nữa. "
Nét mặt Lục Cẩm Viên chùng xuống, giọng ỉu xìu, "Anh còn nghĩ sẽ được đi riêng với em."
Triệu Tử Nha cười cười không đáp, mắt dán chặt vào dòng xe tấp nập qua lại. Chiếc xe con bóng loáng đỗ xịch lại ngay trước mặt cô, tấm kính trên cửa xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh vô cùng cuốn hút.
Triệu Tử Nha vội giới thiệu, "Lục Cẩm Viên đây là Ngôn Thần, bạn của em. Còn đây là Lục Cẩm Viên, đàn anh trên em một khóa."
Mạc Ngôn Thần liếc nhìn chàng trai kia với ánh mắt vô cùng khó hiểu. Tử Nha nuốt khan, kéo Lôi Cẩm Viên vào trong khoang xe, "Hôm nay em mời!"
Quán ăn Cao Sơn đã có "thâm niên" khá lâu ở đây. Nhìn sơ qua cũng chỉ là một quán bình dân tầm thường, bàn ghế đã cũ kĩ nhưng thức ăn thì tuyệt đối không thể đánh giá qua hình thức bên ngoài. Mùi thức ăn theo làn khói nghi ngút kích thích vị giác khiến ai đi ngang qua cũng thèm chảy nước miếng, dạ dày sôi ùng ục. Triệu Tử Nha nhanh nhảu chọn một vị trí gần cửa sổ, cô xem thực đơn rồi gọi món.
"Sườn xào chua ngọt, thịt xiên, ừm...canh xương hầm ngó sen..."
Trong khi chờ đợi thức ăn được dọn lên, Triệu Tử Nha thư thái tận hưởng vẻ đẹp của thành phố qua khung cửa sổ cũ kĩ. Ráng chiều mang một sắc đỏ ối phủ phục hoàn toàn mọi ngóc ngách, tô lên một vệt màu bi ai nhưng vô cùng diễm lệ. Cơn gió của tháng hai mang hương thơm nhè nhẹ của cỏ cây đem đến cảm giác thoải mái vô cùng.
Lục Cẩm Viên lên tiếng phá vỡ sự im lặng đang ngự trị, "Đây là tài liệu anh đã chuẩn bị sẵn cho em, có cả bản báo cáo của những tiền bối năm trước có cùng đề tài. Anh có đánh dấu sẵn những điểm cần lưu ý, phần nào chưa hiểu cứ hỏi lại anh, đừng ngại."
"Tử Nha vốn không hề biết ngại." Cô cười tươi, ánh mắt sáng lên đón lấy tập tài liệu từ tay Lục Cẩm Viên.
Triệu Tử Nha và Lục Cẩm Viên vô tư nói chuyện vui vẻ, trong khi đó Mạc Ngôn Thần vẫn kiên định giữ im lặng đến đáng sợ, sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Hắn không hé môi nửa lời, đôi mắt dài với ánh nhìn sâu hun hút dán chặt vào người con gái bên cạnh như muốn ăn tươi nuốt sống. Suốt từ đầu đến cuối, việc hắn chú tâm chỉ là gắp thức ăn cho vào bát của Triệu Tử Nha. Biết cô không ăn được đậu bắp, hắn càng cho vào nhiều hơn, cô lắc đầu không ăn, hắn lườm nguýt đến khi chịu ăn mới thôi. Cô rất thích ăn thịt xiên que, cứ mỗi lần định gắp một miếng lại bị hắn chặn đũa. Triệu Tử Nha tức muốn hộc máu, đá vào chân hắn một cái, nói khẽ.
"Anh đang giở trò gì đấy."
Mạc Ngôn Thần hắng giọng, cánh môi cong lên. "Thịt nướng chứa rất nhiều cholesterol, có hại cho sức khỏe."
Triệu Tử Nha nhếch môi, giằng lấy xiên thịt ăn ngon lành.
Đã thế, tôi cho em biết tay!!!
Cô cứ ăn một miếng, hắn lại gắp một miếng. Chiếc bát sứ trắng muốt cũng vì thế mà luôn đầy ụ thức ăn. Cô no đến mức thở không ra hơi, mặt đỏ phừng phừng, thấy vậy, hắn mới đắc ý dừng lại. Lục Cẩm Viên không ăn nhiều, chăm chú nhìn cô nàng ngồi trước mắt, không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Em đói đến thế sao? "
"Ơ...sao ạ... à cũng không đói lắm." Triệu Tử Nha ngượng chín mặt, nếu sàn nhà có cái lỗ, cô nhất định sẽ chui xuống đấy. Cô nhéo mạnh vào đùi hắn, lẩm bẩm chỉ mình mình nghe thấy.
Ngôn Thần chết dẫm, Ngôn Thần là đồ đầu heo, đồ xấu tính, đồ y học bó tay.
"Chút nữa anh có việc muốn gặp riêng em, được chứ? " Lục Cẩm Viên nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt liếc qua người đàn ông khó tính kia.
Triệu Tử Nha vội nuốt miếng thịt đang nằm ngon lành trong miệng, chưa kịp trả lời đã bị hắn cướp lời. "Xin lỗi cậu, cô ấy có việc bận rồi." Nói xong, hắn đứng bật dậy, lấy tiền đặt lên bàn rồi kéo cô đi thẳng một mạch ra khỏi quán. Lục Cẩm Viên chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Đi được một đoạn, Triệu Tử Nha vùng vằng rút tay ra khỏi bàn tay rộng lớn của hắn, tỏ vẻ tiếc nuối vì thức ăn còn khá nhiều "Em còn chưa ăn xong, đồ thô lỗ."
Mạc Ngôn Thần hạ thấp giọng, ghé sát vào tai cô, thứ âm thanh trầm ấm nhưng mang sức sát thương cực kì lớn, "Nếu em muốn ăn nữa, anh sẽ đưa em đi ăn. Ăn đến mức không thể ăn nổi."
Triệu Tử Nha khẽ rùng mình đẩy hắn ra xa, vành tai cô bất chợt đỏ ửng. Ngồi trong khoang xe ấm áp, cô không ngừng càu nhàu trách móc. Cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia không ngờ lại phát ra âm thanh đinh tai nhức óc đến mức người ngồi kế bên không thể làm ngơ im lặng. Mạc Ngôn Thần nhếch miệng cười, ánh mắt sâu thẳm nổi rõ sự tức giận, hàng lông mày thanh tú nheo lại.
"Em nói ít thôi."
"Tại anh tại anh, tất cả là tại anh. Đồ hết thuốc chữa, đồ y học bó tay, đồ đầu heo, đồ đáng ghét. Anh có biết là khó khăn lắm mới có cơ hội đi ăn cùng anh chàng đẹp trai kia không hả."
"Em còn vương vấn hắn ta? "
"Tất nhiên."
Mạc Ngôn Thần trầm ngâm một hồi, thái độ vô cùng bình thản, "Tôi có thể tạm thời làm thế thân cho hắn để em ngắm thỏa thích."
"A...anh...Tại anh mà anh ấy hiểu lầm em thành một con heo ham ăn, đáng ghét!"
Đúng là không thể chịu nổi mà! Cô phụng phịu quay mặt đi, không thèm nếm xỉa tới hắn. Bên ngoài kia, đường phố đã ngập tràn ánh đèn lung linh. Thành phố về đêm ẩn mình lớp áo choàng rực rỡ diễm lệ. Vô cùng xinh đẹp, vô cùng lộng lẫy. Chiếc xe con lướt đi nhanh như gió, dạo chơi dưới ánh sáng huy hoàng. Mạc Ngôn Thần không nói gì, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Tử Nha hơi bất ngờ, giữ yên lặng để hắn tha hồ nghịch tóc mình, trong lòng bỗng cảm thấy hạnh phúc.
Không ngờ, thành phố quá thân thuộc này lại xinh đẹp và đáng yêu đến thế!
Có lẽ ngay từ đầu, đây là nơi vốn dĩ rất xinh đẹp, rất đáng yêu, không phải là không nhận ra, mà là không để tâm tới. Có lẽ, Mạc Ngôn Thần là điểm dừng để cô tựa vào mà yên bình ngắm nhìn vẻ đẹp kia. Có lẽ, hắn là lí do đủ thuyết phục để cô tạm thời dừng chân trước nhịp sống vội vã này.
Triệu Tử Nha tủm tỉm cười, cô khe khẽ cất cao giọng hát: "Người đang tới Scarborough Fair? Chàng từng là tình yêu đích thực của tôi. Hãy nói chàng may cho tôi một chiếc áo vải lanh, bằng mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương..."