Bên ngoài, Thành Hạo quay người nhìn về chiếc cửa trước mặt.
Cánh cửa tuy chỉ cần mở ra là có thể bước vào nhưng cũng thật khó để mở ra.
Bên trong cánh cửa có thiên thần nhỏ mà cậu mong ngóng từ rất lâu.
Cô gái mà cậu đã bao lâu nay muốn ôm vào lòng mà an ủi, âu yếm, muốn thay cô chịu hết mọi muộn phiền nhưng cô gái ấy vốn đã bị cuộc sống khó khăn tôi luyện thành sắt thép.
Thành Hạo sờ nhẹ lên cánh cửa kia, thứ rào cản duy nhất để cậu có thể lại gần cô mà thì thầm:
"Mất bao lâu để em mở lòng với tôi? Tôi sẽ chờ em."
Rồi như luyến tiếc vuốt v e cánh cửa rồi rời đi.
- ------
Phòng sát vách phòng của Viên Viên.
"Alo xếp ơi, có biến rồi.
Có người chụp được ảnh của Khương tiểu thư tới nhà chính, bọn họ lên bài đăng rồi.
Có cần tôi giải quyết vụ này không?"
Phía đầu dây bên kia hớt hải mà thông báo.
Thành Hạo một tay xếp tài liệu, một tay nghe máy đáp lại:
"Không cần ngăn cản.
Điều hướng dư luận nói tốt về Viên Viên.
Nếu không quá cần thiết không được công khai phân phận của cô ấy.
Nhân dịp này cắt đứt mộng tưởng của mấy nhà hào môn, kêu bọn họ quản con gái cho tốt."
Phía đầy dây bên kia nghe rõ mệnh lệnh cũng trả lời:
"Vâng đã rõ thưa sếp, em đi sắp xếp người làm ngay."
Thành Hạo đặt tài liệu trên bàn rồi cúp máy.
Chưa kịp định thần lại, một cô gái đã lao thẳng về phía cậu mà hốt hoảng:
"Sếp...!sếp ơi...!Thành Hạo, anh ở đâu.
Anh xem trang nhất báo mạng hôm nay chưa? Chuyện hôm nay về nhà chính lên báo rồi.
Bọn họ làm việc nhanh quá.
Anh không quan tâm sao?"
Viên Viên chạy tới trước mặt Thành Hạo, trên người là bộ đồ ngủ con thỏ, trên đầu vẫn cài băng đô con thỏ, hướng tới trước mặt Thành Hạo đang ngồi trên bàn làm việc phía đối diện mà trưng màn hình điện thoại đang hiển thị trang nhất báo ra.
Thành Hạo nhìn tờ báo rồi lại nhìn cô rồi cất tiếng:
"Báo có làm mờ đi rồi.
Che mất đi sự sinh đẹp của cô vợ hờ này.
Đúng là có chút đáng quan tâm."
Vừa nói xong, không khí trong căn phòng vô cùng kì lạ, khuôn mặt Viên Viên từ từ chuyển hồng dần sang ửng đỏ.
Còn bên phía kia Thành Hạo cũng nhìn cô cười đến vui vẻ.
Viên Viên nhận thấy dáng đứng của mình có phần quá phận, có chút không được đàng hoàng liền đứng thẳng dậy mà hỏi lại:
"Anh...anh...!đấy không phải là chuyện chính, chuyện chính là vấn đề này lên báo, tôi sau này làm sao có thể rút lui không một vết xước nào được chứ?"
Thành Hạo tay vẫn lật tài liệu, không nhanh không chậm đáp:
"Lỡ lúc đó em yêu tôi, không muốn rời xa rôi có phải là không cần rút lui không?"
Viên Viên vừa ngượng, vừa không biết đối đáp ra làm sao.
Cái con người này một hai là muốn cô thành toàn chuyện kia không chính đáng.
"Sếp à, anh đừng một hai muốn trêu trọc tôi.
Tôi cũng không phải dạng thiếu nữ gì rồi.
Đã tuổi đầu rồi, mấy cái thứ tình cảm nam nư vốn là khó hiểu đó, anh liền đừng nói với tôi.
Anh nên dành cho vị tiểu thư khuê các nào thì có lẽ đúng hơn và cần thiết hơn."
Người phía đối diện vừa nghe cũng vừa cau mày:
"Um.
Tôi sẽ xem sét tìm đối tượng khác.
Em yên tâm.
Khuya rồi về ngủ đi.
Ngày mai em vẫn phải đi làm bình thường đấy.
Bạn gái trên danh nghĩa của Triệu Thành Hạo."
Nghe đến từ cuối, trái tim Viên Viên như chững một nhịp, không biết là lo sợ với dọng nói ấy hay là lo sợ với nghĩa của câu nói ấy.
Không gian lại một lần nữa thay đổi như trùng xuống một khoảng.
"Vậy sếp cứ làm việc, tôi xin phép đi ngủ trước."
Vừa dứt câu, cô quay người hướng về cửa phòng mình mà bước đi.
Thành Hạo vừa lật tài liên vừa nói tiếp:
"Tôi kéo em vào được cũng tìm cách lôi em ra an toàn nên cứ yên tâm mà ở lại.
Hết hợp đồng sẽ không làm phiền em.".