Bảo Ngọc thấy có gì không đúng, liền bỏ tay đang bóp miệng Ngôn Vinh ra:
"Linh Linh à Linh Linh, cậu không được vì trai đẹp mà bán đứng bạn bè.
Dù có là tên này đi chăng nữa.
Mình kêu cậu nhét xương gà mà chứ có phải thịt gà đâu.
Phí của trời quá."
Ngôn Vinh lúc này rộ lên cười:
"Dương học muội, em làm rất tốt đấy."
Bảo Ngọc và Linh Linh rộ lên cười.
Bọn họ hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Bảo Ngọc được ăn uống no nê liền được đưa đi xét nghiệm lần một trong tuần.
Bỏ lại trong căn phòng là Khánh Linh và Ngôn Vinh dọn dẹp.
Bầu không khí rất hợp để tìm hiểu.
Bảo Ngọc trước khi đi không quên nháy mắt với hai người một cái.
Khánh Linh, ngại ngùng, chủ dám liếc nhìn Ngôn Vinh một cái.
Ngôn Vinh đã hiểu được đại ý.
Không để cô suy nghĩ nhiều thêm liền cất tiếng trước:
"Bảo Ngọc có người mình thích rồi.
Em đừng cố tiếp cận Bảo Ngọc nữa.
Học sinh năm nhất, vừa vào đội tuyển toán tuần đã làm cả đội rối loạn.
Dương Khánh Linh."
Khánh Linh cũng có chút bất ngờ trước câu nói kia nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói:
"Anh nói gì vậy, em không hiểu.
Nhưng em thấy đại ý là kêu em tránh xa cô gái xinh đẹp kia thì anh lầm to rồi ạ.
Cô ấy không phải của anh, anh lấy tư cách gì kêu em tránh xa đây."
Ngôn Vinh không biểu lộ xúc cảm mà đáp:
"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.
Dùng tôi làm mồi nhử để tiếp cận em ấy.
Chiêu này em dùng một lần rồi, không dùng được lần hai đâu."
Khánh Linh nhìn cậu, nở một nụ cười đầy sự toan tính nhưng cũng không kém phần đắc ý:
"Cô thỏ nhỏ này dính bẫy rồi.
Anh nhận ra cũng khá muộn đó."
Ngôn Vinh không nói gì vì quả thật qua biểu tình cô trúng bẫy rồi.
Không ngăn cản được Bảo Ngọc nhưng cậu không tin không đe dọa được Dương Kháng Linh này.
Bộp
Tiếng của rác được vứt vào thùng, kèm theo sau đó là một câu nói mang ngữ khí lạnh lùng:
"Em ấy là của tôi.
Dương Khánh Linh, tránh xa em ấy chút.
Em diễn cũng khá giỏi nhưng mà đừng tưởng một mình em biết diễn."
Khánh Linh không nói gì, với lấy giấy ăn ở trên bàn lau đôi bàn tay vừa dọn dẹp của mình rồi nhẹ nhàng thả xuống thùng rác cũng như cách cô thả nhẹ câu nói:
"Có giỏi thì anh diễn đi.
Cậu ấy sớm muộn cũng là của em.
Anh đừng mơ có cửa.
Hai người bên nhau còn lâu hơn em nhưng bằng chứng là cô ấy thân với em như với anh.
Không lâu nữa em sẽ trở thành bạn thân duy nhất của cô ấy.
Con gái mà sẽ dễ thân hơn, anh cũng hiểu mà đúng không?"
Khánh Linh nhìn cậu với ánh mắt một bụng đắc ý.
Ngôn Vinh cũng không chịu kém cạnh:
"Là vì em nói dối cô ấy nên mới vậy.
Khi mà lời nói dối hết hiệu lực liền chẳng còn thân thiết nữa.
Mối quan hệ từ lời nói dối rất dễ tan nát đó."
Ngôn Vinh không nói gì thêm, liền cầm cặp đi tìm Bảo Ngọc.
Kháng Linh cũn không nhanh không chậm đi theo sau.
"Chị y tá xinh đẹp, đẩy cao lên chút đi.
Oa...!Cao nữa lên."
Bảo Ngọc vì để hai người có không gian nói chuyện riêng xét nghiệm xong liền ra vườn sau bệnh viện cùng với mấy chị y tá chơi xích đu.
"Được được, đợi chị chút nha.
Liền đưa em bay lên ngay."
Bảo Ngọc càng chơi càng thích thú đến nỗi không muốn vào phòng bệnh.
Ở trong đó bí bách, cô muốn ở ngoài này hơn.
"Chơi vui quá nhỉ."
Một giọng nói lạnh tanh của Ngôn Vinh vang lên.
Bảo Ngọc có chút hoang mang nhìn Ngôn Vinh, theo sau là Khánh Linh.
Bảo Ngọc nhanh trí tạm biệt chị xinh đẹp tại gần chỗ Khánh Linh đằng sau, bỏ qua Ngôn Vinh trước mặt dò hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Hai người không nói chuyện tiếp hả? Nghe có vẻ cậu ta đang cáu gắt dữ lắm.
Lộ chuyện tôi giúp cậu rồi hả? Hay có biến gì đấy.
Nói để tôi còn ứng phó nào bây bi ơi."
Khánh Linh cũng chỉ cười buồn:
"Mình không biết nữa nhưng có vẻ anh ấy không thích mình cho lắm.
Rất lạnh nhạt với mình.
Có lẽ mình không nên làm quen với anh ấy thì hơn.
Có lẽ sự xuất hiện của mình là phiền phức cho anh ấy lắm."
Bảo Ngọc nhìn mĩ nhân như sắp rơi lệ có chút thương cảm mà thì thầm:
"Cậu thích ai không thích lại đi thích cái khúc gỗ này.
Thôi không sao, có mình ở đây cậu ta không dám tỏ thái độ gì đâu.
Yên tâm mình sẽ cố gắng tác hợp cho cậu với khúc gỗ này, thông não cậu ta ra."
Khánh Linh cũng không nói gì, nhìn Bảo Ngọc thân tình nói ra những lời nửa đùa cợt nửa thật lòng:
"Anh ấy không thích mình thì chúng mình đến với nhau đi, bỏ anh ấy qua một bên cũng được.
Mình thấy cậu tốt hơn anh ấy nhiều lần."
Bảo Ngọc bị câu nói đùa này khiến cho không biết ứng phí làm sao.
Không biết phải nói đùa hay không nhưng ngữ khí và ánh mắt lại mang vài phần chân thật.
Điều này kiến cô có chút khó sử.
Ngôn Vinh thấy hai người thì thầm thân mật không khỏi có chút bất mãn gằn từng chữ:
"Khương.
Bảo.
Ngọc.
Chị làm xong bài tập toán chưa?"
Bảo Ngọc có chút sững người.
Sao lại xưng chị em rồi.
Bình thường vẫn cậu tớ đàng hoàng mà nay cậu ta lại lấy tuổi ra đe dọa.
Có chút gì đó chẳng lành.
Khánh Linh cảm nhận đc bình dấm chua trước mặt hận không thể cười phá lên thành tiếng.
Coi phải giữ hình tượng không thể cười phá lên được.
Còn Bảo Ngọc vẫn ngây thơ chả biết gì mà đáp lại tỉnh bơ:
"Bảo Ngọc hoa gặp hoa thẹn, mấy gặp mây nhường này nhờ sự trợ giúp của Dương công chúa đây đã hoàn thành bài tập về nhà rùi đó.
Hai người thấy thế nào.
Siêu đáng khen chứ.".