Viên Viên có chút bất ngờ.
Vậy là Lục phu nhân có thể chính là mẹ cô.
Vậy cũng hiểu được tại sao hai người lại dễ thân nhau đến vậy.
Tình cảm máu mủ là một thứ thiêng liêng không thể bị chia cắt được.
"Vậy bây giờ cần làm gì để xác nhận mối quan hệ của em với bà ấy có đúng hay không? DNA rất khó để lấy được."
Thế An lúc này nhanh nhảu đáp ngay:
"Chúng tôi có kế hoạch rồi.
Lục phu nhân mỗi tháng đều tái khám một lần, đến lúc đó chỉ cần một sợi tóc của Tiểu Viên là được."
Viên Viên nghe vậy cũng biết được họ định làm gì.
Tính toán rất kĩ lưỡng.
Không hổ là Tứ Nhãn do công ty cô đặt.
Bọn họ ăn ý đến đáng sợ.
Anh em ruột còn không bằng được bốn người bọn họ.
- ----------
Phía Lục phu nhân.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
.
Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu
.
Người Tình Trong Gương
.
Thợ Sửa Giày
=====================================
"Lão Lục à...!tôi vừa gặp được một đứa trẻ vô cùng có duyên.
Nhìn thấy cô bé ấy tôi lại thấy nhớ con mình ông à.
Nếu mà con chúng ta còn sống cũng sẽ trạc tuổi."
Lão Lục kia không lên tiếng bởi chỉ là một bức ảnh.
Lục Lão đã mất trong một chuyến đi xa của gia đình họ.
Bà như thể nghe được tiếng đáp từ trong khung ảnh đang trong tay mà lại tiếp tục cười nói:
"Nếu được tôi muốn nhận đứa trẻ đó là con nuôi ông ạ.
Tôi không được chứng kiến nó lớn nhưng tôi được chứng kiến nó tiếp tục sống là được.
Ông thấy tôi có nên làm vậy không?"
Khung ảnh vẫn lặng ngắt chỉ như bà nghe được lời hồi âm vừa ý, khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng:
"Quản gia."
Bà cất giọng nhẹ nhàng mà gọi.
Vị quản gia kia ở bên ngoài cũng nhanh chóng đi vào nghe bà căn dặn.
"Thưa phu nhân, tôi đây."
Lục Giai Yên không nhanh không chậm ôn nhu mà đáp lại:
"Phiền ông tìm thông tin cô bé tôi gặp ở bãi biển.
Tôi muốn nhận đứa trẻ ấy làm con nuôi."
Quản gia thấy vẻ mặt vui vẻ của bà cũng không từ chối.
Lâu rồi ông không thấy được khuôn mặt vui vẻ đó của bà.
Rất lâu rồi kể từ khi gia đình họ xảy ra biến cố lớn.
Thời trước Lục gia vốn là một trong ngũ đại gia tộc lớn nhất tại Đế Đô.
Lục gia theo khuôn chế mẫu hệ nên Phu nhân trong nhà sẽ đứng ra cầm quyển hết thảy mọi việc, mọi hôn sự đều là ở rể.
Họ tuân thủ luật lệ riêng, lưu giữ nhiều truyền thông và văn hóa lớn.
Họ nổi tiếng với việc bán đấu giá và định giá những món đồ cổ.
Cùng với những lớp học văn hóa, cầm kì thi họa, thưởng trà,...!dành cho mọi tầng lớp.
Bên cạnh đó việc từ thiện cũng không kém cạnh, họ có rất nhiều sự kiện lớn nhỏ để giúp đỡ cho mọi lứa tuổi.
Có thể nói Lục gia là một thế gia hạnh phúc nhất Đế Đô.
Lục phu nhân sinh hạ được ba đứa trẻ, hai trai một gái út.
Vì sức khỏe của bà không tốt nên khi sinh hạ người con thứ ba về quê sống để thư giãn và tĩnh dưỡng.
Trên đường trở về nhà tổ để ra mắt họ hàng đứa cháu đích tôn chiếc xe bị rò rỉ dầu, thắng xe bị trục trặc không may xảy ra tai nạn.
Đứa con trai cả của bà bị thương nặng phải cấp cứu hết một đêm.
Con trai thứ bị mù hai mắt.
Còn Lục Lão không may qua đời ngay trên xe.
Đứa trẻ và bà được ông bao bọc trong lòng không bị thương nặng.
Bà vì sợ hãi quá độ mà ngất lịm đi.
Cho đến khi đứa trẻ trong lòng bị một người phụ nữ là lấy ra và mang đi mất.
Từ đó Lục gia nhà chính lui về ở ẩn.
Đại thiếu gia lên nắm quyền thay Lục phu nhân miễn cưỡng có chỗ đứng trong Đế Đô tiếp tục phát triển.
Bọn họ huy động vô số lực lượng đi tìm kiếm nhưng đều không nhận được tin tức vừa ý.
Nhị thiếu gia cũng được chữa trị bằng những nguồn thuốc quý hiếm nhưng đôi mắt của cậu không có khởi sắc.
Hy vọng rồi lại đẩy cậu xuống đáy của sự tuyệt vọng.
Dần dần từ một đứa trẻ vô tư hay nói hay cười liền yên ắng, chỉ nhốt mình trong phòng từ bỏ trị liệu..