Úy Minh Tuyệt đau đầu nhìn Hình Hòa say khướt trước mặt. Thì ra chiếu cố người sau rượu lại vất vả như vậy, trước kia thật đúng là làm khổ Hình Hòa rồi.
“Hình Hòa, đừng uống nữa.” Úy Minh Tuyệt chụp lấy tay Hình Hòa, ngăn không cho anh uống nữa. Hình Hòa cười cười với hắn, đổi sang tay kia, tiếp tục uống.
“Hình Hòa, cậu tại sao lại học theo tôi lúc trước mượn rượu tiêu sầu vậy? Tôi nhớ rõ cậu trước kia cũng khuyên tôi không được uống nhiều, nói uống rượu có hại cho sức khỏe, như thế nào cậu bây giờ cũng là như vậy rồi?” Úy Minh Tuyệt bắt đầu xài chiêu khích tướng.
Hình Hòa cũng không nói nhiều, vẫn chỉ cười cười, tiếp tục uống rượu. Úy Minh Tuyệt kéo hai tay Hình Hòa lại, “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết cậu bị làm sao không?”
Hình Hòa ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Úy Minh Tuyệt, trong mắt mang theo một chút đau thương. “Em ấy nói không nên gặp lại nữa… Là tôi xúc phạm tới em ấy rồi sao? Tôi làm sai rồi sao? Nhưng mà tôi là bởi vì thích em ấy quá… Minh Tuyệt, tôi nên làm như thế nào, anh dạy cho tôi đi…”
Minh Tuyệt từ lúc biết Hình Hòa tới nay, chưa bao giờ nhìn thấy anh có ánh mắt đau thương như vậy, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hình Hòa, giống như một người anh trai, “Tiểu Hòa, nói cho tôi biết thật cụ thể và tỉ mỉ, “em ấy” là ao? Các người đã xảy ra chuyện gì?”
Giống như là một đứa trẻ con, Hình Hòa ủy khuất nhào vào trong lòng Úy Minh Tuyệt. “Tôi thật sự rất thích em ấy, nhưng mà em ấy tại sao không để cho tôi nói hết… Tôi cảm giác rõ ràng em ấy cũng thích tôi mà, nhưng mà tại sao… tại sao?”
Úy Minh Tuyệt liên tục trấn an người bạn cũng là người em trong lòng, “Đừng khóc nữa, nếu người kia không muốn gặp lại cậu nữa, vậy cậu cũng đừng tìm đến người đó nữa. Trên đời này còn nhiều người lắm, nhiều người như vậy, cậu thích bộ dáng gì đi nữa, mặc kệ nam hay nữ tôi cũng giúp cậu tìm được!” Đáng giận, khuôn mặt luôn luôn tươi cười với người khác, thậm chí ngay cả lúc bang phái tranh đấu cũng không thể làm Hình Hòa đổi sắc, cư nhiên vì một “người ta” mà thất thường như thế. Đừng để cho hắn biết người kia là ai, nếu không nhất định sẽ trói người đó đến trước mặt Hình Hòa, buộc người đó dập đầu mấy trăm cái. Hình Hòa là người tốt như vậy, người kia hóa ra lại ngu tới mức mà bỏ qua!
“Tôi không muốn người khác…” Hình Hòa vô lực lắc đầu, “Tôi chỉ muốn một mình em ấy là đủ rồi… có em ấy thì tốt rồi…”
“Được được được, cậu nói đi em ấy là ai, tôi giúp cậu đi tìm.” Tìm được rồi trước sẽ thay Hình Hòa đánh cho một trận rồi tính sau.
“Em ấy? Em ấy là Phi Nhiên a… Phi Nhiên, Phi Nhiên…” Hình Hòa đem mặt anh vùi sâu vào trong lòng Úy Minh Tuyệt, men rượu dân lên làm anh có chút mờ mịt.
Phi Nhiên? Trương Phi Nhiên? Anh của Thước Mộng? Hai người bọn họ như thế nào lại… “Phi Nhiên? Là Trương Phi Nhiên anh của Mộng sao?” Úy Minh Tuyệt hỏi, Hình Hòa không nói gì, chỉ gật đầu vô thức. Úy Minh Tuyệt trong lòng thở phào một hơi. Từ khi Thước Mộng biết Phi Nhiên có tình ý với mìh, vẫn vì phụ tấm lòng của hắn mà hết sức áy náy, bây giờ nếu Hình Hòa thích Phi Nhiên, vậy thì đem hai người nhét vào một chỗ đi, tức thì giải quyết được áy náy trong lòng Thước Mộng, lại có thể giải quyết luôn một tình địch của mình, nhất cử lưỡng tiện mà!
“Tuyệt… các người…” Trên cầu thang, Thước Mộng quấn trong áo ngủ nhìn thấy hai người ôm nhau mà ngốc lăng. Ban đầu y đã ngủ rồi, nhưng mà ngủ được nửa giấc thì tỉnh lại, phát hiện Úy Minh Tuyệt còn chưa có lên lầu nghỉ ngơi, tò mò đi xuống xem thử, vậy mà…
“Tuyệt, anh với anh Hình Hòa… Xin lỗi, quấy rầy hai người…” Thước Mộng khổ sở xoay người lên lầu. Úy Minh Tuyệt trọng sắc khinh bạn cũng chẳng quản Hình Hòa đã ngủ say trong lòng, tiện tay quăng đại, liền đuổi theo Thước Mộng.
“Mộng, Mộng, em đừng hiểu lầm mà…” Úy Minh Tuyệt khẩn trương chụp lấy hai vai thước Mộng nhìn thẳng y, sợ y hiểu làm quan hệ giữa mình với Hình Hòa. Không sai, Hình Hòa trước kia quả thật bày tỏ với mình, nhưng đó là quá khứ, bây giờ Hình Hòa thích Phi Nhiên.
“Em cũng nhìn thấy rồi… Tuyệt, anh Hình Hòa chính là người tốt, em tin rằng anh ấy so với em càng yêu anh hơn… Em không giận hai người, thật sự… chúc hai người hạnh phúc!” Thước Mộng vừa nói, nước mắt liền rơi xuống.
“Chúc phúc cái rắm.” Thước Mộng không nghe mình giải thích, Úy Minh Tuyệt tức giận văng tục. Cẩn thận lau đi nước mắt của Thước Mộng. An ủi huynh đệ bị hiểu thành quan hệ tình nhân, thật đúng là thiệt thòi lớn mà. “Anh với Hình Hòa căn bản không có giống như em nghĩ đâu, em cẩn thận nghe anh nói là được rồi…” Úy Minh Tuyệt cười thế nâng cằm Thước Mộng, buộc người kia cũng phải nhìn thẳng vào mắt mình. Đem chuyện năm nhân hai bằng mười nhất nhất nói cho Thước Mộng. Bất quá, tâm tư hắn che dấu chuyện trước kia Hình Hòa thích mình cũng với người Hình Hòa thích bây giờ là Phi Nhiên.
“Thì ra anh Hình Hòa thất tình à… Xin lỗi, Tuyệt, em hiểu lầm hai người…” Thước Mộng xấu hổ cúi đầu. Đúng là, hai người chỉ ôm nhau thôi, động tác rất bình thường giữa anh em bạn bè với nhau, mình như thế nào lại phản ứng thành như vậy.
“Biết trách sai bọn anh là được rồi, bình dấm di động!” Thân mật cọ cọ lên chóp mũi Thước Mộng, đem tiểu yêu tinh bế lên trong lòng. “Nói, xin lỗi như thế nào?”
“Em không phải đã xin lỗi rồi sao… Anh còn muốn thế nào nữa?!”
“Em nói coi…” Úy Minh Tuyệt nhè nhàng cắn vành tai Thước Mộng. Thước Mộng thẹn thùng kiễng mũi chân hôn “chụt” lên má Úy Minh Tuyệt một cái.
“Như vậy đã được chưa!”
“Chưa có đủ… Mộng, không cần anh dạy cho em?” Một phát ôm lấy Thước Mộng, cười tà tà.
Thước Mộng ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, “Đừng mà, anh Hình Hòa còn đang ở dưới đấy…”
“Đừng lo, cậu ta uống rượu vô ngoan lắm, đã sớm ngủ say rồi, sẽ không lên đây quấy rầy chúng ta đâu.” Đá văng cánh cửa phòng ngủ, đem Thước Mộng nhét lên giường.
“Đừng mà, Tuyệt… Chúng ta bàn bạc một chút xem làm thế nào an ủi anh Hình Hòa đi, đừng…” Môi bị khóa chặt, bầu không khí quen thuộc lan tràn khắp không gian.
“Chuyện của Hình Hòa anh sẽ nghĩ cách, em không cần quan tâm. Em chỉ cần quan tâm chuyện của anh là được rồi…” Nói xong, lần nữa khóa kín môi Thước Mộng.
Trên tầng hai có hai người lửa tình bùng phát đến tận sáng, Hình Hòa đáng thương dưới lầy cả người mềm nhũn té lăn trên mặt đất, cả người lạnh run nhưng ngay cả sức để kêu người giúp cũng không có…
“Hình Hòa, đừng uống nữa.” Úy Minh Tuyệt chụp lấy tay Hình Hòa, ngăn không cho anh uống nữa. Hình Hòa cười cười với hắn, đổi sang tay kia, tiếp tục uống.
“Hình Hòa, cậu tại sao lại học theo tôi lúc trước mượn rượu tiêu sầu vậy? Tôi nhớ rõ cậu trước kia cũng khuyên tôi không được uống nhiều, nói uống rượu có hại cho sức khỏe, như thế nào cậu bây giờ cũng là như vậy rồi?” Úy Minh Tuyệt bắt đầu xài chiêu khích tướng.
Hình Hòa cũng không nói nhiều, vẫn chỉ cười cười, tiếp tục uống rượu. Úy Minh Tuyệt kéo hai tay Hình Hòa lại, “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết cậu bị làm sao không?”
Hình Hòa ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Úy Minh Tuyệt, trong mắt mang theo một chút đau thương. “Em ấy nói không nên gặp lại nữa… Là tôi xúc phạm tới em ấy rồi sao? Tôi làm sai rồi sao? Nhưng mà tôi là bởi vì thích em ấy quá… Minh Tuyệt, tôi nên làm như thế nào, anh dạy cho tôi đi…”
Minh Tuyệt từ lúc biết Hình Hòa tới nay, chưa bao giờ nhìn thấy anh có ánh mắt đau thương như vậy, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hình Hòa, giống như một người anh trai, “Tiểu Hòa, nói cho tôi biết thật cụ thể và tỉ mỉ, “em ấy” là ao? Các người đã xảy ra chuyện gì?”
Giống như là một đứa trẻ con, Hình Hòa ủy khuất nhào vào trong lòng Úy Minh Tuyệt. “Tôi thật sự rất thích em ấy, nhưng mà em ấy tại sao không để cho tôi nói hết… Tôi cảm giác rõ ràng em ấy cũng thích tôi mà, nhưng mà tại sao… tại sao?”
Úy Minh Tuyệt liên tục trấn an người bạn cũng là người em trong lòng, “Đừng khóc nữa, nếu người kia không muốn gặp lại cậu nữa, vậy cậu cũng đừng tìm đến người đó nữa. Trên đời này còn nhiều người lắm, nhiều người như vậy, cậu thích bộ dáng gì đi nữa, mặc kệ nam hay nữ tôi cũng giúp cậu tìm được!” Đáng giận, khuôn mặt luôn luôn tươi cười với người khác, thậm chí ngay cả lúc bang phái tranh đấu cũng không thể làm Hình Hòa đổi sắc, cư nhiên vì một “người ta” mà thất thường như thế. Đừng để cho hắn biết người kia là ai, nếu không nhất định sẽ trói người đó đến trước mặt Hình Hòa, buộc người đó dập đầu mấy trăm cái. Hình Hòa là người tốt như vậy, người kia hóa ra lại ngu tới mức mà bỏ qua!
“Tôi không muốn người khác…” Hình Hòa vô lực lắc đầu, “Tôi chỉ muốn một mình em ấy là đủ rồi… có em ấy thì tốt rồi…”
“Được được được, cậu nói đi em ấy là ai, tôi giúp cậu đi tìm.” Tìm được rồi trước sẽ thay Hình Hòa đánh cho một trận rồi tính sau.
“Em ấy? Em ấy là Phi Nhiên a… Phi Nhiên, Phi Nhiên…” Hình Hòa đem mặt anh vùi sâu vào trong lòng Úy Minh Tuyệt, men rượu dân lên làm anh có chút mờ mịt.
Phi Nhiên? Trương Phi Nhiên? Anh của Thước Mộng? Hai người bọn họ như thế nào lại… “Phi Nhiên? Là Trương Phi Nhiên anh của Mộng sao?” Úy Minh Tuyệt hỏi, Hình Hòa không nói gì, chỉ gật đầu vô thức. Úy Minh Tuyệt trong lòng thở phào một hơi. Từ khi Thước Mộng biết Phi Nhiên có tình ý với mìh, vẫn vì phụ tấm lòng của hắn mà hết sức áy náy, bây giờ nếu Hình Hòa thích Phi Nhiên, vậy thì đem hai người nhét vào một chỗ đi, tức thì giải quyết được áy náy trong lòng Thước Mộng, lại có thể giải quyết luôn một tình địch của mình, nhất cử lưỡng tiện mà!
“Tuyệt… các người…” Trên cầu thang, Thước Mộng quấn trong áo ngủ nhìn thấy hai người ôm nhau mà ngốc lăng. Ban đầu y đã ngủ rồi, nhưng mà ngủ được nửa giấc thì tỉnh lại, phát hiện Úy Minh Tuyệt còn chưa có lên lầu nghỉ ngơi, tò mò đi xuống xem thử, vậy mà…
“Tuyệt, anh với anh Hình Hòa… Xin lỗi, quấy rầy hai người…” Thước Mộng khổ sở xoay người lên lầu. Úy Minh Tuyệt trọng sắc khinh bạn cũng chẳng quản Hình Hòa đã ngủ say trong lòng, tiện tay quăng đại, liền đuổi theo Thước Mộng.
“Mộng, Mộng, em đừng hiểu lầm mà…” Úy Minh Tuyệt khẩn trương chụp lấy hai vai thước Mộng nhìn thẳng y, sợ y hiểu làm quan hệ giữa mình với Hình Hòa. Không sai, Hình Hòa trước kia quả thật bày tỏ với mình, nhưng đó là quá khứ, bây giờ Hình Hòa thích Phi Nhiên.
“Em cũng nhìn thấy rồi… Tuyệt, anh Hình Hòa chính là người tốt, em tin rằng anh ấy so với em càng yêu anh hơn… Em không giận hai người, thật sự… chúc hai người hạnh phúc!” Thước Mộng vừa nói, nước mắt liền rơi xuống.
“Chúc phúc cái rắm.” Thước Mộng không nghe mình giải thích, Úy Minh Tuyệt tức giận văng tục. Cẩn thận lau đi nước mắt của Thước Mộng. An ủi huynh đệ bị hiểu thành quan hệ tình nhân, thật đúng là thiệt thòi lớn mà. “Anh với Hình Hòa căn bản không có giống như em nghĩ đâu, em cẩn thận nghe anh nói là được rồi…” Úy Minh Tuyệt cười thế nâng cằm Thước Mộng, buộc người kia cũng phải nhìn thẳng vào mắt mình. Đem chuyện năm nhân hai bằng mười nhất nhất nói cho Thước Mộng. Bất quá, tâm tư hắn che dấu chuyện trước kia Hình Hòa thích mình cũng với người Hình Hòa thích bây giờ là Phi Nhiên.
“Thì ra anh Hình Hòa thất tình à… Xin lỗi, Tuyệt, em hiểu lầm hai người…” Thước Mộng xấu hổ cúi đầu. Đúng là, hai người chỉ ôm nhau thôi, động tác rất bình thường giữa anh em bạn bè với nhau, mình như thế nào lại phản ứng thành như vậy.
“Biết trách sai bọn anh là được rồi, bình dấm di động!” Thân mật cọ cọ lên chóp mũi Thước Mộng, đem tiểu yêu tinh bế lên trong lòng. “Nói, xin lỗi như thế nào?”
“Em không phải đã xin lỗi rồi sao… Anh còn muốn thế nào nữa?!”
“Em nói coi…” Úy Minh Tuyệt nhè nhàng cắn vành tai Thước Mộng. Thước Mộng thẹn thùng kiễng mũi chân hôn “chụt” lên má Úy Minh Tuyệt một cái.
“Như vậy đã được chưa!”
“Chưa có đủ… Mộng, không cần anh dạy cho em?” Một phát ôm lấy Thước Mộng, cười tà tà.
Thước Mộng ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, “Đừng mà, anh Hình Hòa còn đang ở dưới đấy…”
“Đừng lo, cậu ta uống rượu vô ngoan lắm, đã sớm ngủ say rồi, sẽ không lên đây quấy rầy chúng ta đâu.” Đá văng cánh cửa phòng ngủ, đem Thước Mộng nhét lên giường.
“Đừng mà, Tuyệt… Chúng ta bàn bạc một chút xem làm thế nào an ủi anh Hình Hòa đi, đừng…” Môi bị khóa chặt, bầu không khí quen thuộc lan tràn khắp không gian.
“Chuyện của Hình Hòa anh sẽ nghĩ cách, em không cần quan tâm. Em chỉ cần quan tâm chuyện của anh là được rồi…” Nói xong, lần nữa khóa kín môi Thước Mộng.
Trên tầng hai có hai người lửa tình bùng phát đến tận sáng, Hình Hòa đáng thương dưới lầy cả người mềm nhũn té lăn trên mặt đất, cả người lạnh run nhưng ngay cả sức để kêu người giúp cũng không có…