Sau ngày hôm đó, Phi Nhiên cùng Hình Hóa hai người không biết như thế nào lại rơi vào chiến tranh lạnh. Kì thật Hình Hòa mỗi ngày trở về nhà nhìn thấy Phi Nhiên, chung qui có rất nhiều điều muốn nói, rất muốn gắt gao ôm em vào trong lòng, nói ngàn lần vạn lần rằng anh yêu em, nhưng mà chưa nói ra khỏi miệng đã bị nghẹn lại.
Mà Phi Nhiên, vừa nghĩ đến Hình Hòa hiểu sai ý của mình, hiểu lầm thành em sẽ cùng người khác kết hôn, em liền nổi giận đầy một bụng. Em đã hi sinh nhiều như vậy, thế nhưng anh lại chẳng chịu tin em, thật là đáng giận mà.
Chiến tranh lạnh kéo dài sang ngày thứ ba, vừa tan ca Hình Hòa nhận được một cú điện thoại từ số lạ hoắc.
“Hình Hòa à? Ha ha, tôi là Y Đằng Tuấn Ngạn đây, anh vẫn còn thiếu tôi một chầu rượu đó. Thế nào, hôm nay có rảnh không, cùng nhau đi uống một li đi?” Thì ra là Y Đằng Tuấn Ngạn gọi đến.
Hình Hòa suy nghĩ một chút, dù sao tan ca về nhà, cũng là mặt lạnh đối diện với Phi Nhiên lạnh mặt. “Được rồi, chúng ta 6 giờ gặp ở quán bar XX nhé.”
Nói thêm vài câu, cúp điện thoại, Hình Hòa day day thái dương. Nhìn vào màn hình điện thoại di động trên tay, hình nền trên điện thoại chính là chụp hai người, không có động tác thân mật, nhưng mà người sáng suốt vừa nhìn vào là biết quan hệ hai người rất tốt. Kho hình trong điện thoại cơ hồ đều là hình chụp Phi Nhiên, Phi Nhiên đọc sách, Phi nhiên làm việc, Phi Nhiên ăn cơm, Phi Nhiên đang ngủ… Thậm chí còn có tấm hình gợi cảm cực điểm trần nửa người lúc mới tắm xong, đó là lần nào đó thừa dịp Phi Nhiên vừa tắm ra, lén lén chụp được.
Hình Hòa ôn nhu nhìn vào tấm hình, cuộc sống chung của cả hai từng lúc tích cóp lại mà có được, mặc dù không hề oanh oanh liệt liệt, nhưng mà vẫn vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Cả hai yêu nhau như vậy, tại sao chỉ vì một chuyện nhỏ mà chiến tranh lạnh chứ?
Lúc Y Đằng Tuấn Ngạn tới quán bar, vừa mới bước vô cửa liền nhìn thấy bóng người ngồi ở trong góc uống rượu một mình. Hắn không khỏi cảm khái, ngay cả nhiều năm đã qua như vậy, ánh sáng của người kia vẫn chói mắt như vậy.
“Hình Hòa, anh đã đến rồi? Tới sớm à.” Y Đằng Tuấn Ngạn ngồi bên cạnh Hình Hòa, vì trong quán bar ánh sáng hơi yếu, tới gần mới phát hiện sắc mặt Hình Hòa không tốt lắm, trên bàn đặt vài chai rượu, một chai cũng đã sắp cạn tới đáy. “Làm sao vậy, sắc mặt nhìn tệ quá? Thân thể có chỗ nào khó chịu hay là có chuyện gì không suôn sẻ vậy?”
“Không có gì.” Hình Hòa cười thản nhiên, rót li rượu đưa cho Y Đằng Tuấn Ngạn, “Anh tới trễ, phạt rượu.”
Nhận lấy cái li, Y Đằng Tuấn Ngạn cũng không giải thích gì, rất sảng khoái uống một hơi cạn sạch. Hình Hòa cũng không muốn nói gì thên, dù sao mình chung qui cũng có biện pháp để biết. Huống hồ, có thể là cho tinh thần Hình Hòa suy sụp như vậy, trước mắt ngoại trừ người kia ra chắc cũng chẳng thể còn ai khác.
“Được! Thật vui! Nào, chúng ta uống.” Thấy Y Đằng Tuấn Ngạn một hơi cạn sạch, Hình Hòa lại rót thêm một li, đồng thời cũng nốc cạn rượu trong li mình.
Nhìn li rượu trong tay, chất lỏng bên trong phản xạ lại ánh sáng mà ánh lên vầng sáng mê người. Y Đằng Tuấn Ngạn không có tiếp tục một hơi cạn sạch, mà nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ, “Rượu rất ngon, anh uống điên cuồng như vậy, có phải rất lãng phí không?”
Hình Hòa nhìn mắt Y Đằng Tuấn Ngạn, lại nốc thêm một li xuống bụng, nhìn cái li trống rỗng trong tay: “Rượu ngon đến thế nào, dù sao cũng chỉ để uống, đương nhiên nên dùng phương pháp của bản thân là được.”
Lúc này hai má của Hình Hòa đã đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút mê li. Người không biết có lẽ đều đã nghĩ rằng Hình Hòa đã say. Nhưng mà anh biết, anh không có say, đầu óc lúc này cực kì tỉnh táo. Nếu như thật sự có thể say rượu thì tốt rồi, như vậy anh sẽ không phải nhớ đến Phi Nhiên nữa. Nghĩ đến đó, lại tiếp tục uống cạn một li.
Y Đằng Tuấn Ngạn cũng không ngăn cản anh, một bên chậm rãi nếm từng hớp rượu nhỏ, một bên nhìn Hình Hòa hùng hục uống như trâu. Mấy chai rượu đã cạn sạch, Hình Hòa bắt đầu có chút tê lưỡi rồi, nhưng mà suy nghĩ lại như cũ cực kì thanh tỉnh. Mặt của Phi Nhiên lại hiện lên thật rõ trong đầu anh.
“Đáng giận!” Hình Hòa uống cạn li cuối cùng, còn muốn tiếp tục rót, mới phát hiện cái chai đã trống rỗng rồi. Y Đằng Tuấn Ngạn nhìn thấy như thế, vẫy bồi bàn, chỉ vài chai rượu khác (tà ác a tà ác, tuyệt đối không có ý tốt, uống nhiều loại rượu khác nhau thì là cách dễ say nhất.”
Cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, trên bàn tràn ngập vỏ chai rỗng. Hình Hòa xụi lơ trên ghế salon, đáng giận, uống nhiều như vậy, toàn thân đều mềm nhũn nghiêng ngả, nhưng tại sao đầu óc lại vẫn cứ tỉnh táo chứ?
“Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Nhìn đồng hồ một chút, không đợi Hình Hòa trả lời, Y Đằng Tuấn Ngạn tiện tay nâng Hình Hòa vô lực dậy.
Đi ra ngoài quán bar, gió mát thổi qua, Hình Hòa bắt đầu hối hận tại sao uống nhiều rượu quá. Vốn ban đầu chỉ là thân thể nhũn ra mà thôi, bây giờ lại chẳng còn hình tượng mà nôn ra xối xả.
“Hình Hòa, thế nào, có tốt không?” Y Đằng Tuấn Ngạn đỡ lấy Hình Hòa, rút khăn tay ra Hình Hòa lau đỡ.
Hình Hòa để mặc Y Đằng Tuấn Ngạn dìu, tay kia vô lực chống lên vách tường, “Tôi, tôi một chút sức, một chút sức cũng không còn rồi… Y Đằng, làm phiền anh, phiền anh gọi giúp tôi một chiếc taxi…” Nói xong, đầu lệch qua một bên, trầm lắng rơi vào giấc ngủ.
Y Đằng Tuấn Ngạn hai tay ôm Hình Hòa, kéo anh vào trong lòng ngực. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, hắn đã đợi 4 năm.
“Hôm nay rất mất hứng sao? Tôi đoán xem… Chính là cãi nhau với Phi Nhiên rồi phải không. Ha ha, hôm nay là anh cho tôi cơ hội này, cho nên không được trách tôi.” Nhìn Hình Hòa bình yên ngủ say trong lòng mình, Y Đằng Tuấn Ngạn không nhịn được mà hôn lên gương mặt đỏ ửng của anh một cái.
“Nhiên, Nhiên…” Hình Hòa mơ mơ màng màng nói mớ, hai chân mày nhíu chặt.
Ánh mắt Y Đằng Tuấn Ngạn dại ra, siết chặt hai tay thị uy. Tại sao say đến như vậy rồi trong lòng vẫn nghĩ đến kẻ kia, trong miệng cũng chỉ toàn gọi tên hắn ta?
“Hình Hòa, đêm nay tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Qua đêm nay, anh chính là của tôi. Anh còn muốn gọi tên Trương Phi Nhiên, nhân dịp đêm nay thì gọi cho hết đi. Chờ anh trở thành người của tôi rồi, anh chỉ có thể được phép gọi tên tôi.”
Mà Phi Nhiên, vừa nghĩ đến Hình Hòa hiểu sai ý của mình, hiểu lầm thành em sẽ cùng người khác kết hôn, em liền nổi giận đầy một bụng. Em đã hi sinh nhiều như vậy, thế nhưng anh lại chẳng chịu tin em, thật là đáng giận mà.
Chiến tranh lạnh kéo dài sang ngày thứ ba, vừa tan ca Hình Hòa nhận được một cú điện thoại từ số lạ hoắc.
“Hình Hòa à? Ha ha, tôi là Y Đằng Tuấn Ngạn đây, anh vẫn còn thiếu tôi một chầu rượu đó. Thế nào, hôm nay có rảnh không, cùng nhau đi uống một li đi?” Thì ra là Y Đằng Tuấn Ngạn gọi đến.
Hình Hòa suy nghĩ một chút, dù sao tan ca về nhà, cũng là mặt lạnh đối diện với Phi Nhiên lạnh mặt. “Được rồi, chúng ta 6 giờ gặp ở quán bar XX nhé.”
Nói thêm vài câu, cúp điện thoại, Hình Hòa day day thái dương. Nhìn vào màn hình điện thoại di động trên tay, hình nền trên điện thoại chính là chụp hai người, không có động tác thân mật, nhưng mà người sáng suốt vừa nhìn vào là biết quan hệ hai người rất tốt. Kho hình trong điện thoại cơ hồ đều là hình chụp Phi Nhiên, Phi Nhiên đọc sách, Phi nhiên làm việc, Phi Nhiên ăn cơm, Phi Nhiên đang ngủ… Thậm chí còn có tấm hình gợi cảm cực điểm trần nửa người lúc mới tắm xong, đó là lần nào đó thừa dịp Phi Nhiên vừa tắm ra, lén lén chụp được.
Hình Hòa ôn nhu nhìn vào tấm hình, cuộc sống chung của cả hai từng lúc tích cóp lại mà có được, mặc dù không hề oanh oanh liệt liệt, nhưng mà vẫn vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Cả hai yêu nhau như vậy, tại sao chỉ vì một chuyện nhỏ mà chiến tranh lạnh chứ?
Lúc Y Đằng Tuấn Ngạn tới quán bar, vừa mới bước vô cửa liền nhìn thấy bóng người ngồi ở trong góc uống rượu một mình. Hắn không khỏi cảm khái, ngay cả nhiều năm đã qua như vậy, ánh sáng của người kia vẫn chói mắt như vậy.
“Hình Hòa, anh đã đến rồi? Tới sớm à.” Y Đằng Tuấn Ngạn ngồi bên cạnh Hình Hòa, vì trong quán bar ánh sáng hơi yếu, tới gần mới phát hiện sắc mặt Hình Hòa không tốt lắm, trên bàn đặt vài chai rượu, một chai cũng đã sắp cạn tới đáy. “Làm sao vậy, sắc mặt nhìn tệ quá? Thân thể có chỗ nào khó chịu hay là có chuyện gì không suôn sẻ vậy?”
“Không có gì.” Hình Hòa cười thản nhiên, rót li rượu đưa cho Y Đằng Tuấn Ngạn, “Anh tới trễ, phạt rượu.”
Nhận lấy cái li, Y Đằng Tuấn Ngạn cũng không giải thích gì, rất sảng khoái uống một hơi cạn sạch. Hình Hòa cũng không muốn nói gì thên, dù sao mình chung qui cũng có biện pháp để biết. Huống hồ, có thể là cho tinh thần Hình Hòa suy sụp như vậy, trước mắt ngoại trừ người kia ra chắc cũng chẳng thể còn ai khác.
“Được! Thật vui! Nào, chúng ta uống.” Thấy Y Đằng Tuấn Ngạn một hơi cạn sạch, Hình Hòa lại rót thêm một li, đồng thời cũng nốc cạn rượu trong li mình.
Nhìn li rượu trong tay, chất lỏng bên trong phản xạ lại ánh sáng mà ánh lên vầng sáng mê người. Y Đằng Tuấn Ngạn không có tiếp tục một hơi cạn sạch, mà nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ, “Rượu rất ngon, anh uống điên cuồng như vậy, có phải rất lãng phí không?”
Hình Hòa nhìn mắt Y Đằng Tuấn Ngạn, lại nốc thêm một li xuống bụng, nhìn cái li trống rỗng trong tay: “Rượu ngon đến thế nào, dù sao cũng chỉ để uống, đương nhiên nên dùng phương pháp của bản thân là được.”
Lúc này hai má của Hình Hòa đã đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút mê li. Người không biết có lẽ đều đã nghĩ rằng Hình Hòa đã say. Nhưng mà anh biết, anh không có say, đầu óc lúc này cực kì tỉnh táo. Nếu như thật sự có thể say rượu thì tốt rồi, như vậy anh sẽ không phải nhớ đến Phi Nhiên nữa. Nghĩ đến đó, lại tiếp tục uống cạn một li.
Y Đằng Tuấn Ngạn cũng không ngăn cản anh, một bên chậm rãi nếm từng hớp rượu nhỏ, một bên nhìn Hình Hòa hùng hục uống như trâu. Mấy chai rượu đã cạn sạch, Hình Hòa bắt đầu có chút tê lưỡi rồi, nhưng mà suy nghĩ lại như cũ cực kì thanh tỉnh. Mặt của Phi Nhiên lại hiện lên thật rõ trong đầu anh.
“Đáng giận!” Hình Hòa uống cạn li cuối cùng, còn muốn tiếp tục rót, mới phát hiện cái chai đã trống rỗng rồi. Y Đằng Tuấn Ngạn nhìn thấy như thế, vẫy bồi bàn, chỉ vài chai rượu khác (tà ác a tà ác, tuyệt đối không có ý tốt, uống nhiều loại rượu khác nhau thì là cách dễ say nhất.”
Cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, trên bàn tràn ngập vỏ chai rỗng. Hình Hòa xụi lơ trên ghế salon, đáng giận, uống nhiều như vậy, toàn thân đều mềm nhũn nghiêng ngả, nhưng tại sao đầu óc lại vẫn cứ tỉnh táo chứ?
“Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Nhìn đồng hồ một chút, không đợi Hình Hòa trả lời, Y Đằng Tuấn Ngạn tiện tay nâng Hình Hòa vô lực dậy.
Đi ra ngoài quán bar, gió mát thổi qua, Hình Hòa bắt đầu hối hận tại sao uống nhiều rượu quá. Vốn ban đầu chỉ là thân thể nhũn ra mà thôi, bây giờ lại chẳng còn hình tượng mà nôn ra xối xả.
“Hình Hòa, thế nào, có tốt không?” Y Đằng Tuấn Ngạn đỡ lấy Hình Hòa, rút khăn tay ra Hình Hòa lau đỡ.
Hình Hòa để mặc Y Đằng Tuấn Ngạn dìu, tay kia vô lực chống lên vách tường, “Tôi, tôi một chút sức, một chút sức cũng không còn rồi… Y Đằng, làm phiền anh, phiền anh gọi giúp tôi một chiếc taxi…” Nói xong, đầu lệch qua một bên, trầm lắng rơi vào giấc ngủ.
Y Đằng Tuấn Ngạn hai tay ôm Hình Hòa, kéo anh vào trong lòng ngực. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, hắn đã đợi 4 năm.
“Hôm nay rất mất hứng sao? Tôi đoán xem… Chính là cãi nhau với Phi Nhiên rồi phải không. Ha ha, hôm nay là anh cho tôi cơ hội này, cho nên không được trách tôi.” Nhìn Hình Hòa bình yên ngủ say trong lòng mình, Y Đằng Tuấn Ngạn không nhịn được mà hôn lên gương mặt đỏ ửng của anh một cái.
“Nhiên, Nhiên…” Hình Hòa mơ mơ màng màng nói mớ, hai chân mày nhíu chặt.
Ánh mắt Y Đằng Tuấn Ngạn dại ra, siết chặt hai tay thị uy. Tại sao say đến như vậy rồi trong lòng vẫn nghĩ đến kẻ kia, trong miệng cũng chỉ toàn gọi tên hắn ta?
“Hình Hòa, đêm nay tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Qua đêm nay, anh chính là của tôi. Anh còn muốn gọi tên Trương Phi Nhiên, nhân dịp đêm nay thì gọi cho hết đi. Chờ anh trở thành người của tôi rồi, anh chỉ có thể được phép gọi tên tôi.”