Edit: Mèo Mũm Mĩm
"Cô sao vậy, đánh đi, sao không đánh nữa?" Nhất Ngạn ngước đầu lên khỏi cổ Thanh Hà, làm ra vẻ rất ngạc nhiên nhìn cô rồi chậc chậc hai tiếng nói: “Không phải cô rất ghét em sao?"
Thanh Hà không lên tiếng vì không muốn để cho cậu ta càng thêm đắc chí.
Nhất Ngạn vẫn cười, ngón tay trượt trên gương mặt trắng nõn của cô: “Cô nghĩ làm vậy thì sẽ khiến em mất đi hứng thú sao? Nhưng cô có biết hay không, chỉ cần nhìn mặt cô thôi là em đã không thể nhịn được rồi... Cô nói thử xem em nên bắt đầu từ trên hay dưới sẽ tốt hơn đây?"
Dù cậu nói gì đi nữa Thanh Hà vẫn rất sợ hãi: “Cậu giết tôi đi..."
Nhất Ngạn "hả" một tiếng: “Giết cô? Sao em có thể giết cô được? Em thích cô đến vậy kia mà."
Giờ đây Thanh Hà chỉ cảm thấy rằng nếu được cậu ta thích thì chi bằng chết đi còn hơn. Cô vĩnh viễn không thể đoán được trong lòng cậu ta đang suy nghĩ gì, nửa thật nửa giả, trêu cợt đùa bỡn, sự tình nghiêm trọng như vậy nhưng trong mắt cậu ta như thể chuyện chẳng đáng để nhắc tới. Ở cùng với cậu ta một giây thôi cũng giống như đang đi cáp treo mạo hiểm kích thích, kinh hồn táng đảm nhưng không thể làm gì được. Bị một người như vậy quấn lấy mà còn là học sinh của cô, hơn nữa, ngày nào bây giờ cũng phải đối mặt với loại chuyện này khiến... cô hận không thể...
Trong phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.
... Khương Biệt đã trở lại.
Hai mắt Thanh Hà lập tức phát sáng.
"Anh ta về khiến cô vui như vậy sao?" Nhất Ngạn lạnh lùng nói.
Không biết tại sao, Thanh Hà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta.
Một bộ quần áo được ném tới chỗ cô: “Mặc vào đi."
Thanh Hà sững sờ, còn chưa phản ứng kịp thì Nhất Ngạn đã cười nói: “Chẳng lẽ cô thật sự muốn anh ta thấy cô trong tình trạng lõa… thể thế này sao?"
"Hạ lưu!" Thanh Hà trốn vào trong chăn nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó đưa tay quẹt nước mắt trên mặt.
Nhất Ngạn ở bên cạnh thấy hình ảnh đó khóe môi hơi cong lên, hai tay vòng trước ngực nhưng không nói câu nào.
Tuy rằng cách một lớp mền nhưng Thanh Hà vẫn cảm thấy cứ như mình đang bị cưỡng gian bằng mắt, cảm giác này rất khó chịu đồng thời cũng rất khó diễn tả bằng lời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng không ai nói chuyện. Bầu không khí đang giằng co thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa…
Nhất Ngạn thu hồi tầm mắt nói: “Mời vào."
Khương Biệt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy họ thì cười cười nói: “Đi khắp nơi mà vẫn không tìm được hai người, thì ra ở đây à."
Nhất Ngạn cũng cười nói: “Cô giáo có chút không thoải mái nên em đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi một chút." Cậu ta quay đầu lại đưa lưng về phía Khương Biệt, kín đáo cười đểu với cô còn kéo dài âm cuối: “Cô giáo, đúng không?"
"Ừm." Môi Thanh Hà giật giật đáp lại bằng giọng cứng ngắc.
"Không thoải mái thật sao? Sắc mặt cô rất kỳ lạ." Khương Biệt hơi nghi ngờ hỏi lại.
Thanh Hà vội nói: “Không có gì, thật sự không có gì đâu." Cô cũng không hy vọng Khương Biệt biết sự việc vừa mới xảy ra. Nhưng những lời của Nhất Ngạn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô. Cậu ta là người dám nói dám làm, hoàn toàn không kiêng dè bất cứ điều gì cả. Mười phần thì có đến tám, chín phần sau này cậu ta sẽ thật sự hại Khương Biệt, cô phải nhắc nhở anh ta như thế nào đây? Lòng Thanh Hà rối như tơ vò.
Nhất Ngạn cười nói: “Sức khỏe cô giáo không được tốt, một khi đã mệt rồi thì không còn chút sức lực nào cả."
"Mệt?" Khương Biệt hỏi lặp lại.
Thanh Hà hiểu điều đó hơn ai hết nên môi liền trắng bệch, không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt Khương Biệt, còn Nhất Ngạn thì mặt không đổi sắc, tim không đập nói ở bên tai cô: “Vừa rồi hỏi cô giáo nhiều bài quá nên cô giáo chưa kịp tiêu hóa hết."
Khương Biệt cười: “Ra là vậy."
Đề tài này cứ thế được bỏ qua, tảng đá lớn trong lòng Thanh Hà rơi xuống nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhất Ngạn ở bên cạnh thì làm như không có việc gì, trò chuyện với Khương Biệt về những chủ đề khác. Khương Biệt kể chuyện hôm nay đến bệnh viện với vẻ mặt hơi có phần tức giận.
"Người ta là con gái từ vùng khác đến làm thuê mà cũng bị bọn chúng ra tay tàn độc như vậy."
Khương Biệt kể lại mọi chuyện cho hai người họ nghe nên tất cả sự chú ý của Thanh Hà đều chuyển sang chuyện này.
Trần Dĩnh từ Tứ Xuyên đến vùng này hồi đầu tháng, vốn muốn ở đây ổn định, làm thuê sống qua ngày. Chồng của bà bán thịt heo là Lạp Tam Luân thấy cô dễ thương xinh gái nên lừa cô lên xe, nói là cho cô quá giang một đoạn đường. Sau đó ông ta chở cô vào một con hẻm nhỏ vắng người, lấy chứng minh thư của cô sau đó ép cô về nhà mình để thực hiện hành vi đồi bại. Trần Dĩnh không được học nhiều, không am hiểu pháp luật nên đành cam chịu vì muốn lấy lại chứng minh thư đang bị ông ta giữ, về sau bị bà vợ họ Khâu phát hiện, từ đó nảy sinh xung đột. Cô thừa dịp hỗn loạn trốn thoát, sau đó lại xảy ra chuyện ở chợ bán thức ăn.
Vẻ mặt Thanh Hà có chút nặng nề.
Khương Biệt an ủi cô: “Đừng quá lo lắng. Gần đây ra ngoài phải cẩn thận, bọn xấu đang theo dõi cô đấy."
“Em nhất định sẽ chú ý đến an toàn của cô giáo, đi học, tan học, đi dạo phố... Một tấc cũng không rời." Nhất Ngạn nói.
Thanh Hà khó chịu ôm cánh tay, thấy da gà nổi lên lớp lớp. Cô gần như ngừng thở, trong lòng có khổ nhưng không nói thành lời. Khương Biệt nhìn thấy cả hai hòa hợp như vậy khẽ mỉm cười, nói: “Vậy tôi yên tâm rồi."
Nhất Ngạn cười nhẹ, chớp chớp mắt với anh ta: “Anh cứ yên tâm."
Thanh Hà nghe mà thấy mình như đang ở trong hầm băng. Lúc đến trường, Nhất Ngạn thật sự theo sát cô, một tấc cũng không rời.
Xung quanh đây chỉ có một trường trung học duy nhất nằm cạnh sườn núi. Ngọn núi ở đây dốc đứng, trường học nằm ở vị trí sườn núi bằng phẳng nhô ra bên ngoài, hai bên trái phải đều là vách đá nhô lên. Đường đi chỉ có một con đường nhỏ khoảng chừng một mét được con người tạo ra, bao bọc chung quanh chân núi, cuối con đường này nối tiếp với đường lên núi.
Con đường nhỏ này rất hẹp, giống như lơ lửng giữa lưng chừng núi, chung quanh chỉ có lan can bằng gỗ cao cỡ nửa người. Nếu lần đầu tiên đi qua con đường này, nhất định sẽ sợ tới mức hai chân bủn rủn, xụi lơ trên mặt đất. Trường học thì nằm trên nền đất bằng, hai bên rìa núi chỉ có một đường nhỏ xíu để đi.
Trước kia, mỗi lần đi qua con đường nhỏ này Thanh Hà rất sợ nên đi rất chậm, cũng không dám nhìn xuống phía dưới. Nhưng bây giờ thì khác, có Nhất Ngạn luôn đi theo phía sau nên bước chân cũng vô thức bước nhanh hơn, như thể chỉ muốn bỏ lại cậu ta càng xa càng tốt vậy.
"Cô giáo, cẩn thận đấy, nếu ngã xuống em không chắc sẽ kéo cô lên được đâu." Nhất Ngạn ở phía sau với theo nói đùa.
Thanh Hà làm như không nghe thấy nhưng trong lòng thì không ngừng chửi bới cậu ta. Nếu có thể nghĩ được cách thoát khỏi cậu ta thì tốt biết mấy.
Nhưng Nhất Ngạn hệt như kẹo da trâu dính chặt lên người cô, cho dù cô trốn đằng nào cũng không thoát khỏi cậu ta được.
Vì trong lòng luôn thấp thỏm không yên nên Thanh Hà suýt trượt chân ngã xuống dưới vách núi, may là Nhất Ngạn kịp thời kéo cô lại còn tiện thể ôm luôn cô vào lòng. Hai người đứng song song nên con đường nhỏ không còn dư ra khe hở nào nữa. Mông Thanh Hà đặt trên lan can, nửa người lơ lửng trên không nên lòng cô vô cùng hốt hoảng, bất an.
"Xem cô này, làm gì đổ mồ hôi đầm đìa như tắm vậy, sợ đến thế cơ à." Cậu ta móc khăn ra dịu dàng giúp cô lau mồ hôi.
"Buông tôi ra đi, lỡ ai thấy thì phải làm sao đây?"
Nhất Ngạn nói: “Giờ còn chưa tới sáu giờ, trừ hai người chúng ta thì đâu có ai ngốc đến nỗi dậy sớm như vậy nữa?"
Rõ ràng đang chế giễu chuyện cô dậy sớm... thằng nhóc này có lẽ là chúa ngủ nướng!
Thanh Hà tức giận nhìn cậu ta.
Nhất Ngạn hoàn toàn không thèm để ý đến, nhân cơ hội véo mặt cô một cái: “Cô làm gì được em nào?"
Thanh Hà thật sự không thể làm gì được cậu ta cả.
Khó khăn lắm cậu ta mới đồng ý buông cô ra.
Sau khi bóng lưng của hai người đã đi xa thì có mấy nữ sinh đi từ đằng sau tới, một người trong đó tóc bới cao thắt bím không tin dụi mắt mình: “Mình không nhìn lầm chứ, là cô Thanh Hà và..." Cô ta cẩn thận liếc nhìn sang cô gái da dẻ trắng trẻo, xinh đẹp, dáng người thướt tha ở bên cạnh: “Tố, cậu đừng quan tâm làm gì, có lẽ là mình nhìn lầm thôi..."
Vẻ mặt của cô gái tên "Tố" lạnh lẽo, cô ta cau mày, trầm tư nhìn con đường nhỏ phía trước bị sương mù bao phủ.
Lúc trước trường học là do một nhà giàu giấu tên quyên tặng, là công trình từ thiện. Mấy đời hiệu trưởng của ngôi trường này coi như đều có bản lĩnh, khổ luyện ở thâm sơn cùng cốc mới ra anh tài, hàng năm đều làm đơn xin cấp trên một khoản tiền lớn nên cơ sở, thiết bị của trường coi như không tệ.
Thanh Hà có tiết 3 và 4 vào buổi sáng, khi cô vừa bước vào lớp học thì cả đám học sinh đều rối rít chào hỏi: “Chào cô giáo..."
Cô cười bảo mọi người ngồi xuống, sửa lại giáo án đã chuẩn bị một chút sau đó bắt đầu giảng bài.
Hôm nay cô mặc chiếc váy liền áo màu trắng, vạt váy may theo kiểu ba tầng, vừa vặn che khuất đầu gối. Cổ áo hình tròn, vừa thuần thục lại vừa lịch sự tao nhã, trên sống mũi là gọng kính hơi mảnh, vừa nhìn đã biết là người luôn làm tấm gương sáng cho người khác.
Nhưng không ai biết dưới lớp quần áo của cô giáo ngoài mặt luôn đoan trang chính là một cơ thể làm say đắm lòng người.
Nhất Ngạn chống cằm, cười dịu dàng nhìn cô.
Thanh Hà đang cầm thước dạy học giảng bài. Lúc nhìn xuống dưới lớp, khi tầm mắt cô và cậu giao nhau thì lập tức thu về, mất tự nhiên vén sợi tóc rủ xuống bên má ra sau tai.
Nhất Ngạn cong môi cười.
Ngồi cùng bàn là Vương mập dùng cùi chỏ thúc cậu ta: “Sao hả, mình nói không sai đúng không? Cô giáo Thanh Hà tuyệt đối là bông hoa xinh đẹp nhất của trường chúng ta, khuôn mặt này, dáng người này..." Cậu ta vừa nói vừa chảy nước miếng.
Nhất Ngạn liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt giễu cợt, khinh thường với phản ứng của tên Vương mập.
Vương mập thấy vậy thì thần bí lẩm bẩm một mình.
Thanh Hà giảng xong bài cuối cùng thì bảo học sinh lấy vở ra bắt đầu làm bài tập còn mình ở trên bàn giáo viên chấm bài. Sau khi chấm xong, cô ôm sách giáo khoa đi xuống bục giảng, nhẹ chân đi qua đi lại ở lối đi giữa các dãy bàn, nhân tiện nhìn các học sinh đang làm bài.
Lúc đi qua dãy bàn gần cuối, cô đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt thâm trầm đang mỉm cười khiến cô sợ tới mức lập tức lui lại thì Nhất Ngạn đã giơ tay lên: “Cô giáo, em có bài này không hiểu lắm, cô có thể giảng cho em một chút không?"
Giọng nói của cậu ta ấm áp khiêm tốn, hoàn toàn là dáng vẻ của một học sinh ngoan.
Nhưng Thanh Hà thì biết rất rõ trong lòng cậu ta đang có tính toán gì, cô thầm mắng mình chủ quan nhưng tất cả học sinh đều đang nhìn hai người nên cô đành phải miễn cưỡng đi đến bên cạnh cậu ta.
"Cô sao vậy, đánh đi, sao không đánh nữa?" Nhất Ngạn ngước đầu lên khỏi cổ Thanh Hà, làm ra vẻ rất ngạc nhiên nhìn cô rồi chậc chậc hai tiếng nói: “Không phải cô rất ghét em sao?"
Thanh Hà không lên tiếng vì không muốn để cho cậu ta càng thêm đắc chí.
Nhất Ngạn vẫn cười, ngón tay trượt trên gương mặt trắng nõn của cô: “Cô nghĩ làm vậy thì sẽ khiến em mất đi hứng thú sao? Nhưng cô có biết hay không, chỉ cần nhìn mặt cô thôi là em đã không thể nhịn được rồi... Cô nói thử xem em nên bắt đầu từ trên hay dưới sẽ tốt hơn đây?"
Dù cậu nói gì đi nữa Thanh Hà vẫn rất sợ hãi: “Cậu giết tôi đi..."
Nhất Ngạn "hả" một tiếng: “Giết cô? Sao em có thể giết cô được? Em thích cô đến vậy kia mà."
Giờ đây Thanh Hà chỉ cảm thấy rằng nếu được cậu ta thích thì chi bằng chết đi còn hơn. Cô vĩnh viễn không thể đoán được trong lòng cậu ta đang suy nghĩ gì, nửa thật nửa giả, trêu cợt đùa bỡn, sự tình nghiêm trọng như vậy nhưng trong mắt cậu ta như thể chuyện chẳng đáng để nhắc tới. Ở cùng với cậu ta một giây thôi cũng giống như đang đi cáp treo mạo hiểm kích thích, kinh hồn táng đảm nhưng không thể làm gì được. Bị một người như vậy quấn lấy mà còn là học sinh của cô, hơn nữa, ngày nào bây giờ cũng phải đối mặt với loại chuyện này khiến... cô hận không thể...
Trong phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.
... Khương Biệt đã trở lại.
Hai mắt Thanh Hà lập tức phát sáng.
"Anh ta về khiến cô vui như vậy sao?" Nhất Ngạn lạnh lùng nói.
Không biết tại sao, Thanh Hà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta.
Một bộ quần áo được ném tới chỗ cô: “Mặc vào đi."
Thanh Hà sững sờ, còn chưa phản ứng kịp thì Nhất Ngạn đã cười nói: “Chẳng lẽ cô thật sự muốn anh ta thấy cô trong tình trạng lõa… thể thế này sao?"
"Hạ lưu!" Thanh Hà trốn vào trong chăn nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó đưa tay quẹt nước mắt trên mặt.
Nhất Ngạn ở bên cạnh thấy hình ảnh đó khóe môi hơi cong lên, hai tay vòng trước ngực nhưng không nói câu nào.
Tuy rằng cách một lớp mền nhưng Thanh Hà vẫn cảm thấy cứ như mình đang bị cưỡng gian bằng mắt, cảm giác này rất khó chịu đồng thời cũng rất khó diễn tả bằng lời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng không ai nói chuyện. Bầu không khí đang giằng co thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa…
Nhất Ngạn thu hồi tầm mắt nói: “Mời vào."
Khương Biệt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy họ thì cười cười nói: “Đi khắp nơi mà vẫn không tìm được hai người, thì ra ở đây à."
Nhất Ngạn cũng cười nói: “Cô giáo có chút không thoải mái nên em đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi một chút." Cậu ta quay đầu lại đưa lưng về phía Khương Biệt, kín đáo cười đểu với cô còn kéo dài âm cuối: “Cô giáo, đúng không?"
"Ừm." Môi Thanh Hà giật giật đáp lại bằng giọng cứng ngắc.
"Không thoải mái thật sao? Sắc mặt cô rất kỳ lạ." Khương Biệt hơi nghi ngờ hỏi lại.
Thanh Hà vội nói: “Không có gì, thật sự không có gì đâu." Cô cũng không hy vọng Khương Biệt biết sự việc vừa mới xảy ra. Nhưng những lời của Nhất Ngạn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô. Cậu ta là người dám nói dám làm, hoàn toàn không kiêng dè bất cứ điều gì cả. Mười phần thì có đến tám, chín phần sau này cậu ta sẽ thật sự hại Khương Biệt, cô phải nhắc nhở anh ta như thế nào đây? Lòng Thanh Hà rối như tơ vò.
Nhất Ngạn cười nói: “Sức khỏe cô giáo không được tốt, một khi đã mệt rồi thì không còn chút sức lực nào cả."
"Mệt?" Khương Biệt hỏi lặp lại.
Thanh Hà hiểu điều đó hơn ai hết nên môi liền trắng bệch, không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt Khương Biệt, còn Nhất Ngạn thì mặt không đổi sắc, tim không đập nói ở bên tai cô: “Vừa rồi hỏi cô giáo nhiều bài quá nên cô giáo chưa kịp tiêu hóa hết."
Khương Biệt cười: “Ra là vậy."
Đề tài này cứ thế được bỏ qua, tảng đá lớn trong lòng Thanh Hà rơi xuống nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhất Ngạn ở bên cạnh thì làm như không có việc gì, trò chuyện với Khương Biệt về những chủ đề khác. Khương Biệt kể chuyện hôm nay đến bệnh viện với vẻ mặt hơi có phần tức giận.
"Người ta là con gái từ vùng khác đến làm thuê mà cũng bị bọn chúng ra tay tàn độc như vậy."
Khương Biệt kể lại mọi chuyện cho hai người họ nghe nên tất cả sự chú ý của Thanh Hà đều chuyển sang chuyện này.
Trần Dĩnh từ Tứ Xuyên đến vùng này hồi đầu tháng, vốn muốn ở đây ổn định, làm thuê sống qua ngày. Chồng của bà bán thịt heo là Lạp Tam Luân thấy cô dễ thương xinh gái nên lừa cô lên xe, nói là cho cô quá giang một đoạn đường. Sau đó ông ta chở cô vào một con hẻm nhỏ vắng người, lấy chứng minh thư của cô sau đó ép cô về nhà mình để thực hiện hành vi đồi bại. Trần Dĩnh không được học nhiều, không am hiểu pháp luật nên đành cam chịu vì muốn lấy lại chứng minh thư đang bị ông ta giữ, về sau bị bà vợ họ Khâu phát hiện, từ đó nảy sinh xung đột. Cô thừa dịp hỗn loạn trốn thoát, sau đó lại xảy ra chuyện ở chợ bán thức ăn.
Vẻ mặt Thanh Hà có chút nặng nề.
Khương Biệt an ủi cô: “Đừng quá lo lắng. Gần đây ra ngoài phải cẩn thận, bọn xấu đang theo dõi cô đấy."
“Em nhất định sẽ chú ý đến an toàn của cô giáo, đi học, tan học, đi dạo phố... Một tấc cũng không rời." Nhất Ngạn nói.
Thanh Hà khó chịu ôm cánh tay, thấy da gà nổi lên lớp lớp. Cô gần như ngừng thở, trong lòng có khổ nhưng không nói thành lời. Khương Biệt nhìn thấy cả hai hòa hợp như vậy khẽ mỉm cười, nói: “Vậy tôi yên tâm rồi."
Nhất Ngạn cười nhẹ, chớp chớp mắt với anh ta: “Anh cứ yên tâm."
Thanh Hà nghe mà thấy mình như đang ở trong hầm băng. Lúc đến trường, Nhất Ngạn thật sự theo sát cô, một tấc cũng không rời.
Xung quanh đây chỉ có một trường trung học duy nhất nằm cạnh sườn núi. Ngọn núi ở đây dốc đứng, trường học nằm ở vị trí sườn núi bằng phẳng nhô ra bên ngoài, hai bên trái phải đều là vách đá nhô lên. Đường đi chỉ có một con đường nhỏ khoảng chừng một mét được con người tạo ra, bao bọc chung quanh chân núi, cuối con đường này nối tiếp với đường lên núi.
Con đường nhỏ này rất hẹp, giống như lơ lửng giữa lưng chừng núi, chung quanh chỉ có lan can bằng gỗ cao cỡ nửa người. Nếu lần đầu tiên đi qua con đường này, nhất định sẽ sợ tới mức hai chân bủn rủn, xụi lơ trên mặt đất. Trường học thì nằm trên nền đất bằng, hai bên rìa núi chỉ có một đường nhỏ xíu để đi.
Trước kia, mỗi lần đi qua con đường nhỏ này Thanh Hà rất sợ nên đi rất chậm, cũng không dám nhìn xuống phía dưới. Nhưng bây giờ thì khác, có Nhất Ngạn luôn đi theo phía sau nên bước chân cũng vô thức bước nhanh hơn, như thể chỉ muốn bỏ lại cậu ta càng xa càng tốt vậy.
"Cô giáo, cẩn thận đấy, nếu ngã xuống em không chắc sẽ kéo cô lên được đâu." Nhất Ngạn ở phía sau với theo nói đùa.
Thanh Hà làm như không nghe thấy nhưng trong lòng thì không ngừng chửi bới cậu ta. Nếu có thể nghĩ được cách thoát khỏi cậu ta thì tốt biết mấy.
Nhưng Nhất Ngạn hệt như kẹo da trâu dính chặt lên người cô, cho dù cô trốn đằng nào cũng không thoát khỏi cậu ta được.
Vì trong lòng luôn thấp thỏm không yên nên Thanh Hà suýt trượt chân ngã xuống dưới vách núi, may là Nhất Ngạn kịp thời kéo cô lại còn tiện thể ôm luôn cô vào lòng. Hai người đứng song song nên con đường nhỏ không còn dư ra khe hở nào nữa. Mông Thanh Hà đặt trên lan can, nửa người lơ lửng trên không nên lòng cô vô cùng hốt hoảng, bất an.
"Xem cô này, làm gì đổ mồ hôi đầm đìa như tắm vậy, sợ đến thế cơ à." Cậu ta móc khăn ra dịu dàng giúp cô lau mồ hôi.
"Buông tôi ra đi, lỡ ai thấy thì phải làm sao đây?"
Nhất Ngạn nói: “Giờ còn chưa tới sáu giờ, trừ hai người chúng ta thì đâu có ai ngốc đến nỗi dậy sớm như vậy nữa?"
Rõ ràng đang chế giễu chuyện cô dậy sớm... thằng nhóc này có lẽ là chúa ngủ nướng!
Thanh Hà tức giận nhìn cậu ta.
Nhất Ngạn hoàn toàn không thèm để ý đến, nhân cơ hội véo mặt cô một cái: “Cô làm gì được em nào?"
Thanh Hà thật sự không thể làm gì được cậu ta cả.
Khó khăn lắm cậu ta mới đồng ý buông cô ra.
Sau khi bóng lưng của hai người đã đi xa thì có mấy nữ sinh đi từ đằng sau tới, một người trong đó tóc bới cao thắt bím không tin dụi mắt mình: “Mình không nhìn lầm chứ, là cô Thanh Hà và..." Cô ta cẩn thận liếc nhìn sang cô gái da dẻ trắng trẻo, xinh đẹp, dáng người thướt tha ở bên cạnh: “Tố, cậu đừng quan tâm làm gì, có lẽ là mình nhìn lầm thôi..."
Vẻ mặt của cô gái tên "Tố" lạnh lẽo, cô ta cau mày, trầm tư nhìn con đường nhỏ phía trước bị sương mù bao phủ.
Lúc trước trường học là do một nhà giàu giấu tên quyên tặng, là công trình từ thiện. Mấy đời hiệu trưởng của ngôi trường này coi như đều có bản lĩnh, khổ luyện ở thâm sơn cùng cốc mới ra anh tài, hàng năm đều làm đơn xin cấp trên một khoản tiền lớn nên cơ sở, thiết bị của trường coi như không tệ.
Thanh Hà có tiết 3 và 4 vào buổi sáng, khi cô vừa bước vào lớp học thì cả đám học sinh đều rối rít chào hỏi: “Chào cô giáo..."
Cô cười bảo mọi người ngồi xuống, sửa lại giáo án đã chuẩn bị một chút sau đó bắt đầu giảng bài.
Hôm nay cô mặc chiếc váy liền áo màu trắng, vạt váy may theo kiểu ba tầng, vừa vặn che khuất đầu gối. Cổ áo hình tròn, vừa thuần thục lại vừa lịch sự tao nhã, trên sống mũi là gọng kính hơi mảnh, vừa nhìn đã biết là người luôn làm tấm gương sáng cho người khác.
Nhưng không ai biết dưới lớp quần áo của cô giáo ngoài mặt luôn đoan trang chính là một cơ thể làm say đắm lòng người.
Nhất Ngạn chống cằm, cười dịu dàng nhìn cô.
Thanh Hà đang cầm thước dạy học giảng bài. Lúc nhìn xuống dưới lớp, khi tầm mắt cô và cậu giao nhau thì lập tức thu về, mất tự nhiên vén sợi tóc rủ xuống bên má ra sau tai.
Nhất Ngạn cong môi cười.
Ngồi cùng bàn là Vương mập dùng cùi chỏ thúc cậu ta: “Sao hả, mình nói không sai đúng không? Cô giáo Thanh Hà tuyệt đối là bông hoa xinh đẹp nhất của trường chúng ta, khuôn mặt này, dáng người này..." Cậu ta vừa nói vừa chảy nước miếng.
Nhất Ngạn liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt giễu cợt, khinh thường với phản ứng của tên Vương mập.
Vương mập thấy vậy thì thần bí lẩm bẩm một mình.
Thanh Hà giảng xong bài cuối cùng thì bảo học sinh lấy vở ra bắt đầu làm bài tập còn mình ở trên bàn giáo viên chấm bài. Sau khi chấm xong, cô ôm sách giáo khoa đi xuống bục giảng, nhẹ chân đi qua đi lại ở lối đi giữa các dãy bàn, nhân tiện nhìn các học sinh đang làm bài.
Lúc đi qua dãy bàn gần cuối, cô đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt thâm trầm đang mỉm cười khiến cô sợ tới mức lập tức lui lại thì Nhất Ngạn đã giơ tay lên: “Cô giáo, em có bài này không hiểu lắm, cô có thể giảng cho em một chút không?"
Giọng nói của cậu ta ấm áp khiêm tốn, hoàn toàn là dáng vẻ của một học sinh ngoan.
Nhưng Thanh Hà thì biết rất rõ trong lòng cậu ta đang có tính toán gì, cô thầm mắng mình chủ quan nhưng tất cả học sinh đều đang nhìn hai người nên cô đành phải miễn cưỡng đi đến bên cạnh cậu ta.