Ngày đến cũng đã đến. Thanh Hà lịch lãm trong bộ đồ thể thao khỏe khoắn mà không kém phần sang trọng. Còn Thư thì khổ hơn, phải đóng giả vai học sinh với cặp kính dày cộm, mái tóc buộc hai bên kiểu " Em ở nhà quê mới lên, nên em không biết gì?" .
Thật sự soi mình trong gương, Quỳnh Thư không thể nhận ra một cô nàng cá tính, đầy nhiệt huyết của ngày nào mà thay vào đó là một con bé mặt búng da sữa ngoan ngoãn hiền lành. Nói cho oai chứ, đeo cái kính vào trông mặt đến là ngu, đôi mắt thì ngơ ngơ lại được bà cô Hà đeo cho thêm cái nơ hồng chấm bi vào mắt kiếng. Đây phải gọi là Nobita phiên bản Việt Nam chính hiệu.
-Nhìn ta giống bà bói lên đồng rồi đấy, tha cho ta đi. Thư bực mình, lấy cặp sách đeo vào người chuẩn bị đi học.
-Thôi, cứ coi đây là kỉ niệm trở về tuổi thơ đi. Ta đã cho mi vé rồi,mi chỉ việc đi thôi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trường trung học phổ thông Cẩm Bàng.
Người ta nói rằng:'Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò" cấm có sai mà. Bước vào trường mà cứ ngỡ bước nhầm vào một nơi quái quỷ nào đó. Ngôi trường khá là khang trang với những đống rác đồ sộ được xếp tầng tầng lớp lớp ở hai góc sân trường.
-Này, Hà ơi, liệu chúng ta có ổn không, nhìn khung cảnh" khang trang mà đồ sô" ta thấy ngợp thở rồi đấy.
-Chắc không sao đâu? Đi gặp ông hiệu trưởng đi.
Nói rồi hai cô bạn nắm tay nhau như một mẹ một con đi trên sân trường. (Giống thiệt mà).
Đà Lạt lại một ngày sương mù dày đặc. Bây giờ mới là sáu giờ ba mươi nên sân trường còn khá vắng bóng người. Nhìn thấy cảnh tượng nên thơ mà Quỳnh Thư đã cho ra một bài thơ độc đáo:
" Bước tới trường em mây mù nhiều
Cảnh vật vắng vẻ bóng cô liêu
Cao cao ríu tít tiếng chim hót
Lác đác trên sân mấy "Thúy Kiều".( Mấy bả lao công đó ạ).
Trời còn khá sớm thế mà ông Hiệu trưởng đã có mặt ở trường từ lúc nào rồi. Thật đáng là một bậc tiền bối đi trước làm gương cho thế hệ sau tiếp thu. Khổ nỗi cái bọn học sinh trường này có mắt không tròng. Một tấm gương cao sáng bóng sáng chói sáng lóa sáng đến đui cả mắt mà không biết học tập theo mà lại đi bái sư "Tặc Răng" nhí đu cây, leo tường...
Xách chiếc ba lô đủng đu trên tay, Quỳnh Thư vừa nhảy chân sáo vừa hát véo von..."Hôm nay em đến trường, bạn đánh em gần chết ớ ơ, bao nhiêu bạn quay phim, một mình em đánh tiếp. Con thì la o ó, con thì gáy khò khò..."
"Bụp" Thanh Hà thẳng tay giáng một cú trúng đầu cô:" Đây là trường học, hát linh tinh cái gì vậy?"
-Không được thì thôi hát bài khác, làm gì mà đánh người ta như thế!!-Thư xoa xoa cục u trên đầu rồi lại tiếp tục chương trình ca nhạc buổi sáng:- Nghe người ta hát lại đây nè:
-" Nhà Hà bên bến sông..... có cây cầu bằng bê tông, chiều nào Hà cũng đi đánh cầu lông, một hôm đi dép tông, Hà ngã dập cả mông í a, mặt sưng hai má hồng nè! ngại quá ngại quá!! Rồi...Chợt Thùy Linh ghé qua kéo theo nàng ...
"Bụp" Có muốn chết không hả?
Thanh Hà nổi điên với con bạn hồn nhiên thơ mộng. Thật đáng buồn khi Showbiz đã bỏ lỡ một thiên tài nhạc chế khùng điên này.
Cuối cùng thì cũng đã đến phòng Hiệu Trưởng. Đó là một căn phòng cũ kĩ nằm cuối hành lang tầng ba cổ kính. Chiếc cánh cửa bằng gỗ khang trang vang lên những tiếng " kẽo kẹt" vui tai của lũ mọt đã được mở sang hai bên như chào đón cặp đôi cô giáo-học trò mới vậy?
-Cháu chào chú! Dạ cháu là Thanh Hà người mà đã liên lạc với chú từ hôm trước đấy ạ!
Tiếp lời Hà thì Thư cũng hết mực tỏ ra mình là một học sinh gương mẫu:
-Dạ, con chào thầy ạ!! Con tên Quỳnh Thư năm nay con 18 tuổi.
-Chào cháu, chào con! Ông hiệu trưởng cười hiền nhìn hai người đối diện rồi tiếp lời-Ta đã xem hồ sơ của cháu rồi. Nhà trường bây giờ đang thiếu vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp 12-a2. Cháu vào đấy giúp bác quản lí nhé! Còn cô nhóc kia là họ hàng với cháu à, thế thì cho nó vô luôn lớp 12a2 đi.
-Vâng ạ! Thanh Hà, Quỳnh Thư cùng cười đáp lại.
Nhận lấy tập hồ sơ, sổ ghi đầu bài và một vài thứ liên quan đến lớp 12a2 mà hai người không khỏi rùng mình. Đây quả là một lớp bá đạo. Nhưng không sao, một khi Thanh Hà đã ra tay thì gạo say ra cám nên khỏi lo. Bóng ma học đường chính xác là đây...khà khà...
(Truyện ế quá à, dạo này au bị ốm nên chap ngắn lại không hay, xin lỗi m.n nha. Mong mọi người đừng bỏ fic của au, ủng hộ au nha!!)
Ngày đến cũng đã đến. Thanh Hà lịch lãm trong bộ đồ thể thao khỏe khoắn mà không kém phần sang trọng. Còn Thư thì khổ hơn, phải đóng giả vai học sinh với cặp kính dày cộm, mái tóc buộc hai bên kiểu " Em ở nhà quê mới lên, nên em không biết gì?" .
Thật sự soi mình trong gương, Quỳnh Thư không thể nhận ra một cô nàng cá tính, đầy nhiệt huyết của ngày nào mà thay vào đó là một con bé mặt búng da sữa ngoan ngoãn hiền lành. Nói cho oai chứ, đeo cái kính vào trông mặt đến là ngu, đôi mắt thì ngơ ngơ lại được bà cô Hà đeo cho thêm cái nơ hồng chấm bi vào mắt kiếng. Đây phải gọi là Nobita phiên bản Việt Nam chính hiệu.
-Nhìn ta giống bà bói lên đồng rồi đấy, tha cho ta đi. Thư bực mình, lấy cặp sách đeo vào người chuẩn bị đi học.
-Thôi, cứ coi đây là kỉ niệm trở về tuổi thơ đi. Ta đã cho mi vé rồi,mi chỉ việc đi thôi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trường trung học phổ thông Cẩm Bàng.
Người ta nói rằng:'Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò" cấm có sai mà. Bước vào trường mà cứ ngỡ bước nhầm vào một nơi quái quỷ nào đó. Ngôi trường khá là khang trang với những đống rác đồ sộ được xếp tầng tầng lớp lớp ở hai góc sân trường.
-Này, Hà ơi, liệu chúng ta có ổn không, nhìn khung cảnh" khang trang mà đồ sô" ta thấy ngợp thở rồi đấy.
-Chắc không sao đâu? Đi gặp ông hiệu trưởng đi.
Nói rồi hai cô bạn nắm tay nhau như một mẹ một con đi trên sân trường. (Giống thiệt mà).
Đà Lạt lại một ngày sương mù dày đặc. Bây giờ mới là sáu giờ ba mươi nên sân trường còn khá vắng bóng người. Nhìn thấy cảnh tượng nên thơ mà Quỳnh Thư đã cho ra một bài thơ độc đáo:
" Bước tới trường em mây mù nhiều
Cảnh vật vắng vẻ bóng cô liêu
Cao cao ríu tít tiếng chim hót
Lác đác trên sân mấy "Thúy Kiều".( Mấy bả lao công đó ạ).
Trời còn khá sớm thế mà ông Hiệu trưởng đã có mặt ở trường từ lúc nào rồi. Thật đáng là một bậc tiền bối đi trước làm gương cho thế hệ sau tiếp thu. Khổ nỗi cái bọn học sinh trường này có mắt không tròng. Một tấm gương cao sáng bóng sáng chói sáng lóa sáng đến đui cả mắt mà không biết học tập theo mà lại đi bái sư "Tặc Răng" nhí đu cây, leo tường...
Xách chiếc ba lô đủng đu trên tay, Quỳnh Thư vừa nhảy chân sáo vừa hát véo von..."Hôm nay em đến trường, bạn đánh em gần chết ớ ơ, bao nhiêu bạn quay phim, một mình em đánh tiếp. Con thì la o ó, con thì gáy khò khò..."
"Bụp" Thanh Hà thẳng tay giáng một cú trúng đầu cô:" Đây là trường học, hát linh tinh cái gì vậy?"
-Không được thì thôi hát bài khác, làm gì mà đánh người ta như thế!!-Thư xoa xoa cục u trên đầu rồi lại tiếp tục chương trình ca nhạc buổi sáng:- Nghe người ta hát lại đây nè:
-" Nhà Hà bên bến sông..... có cây cầu bằng bê tông, chiều nào Hà cũng đi đánh cầu lông, một hôm đi dép tông, Hà ngã dập cả mông í a, mặt sưng hai má hồng nè! ngại quá ngại quá!! Rồi...Chợt Thùy Linh ghé qua kéo theo nàng ...
"Bụp" Có muốn chết không hả?
Thanh Hà nổi điên với con bạn hồn nhiên thơ mộng. Thật đáng buồn khi Showbiz đã bỏ lỡ một thiên tài nhạc chế khùng điên này.
Cuối cùng thì cũng đã đến phòng Hiệu Trưởng. Đó là một căn phòng cũ kĩ nằm cuối hành lang tầng ba cổ kính. Chiếc cánh cửa bằng gỗ khang trang vang lên những tiếng " kẽo kẹt" vui tai của lũ mọt đã được mở sang hai bên như chào đón cặp đôi cô giáo-học trò mới vậy?
-Cháu chào chú! Dạ cháu là Thanh Hà người mà đã liên lạc với chú từ hôm trước đấy ạ!
Tiếp lời Hà thì Thư cũng hết mực tỏ ra mình là một học sinh gương mẫu:
-Dạ, con chào thầy ạ!! Con tên Quỳnh Thư năm nay con tuổi.
-Chào cháu, chào con! Ông hiệu trưởng cười hiền nhìn hai người đối diện rồi tiếp lời-Ta đã xem hồ sơ của cháu rồi. Nhà trường bây giờ đang thiếu vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp -a. Cháu vào đấy giúp bác quản lí nhé! Còn cô nhóc kia là họ hàng với cháu à, thế thì cho nó vô luôn lớp a đi.
-Vâng ạ! Thanh Hà, Quỳnh Thư cùng cười đáp lại.
Nhận lấy tập hồ sơ, sổ ghi đầu bài và một vài thứ liên quan đến lớp a mà hai người không khỏi rùng mình. Đây quả là một lớp bá đạo. Nhưng không sao, một khi Thanh Hà đã ra tay thì gạo say ra cám nên khỏi lo. Bóng ma học đường chính xác là đây...khà khà...
(Truyện ế quá à, dạo này au bị ốm nên chap ngắn lại không hay, xin lỗi m.n nha. Mong mọi người đừng bỏ fic của au, ủng hộ au nha!!)