Trở về khách sạn với gương mặt mệt mỏi Quỳnh Thư không thèm thay quần áo mà lăn ngay ra giường. Kể ra thì cái lí do mà khiến cô mỏi cũng rất chi củ chuối đó là cười nhiều méo miệng. Cho nên từ lúc ở trường đến giờ cứ phải chu môi chu mỏ để kéo lại thế cân bằng.
Còn Thanh Hà thì mệt mỏi hơn khi nhận chức giáo viên chủ nhiệm của 12a2 và cũng chính là lớp của em gái mình. Nhìn biểu hiện vui vẻ của con bé ngày hôm nay cô cũng đỡ phiền lòng. Còn về kết quả học tập của nó may thay là cũng nằm trong danh sách học khá của lớp. Chắc hẳn mọi người thắc mắc là tại sao em gái Thanh Hà không nhận ra cô đúng không? Đó là vì cô đã cải trang một chút. Ba năm xa em gái và chỉ nghe được giọng nói của nhau qua những cú điện thoại thì khi ra ngoài đời thực kiếm nhau thật là khó. Nhưng có một điều tuyệt vời nhất là cô em gái của cô vẫn an toàn và vui vẻ.
----------------------------------Một ngày nữa lại bắt đầu-------------------------------------
Mới bốn giờ sáng mà Quỳnh Thư đã bị Thanh Hà lôi dạy đi tập thể dục.
-Cho tao ngủ tí đi, hôm qua ta đã phải giúp mày soạn giáo án rồi mà. Quỳnh Thư úp mặt xuống gối, vẫn tiếng ngái ngủ mà đáp.
-Nói-lần-cuối, có-dậy-không?? Thanh Hà đứng thẳng hai tay chống hông, giọng nói của cô rất ư là " nhỏ nhẹ" nhưng mà mang một tà khí vô cùng âm u ...
Rồi chả ai bảo nhau câu nào, Quỳnh Thư chạy nhanh vào làm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị.
Đà Lạt sáng sớm vô cùng lạnh, mặc chiếc áo khoác dày rồi mà Quỳnh Thư vẫn còn run.
Những con đường mang nét âm u mờ ảo dưới tác động của những ánh đèn vàng cao áp. Chưa kể những làn sương lởn vởn xung quanh cũng những làn gió lạnh đến thấu sương. Thế mà con đường đó vẫn tấp nập những người qua với những xe rau tươi ngon lành, những bó hoa tươi đỏ rói và đặc biệt là những người nhân công đi làm thuê. Đời là vậy, không ai hiểu hết. Mảnh khổ mảnh cười có ở nhiều nơi nhưng ta sẽ không bao giờ thấu nếu ta không tìm tòi.
Bây giờ là sáu giờ sáng, trời cũng đã bớt đi cái lạnh và mọi cảnh vật hiện rõ hơn. Cuộc hành trình của hai cô gái đã qua biết bao nhiêu con đường và điểm dừng chân của họ là một ngôi nhà nhỏ bên ven đồi.
-Này! đây là nhà em gái cậu à!
Nghe tiếng Quỳnh Thư hỏi Thanh Hà chỉ biết ậm ừ một cách qua loa.
Đó là căn nhà khá nhỏ và có vẻ hơi lụp xụp . Cánh cửa căn nhà nhỏ thì đã mã toang ta từ bao giờ. Bên cạnh là mấy con gà chạy lung tung trong cái lồng rơm. Xung quanh nhà là giàn hoa giấy đỏ rực đẹp lạ kì.
Từ đằng xa thấp thoáng tiếng chiếc xe đạp lạch cạnh đang chuẩn bị tiến về căn nhà nhỏ. Nghe thấy tiếng động Thanh Hà vội kéo tay Thư trèo qua khu tường đất đối diện bên cạnh để núp. Tiếng xe càng gần thì nét mặt của Thanh Hà càng nhăn nhó. Đó là chiếc xe phượng hoàng đã cũ nhưng phải trở đến hai sọt rau lớn.
Đường Đà Lạt lại toàn là đường dốc nên việc đi xe đạp rất mất sức huống chi là trở nhiều đồ thế kia. Cái nét mặt nhăn nhó của người phụ nữ đã có tuổi đã hiện rõ lên sự vất vả . Nhìn thấy thế Thanh Hà chỉ biết im lặng mà đưa mắt dõi theo. Cô nhận ra người đó!
Nước mắt cô đã rơi tự bao giờ khiến cho Quỳnh Thư vô cùng xót xa. Bởi lẽ cô đã xây cho mình một vỏ bọc quá mạnh mẽ để giấu đi bản chất thật của mình. Bàn tay cô run run bám chặt trên nền tường đất khiến cho những mảnh vụn rơi xuống đầy quần áo lấm lem . Vỗ vai an ủi Thanh Hà, Quỳnh Thư dựa lưng vào cái tường đất cao vỏn vọn một mét ấy và nhận thấy...
-Oa, Hà ơi....đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy vật trước mắt, còn đôi tay thì cứ vỗ vai rồi kéo tay Thanh Hà khiến cho cô có đôi chút bực bội.
-Người ta đang buồn đây, làm cái khỉ gì vậy? Mặc kệ mọi cảm xúc của Thư, cô dụi dụi đôi mắt xuống hai đầu gối rồi lại ngó lên xem căn nhà nhỏ đối diện.
Nhưng trái lại với vẻ thờ và ủ rũ thì Quỳnh Thư lại túm gáy con nhỏ bạn nhìn hình ảnh "Lung linh mà long lanh" trước mắt. Đó là một vườn ổi trĩu quả, quả to và mang một nét thu hút đến lạ lùng. Đôi mắt Thư càng ngày càng to, càng ngày càng sáng như hai đèn của chiếc xe tăng.
-Ổi kìa mày...Ôi! tao từng mơ là được ăn ổi Đà Lạt đó!!! Nói rồi Quỳnh Thư đứng dậy chạy vụt tới mấy cây ổi gần đó.
-Con kia mày điên à!! Thanh Hà vội chạy theo nhỏ.-Đây là hành động ăn trộm, xâm cư bất hợp pháp đó má!! Cô lo lắng lôi con nhỏ háu ăn ra khỏi vườn ổi nhà người ta .
-Ta thề tao hứa tao đám bảo ta ta chỉ hái một quả thôi rồi tao đi, thức ăn dâng lên tận mồm rồi lại để tuột mất à.
Sau màn thề non hẹn biển thì Thanh Hà cũng trèo lên cây và bắt đầu sự nghiệp trộm ổi. Thật mất mặt, hai tư tuổi đầu rồi mà còn phải ăn trộm ổi cho con nhỏ kia.
-Này quả kia,....ớ chỗ đó đó...
-Cái con kia, mày có trật tự không, đây là ăn trộm đấy không của của nhà đâu mà mày la to thế..Thanh Hà nháy mắt khẽ nhắc nhở con nhỏ, nhưng sự thật quá phũ phàng...
-Kệ, sớm mà lo chi...tao bảo mày hái quả to kia mà...
Thế là một đứa đủng đu trên cây ổi, còn một đứa thì cứ ngân bài ca ở dưới....
Và rồi...
-Trộm....., ới bà con ơi trộm.....một tiếng người đàn bà thất thanh ở đằng xa khiến cho hai cô gái có chút giật mình.
Ngay sau đó Thanh Hà vội leo xuống, nhưng khổ nỗi áo cô mắc trên cây ổi...
-Chết mịa tao rồi, Thư ơi cứu.... Thanh Hà nhăn nhó trong tình trạng lơ lửng trên không...
Ngay lập tức Thư phóng qua xé toang chiếc áo của cô và chạy. Không chỉ thế vừa đi cô còn chỉ trỏ la ơi ới...
-Bớ người ta, ăn trộm...đuổi theo nó....ăn trộm kìa bà con ơi!!!
Đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng...??? Dân chơi thứ thiệt...
Trở về khách sạn với gương mặt mệt mỏi Quỳnh Thư không thèm thay quần áo mà lăn ngay ra giường. Kể ra thì cái lí do mà khiến cô mỏi cũng rất chi củ chuối đó là cười nhiều méo miệng. Cho nên từ lúc ở trường đến giờ cứ phải chu môi chu mỏ để kéo lại thế cân bằng.
Còn Thanh Hà thì mệt mỏi hơn khi nhận chức giáo viên chủ nhiệm của a và cũng chính là lớp của em gái mình. Nhìn biểu hiện vui vẻ của con bé ngày hôm nay cô cũng đỡ phiền lòng. Còn về kết quả học tập của nó may thay là cũng nằm trong danh sách học khá của lớp. Chắc hẳn mọi người thắc mắc là tại sao em gái Thanh Hà không nhận ra cô đúng không? Đó là vì cô đã cải trang một chút. Ba năm xa em gái và chỉ nghe được giọng nói của nhau qua những cú điện thoại thì khi ra ngoài đời thực kiếm nhau thật là khó. Nhưng có một điều tuyệt vời nhất là cô em gái của cô vẫn an toàn và vui vẻ.
----------------------------------Một ngày nữa lại bắt đầu-------------------------------------
Mới bốn giờ sáng mà Quỳnh Thư đã bị Thanh Hà lôi dạy đi tập thể dục.
-Cho tao ngủ tí đi, hôm qua ta đã phải giúp mày soạn giáo án rồi mà. Quỳnh Thư úp mặt xuống gối, vẫn tiếng ngái ngủ mà đáp.
-Nói-lần-cuối, có-dậy-không?? Thanh Hà đứng thẳng hai tay chống hông, giọng nói của cô rất ư là " nhỏ nhẹ" nhưng mà mang một tà khí vô cùng âm u ...
Rồi chả ai bảo nhau câu nào, Quỳnh Thư chạy nhanh vào làm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị.
Đà Lạt sáng sớm vô cùng lạnh, mặc chiếc áo khoác dày rồi mà Quỳnh Thư vẫn còn run.
Những con đường mang nét âm u mờ ảo dưới tác động của những ánh đèn vàng cao áp. Chưa kể những làn sương lởn vởn xung quanh cũng những làn gió lạnh đến thấu sương. Thế mà con đường đó vẫn tấp nập những người qua với những xe rau tươi ngon lành, những bó hoa tươi đỏ rói và đặc biệt là những người nhân công đi làm thuê. Đời là vậy, không ai hiểu hết. Mảnh khổ mảnh cười có ở nhiều nơi nhưng ta sẽ không bao giờ thấu nếu ta không tìm tòi.
Bây giờ là sáu giờ sáng, trời cũng đã bớt đi cái lạnh và mọi cảnh vật hiện rõ hơn. Cuộc hành trình của hai cô gái đã qua biết bao nhiêu con đường và điểm dừng chân của họ là một ngôi nhà nhỏ bên ven đồi.
-Này! đây là nhà em gái cậu à!
Nghe tiếng Quỳnh Thư hỏi Thanh Hà chỉ biết ậm ừ một cách qua loa.
Đó là căn nhà khá nhỏ và có vẻ hơi lụp xụp . Cánh cửa căn nhà nhỏ thì đã mã toang ta từ bao giờ. Bên cạnh là mấy con gà chạy lung tung trong cái lồng rơm. Xung quanh nhà là giàn hoa giấy đỏ rực đẹp lạ kì.
Từ đằng xa thấp thoáng tiếng chiếc xe đạp lạch cạnh đang chuẩn bị tiến về căn nhà nhỏ. Nghe thấy tiếng động Thanh Hà vội kéo tay Thư trèo qua khu tường đất đối diện bên cạnh để núp. Tiếng xe càng gần thì nét mặt của Thanh Hà càng nhăn nhó. Đó là chiếc xe phượng hoàng đã cũ nhưng phải trở đến hai sọt rau lớn.
Đường Đà Lạt lại toàn là đường dốc nên việc đi xe đạp rất mất sức huống chi là trở nhiều đồ thế kia. Cái nét mặt nhăn nhó của người phụ nữ đã có tuổi đã hiện rõ lên sự vất vả . Nhìn thấy thế Thanh Hà chỉ biết im lặng mà đưa mắt dõi theo. Cô nhận ra người đó!
Nước mắt cô đã rơi tự bao giờ khiến cho Quỳnh Thư vô cùng xót xa. Bởi lẽ cô đã xây cho mình một vỏ bọc quá mạnh mẽ để giấu đi bản chất thật của mình. Bàn tay cô run run bám chặt trên nền tường đất khiến cho những mảnh vụn rơi xuống đầy quần áo lấm lem . Vỗ vai an ủi Thanh Hà, Quỳnh Thư dựa lưng vào cái tường đất cao vỏn vọn một mét ấy và nhận thấy...
-Oa, Hà ơi....đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy vật trước mắt, còn đôi tay thì cứ vỗ vai rồi kéo tay Thanh Hà khiến cho cô có đôi chút bực bội.
-Người ta đang buồn đây, làm cái khỉ gì vậy? Mặc kệ mọi cảm xúc của Thư, cô dụi dụi đôi mắt xuống hai đầu gối rồi lại ngó lên xem căn nhà nhỏ đối diện.
Nhưng trái lại với vẻ thờ và ủ rũ thì Quỳnh Thư lại túm gáy con nhỏ bạn nhìn hình ảnh "Lung linh mà long lanh" trước mắt. Đó là một vườn ổi trĩu quả, quả to và mang một nét thu hút đến lạ lùng. Đôi mắt Thư càng ngày càng to, càng ngày càng sáng như hai đèn của chiếc xe tăng.
-Ổi kìa mày...Ôi! tao từng mơ là được ăn ổi Đà Lạt đó!!! Nói rồi Quỳnh Thư đứng dậy chạy vụt tới mấy cây ổi gần đó.
-Con kia mày điên à!! Thanh Hà vội chạy theo nhỏ.-Đây là hành động ăn trộm, xâm cư bất hợp pháp đó má!! Cô lo lắng lôi con nhỏ háu ăn ra khỏi vườn ổi nhà người ta .
-Ta thề tao hứa tao đám bảo ta ta chỉ hái một quả thôi rồi tao đi, thức ăn dâng lên tận mồm rồi lại để tuột mất à.
Sau màn thề non hẹn biển thì Thanh Hà cũng trèo lên cây và bắt đầu sự nghiệp trộm ổi. Thật mất mặt, hai tư tuổi đầu rồi mà còn phải ăn trộm ổi cho con nhỏ kia.
-Này quả kia,....ớ chỗ đó đó...
-Cái con kia, mày có trật tự không, đây là ăn trộm đấy không của của nhà đâu mà mày la to thế..Thanh Hà nháy mắt khẽ nhắc nhở con nhỏ, nhưng sự thật quá phũ phàng...
-Kệ, sớm mà lo chi...tao bảo mày hái quả to kia mà...
Thế là một đứa đủng đu trên cây ổi, còn một đứa thì cứ ngân bài ca ở dưới....
Và rồi...
-Trộm....., ới bà con ơi trộm.....một tiếng người đàn bà thất thanh ở đằng xa khiến cho hai cô gái có chút giật mình.
Ngay sau đó Thanh Hà vội leo xuống, nhưng khổ nỗi áo cô mắc trên cây ổi...
-Chết mịa tao rồi, Thư ơi cứu.... Thanh Hà nhăn nhó trong tình trạng lơ lửng trên không...
Ngay lập tức Thư phóng qua xé toang chiếc áo của cô và chạy. Không chỉ thế vừa đi cô còn chỉ trỏ la ơi ới...
-Bớ người ta, ăn trộm...đuổi theo nó....ăn trộm kìa bà con ơi!!!
Đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng...??? Dân chơi thứ thiệt...