Quỳnh Thư ngồi vắt vẻo ở quán bún riêu cua ngoài đường phố sau cuộc "trốn thuế đền bù vừa nãy". Ngu gì về vội, bài chưa có, bụng chưa no. Ăn đã rồi tính tiếp. Với trình độ siêu đẳng chém gió như thần của cô thì hai mươi phút nữa về chém là ok có bài.
"Con cò đã lớn, đậu sập cành tre...
đi cưa trai trẻ biết đâu đường về...
Khi đi có hỏi nhưng về không chào...
thằng nao léng phéng chị cho mày chừa"(tiếng nhạc chuông vang lên dữ dội).
-Alo...xếp à, yên tâm là em đang đi thực tế.
-CÔ ĐANG Ở ĐÂU,VỀ NGAY TÒA SOẠN CHO TÔI.
-Xếp, em đâu có bị "tại năng " đâu mà xếp nói lớn thế, hỏng hết loa điện thoại em.
-Này Trương Quỳnh Thư...
Giơ chiếc điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, cô thầm nghĩ: cái lão trọc này hay thật, lại còn biết mình trốn việc nữa chứ, hứ ngu gì...mà về vội.
-Dạ xếp, em về ngay đợi em...ăn nốt bát bún riêu mất công gọi ...
Nói rồi cô dập máy, có mỗi bát bún mà mãi chưa ăn được. Người ta nói: Trời oánh tránh bữa ăn, vậy mà cái điện thoại ngu ngốc kia cứ kêu hoài làm phiền, tức mình cô quăng vào túi xách cho sập nguồn luôn.
Cái con điện thoại 1200 thời cổ từ bố cô truyền lại tính đến cô lại là đời thứ ba. Chức năng nghe gọi nhắn tin xuyên quốc gia. Ngày sạc ba bốn lần, màn hình phẳng mờ ảo, các nút: có chín còn năm. Thế mà có người trả giá cô có chịu bán đâu.
Sau hai phút tính cả thời gian: ăn, ăn và ăn thì cuối cùng cô cũng lê được đôi chân về tòa soạn. Mà lạ thay hôm nay tòa soạn đông đúc, xe cộ khắp nơi, lại có cả đám như fan hâm mộ của ai đó. Vội vàng chạy vào thì cô bị mấy người kia túm lại.
-Này, con kia, ai cho mày vào đây hả?
-Mấy em nói gì vậy? Đây là cơ quan chị thì chị chả được vào. Mặt cô ngô nghê nhìn lũ fan cuồng của ai đó. Cô mà biết tên nào cầm đầu thì cô sẽ nguyền rủa không tha cho chúng.
-Chị già, chị nói láo thì cũng phải biết đang động vào lũ ngổ ngáo chứ. Tụi này đâu có ngu. Thẻ nhân viên của chị đâu.
Nghe chúng nói như vậy, tay cô thò lên cổ mình, chết thật: cái thẻ mất mịa nó đâu roài. Vội ngước nhìn lên cái đám rồi nhặng mặt cân phấn, môi tấn son mà cô hoảng hồn. Chưa kể đằng sau còn có mấy ẻm 3D nồng nàn quyến rũ.
-Thế bây giờ là bà chị muốn gì hả? Mấy con bên cạnh vén ống chân quấn ống tay nhìn cô với ánh mắt của một soát thủ máu lạnh. Thôi thì nước đã đến cổ, đằng nào cũng chết. Vậy thì một sống một còn đi.
Một làn gió thoảng qua rồi vụt ngắt trước không khí hót hòn họt ở tòa báo. Cô bặm môi nhìn thẳng, lướt mắt sang trái rồi trợn mắt qua phải kiểu như thăm dò tình hình. Tất cả lũ nhắng nhít cũng xoay chuyển người theo đôi mắt của cô.
-ỘP Pa À..... cô hét toán loạn lên khiến lũ kia nháo nhác.
-Ộp pa ộp pa.... đứa nào đứa đấy mắt sáng lên vội vàng tô lại son trát lại phấn không thì chỉnh lại quần áo....
Trong lúc sơ hở cô chạy vút vào trong tòa soạn với tốc độ nhanh nhất và rồi...
-Bụp....
Chiếc cửa kính trong suốt khiến cô không nhận biết được mà đâm vào. Thôi thì thêm cục u nữa cho đầu nó cân.
Quần áo tả tơi, đầu tóc rơi rụng...khiến cô trông thảm hại vô cùng. Lết xác vào phòng làm việc của mình cô thoảng thốt khi thấy tay đạo diễn lúc nãy. Kinh thật, lão ta biết cả chỗ làm việc của cô kiểu này thì cô chết chắc.
-Xỉu tập hai.
Quỳnh Thư ngồi vắt vẻo ở quán bún riêu cua ngoài đường phố sau cuộc "trốn thuế đền bù vừa nãy". Ngu gì về vội, bài chưa có, bụng chưa no. Ăn đã rồi tính tiếp. Với trình độ siêu đẳng chém gió như thần của cô thì hai mươi phút nữa về chém là ok có bài.
"Con cò đã lớn, đậu sập cành tre...
đi cưa trai trẻ biết đâu đường về...
Khi đi có hỏi nhưng về không chào...
thằng nao léng phéng chị cho mày chừa"(tiếng nhạc chuông vang lên dữ dội).
-Alo...xếp à, yên tâm là em đang đi thực tế.
-CÔ ĐANG Ở ĐÂU,VỀ NGAY TÒA SOẠN CHO TÔI.
-Xếp, em đâu có bị "tại năng " đâu mà xếp nói lớn thế, hỏng hết loa điện thoại em.
-Này Trương Quỳnh Thư...
Giơ chiếc điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, cô thầm nghĩ: cái lão trọc này hay thật, lại còn biết mình trốn việc nữa chứ, hứ ngu gì...mà về vội.
-Dạ xếp, em về ngay đợi em...ăn nốt bát bún riêu mất công gọi ...
Nói rồi cô dập máy, có mỗi bát bún mà mãi chưa ăn được. Người ta nói: Trời oánh tránh bữa ăn, vậy mà cái điện thoại ngu ngốc kia cứ kêu hoài làm phiền, tức mình cô quăng vào túi xách cho sập nguồn luôn.
Cái con điện thoại thời cổ từ bố cô truyền lại tính đến cô lại là đời thứ ba. Chức năng nghe gọi nhắn tin xuyên quốc gia. Ngày sạc ba bốn lần, màn hình phẳng mờ ảo, các nút: có chín còn năm. Thế mà có người trả giá cô có chịu bán đâu.
Sau hai phút tính cả thời gian: ăn, ăn và ăn thì cuối cùng cô cũng lê được đôi chân về tòa soạn. Mà lạ thay hôm nay tòa soạn đông đúc, xe cộ khắp nơi, lại có cả đám như fan hâm mộ của ai đó. Vội vàng chạy vào thì cô bị mấy người kia túm lại.
-Này, con kia, ai cho mày vào đây hả?
-Mấy em nói gì vậy? Đây là cơ quan chị thì chị chả được vào. Mặt cô ngô nghê nhìn lũ fan cuồng của ai đó. Cô mà biết tên nào cầm đầu thì cô sẽ nguyền rủa không tha cho chúng.
-Chị già, chị nói láo thì cũng phải biết đang động vào lũ ngổ ngáo chứ. Tụi này đâu có ngu. Thẻ nhân viên của chị đâu.
Nghe chúng nói như vậy, tay cô thò lên cổ mình, chết thật: cái thẻ mất mịa nó đâu roài. Vội ngước nhìn lên cái đám rồi nhặng mặt cân phấn, môi tấn son mà cô hoảng hồn. Chưa kể đằng sau còn có mấy ẻm D nồng nàn quyến rũ.
-Thế bây giờ là bà chị muốn gì hả? Mấy con bên cạnh vén ống chân quấn ống tay nhìn cô với ánh mắt của một soát thủ máu lạnh. Thôi thì nước đã đến cổ, đằng nào cũng chết. Vậy thì một sống một còn đi.
Một làn gió thoảng qua rồi vụt ngắt trước không khí hót hòn họt ở tòa báo. Cô bặm môi nhìn thẳng, lướt mắt sang trái rồi trợn mắt qua phải kiểu như thăm dò tình hình. Tất cả lũ nhắng nhít cũng xoay chuyển người theo đôi mắt của cô.
-ỘP Pa À..... cô hét toán loạn lên khiến lũ kia nháo nhác.
-Ộp pa ộp pa.... đứa nào đứa đấy mắt sáng lên vội vàng tô lại son trát lại phấn không thì chỉnh lại quần áo....
Trong lúc sơ hở cô chạy vút vào trong tòa soạn với tốc độ nhanh nhất và rồi...
-Bụp....
Chiếc cửa kính trong suốt khiến cô không nhận biết được mà đâm vào. Thôi thì thêm cục u nữa cho đầu nó cân.
Quần áo tả tơi, đầu tóc rơi rụng...khiến cô trông thảm hại vô cùng. Lết xác vào phòng làm việc của mình cô thoảng thốt khi thấy tay đạo diễn lúc nãy. Kinh thật, lão ta biết cả chỗ làm việc của cô kiểu này thì cô chết chắc.
-Xỉu tập hai.