Thật tình cờ và thật bất ngờ khi Thiên Quốc và Quỳnh Thư lại cùng nhau thuê chung một khách sạn. Điều này khiến cô vô cùng vô cùng khó chịu. Cuộc đời đúng là không như mơ khi anh lại là hàng xóm đối diện của cô. Thật tức mà. Quăng chiếc điều khiển xuống giường, cô mặc thêm chiếc áo khoác ngoài chạy ra cổng khách sạn xem con nhỏ bạn nó đi đâu mà tối rồi vẫn chưa về.
-Ê nhóc, đi đâu đấy anh đi chung nữa. Một tiếng nói vang sau lưng cô. Cả chiều bị hắn ta bám dính mà tối cũng không được tha nữa là sao. Cô vò đầu tức tối nhanh chân bước đi trước.
Tuy bị ăn một quả bơ to đùng nhưng anh không nản chí. nuốt cục bơ anh mawtjdayf tiến đến ôm cánh tay cô cùng bước xuống.
-Bỏ cái tay ra nào. Này Hot boy tôi cấm cậu gần tôi cơ mà. Làm ơn đi mà hãy tránh xa tôi một mét. Quỳnh Thư chợt đứng lại giơ tay phân chia khoảng cách. Cô đến là nhức đầu với tên này. Đi đâu ở đâu và mọi lúc mọi nơi hắn đều có mặt và nhăn răng cười trước mặt cô. Là sao?
-Anh thích thế đấy. Rồi sao? Nói rồi Thiên Quốc túm cổ cô mà ôm vào mình. Với sức lực yếu ớt cô đành chịu cho cái tên kia túm cổ mình.
Trời đã tối và tiết trời cũng lạnh hơn. Chưa kể bên ngoài đang lất phất những hạt mưa. Thế mà một chiếc xe lao như bay trên con đường cái và đánh hạ một màn dừng xe tuyệt vời bên cổng khách sạn.
-Ối....dồi thiu....Quỳnh Thư giật mình mà ôm chặt lấy Quốc trước cái con xe hung thần kia.
Tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, Thanh Hà và Hoàng Dương tiến lại gần hai con người đang tình tứ ở cổng khách sạn kia. Chả lẽ họ định công khai tình cảm của mình trước bàn dân thiên hạ sao??
Bỗng nhận ra người quen, Quỳnh Thư vội bỏ cánh tay của mình ra khỏi người Quốc đồng thời đẩy xa người mình ra với một khoảng cách an toàn.
-Hai người cứ tự nhiên, tôi không có cản đâu. Thanh Hà bâng quơ nói bóng nói gió cô bạn thân của mình. Thực sự cô nhận ra một điều rằng chọc tức người khác chính là niềm vui của cô...
-Ôi! bạn hiền bạn hiểu lầm rồi,chuyện không có gì đâu mà...ai đây?? Thư quay ngoắt 180 ra người bên cạnh:-Hoàng Dương...xe ôm...???
-Ấy ấy, tôi không phải xe ôm..tôi là cảnh sát mà... Nghe Thư nói Dương quay nguây nguẩy phản biện lại lời cô.
-Thôi đi chú em,...á..a...ú..ớ...chưa nói hết câu Thư đã bị Thanh Hà bịt miệng lôi lên phòng, trước khi đi cô quay lại mỉm cười nói với anh.-Dương, mời anh lên phòng chơi.
-Ao ại ời ười ạ ô òng...( Sao lại mời người lạ vô phòng) Quỳnh Thư cố la ó sau cái bàn tay bịt chặt miệng mình.
-Hả? còn tôi lại bị bơ sao? Quốc tự chỉ tay vào chính mình rồi lật đật chạy theo nhóm người kia.
Ba con người im lặng trước lời của Thanh Hà, đúng là cô giáo có khác nói trôi chảy mạch lạc hết mọi chuyện cho mọi người nghe...
-Cái gì? Lão ta thật khốn khiếp mà. Quỳnh Thư bực mình đập mạnh vào chiếc ghế bên cạnh( ai ui ghế ơi sao mày cứng quá vậy??-Ngày mai mình sẽ tìm lão ta cho ra nhẽ!
-Hâm à! Mày đi thì có cớ gì, bằng chứng ở đâu-Thanh Hà bực mình nạt lại cái con bạn không chịu suy nghĩ này- Bây giờ chúng ta phải lập một kế hoạch tỉ mỉ chi tiết và cụ thể để đưa lão ta vào tròng.
Sau bao nhiêu năm gặp thì ông ta cũng không nhận ra Thanh Hà nhưng còn em gái thì có. Chuyện có lạ chi khi cô em gái của Thanh Hà luôn bị Mỹ Kim-con gái Hải Bò bắt nạt ăn hiếp. Chúng đánh con bé, xé vở và còn ném rác bẩn vào người con bé. Đúng là cha nào con nấy. Kế hoạch lần này là sẽ tiếp cận con gái lão ta. Một khi đã được tin tưởng chúng ta sẽ đột nhập vô nhà tìm chứng cứ.
-Nhưng như thế nguy hiểm lắm. Hoàng Dương phản đối lại ý kiến của Thanh Hà.
-Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Cứ tiến hành như thế đi. À mà Thiên Quốc tôi có chuyện nhờ cậu.
-Tôi cũng có phần sao? Thiên Quốc giật mình nhận được lời đề nghị của Thanh Hà. Nhưng lần này anh phải cất công đến Đà Lạt cũng một phần là vì lão Hải Bò này. Chính lão ta đã lừa một vố cho công ti của Hoàng Phong-chú của anh và cũng là người thầm thương trộm nhớ Thùy Linh yêu dấu. Nghe đến đây anh đồng ý luôn.
-Nhờ anh dùng chiêu mỹ nhân kế, ý lộn nam nhân kế tiếp xúc mục tiêu.Thanh Hà mỉm cười nửa miệng nhìn sang cô bạn Quỳnh Thư yêu dấu.
-Ờ chuyện gì chứ chuyện này nhỏ. Nhưng cho tôi hỏi một điều con nhỏ đó có xinh không?
-Xinh làm gì, tập trung vào chuyên môn đi. Nói rồi Quỳnh Thư gõ vào đầu anh một cái gõ đau. Đây có phải dấu hiệu của bệnh ghen không. kaka.
Mọi chuyện sẽ tiến hành theo kế hoạch vấn đề chỉ là thời gian.Và có một điều đặc biệt là Hoàng Dương sẽ không đóng giả xe ôm nữa mà sẽ thay vào đó là một học sinh tiếp theo chuyển vào trường trong chuyến này. Có lẽ đây sẽ là một sự ngụy trang để đời cho anh.
Thật tình cờ và thật bất ngờ khi Thiên Quốc và Quỳnh Thư lại cùng nhau thuê chung một khách sạn. Điều này khiến cô vô cùng vô cùng khó chịu. Cuộc đời đúng là không như mơ khi anh lại là hàng xóm đối diện của cô. Thật tức mà. Quăng chiếc điều khiển xuống giường, cô mặc thêm chiếc áo khoác ngoài chạy ra cổng khách sạn xem con nhỏ bạn nó đi đâu mà tối rồi vẫn chưa về.
-Ê nhóc, đi đâu đấy anh đi chung nữa. Một tiếng nói vang sau lưng cô. Cả chiều bị hắn ta bám dính mà tối cũng không được tha nữa là sao. Cô vò đầu tức tối nhanh chân bước đi trước.
Tuy bị ăn một quả bơ to đùng nhưng anh không nản chí. nuốt cục bơ anh mawtjdayf tiến đến ôm cánh tay cô cùng bước xuống.
-Bỏ cái tay ra nào. Này Hot boy tôi cấm cậu gần tôi cơ mà. Làm ơn đi mà hãy tránh xa tôi một mét. Quỳnh Thư chợt đứng lại giơ tay phân chia khoảng cách. Cô đến là nhức đầu với tên này. Đi đâu ở đâu và mọi lúc mọi nơi hắn đều có mặt và nhăn răng cười trước mặt cô. Là sao?
-Anh thích thế đấy. Rồi sao? Nói rồi Thiên Quốc túm cổ cô mà ôm vào mình. Với sức lực yếu ớt cô đành chịu cho cái tên kia túm cổ mình.
Trời đã tối và tiết trời cũng lạnh hơn. Chưa kể bên ngoài đang lất phất những hạt mưa. Thế mà một chiếc xe lao như bay trên con đường cái và đánh hạ một màn dừng xe tuyệt vời bên cổng khách sạn.
-Ối....dồi thiu....Quỳnh Thư giật mình mà ôm chặt lấy Quốc trước cái con xe hung thần kia.
Tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, Thanh Hà và Hoàng Dương tiến lại gần hai con người đang tình tứ ở cổng khách sạn kia. Chả lẽ họ định công khai tình cảm của mình trước bàn dân thiên hạ sao??
Bỗng nhận ra người quen, Quỳnh Thư vội bỏ cánh tay của mình ra khỏi người Quốc đồng thời đẩy xa người mình ra với một khoảng cách an toàn.
-Hai người cứ tự nhiên, tôi không có cản đâu. Thanh Hà bâng quơ nói bóng nói gió cô bạn thân của mình. Thực sự cô nhận ra một điều rằng chọc tức người khác chính là niềm vui của cô...
-Ôi! bạn hiền bạn hiểu lầm rồi,chuyện không có gì đâu mà...ai đây?? Thư quay ngoắt ra người bên cạnh:-Hoàng Dương...xe ôm...???
-Ấy ấy, tôi không phải xe ôm..tôi là cảnh sát mà... Nghe Thư nói Dương quay nguây nguẩy phản biện lại lời cô.
-Thôi đi chú em,...á..a...ú..ớ...chưa nói hết câu Thư đã bị Thanh Hà bịt miệng lôi lên phòng, trước khi đi cô quay lại mỉm cười nói với anh.-Dương, mời anh lên phòng chơi.
-Ao ại ời ười ạ ô òng...( Sao lại mời người lạ vô phòng) Quỳnh Thư cố la ó sau cái bàn tay bịt chặt miệng mình.
-Hả? còn tôi lại bị bơ sao? Quốc tự chỉ tay vào chính mình rồi lật đật chạy theo nhóm người kia.
Ba con người im lặng trước lời của Thanh Hà, đúng là cô giáo có khác nói trôi chảy mạch lạc hết mọi chuyện cho mọi người nghe...
-Cái gì? Lão ta thật khốn khiếp mà. Quỳnh Thư bực mình đập mạnh vào chiếc ghế bên cạnh( ai ui ghế ơi sao mày cứng quá vậy??-Ngày mai mình sẽ tìm lão ta cho ra nhẽ!
-Hâm à! Mày đi thì có cớ gì, bằng chứng ở đâu-Thanh Hà bực mình nạt lại cái con bạn không chịu suy nghĩ này- Bây giờ chúng ta phải lập một kế hoạch tỉ mỉ chi tiết và cụ thể để đưa lão ta vào tròng.
Sau bao nhiêu năm gặp thì ông ta cũng không nhận ra Thanh Hà nhưng còn em gái thì có. Chuyện có lạ chi khi cô em gái của Thanh Hà luôn bị Mỹ Kim-con gái Hải Bò bắt nạt ăn hiếp. Chúng đánh con bé, xé vở và còn ném rác bẩn vào người con bé. Đúng là cha nào con nấy. Kế hoạch lần này là sẽ tiếp cận con gái lão ta. Một khi đã được tin tưởng chúng ta sẽ đột nhập vô nhà tìm chứng cứ.
-Nhưng như thế nguy hiểm lắm. Hoàng Dương phản đối lại ý kiến của Thanh Hà.
-Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Cứ tiến hành như thế đi. À mà Thiên Quốc tôi có chuyện nhờ cậu.
-Tôi cũng có phần sao? Thiên Quốc giật mình nhận được lời đề nghị của Thanh Hà. Nhưng lần này anh phải cất công đến Đà Lạt cũng một phần là vì lão Hải Bò này. Chính lão ta đã lừa một vố cho công ti của Hoàng Phong-chú của anh và cũng là người thầm thương trộm nhớ Thùy Linh yêu dấu. Nghe đến đây anh đồng ý luôn.
-Nhờ anh dùng chiêu mỹ nhân kế, ý lộn nam nhân kế tiếp xúc mục tiêu.Thanh Hà mỉm cười nửa miệng nhìn sang cô bạn Quỳnh Thư yêu dấu.
-Ờ chuyện gì chứ chuyện này nhỏ. Nhưng cho tôi hỏi một điều con nhỏ đó có xinh không?
-Xinh làm gì, tập trung vào chuyên môn đi. Nói rồi Quỳnh Thư gõ vào đầu anh một cái gõ đau. Đây có phải dấu hiệu của bệnh ghen không. kaka.
Mọi chuyện sẽ tiến hành theo kế hoạch vấn đề chỉ là thời gian.Và có một điều đặc biệt là Hoàng Dương sẽ không đóng giả xe ôm nữa mà sẽ thay vào đó là một học sinh tiếp theo chuyển vào trường trong chuyến này. Có lẽ đây sẽ là một sự ngụy trang để đời cho anh.