Hà Linh gõ cửa rồi bê luôn khay thức ăn lúc nãy vào cho phòng Quốc . Cô biết anh là một người dù có chuyện gì xảy ra nữa thì anh cũng sẽ không bỏ bữa. Vì vậy nên cô mới nay ra ý kế hoạch hay này. Như dự đoán vừa mở cửa phòng ra thì Quốc cũng lấp ló ở cửa như là để xuống bếp. Mỉm cười với anh cô bước vào trong với dáng vẻ nhẹ nhàng. Đặt khay thức ăn xuống, cô quay người lại nói với anh:
-Em xin lỗi vì chuyện lúc nãy, thôi chúng ta có gì bỏ qua hết cho nhau nhé. Còn chuyện gì để tương lai tính.
-Thật là em nghĩ vậy.
-Thật mà.
Quốc nhìn sâu vào cái đôi mắt long lanh kia. Quả thật đôi mắt cô ta tỏ vẻ rất ư là chân thật và không thêm chút giải dối. Nhưng đối với một người bỗng nhiên đối xử tốt với mình thì anh cũng cần phải phòng tránh. Cười ậm ừ cho xong, anh bắt đầu cầm đôi đũa và ăn. Theo Thư lâu ngày anh cũng dần học cho mình thói quen, ăn thì chỉ nhìn vào bát thôi nhưng với trình độ mắt bồ câu trâu hai con vẹn hai kia thì anh cũng không chịu nổi mà phải cất lời đuổi khéo.
-Sao em không ăn đi mà cứ nhìn anh.
-À, em chỉ muốnxem cảm nhận như thế nào về thịt hầm kia thôi mà vì hôm nay chính tay em đã nấu cho anh đấy.
-Ừm ngon, ngon lắm.-Quốc gật đầu qua loa rồi tiếp tục vào công trình ăn cho hết bữa.
Thấy anh ăn cơm với thịt có vẻ khó nuốt, Hà Linh liền đứng dậy đi đến góc bàn bên kia và rót cho Quốc một li nước lọc. Nhưng vừa đi được mấy bước thì cô đã bị vấp mà hất hết nước lên người anh. Vội vàng đặt li nước xuống bàn với gương mặt cô tỏ vẻ hối lỗi, cô ríu rít đứng bên anh mà xin lỗi:-Em xin lỗi, em không cố ý, anh có bị làm sao không?
Thật là nhức đầu với mấy câu nội dung y nguyên mà cứ lặp đi lặp lại lảm nhảm bên tai. Cố tỏ ra gương mặt bình thường và không sao anh quay goắt vào nhà tắm thay đồ. Đợi anh đi xong cô mới bắt đầu thực hiện hành động cô mới nghĩ ra. Lấy chiếc điện thoại của anh, cô nhắn gì gì đó rồi để nguyên vị trí như ban đầu. Lúc anh ra thì cũng là lúc cô vừa thực hiện xong bước đầu của kế hoạch.
-Thôi muộn rồi, em đi ngủ đi có gì anh gọi chị Hồng lên dọn.
-Vậy cũng được ạ.
Nói rồi cô vui vẻ bỏ về phòng. Ngày mai cô sẽ có màn kịch hay để xem. Con gái ai mà chẳng có máu ghen tuông tuông người.
***
Sáng hôm sau:
Quỳnh Thư vui vẻ thức dậy từ sớm chọn một bộ váy cho ngày đặc biệt. Nhớ lại cái tin nhắn hẹn hò đầy sến sẩm ấy mà khuôn mặt cô cứ đỏ ửng lên như hai trái cà chua. Thật lãng mạn mà. Vậy là đúng 7h cô đã có mặt ở Time City chờ anh.
Còn Quốc, mới sáng tinh mơ anh đã bị Hà Linh lôi dậy đòi đưa cô đi Time City. Khổ thân khi anh không thể từ chối. Một cái nháy mắt ra hiệu từ bô anh đã khiến cho anh phải thực hiên tuân theo mà không được phản bác một lời nào.
Bước xuống chiếc xe Limo, anh giật mình khi thấy Quỳnh Thư ở đó. Chưa kể việc nhỏ Hà Linh cứ bám riết lấy cánh tay anh. Đôi tai anh bỗng nóng bỏng lên đến hàng ngàn độ mất. Mọi chuyện là sao? Quỳnh Thư- anh vẫn chưa có cơ hội để giải thích mọi chuyện mà. Anh sợ nhỡ cô ấy hiểu lầm.Ông trời ơi sao ông nỡ đẩy tôi vào tình huống trớ trêu như thế!!! Nhìn anh, nhỏ Mỹ Kim giận tím tái trong lòng. Cái con nhỏ Quỳnh Thư gì gì đó làm gì bằng cô mà sao anh lại giành nhiều tình cảm cho nó như vậy. Nếu đã vậy thì cô sẽ dập tắt tình yêu sai lầm này khi có thể. Quay ngoắt tâm trạng ba trăm sáu mươi lăm độ, cô quay sang mỉm cười với anh: Tụi mình vào kia chơi đi. Nói rồi cô kéo đôi tay anh đi vào.
Quỳnh Thư đứng từ xa và nhìn thấy cảnh hai con người đang quấn quýt tay nhau. Bỗng lửa trong lòng cô tăng ngùn ngụt. Cái thằng ngu này, hẹn hò mà đi ba hả cha nội. Nghĩ lại, cũng tốt thôi, càng đông càng vui mà. Nghĩ vậy cô vui vẻ tiến đến bám vào tay anh, liếc mắt với người bên cạnh cô vui vẻ chào:-Chào em, chị là Quỳnh Thư, chắc em là em gái Quốc đúng không, thôi chúng ta đi vào chơi đi.
Quỳnh Thư nói một tràng dài không ngừng nghỉ khiến cho ả Linh không còn cơ hội mà châm biếm mạt xạ. Chưa kể sau khi nói, cô đã kéo tay Quốc đi trước bỏ lại ả với cục tức to đùng ở đằng sau. Nhìn thấy cô như vậy Quốc rất vui mà cũng rất lo lắng. Anh không biết nụ cười vô tư này sẽ mãi bên anh hay lại vô tình vì anh mà dập tắt.
Kết thúc buổi sáng với tình trạng đi ba nhưng luôn bị tách làm hai nhóm, ba người họ tạt vào một quán ăn trong siêu thị ngầm. Cầm cuốn menu trong tay, Quỳnh Thư vô tư gọi la liệt bao nhiêu là món ăn nhanh cô thích mà không thèm hỏi ý kiến của nhỏ Hà Linh hay Quốc. Sau khi đồ ăn được gọi lên thì cả ba người bắt đầu cầm đũa và bắt đầu cuộc chiến thức ăn. Ba con người ngồi chung một bàn nhưng chỉ phát lên hai tiếng nói chuyện rôm rả vui tươi, còn một khuôn mặt thì cứ lầm lì trút giận lên đĩa thức ăn. Được một lúc Quốc bỗng xin phép ra ngoài nghe điện thoại .
Có vẻ như thời cơ đã đến, Hà Linh nhạnh chóng nhảy sang chiếc ghế của Quốc để nói cho cô về chuyện lễ đính hôn. Thầm vui sướng trong lòng khi ông trời cuối cùng cũng đã có mắt, cái cơ hội ngàn năm có một này nhỏ sẽ khai thác triệt để để đối phương tự động bỏ đi mà không thêm lời oán trách. Nhưng sự đời lắm bất ngờ, nhỏ mới ới tên cô thôi thì cô lại xin phép ra ngoài nghe điện thoại của người thân. Bực mình nhỏ dẫm chân ngồi phịch xuống, cố vắt óc mà suy tính kế hoạch tiếp theo.
Hà Linh gõ cửa rồi bê luôn khay thức ăn lúc nãy vào cho phòng Quốc . Cô biết anh là một người dù có chuyện gì xảy ra nữa thì anh cũng sẽ không bỏ bữa. Vì vậy nên cô mới nay ra ý kế hoạch hay này. Như dự đoán vừa mở cửa phòng ra thì Quốc cũng lấp ló ở cửa như là để xuống bếp. Mỉm cười với anh cô bước vào trong với dáng vẻ nhẹ nhàng. Đặt khay thức ăn xuống, cô quay người lại nói với anh:
-Em xin lỗi vì chuyện lúc nãy, thôi chúng ta có gì bỏ qua hết cho nhau nhé. Còn chuyện gì để tương lai tính.
-Thật là em nghĩ vậy.
-Thật mà.
Quốc nhìn sâu vào cái đôi mắt long lanh kia. Quả thật đôi mắt cô ta tỏ vẻ rất ư là chân thật và không thêm chút giải dối. Nhưng đối với một người bỗng nhiên đối xử tốt với mình thì anh cũng cần phải phòng tránh. Cười ậm ừ cho xong, anh bắt đầu cầm đôi đũa và ăn. Theo Thư lâu ngày anh cũng dần học cho mình thói quen, ăn thì chỉ nhìn vào bát thôi nhưng với trình độ mắt bồ câu trâu hai con vẹn hai kia thì anh cũng không chịu nổi mà phải cất lời đuổi khéo.
-Sao em không ăn đi mà cứ nhìn anh.
-À, em chỉ muốnxem cảm nhận như thế nào về thịt hầm kia thôi mà vì hôm nay chính tay em đã nấu cho anh đấy.
-Ừm ngon, ngon lắm.-Quốc gật đầu qua loa rồi tiếp tục vào công trình ăn cho hết bữa.
Thấy anh ăn cơm với thịt có vẻ khó nuốt, Hà Linh liền đứng dậy đi đến góc bàn bên kia và rót cho Quốc một li nước lọc. Nhưng vừa đi được mấy bước thì cô đã bị vấp mà hất hết nước lên người anh. Vội vàng đặt li nước xuống bàn với gương mặt cô tỏ vẻ hối lỗi, cô ríu rít đứng bên anh mà xin lỗi:-Em xin lỗi, em không cố ý, anh có bị làm sao không?
Thật là nhức đầu với mấy câu nội dung y nguyên mà cứ lặp đi lặp lại lảm nhảm bên tai. Cố tỏ ra gương mặt bình thường và không sao anh quay goắt vào nhà tắm thay đồ. Đợi anh đi xong cô mới bắt đầu thực hiện hành động cô mới nghĩ ra. Lấy chiếc điện thoại của anh, cô nhắn gì gì đó rồi để nguyên vị trí như ban đầu. Lúc anh ra thì cũng là lúc cô vừa thực hiện xong bước đầu của kế hoạch.
-Thôi muộn rồi, em đi ngủ đi có gì anh gọi chị Hồng lên dọn.
-Vậy cũng được ạ.
Nói rồi cô vui vẻ bỏ về phòng. Ngày mai cô sẽ có màn kịch hay để xem. Con gái ai mà chẳng có máu ghen tuông tuông người.
Sáng hôm sau:
Quỳnh Thư vui vẻ thức dậy từ sớm chọn một bộ váy cho ngày đặc biệt. Nhớ lại cái tin nhắn hẹn hò đầy sến sẩm ấy mà khuôn mặt cô cứ đỏ ửng lên như hai trái cà chua. Thật lãng mạn mà. Vậy là đúng h cô đã có mặt ở Time City chờ anh.
Còn Quốc, mới sáng tinh mơ anh đã bị Hà Linh lôi dậy đòi đưa cô đi Time City. Khổ thân khi anh không thể từ chối. Một cái nháy mắt ra hiệu từ bô anh đã khiến cho anh phải thực hiên tuân theo mà không được phản bác một lời nào.
Bước xuống chiếc xe Limo, anh giật mình khi thấy Quỳnh Thư ở đó. Chưa kể việc nhỏ Hà Linh cứ bám riết lấy cánh tay anh. Đôi tai anh bỗng nóng bỏng lên đến hàng ngàn độ mất. Mọi chuyện là sao? Quỳnh Thư- anh vẫn chưa có cơ hội để giải thích mọi chuyện mà. Anh sợ nhỡ cô ấy hiểu lầm.Ông trời ơi sao ông nỡ đẩy tôi vào tình huống trớ trêu như thế!!! Nhìn anh, nhỏ Mỹ Kim giận tím tái trong lòng. Cái con nhỏ Quỳnh Thư gì gì đó làm gì bằng cô mà sao anh lại giành nhiều tình cảm cho nó như vậy. Nếu đã vậy thì cô sẽ dập tắt tình yêu sai lầm này khi có thể. Quay ngoắt tâm trạng ba trăm sáu mươi lăm độ, cô quay sang mỉm cười với anh: Tụi mình vào kia chơi đi. Nói rồi cô kéo đôi tay anh đi vào.
Quỳnh Thư đứng từ xa và nhìn thấy cảnh hai con người đang quấn quýt tay nhau. Bỗng lửa trong lòng cô tăng ngùn ngụt. Cái thằng ngu này, hẹn hò mà đi ba hả cha nội. Nghĩ lại, cũng tốt thôi, càng đông càng vui mà. Nghĩ vậy cô vui vẻ tiến đến bám vào tay anh, liếc mắt với người bên cạnh cô vui vẻ chào:-Chào em, chị là Quỳnh Thư, chắc em là em gái Quốc đúng không, thôi chúng ta đi vào chơi đi.
Quỳnh Thư nói một tràng dài không ngừng nghỉ khiến cho ả Linh không còn cơ hội mà châm biếm mạt xạ. Chưa kể sau khi nói, cô đã kéo tay Quốc đi trước bỏ lại ả với cục tức to đùng ở đằng sau. Nhìn thấy cô như vậy Quốc rất vui mà cũng rất lo lắng. Anh không biết nụ cười vô tư này sẽ mãi bên anh hay lại vô tình vì anh mà dập tắt.
Kết thúc buổi sáng với tình trạng đi ba nhưng luôn bị tách làm hai nhóm, ba người họ tạt vào một quán ăn trong siêu thị ngầm. Cầm cuốn menu trong tay, Quỳnh Thư vô tư gọi la liệt bao nhiêu là món ăn nhanh cô thích mà không thèm hỏi ý kiến của nhỏ Hà Linh hay Quốc. Sau khi đồ ăn được gọi lên thì cả ba người bắt đầu cầm đũa và bắt đầu cuộc chiến thức ăn. Ba con người ngồi chung một bàn nhưng chỉ phát lên hai tiếng nói chuyện rôm rả vui tươi, còn một khuôn mặt thì cứ lầm lì trút giận lên đĩa thức ăn. Được một lúc Quốc bỗng xin phép ra ngoài nghe điện thoại .
Có vẻ như thời cơ đã đến, Hà Linh nhạnh chóng nhảy sang chiếc ghế của Quốc để nói cho cô về chuyện lễ đính hôn. Thầm vui sướng trong lòng khi ông trời cuối cùng cũng đã có mắt, cái cơ hội ngàn năm có một này nhỏ sẽ khai thác triệt để để đối phương tự động bỏ đi mà không thêm lời oán trách. Nhưng sự đời lắm bất ngờ, nhỏ mới ới tên cô thôi thì cô lại xin phép ra ngoài nghe điện thoại của người thân. Bực mình nhỏ dẫm chân ngồi phịch xuống, cố vắt óc mà suy tính kế hoạch tiếp theo.